Ác Bá
Chương 55: Nói coi, tôi hại ai nào?!

Khi Cường Tử và Chu Bách Tước trở về biệt thự Ly Hồ, đã là tám giờ sáng, hai người ăn sáng ở lầu Tiểu Phúc Tiên, giò cháo quẩy sữa đậu nành chánh tông, dưa chuột xanh tươi mộng nước, củ cải trắng như tuyết ngọt như đường, cho thêm dưa chua ngâm vào, ăn rất sướng.

Lúc đang ăn sáng Cường Tử nhìn thấy một người quen, Lý Nham, chính là anh chàng đẹp trai từng có tiếp xúc qua trong cuộc thi đấu chạy trăm mét ở đại hội thể dục thể thao.

Hình dáng bên ngoài của Cường Tử bây giờ thay đổi quá lớn, Lý Nham tuy rằng cũng nhìn thấy hắn, cũng hoàn toàn không ngờ được tên đầu tóc dài bạc trắng yêu dị này là bạn học của mình. Thậm chí còn khinh bỉ trừng mắt với hắn một cái, Cường Tử từ khẩu hình của cậu ta đọc ra được hai chữ. Giả gái! Cường Tử chẳng muốn giải thích gì cả, cho nên cũng không có chào hỏi.

Lý Nham sau khi ăn xong bữa sáng vừa muốn cưỡi xe đi đến trường, một chiếc BMW 7S rất sang trọng dừng ở bên cạnh cậu ta. Sau khi cửa sổ xe buông xuống Cường Tử nhìn thấy một người trẻ tuổi rất anh tuấn nói chuyện với Lý Nham, hai người dường như rất quen thuộc, biểu hiện trên mặt Lý Nham nhìn người này rất là sùng kính và thân mật. Cường Tử quen biết người lái xe này, Lý Bát Nhất.

Lý Nham, Lý Bát Nhất.

Cường Tử mím môi nhìn, cười ra chiều hiểu rõ.

Lý Bát Nhất đương nhiên nhận ra xe của mình, trước cửa lầu Tiểu Phúc Tiên dừng một chiếc LandRover gã sẽ xem như nhìn không thấy chắc. Gã không có tiến đến chào hỏi, nói rõ đây là một người rất biết cư xử, tối thiểu nhất biết không thể nóng vội.

Chu Bách Tước nói LandRover vẫn tốt, chạy rất thoải mái, tuy rằng có chút không quen tay khi lái xe. Cảm giác chỗ ngồi bên dưới mông là chỗ đã từng ngồi qua của người khác, thứ sờ vào trong tay cũng là thứ người khác sờ qua, khó có thể đón nhận. Anh ta nói như vậy, Cường Tử liền khẳng định Chu Bách Tước trăm phần trăm là gã đàn ông làm dáng như một cô gái còn trinh.

Cường Tử đề nghị anh ta bán chiếc LandRover di, đổi chiếc khác để lái. Chu Bách Tước suy nghĩ cẩn thận ngược lại không đồng ý, anh ta vẫn luôn nhớ rõ chiếc Lamborghini Murcielago đầy phong cách kia của Tiêu Lôi.

Sau khi vào biệt thự Cường Tử nói đi tắm rửa trước, sau đó đã chui vào phòng tắm. Sau khi cởi hết đồ soi mình trên cái gương trong phòng tắm, Cường Tử nhận ra mình rất đẹp, muốn chỗ nào có chỗ ấy, đẹp trai mê người. Hắn dùng tay đo thử độ dài vật dưới háng, cười rất vui vẻ. Nếu như nói thân thể Cường Tử trước kia miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, vậy bây giờ đã là hàng thuộc vào loại cao cấp. Tuy nói bây giờ khúc đồ vật dưới háng hắn kia không coi là vật lớn đến mức lật cả trời, tuy nhiên Cường Tử sáng sớm đi nhà vệ sinh âm thầm so thử với Chu Bách Tước, vẫn phải hết sức tự hào.

Tắm rửa bằng nước sạch, làm sao có thể diễn tả chỉ bằng một chữ sướng được.

Tiêu Lôi đã đi đến công ty, Chu Bách Tước trở về phòng nằm nghỉ, Cường Tử cũng không quấy rầy. Tối hôm qua ông tuy rằng không uống quá nhiều rượu, cũng không uống quá mức, rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt, ông cũng không bỏ qua. Khi ăn cơm Tiêu Lôi cởi bộ áo vét phía trên ra, một tấm giấy rơi trên mặt đất, Cường Tử nhặt lên đưa cho ông đồng thời cũng lướt mắt nhìn một chút.

Văn Phòng Trinh Thám Chung Cực.

Cường Tử cảm thấy mình nên có một chiếc điện thoại di động.

Lấy ra cái hộp giầy để ở dưới giường, mở ra xem thử, ở trong đã không còn một xu nào. Điều này làm cho Cường Tử không biết nên nói gì, tuy nhiên may mắn vẫn còn một đôi giày, chính là đôi giầy thể thao Cường Tử cải tạo qua. Giầy thể thao có thể dẫn phát hoàn mỹ toàn bộ sự dẻo dai và sức bật cơ chân của con người. Hơn nữa có thể bảo vệ xương khớp chân, rất thích hợp rất thực dụng.

Xuống lầu mượn điện thoại của Chu Bách Tước, Cường Tử nằm ở trên giường gọi điện thoại.

- Cường ca, là anh sao?

Người nhận điện thoại là Triệu Long Tượng.

- Triệu thúc, đừng gọi con là Cường ca, giảm thọ mất. Con còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Cuộc sống tươi đẹp ăn không ngồi chờ chết này còn chưa có hưởng thụ đủ mà. Sau này hãy gọi con là Cường Tử, đừng từ chối, chú biết con không quan tâm điều này.

Triệu Long Tượng nói:
- Được được! Cường Tử, có chuyện gì muốn chúng tôi làm phải không?

Triệu Long Tượng không có nói chuyện phiếm gì cả, nói thẳng vào chủ đề chính luôn.

Cường Tử nói:
- Lát nữa chú bảo Cáp Mô ca đến biệt thự Ly Hồ một chuyến, có một thứ đồ con giao cho anh ta, các chú giúp con bán. Nói thẳng nói thật chính là cộng hết tài sản của con cũng chỉ có hai mươi vạn, Cho hết các chú, con ngay cả tiền mua thuốc hút sáng sớm ngày mai cũng không có, cho nên phải đập nồi bán sắt vụn kiếm chút tiền tiêu xài.

Triệu Long Tượng trả lờ, không có giả dối nói cậu cần tiền xài thì trước cầm lấy hai mươi vạn đồng này về đi. Anh ta biết rõ mình nói cũng chỉ là vô ích, con người như Cường Tử kia, đưa hai mươi vạn đồng ra sẽ không hối hận, cho dù coi như là toàn bộ tài sản của chính hắn. Hơn nữa, Triệu Long Tượng cũng không tin Cường Tử chỉ có hai mươi vạn kia.

Thực ra anh ta sai rồi.

- Còn có chuyện gì khác sao?

Triệu Long Tượng hỏi.

Cường Tử hỏi:
- Thương thế Báo Tử ca đỡ hơn chưa?

Triệu Long Tượng nói:
- Đã tỉnh dậy rồi, xương sườn gãy mất mấy cây, chúng tôi bây giờ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố.

Cường Tử nói:
- Có thời gian rãnh con sẽ đi thăm Báo Tử ca, tới trước mặt xin lỗi.

Triệu Long Tượng nói:
- Không cần, Cường Tử, nếu như cậu đã quyết định thu nhận chúng tôi, cũng đừng xem chúng tôi là người ngoài. Chúng tôi cầm tiền làm việc cho cậu, cậu có việc gì cứ nói thẳng, không cần cảm thấy có lỗi. Thật đấy.

Cường Tử đỏ mặt lên, may mắn gọi điện thoại nhìn không được biểu hiện trên khuôn mặt.

Cường Tử nói:
- Được rồi, vậy con sẽ nói thẳng. Các chú hãy giúp con tra một chỗ tên gọi là Văn Phòng Trinh Thám Chung Cực, chỗ cụ thể, không cần gấp gáp, cố tra ra người đứng ở đằng sau.

Sau khi có được câu trả lời khẳng định chắc chắn của Triệu Long Tượng, Cường Tử cúp điện thoại. Vừa mới tắm rửa nên thân thể rất nhẹ nhàng, Cường Tử dứt khoát cởi sạch quần áo khoả thân nằm ở trên giường, châm một điếu thuốc.

Văn phòng trinh thám?

Hắn ngâm nga một câu, không biết văn phòng trinh thám có phải thật giống như cái dạng kia ở trong phim ảnh hay không, chính là giúp kẻ có tiền điều tra bà vợ của mình có phải có việc làm mờ ám bên ngoài đơn giản như thế hay không nhỉ. Hình như còn có thu nhập từng bó tiền lớn, còn có thể dựa theo đó làm ra các loại việc xảo trá vơ vét tài sản khác hay không. Đúng vậy, không biết sau này mình cũng làm ra một cái được không?

Cường Tử cười vô cùng tà ác.

Rất nhanh Cáp Mô đã tới, nhanh tới mức vượt quá sự dự đoán của Cường Tử. Dựa theo sự ước đoán của Cường Tử, khi Cáp Mô tìm được đến chỗ của mình ở biệt thự Ly Hồ, ít nhất cũng phải mất một giờ đồng hồ. Đối với một người địa phương khác tới, Cường Tử đưa ra lời ước đoán như vậy cũng không phải xem thường anh ta, trái lại còn nhận định anh ta rất cao

Phải biết rằng thành phố này tuy rằng không coi như một thành phố lớn tầm cỡ quốc tế gì, nhưng dầu gì cũng là thành phố với năm trăm vạn dân, tìm một căn biệt thụ cũng coi như là tìm kim giữa biển rộng, cũng không phải tuỳ tiện đã có thể tìm được. Hơn nữa khu biệt thự cấp bậc như biệt thự Ly Hồ, ở thành phố này không có đến hai mươi cái, thì cũng có hơn mười lăm cái.

Bốn mươi phút, có người hầu lên gõ cửa, nói cho Cường Tử biết bên ngoài có người tìm.

Cường Tử vừa mở cửa sổ ra muốn cảm thụ chốc lát cảm giác mát mẻ gió thổi con gà con, đành phải mặc lại quần áo đi xuống lầu. Trong tay xách theo đôi giày thể thao bị mình chà đạp rất nghệ thuật kia.

Cáp Mô ngồi xổm ở trước cửa chính biệt thự Ly Hồ hút thuốc, anh ta để mái tóc bổ luống khiến cho người phát ra hết sự chán ghét từ tận đáy lòng. Đầu bổ luống cũng không có tội, kẻ có tội là Cáp Mô trưởng thành vẫn còn để đầu bổ luống như thế kia. Tuổi tác anh ta quả thật cũng không lớn, nhỏ hơn rất nhiều so với Tiêu Lôi, nhưng khuôn mặt của anh ta, đã từng thành công dụ dỗ khiến cho vô số bọn con nít mẫu giáo thuần khiết gọi anh ta là gia gia tốt. Mà các cô giữ trẻ, thì ngay lập tức bảo vệ lũ trẻ ở phía sau lưng, hơn nữa lấy điện thoại cầm tay ra lúc nào cũng có thể chuẩn bị báo cảnh sát.

Thật không biết là ông bố tạo ra oan nghiệt gì mới có thể sinh ra loại con cái hại gia đình phải xin lỗi với nhân dân cả nước như anh ta. Nếu như, chỉ là giả thuyết thôi, có một ngày Cáp Mô kết hôn, nhà lương thiện kia để gả được con gái cho hắn nhất định sẽ cho người khắc một khối bài vị khổng lồ, bên trên khắc bốn chữ to.
Đại Công Vô Tư!

Con cóc là kẻ vô tội, Hác Mặc mới là kẻ có tội.

Lúc Cường Tử đi ra ngoài, đã nhìn thấy một mình Cáp Mô, không nhìn thấy người nào khác. Cáp Mô liếc nhìn Cường Tử đi ra, vội vã đứng dậy phủi bụi đất trên người, muốn gọi Cường ca lại hết sức ngượng ngùng, muốn bắt tay nhưng cũng không dám.

Cường Tử cười, rất chân thành gọi một tiếng Cáp Mô ca.

Hác Mặc trong nháy mắt cảm thấy mình vô cùng có mặt mũi.

- Anh tới thực nhanh quá, tôi cho rằng anh cần phải thêm chút thời gian nữa mới có thể tìm được chỗ này.

Cường Tử thành thật nói.

Hách Mặc lắc mái đầu của mình, dùng tay sửa sang lại rất phong cách.

- Tôi thuê xe taxi tới.

Cường Tử:…

Hách Mặc:
- Bát Bách thúc nói ngài có thứ giao cho tôi, bảo tôi giúp ngài bán phải không? Chuyện này coi như ngài tìm đúng người rồi, không phải tôi khoác lác, chỉ cần là đồ cổ, Hách Mặc tôi đều có thể liếc mắt vài lần thấy được ngay. Mặc kệ là đồ sứ, tranh chữ, hay là châu ngọc, cho dù là đồ đồng xanh tôi cũng có thể nhìn ra chỗ hay đẹp, ngài sai tôi làm được bất cứ điều gì cho ngài hay không?

Cường Tử tiện tay đưa hộp giày trong tay tới, nét cười xấu xa ngập cả mặt.

Trong lòng Hách Mặc chấn động, tự nhủ trong lòng quả nhiên là người có đại khí phách, cho dù vẫn chưa biết niên đại cổ vật này là gì, nhưng chứa ở trong một cái hộp giày tuỳ tiện giao cho người khác. Phần quyết đoán này cũng không phải nhà sưu tầm cổ vật bình thường có thể có. Nhìn Cường Tử ngày hôm qua ra tay hào phóng như vậy, vung tay ra chiếc xe hơn hai trăm vạn, nghĩ rằng hôm nay thứ đồ muốn đưa ra nhất định sẽ không quá thua kém nhiều.

Hác Mặc đầu tiên là lau tay trên người, sau đó trịnh trọng đón lấy hộp giày kia sang, ánh mắt nghiêm túc.

Anh ta chậm rãi mở hộp giầy ra, chờ mong chạm phải một món trân bảo tuyệt đẹp thế gian hiếm thấy.

Mở hộp giầy ra, một mùi hương mềm mại nhưng không mất đi tính kích thích, cay xè lại mang theo mùi vị chua loét chui vào trong lỗ mũi của Hác Mặc. Mùi vị này quen thuộc như vậy, đã khiến Hác Mặc có loại xúc động muốn khóc.

Một tiếng va chạm của đồ vật, Hác Mặc đóng chiếc hộp lại.

Anh ta dùng ánh mắt rất cùng chung chí hướng nhìn Cường Tử, tự nhủ tiểu tử quả nhiên là nhân tài đời sau mới nổi trò giỏi hơn thầy. Lão tử ta thối chân ba mươi năm, không ngờ cũng chống đỡ không nổi xâm lấn của mùi vị này! Thứ này nếu như đặt ở đường phố đông đúc, hoàn toàn có thể phải phái đến chuyên gia vũ khí sinh học của cục an toàn quốc gia. Cái này nếu đặt ở Iraq, Hoa Kỳ cũng sẽ không bởi vì tìm không thấy vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn mà bị người đời lên án. Cái này nếu như đặt ở Afghanistan, Bin Laden sẽ cười nước mắt chảy đầy mặt, có vật này trong tay, đã đến lúc tiêu diệt nước Mỹ rồi!

Hác Mặc giả bộ điềm nhiên như không việc gì kẹp cái hộp ở dưới nách, nhìn bốn bề vắng lặng không một người nào, anh ta thấp giọng hỏi Cường Tử.

- Nói đi, ngài bảo tôi đi hại người nào?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương