Ác Bá
-
Chương 58: Bắn tỉa (hạ)
Mũ lính có vành độ lệch trên đầu, che đi cái đầu húi cua của anh ta, còn che khuất một con mắt của anh ta. Nhưng dùng để ngắm bắn, một con mắt cũng đủ rồi. Trong miệng anh ta nhai kẹo cao su nhấm nháp chút hương vị cuối cùng còn sót lại. .
Anh ta buông súng bắn tỉa trong tay xuống, ngã người ra sau nằm xuống bụi cỏ, mũ rơi xuống lộ ra đôi mắt sáng như ánh sao. Đôi mắt của hắn rất đẹp, con ngươi đen láy khiến cho phụ nữ chìm đắm. Trong ánh mắt của hắn có sự kiên định, cố chấp, trí tuệ và còn cả sự bất cần đời.
Anh ta nhổ một cây cỏ ngậm trong miệng nở nụ cười tà ác.
Thái Cực Hổ? Chiến Lang?
Ha ha, đây chẳng qua là một câu chuyện tiếu lâm đối với anh ta mà thôi. Anh ta không phải đã chuẩn bị sẵn từ trước xuất hiện ở đây để bảo vệ Cường Tử, anh ta đến tìm Tiêu Lôi có việc cần bàn bạc. Nhưng trong tích tắc vừa mới bước xuống xe trước cổng ngôi biệt thự, tai của anh ta giật giật, một âm thanh vang vọng từ xa truyền đến nhỏ như gió thoảng nghe không rõ, nhưng lại kích thích thần kinh anh ta.
Ngay khoảng khắc đầu tiên anh ta nhận định đây chính là tiếng súng, hơn nữa là tiếng súng bắn tỉa.
Anh ta nhìn sang ngọn đồi, khoé miệng co giật, chết tiệt, đến nhanh vậy! Anh ta xoay người lôi từ trong chiếc Hummer ra một cái túi du lịch loại lớn, xách nó trong tay nhanh chóng di chuyển kín đáo về nơi có tiếng súng vang lên. Anh ta vừa vừa di chuyển, vừa mở túi du lịch ra, lôi ra một khẩu súng bắn tỉa phát sáng lập loè cầm chắc trong tay. Anh ta đã dùng khẩu súng này được năm năm, quen thuộc hệt như cánh tay của mình vậy.
Anh ta cúi người xuống thấp bước chân nhanh, động tác di chuyển kín đáo không những không khó nhìn, ngược lại rất thoải mái như mây bay nước chảy, Thân hình anh ta cao lớn, trong lúc khom lưng như một con mèo tiến lên không ngờ lại có một sức hấp dẫn mê người. .
Khi anh ta xuất hiện ở vị trí hợp lý nhất, vừa may Cường Tử tránh né được phát súng thứ hai. Cũng đúng phát súng ấy, anh ta tìm được vị trí ẩn núp của tay bắn tỉa. Anh ta cúi sát người xuống, mượn nhờ đám cỏ tươi tốt chậm rãi di chuyển, bụi cỏ đong đưa tự nhiên giống như bị gió thổi qua, căn bản không có điểm sơ hở nào.
Anh ta nằm xuống, mở kính ngắm bắn, điều chỉnh lại súng.
Đã xác định vị trí ổn thoả, hiện tại cần kiên nhẫn tìm vị trí tay bắn tỉa ẩn núp.
Anh ta nhẹ nhàng kéo mũ xuống che một con mắt, bởi vì mặt trời vừa lên vừa vặn chiếu vào góc này, khiến cho lúc anh ta nhắm bắn có chút chướng ngại. Nhờ vào sự che khuất của cái mũ, anh ta nhìn vào kính ngắm thay cho ống nhòm bắt đầu dò tìm mục tiêu.
Khi anh ta nhìn thấy cây cỏ bên cạnh tảng đá nhúc nhích không được tự nhiên, là anh ta đã biết mình đã tìm được vị trí của đối thủ. Lý do cây cỏ ấy chuyển động, là vì tay bắn tỉa kia đang điều chỉnh góc độ súng nhắm bắn Cường Tử đang di chuyển. Nếu như động tác tay bắn tỉa kia nhẹ hơn chút nữa, có khi hắn rất khó phát hiện ra.
Khóe miệng của anh ta hơi nhếch lên.
- Cũng coi như là tay bắn tỉa đạt tiêu chuẩn.
Anh ta lẩm bẩm một mình
Anh ta như đang vuốt ve nhẹ nhàng người phụ nữ yêu thương của mình, tách cỏ dại đang che trước mặt ra. Động tác bàn tay nhẹ nhàng thong thả nhưng vững chắc như đá tảng, theo hướng gió thổi đến, không có mảy may sơ hở nào.
Anh ta cảm giác được đối phương đã muốn chuẩn bị ra tay, bên trong trái tim dường như có sợi dây liên lạc với đối phương, hắn có thể cảm nhận được sự hung hãn của tay bắn tỉa kia.
Tiếng súng vang lên!
Bắn xuyên qua đầu không chút nghi ngờ!
Anh ta ngã mình ngửa ra sau nằm xuống, nhìn lên bầu trời xanh bao la
Anh ta, tên là Trác Thanh Đế!
Một lát sau, Cường Tử ngồi xuống bên cạnh Trác Thanh Đế, không nhìn sang anh ta. Móc ra một điếu thuốc từ trong túi đưa cho Trác Thanh Đế, sau khi tự mình đốt lên nằm xuống bãi cỏ bên cạnh Trác Thanh Đế, vừa vặn có thể nhìn thấy mặt trời mới mọc.
Trác Thanh Đế châm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn sang phía cậu thiếu niên trên mặt mang theo vài phần ngây thơ. Trên mặt Cường Tử không biểu lộ sự quá khích, phẫn nộ, thất vọng và nỗi buồn đều không có, chỉ có khuôn mặt thản nhiên như nước, không buồn không vui. Có nhìn thế nào đi chẳng nữa cũng không giống người vừa trải qua một vụ ám sát. Trên khuôn mặt của cậu thiếu niên này, Trác Thanh Đế nhìn thấy sự điềm tĩnh không thuộc về lứa tuổi này.
- Cậu không sợ sao?
Trác Thanh Để hít một hơi thuốc hỏi, anh ta chuyển ánh mắt quá liếc nhìn Cường Tử chăm chú nhìn ánh mặt trời nóng đỏ, không chói mắt.
Cường Tử thở ra một miệng khói thuốc, rất dài, dùng nhiều sức, dường như không khí trong phổi cũng được đưa ra ngoài.
- Sợ, sao lại không sợ được.
Trác Thanh Đế:
- Vẻ mặt của cậu vô cùng trấn định, vượt qua khỏi dự đoán của tôi.
Cường Tử:
- Không chỉ có chú, mà đến cả cháu cũng không thể tin được mình điềm tĩnh như vậy. Giống như cháu sinh ra để cho người ta đùa giết, cũng đã hết sức quen thuộc rồi.
Lời nói buồn bã.
Trác Thanh Đế:
- Cậu oán giận à.
Cường Tử cười nói:
- Oán giận, tản sáng đã sai người cầm súng bắn tỉa đi theo chơi đùa giống săn chó, chú có oán giận không? Điều chủ yếu là cháu căn bản không hiểu lý do tại sao? Tại sao?”
Hai câu sau cùng chính là câu hỏi của hắn.
Trác Thanh Đế thở dài.
- Thực ra cậu vô tội, tôi chỉ có thể nói như vậy, sự việc đã xảy ra đến bây giờ không ai có thể nói mình vô tội, trừ cậu. Nhưng tôi cũng không thể nói cho cậu biết, có một số việc cậu không nên biết rõ.
Cường Tử hừ một tiếng, hắn liếc sang súng bắn tỉa bên cạnh Trác Thanh Đế.
- Ý của chúlà dù cháu có chết đi cũng chỉ có thể chết không nhắm mắt? Nếu như là chú, chú nghĩ sao? Liệu chú có thấy uất ức không?”
Cường Tử liên tiếp đặt câu hỏi
Trác Thanh Đế vứt tàn thuốc, chậm rãi nhai ngọn cỏ trong miệng. mặt trời lên rất nhanh, không được bao lâu đã từ màu đỏ tươi chuyển sang màu vàng kim. Năm phút trước vẫn có thể nhìn thẳng vào mặt trời, nhưng bây giờ nó làm mắt con người sinh ra đau nhức.
- Cố đợi đi, sự việc sắp được phơi bày ra rồi. Điều cậu muốn biết hoặc không muốn biết, tương lai đều sẽ từng luồng nhét vào đầu cháu, coi như cháu muốn cự tuyệt cũng không thể cự tuyệt được. Điều đó có lẽ sẽ khó chịu hơn. Có câu nói thế nào nhỉ? Hồ đồ cũng khó, đúng, chính là câu hồ đồ cũng khó.
Cường nhẹ nhàng nói một từ :
- Thối!
Trác Thanh Đế cười ha ha, anh ta đứng dậy xách súng bắn tỉa của mình lên, theo hướng ánh sáng mặt trời chậm dãi xuống núi. Ánh mắt trời chiếu trên người anh ta, nhìn từ góc độ đứng của Cường Tử trông có vẻ như xung quanh người anh ta bao phủ một lớp kim quang nhàn nhạt. Có chút khí thế thần bí, có chút phong độ vĩ đại.
Cường Tử nhìn theo bóng dáng anh ta, hết sức hoảng hốt.
Người này, là ai?
- Hây!
Cường hô một tiếng.
- Chú tên là gì?
- Trác Thanh Đế! Quân nhân xuất sắc nhất thế kỷ này, tay súng bắn tỉa cừ nhất!"
Trác Thanh Đế ngang ngược càn rỡ nói.
Cường Tử nhếch miệng, tên này cũng là kẻ tuyệt vời nha.
Cường Tử:
- Cháu có thể cầu xin chú một việc được không?’
Trác Thanh Đế dừng lại nhưng không quay đầu lại
- Nói đi,
Cường Tử đứng lên, phủi đất trên người
- Cháu có một tiểu đệ, cậu ta rất thích hợp sử dụng súng, chú có thể dậy cậu ta không?”
Trác Thanh Đế có chút tò mò hỏi:
- Cậu ta dùng qua súng chưa?
- Chắc là chưa.
- Vậy tại sao nói cậu ta thích hợp sử dụng súng? Đừng có nói cậu dựa vào cảm giác, chưa dùng qua súng có thể cảm giác ra cái thối tha gi.”
Cưởng Tử gãi gãi đầu, xấu hổ nói:
- Con mẹ nó đúng là cảm giác, chú còn bảo cháu nói sao nữa?
Trác Thanh Đế cười ha ha.
- Thú vị đấy. Tiểu đệ cậu tên gì? Không phải cũng là tiểu tử chưa mọc đủ lông đấy chứ.
Cường Tử:
- Kim Tiểu Chu, cậu ta tên là Kim Tiểu Chu, hơn hai mươi tuổi.
Trác Thanh Đế cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thằng Cường Tử, vẻ mặt kẻ kia nhìn rất trịnh trọng.
- Tôi là quân nhân, không phải xã hội đen.
Cường Tử:
- Cháu biết, chú có thể cho cậu ta nhập ngũ, thân thủ cậu ta rất tốt, có thể đánh nhau!
Trác Thanh Đế nghĩ một lúc rồi nói:
- Nói sau đi, việc này không phải tôi nói thôi là xong, tôi cũng không có cách nào đồng ý với cậu.
Anh ta nhìn vẻ mặt có đôi chút thất vọng của Cường Tử, cười nói:
- Tôi là Đảng viên, có giác ngộ, có nguyên tắc, có tinh thần giai cấp!”
Cường Tử…………..
Trác Thanh Đế vác súng tiếp tục đi, bước đi thong thả ổn định.
- Chủ nhật này tôi sẽ đi ra bãi tập bắn ngoài thành phía tây, là con lừa hay là ngựa thồ ra đến sẽ biết thôi.
Cường nở nụ cười, hắn nhìn theo bóng của Trác Thanh Để gật đầu.
- Cháu bảo đảm chú sẽ không thất vọng!
Cương Tử hô to.
Điện thoại của Chu Bạch Tước vẫn còn trong tay Cường Tử, hắn lôi ra bấm số điện thoại của Triệu Long Tượng. Chuông vừa kêu lên một tiếng đã có người nghe máy, điều này khiến Cường rất vui, Triệu Long Tượng là người thú vị.
- Cường Tử, có chuyện gì?
Triệu Long Tượng dường như không bao giờ nói những chuyện nhảm nhí, cũng không nói những lời khách sáo, trong khái niệm của anh ta là trực tiếp đi vào vấn đề, không vòng vo, gọn gàng linh hoạt. Thực ra đến bây giờ Cường vẫn hoài nghi, tại sao con người như Triệu Long Tượng này lại bị mình thu mua chuộc. Thật sự là bởi vì con xe Audi A8 cộng thêm cái thẻ hai mươi vạn kia hay sao? Hắn biết người huynh đệ như Triệu Long Tượng này này, còn có giá trị nhiều hơn như vậy.
Là hặn đi giẫm phải cức chó? Hay là bọn người Triệu Long Tượng mắt bị mù?
Cường Tử do dự một chút, vẫn quyết là nói thẳng.
- Báo Tử ca tỉnh lại chưa?”
- Ừ, đã tỉnh, hiện tại đang ăn.
Cường Tử:
- Chú chuyển điện thoại cho Báo Tử ca. Tôi có chuyện muốn nói với cậu ta”
- A lô…
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Báo Tử Kim Tiểu Chu, có chút cam chịu, như có lửa giận giấu trong lòng không trút ra được. Cường Tử thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đang nghiến răng nghiện lợi của Kim Tiểu Chu kia. Hắn còn có thể khẳng định Báo Tử nhất định đang hỏi thăm tám đời tổ tiên nhà mình.
- Báo Tử ca, là tôi Cường Tử đây, tôi biết trong lòng anh đang oán hận, nhưng tôi không có gì phải nói xin lỗi cả. Những lời khác tôi cũng không nói nhiều, Triệu ca chọn theo tôi, Aanh suy nghĩ xem có quyết định như vậy hay không. Tôi đợi câu trả lời của anh.
Đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng chốc láti, Cường Tử cũng không nóng vội hỏi tiếp, hắn đang đợi, hắn tin tưởng vào phán đoán của mình.
- Có chuyện gì anh nói đi, quyết định của Bát Bách thúc chính là quyết định của tôi.
Khóe miệng Cường Tử cong lên.
- Hôm nay thứ hai, hi vọng đến chủ nhật anh có thể xuất viện. Bãi tập bắn ngoài thành phía tay, tôi đã tìm được một cao thủ dậy anh dùng súng. Không phải là súng đồ chơi mà là súng bắn tỉa! Nếu như sức khoẻ anh thật sự không tốt, tôi cũng không miễn cưỡng.
- Được, không thành vấn đề!
Anh ta buông súng bắn tỉa trong tay xuống, ngã người ra sau nằm xuống bụi cỏ, mũ rơi xuống lộ ra đôi mắt sáng như ánh sao. Đôi mắt của hắn rất đẹp, con ngươi đen láy khiến cho phụ nữ chìm đắm. Trong ánh mắt của hắn có sự kiên định, cố chấp, trí tuệ và còn cả sự bất cần đời.
Anh ta nhổ một cây cỏ ngậm trong miệng nở nụ cười tà ác.
Thái Cực Hổ? Chiến Lang?
Ha ha, đây chẳng qua là một câu chuyện tiếu lâm đối với anh ta mà thôi. Anh ta không phải đã chuẩn bị sẵn từ trước xuất hiện ở đây để bảo vệ Cường Tử, anh ta đến tìm Tiêu Lôi có việc cần bàn bạc. Nhưng trong tích tắc vừa mới bước xuống xe trước cổng ngôi biệt thự, tai của anh ta giật giật, một âm thanh vang vọng từ xa truyền đến nhỏ như gió thoảng nghe không rõ, nhưng lại kích thích thần kinh anh ta.
Ngay khoảng khắc đầu tiên anh ta nhận định đây chính là tiếng súng, hơn nữa là tiếng súng bắn tỉa.
Anh ta nhìn sang ngọn đồi, khoé miệng co giật, chết tiệt, đến nhanh vậy! Anh ta xoay người lôi từ trong chiếc Hummer ra một cái túi du lịch loại lớn, xách nó trong tay nhanh chóng di chuyển kín đáo về nơi có tiếng súng vang lên. Anh ta vừa vừa di chuyển, vừa mở túi du lịch ra, lôi ra một khẩu súng bắn tỉa phát sáng lập loè cầm chắc trong tay. Anh ta đã dùng khẩu súng này được năm năm, quen thuộc hệt như cánh tay của mình vậy.
Anh ta cúi người xuống thấp bước chân nhanh, động tác di chuyển kín đáo không những không khó nhìn, ngược lại rất thoải mái như mây bay nước chảy, Thân hình anh ta cao lớn, trong lúc khom lưng như một con mèo tiến lên không ngờ lại có một sức hấp dẫn mê người. .
Khi anh ta xuất hiện ở vị trí hợp lý nhất, vừa may Cường Tử tránh né được phát súng thứ hai. Cũng đúng phát súng ấy, anh ta tìm được vị trí ẩn núp của tay bắn tỉa. Anh ta cúi sát người xuống, mượn nhờ đám cỏ tươi tốt chậm rãi di chuyển, bụi cỏ đong đưa tự nhiên giống như bị gió thổi qua, căn bản không có điểm sơ hở nào.
Anh ta nằm xuống, mở kính ngắm bắn, điều chỉnh lại súng.
Đã xác định vị trí ổn thoả, hiện tại cần kiên nhẫn tìm vị trí tay bắn tỉa ẩn núp.
Anh ta nhẹ nhàng kéo mũ xuống che một con mắt, bởi vì mặt trời vừa lên vừa vặn chiếu vào góc này, khiến cho lúc anh ta nhắm bắn có chút chướng ngại. Nhờ vào sự che khuất của cái mũ, anh ta nhìn vào kính ngắm thay cho ống nhòm bắt đầu dò tìm mục tiêu.
Khi anh ta nhìn thấy cây cỏ bên cạnh tảng đá nhúc nhích không được tự nhiên, là anh ta đã biết mình đã tìm được vị trí của đối thủ. Lý do cây cỏ ấy chuyển động, là vì tay bắn tỉa kia đang điều chỉnh góc độ súng nhắm bắn Cường Tử đang di chuyển. Nếu như động tác tay bắn tỉa kia nhẹ hơn chút nữa, có khi hắn rất khó phát hiện ra.
Khóe miệng của anh ta hơi nhếch lên.
- Cũng coi như là tay bắn tỉa đạt tiêu chuẩn.
Anh ta lẩm bẩm một mình
Anh ta như đang vuốt ve nhẹ nhàng người phụ nữ yêu thương của mình, tách cỏ dại đang che trước mặt ra. Động tác bàn tay nhẹ nhàng thong thả nhưng vững chắc như đá tảng, theo hướng gió thổi đến, không có mảy may sơ hở nào.
Anh ta cảm giác được đối phương đã muốn chuẩn bị ra tay, bên trong trái tim dường như có sợi dây liên lạc với đối phương, hắn có thể cảm nhận được sự hung hãn của tay bắn tỉa kia.
Tiếng súng vang lên!
Bắn xuyên qua đầu không chút nghi ngờ!
Anh ta ngã mình ngửa ra sau nằm xuống, nhìn lên bầu trời xanh bao la
Anh ta, tên là Trác Thanh Đế!
Một lát sau, Cường Tử ngồi xuống bên cạnh Trác Thanh Đế, không nhìn sang anh ta. Móc ra một điếu thuốc từ trong túi đưa cho Trác Thanh Đế, sau khi tự mình đốt lên nằm xuống bãi cỏ bên cạnh Trác Thanh Đế, vừa vặn có thể nhìn thấy mặt trời mới mọc.
Trác Thanh Đế châm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn sang phía cậu thiếu niên trên mặt mang theo vài phần ngây thơ. Trên mặt Cường Tử không biểu lộ sự quá khích, phẫn nộ, thất vọng và nỗi buồn đều không có, chỉ có khuôn mặt thản nhiên như nước, không buồn không vui. Có nhìn thế nào đi chẳng nữa cũng không giống người vừa trải qua một vụ ám sát. Trên khuôn mặt của cậu thiếu niên này, Trác Thanh Đế nhìn thấy sự điềm tĩnh không thuộc về lứa tuổi này.
- Cậu không sợ sao?
Trác Thanh Để hít một hơi thuốc hỏi, anh ta chuyển ánh mắt quá liếc nhìn Cường Tử chăm chú nhìn ánh mặt trời nóng đỏ, không chói mắt.
Cường Tử thở ra một miệng khói thuốc, rất dài, dùng nhiều sức, dường như không khí trong phổi cũng được đưa ra ngoài.
- Sợ, sao lại không sợ được.
Trác Thanh Đế:
- Vẻ mặt của cậu vô cùng trấn định, vượt qua khỏi dự đoán của tôi.
Cường Tử:
- Không chỉ có chú, mà đến cả cháu cũng không thể tin được mình điềm tĩnh như vậy. Giống như cháu sinh ra để cho người ta đùa giết, cũng đã hết sức quen thuộc rồi.
Lời nói buồn bã.
Trác Thanh Đế:
- Cậu oán giận à.
Cường Tử cười nói:
- Oán giận, tản sáng đã sai người cầm súng bắn tỉa đi theo chơi đùa giống săn chó, chú có oán giận không? Điều chủ yếu là cháu căn bản không hiểu lý do tại sao? Tại sao?”
Hai câu sau cùng chính là câu hỏi của hắn.
Trác Thanh Đế thở dài.
- Thực ra cậu vô tội, tôi chỉ có thể nói như vậy, sự việc đã xảy ra đến bây giờ không ai có thể nói mình vô tội, trừ cậu. Nhưng tôi cũng không thể nói cho cậu biết, có một số việc cậu không nên biết rõ.
Cường Tử hừ một tiếng, hắn liếc sang súng bắn tỉa bên cạnh Trác Thanh Đế.
- Ý của chúlà dù cháu có chết đi cũng chỉ có thể chết không nhắm mắt? Nếu như là chú, chú nghĩ sao? Liệu chú có thấy uất ức không?”
Cường Tử liên tiếp đặt câu hỏi
Trác Thanh Đế vứt tàn thuốc, chậm rãi nhai ngọn cỏ trong miệng. mặt trời lên rất nhanh, không được bao lâu đã từ màu đỏ tươi chuyển sang màu vàng kim. Năm phút trước vẫn có thể nhìn thẳng vào mặt trời, nhưng bây giờ nó làm mắt con người sinh ra đau nhức.
- Cố đợi đi, sự việc sắp được phơi bày ra rồi. Điều cậu muốn biết hoặc không muốn biết, tương lai đều sẽ từng luồng nhét vào đầu cháu, coi như cháu muốn cự tuyệt cũng không thể cự tuyệt được. Điều đó có lẽ sẽ khó chịu hơn. Có câu nói thế nào nhỉ? Hồ đồ cũng khó, đúng, chính là câu hồ đồ cũng khó.
Cường nhẹ nhàng nói một từ :
- Thối!
Trác Thanh Đế cười ha ha, anh ta đứng dậy xách súng bắn tỉa của mình lên, theo hướng ánh sáng mặt trời chậm dãi xuống núi. Ánh mắt trời chiếu trên người anh ta, nhìn từ góc độ đứng của Cường Tử trông có vẻ như xung quanh người anh ta bao phủ một lớp kim quang nhàn nhạt. Có chút khí thế thần bí, có chút phong độ vĩ đại.
Cường Tử nhìn theo bóng dáng anh ta, hết sức hoảng hốt.
Người này, là ai?
- Hây!
Cường hô một tiếng.
- Chú tên là gì?
- Trác Thanh Đế! Quân nhân xuất sắc nhất thế kỷ này, tay súng bắn tỉa cừ nhất!"
Trác Thanh Đế ngang ngược càn rỡ nói.
Cường Tử nhếch miệng, tên này cũng là kẻ tuyệt vời nha.
Cường Tử:
- Cháu có thể cầu xin chú một việc được không?’
Trác Thanh Đế dừng lại nhưng không quay đầu lại
- Nói đi,
Cường Tử đứng lên, phủi đất trên người
- Cháu có một tiểu đệ, cậu ta rất thích hợp sử dụng súng, chú có thể dậy cậu ta không?”
Trác Thanh Đế có chút tò mò hỏi:
- Cậu ta dùng qua súng chưa?
- Chắc là chưa.
- Vậy tại sao nói cậu ta thích hợp sử dụng súng? Đừng có nói cậu dựa vào cảm giác, chưa dùng qua súng có thể cảm giác ra cái thối tha gi.”
Cưởng Tử gãi gãi đầu, xấu hổ nói:
- Con mẹ nó đúng là cảm giác, chú còn bảo cháu nói sao nữa?
Trác Thanh Đế cười ha ha.
- Thú vị đấy. Tiểu đệ cậu tên gì? Không phải cũng là tiểu tử chưa mọc đủ lông đấy chứ.
Cường Tử:
- Kim Tiểu Chu, cậu ta tên là Kim Tiểu Chu, hơn hai mươi tuổi.
Trác Thanh Đế cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thằng Cường Tử, vẻ mặt kẻ kia nhìn rất trịnh trọng.
- Tôi là quân nhân, không phải xã hội đen.
Cường Tử:
- Cháu biết, chú có thể cho cậu ta nhập ngũ, thân thủ cậu ta rất tốt, có thể đánh nhau!
Trác Thanh Đế nghĩ một lúc rồi nói:
- Nói sau đi, việc này không phải tôi nói thôi là xong, tôi cũng không có cách nào đồng ý với cậu.
Anh ta nhìn vẻ mặt có đôi chút thất vọng của Cường Tử, cười nói:
- Tôi là Đảng viên, có giác ngộ, có nguyên tắc, có tinh thần giai cấp!”
Cường Tử…………..
Trác Thanh Đế vác súng tiếp tục đi, bước đi thong thả ổn định.
- Chủ nhật này tôi sẽ đi ra bãi tập bắn ngoài thành phía tây, là con lừa hay là ngựa thồ ra đến sẽ biết thôi.
Cường nở nụ cười, hắn nhìn theo bóng của Trác Thanh Để gật đầu.
- Cháu bảo đảm chú sẽ không thất vọng!
Cương Tử hô to.
Điện thoại của Chu Bạch Tước vẫn còn trong tay Cường Tử, hắn lôi ra bấm số điện thoại của Triệu Long Tượng. Chuông vừa kêu lên một tiếng đã có người nghe máy, điều này khiến Cường rất vui, Triệu Long Tượng là người thú vị.
- Cường Tử, có chuyện gì?
Triệu Long Tượng dường như không bao giờ nói những chuyện nhảm nhí, cũng không nói những lời khách sáo, trong khái niệm của anh ta là trực tiếp đi vào vấn đề, không vòng vo, gọn gàng linh hoạt. Thực ra đến bây giờ Cường vẫn hoài nghi, tại sao con người như Triệu Long Tượng này lại bị mình thu mua chuộc. Thật sự là bởi vì con xe Audi A8 cộng thêm cái thẻ hai mươi vạn kia hay sao? Hắn biết người huynh đệ như Triệu Long Tượng này này, còn có giá trị nhiều hơn như vậy.
Là hặn đi giẫm phải cức chó? Hay là bọn người Triệu Long Tượng mắt bị mù?
Cường Tử do dự một chút, vẫn quyết là nói thẳng.
- Báo Tử ca tỉnh lại chưa?”
- Ừ, đã tỉnh, hiện tại đang ăn.
Cường Tử:
- Chú chuyển điện thoại cho Báo Tử ca. Tôi có chuyện muốn nói với cậu ta”
- A lô…
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Báo Tử Kim Tiểu Chu, có chút cam chịu, như có lửa giận giấu trong lòng không trút ra được. Cường Tử thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đang nghiến răng nghiện lợi của Kim Tiểu Chu kia. Hắn còn có thể khẳng định Báo Tử nhất định đang hỏi thăm tám đời tổ tiên nhà mình.
- Báo Tử ca, là tôi Cường Tử đây, tôi biết trong lòng anh đang oán hận, nhưng tôi không có gì phải nói xin lỗi cả. Những lời khác tôi cũng không nói nhiều, Triệu ca chọn theo tôi, Aanh suy nghĩ xem có quyết định như vậy hay không. Tôi đợi câu trả lời của anh.
Đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng chốc láti, Cường Tử cũng không nóng vội hỏi tiếp, hắn đang đợi, hắn tin tưởng vào phán đoán của mình.
- Có chuyện gì anh nói đi, quyết định của Bát Bách thúc chính là quyết định của tôi.
Khóe miệng Cường Tử cong lên.
- Hôm nay thứ hai, hi vọng đến chủ nhật anh có thể xuất viện. Bãi tập bắn ngoài thành phía tay, tôi đã tìm được một cao thủ dậy anh dùng súng. Không phải là súng đồ chơi mà là súng bắn tỉa! Nếu như sức khoẻ anh thật sự không tốt, tôi cũng không miễn cưỡng.
- Được, không thành vấn đề!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook