Ác Bá
-
Chương 51: Đo thử nông sâu
Kim Tiểu Chu mắt hoa lên tìm một lúc mà không thấy bóng Cường Tử đâu. Khi thấy thì phản ứng đã muộn muốn né cũng không né được. Chiêu Bạch câu quá khích Cường Tử thi triển ra hơn một bậc so với Chu Bách Tước, trong thời gian ngắn đã đứng bên cạnh Kim Tiểu Chu dùng chân đá vào cạnh sườn phải anh ta, lực phát ra cực mạnh!
Kim Tiểu Chu chưa có bất kỳ phản ứng nào đã bị một cước toàn lực của Cường Tử đá bay anh ta ra ngoài, thân thể gập lại bay đi nhìn chẳng khác gì con tôm luộc.
Tiếng kêu thất thanh vang lên, thân thể của Kim Tiểu Chu bay thẳng ra ngoài năm sáu thước đụng phải thành cầu vượt thân thể mềm nhũn co quắp rơi xuống mặt đất không nhúc nhích nổi. Khóe miệng toàn là máu, xương sườn gãy ít nhất ba chiếc. Lần đầu tiên trong hai mươi ba năm cuộc đời bị đánh bại đến mức thê thảm thế này, trong người đau đớn không thể tả.
Khi bị một cước của Cường Tử đá bay trên không trung trong đầu Kim Tiểu Chu đã có một ý nghĩ.
Chết mịa, gặp phải cao thủ rồi.
Triệu Bát Bách không nhịn được nữa cũng không cần để ý tới Chu Bách Tước muốn xông tới trước, Chu Bách Tước đứng cản lại nói một câu:
- Đường này không qua được.
Triệu Bát Bách rống lên một tiếng:
- Đại Hùng cứu Báo Tử.
Sau đó nhanh như chớp phát huy chiêu thức Hồng Quyền.
Hai mắt Chu Bách Tước vụt sáng, sau khi nghiêng người né sang bên tung một chiêu An thân pháo đánh vào trên ngựcTriệu Bát Bách. Triệu Bát Bách bị anh ta cản trở chỉ đành phải ra chiêu ứng phó.
Hai người người đánh ta lui, dùng nhanh đối nhanh, gần như chỉ thoáng thấy hai thân ảnh không ngừng di động. Bóng hình quyền cước của cả hai như hình ảnh còn sót lại, tiếng giao thủ không ngừng vang lên. Trong một phút có ít nhất một trăm ba mươi lần vang lên, nghĩ cũng biết được động tác của cả hai nhanh tới cỡ nào. Đều nói võ công thiên hạ không có gì không thể phá, duy chỉ có nhanh là không phá được, cả hai phát huy một chữ nhanh đến từng chút một.
Cáp Mô Hác Mặc vừa muốn động thủ đã thấy ông chủ quán thịt nướng Lý Ca cánh tay xăm hình đầu sói, ánh mắt lạnh băng nhìn anh ta. Anh ta vốn định đứng sau lưng Lý Ca chuẩn bị ra tay trước nắm chắc phần thắng, nào ngờ tình thế ngược lại bị Lý Ca áp chế. Mặc kệ di chuyển đến hướng nào cũng đều không thoát được. Hiện tại lúc này anh ta mới biết ông chủ bán xiên thịt dê nướng bụng bia này, thật không đơn giản chút nào!
Bùi Nhược nhìn chăm chú Cường Tử đánh đấm, trong lòng hồi hộp lo lắng, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt trước ngực, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Ngô lão gia đứng bên cạnh cô nàng, vẻ mặt tươi cười ấm áp nói với cô nàng:
- Nha đầu đừng lo lắng, với bản lãnh của Cường Tử bây giờ không phải ai cũng có thể thắng nó được, nếu không cố ý để bị đánh thì người có thể đánh ngã được nó cũng không nhiều.
Bùi Nhuợc nhìn lão gia tử cười, nhưng vẫn là hết sức căng thẳng khó chịu.
Tào Phá Địch và Sở Ly Hỏa cười tủm tỉm nhìn hai tiểu bối động thủ, nói về thân phận Chu Bách Tước và Cường Tử đúng là tiểu bối của bọn họ. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như Cường Tử coi như là đệ tử mới nhập môn của Ngô lão gia tử, vậy thì Tào Phá Địch cũng là sư huynh của Cường Tử, nói cách khác là cùng bối phận với Sở Ly Hỏa. Nếu nói Cường Tử là đồ đệ của Chu Bách Tước, Chu Bách Tước là đệ tử của Lý Diệu Tử, nên dù gì Chu Bách Tước cũng phải gọi Tào Phá Địch một tiếng là sư thúc.
Nói một cách khác thì Chu Bách Tước cũng phải gọi Cường Tử là sư thúc, gọi Ngô lão gia là sư tổ. Nếu Cường Tử với thân phận là đệ tử của Chu Bách Tước thì phải gọi Tào Phá Địch một tiếng sư công gọi Ngô lão gia tử là sư tổ. Đổi lại, Cường Tử nếu đã là đồ đệ của Chu Bách Tước, cũng là sư thúc của Chu Bách Tước, Cường Tử vừa là đệ tử vừa là sư thúc của thầy. Chu Bách Tước muốn Cường Tử gọi là sư thúc hay đồ đệ thì phải xem Lý Diệu Tử gọi là sư phụ hay sư huynh.....
Úi trời ơi, đau cả đầu, mọi người có đau không?
Cường Tử cười cười nhìn Bùi Nhuợc đưa tay ra dấu chiến thắng, sau đó hôn gió đầy mùi vị khiêu khích cô nàng khiến mặt cô gái nhỏ Bùi Nặc đỏ bừng bừng.
Cường Tử đang đắc ý chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển, âm thanh giống như địa chấn vang lên không ngớt. Hắn quay đầu lại đã nhìn thấy một người có thân hình giống như gấu lớn di chuyển làm trời rung đất chuyển khí thế bức người.
Đại Hùng Triệu Bá giống như một ngọn núi nhỏ đang di động, to lớn che khuất bầu trời.
Cánh tay của cậu ta to hơn so với hai đùi của Cường Tử cộng lại, Cường Tử đứng trước mặt cậu ta chẳng khác nào con khỉ đứng trước con voi to lớn. Khỉ đứng trước mặt voi ngoại trừ chạy đi còn có thể làm gì được?
Đáp án này rất đơn giản, giống như tự nhiên!
Cường Tử híp mắt cười, sao lại có người to lớn như thế? Người đầu to nhất định óc sẽ nhỏ rồi.
Triệu Bá đung đưa hai bả vai rộng lớn như tàu lửa gầm thét áp tới, Cường Tử lách mình ngăn trước mặt cậu ta, giơ tay ra hiệu, ý bảo Triệu Bá dừng lại.
Triển Bá quát:
- Tránh ra, bằng không sẽ đâm chết ngươi.
Vừa hô lên, thịt dê trong miệng đã rơi ra ngoài.
Cường Tử không tránh né, vẫn giơ tay ra.
Triển Bá nhanh chóng phanh thân mình lại, quát lớn:
- Tên nhãi nhép, ngươi muốn bị đâm chết hả.
Cường Tử mỉm cười:
- Vị hảo hán này, anh muốn cứu tên Báo Tử kia sao?
Triệu Bá nhìn Kim Tiểu Chu xụi lơ giống như bãi đất bùn nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh nhẹ gật đầu nói:
- Chú Bát Bách bảo tôi cứu Tiểu Chu, tôi phải cứu hắn.
Cường Tử gật gật đầu nói:
- Đúng là có nghĩa khí! Tôi luôn khen ngợi những hảo hán giống như anh vậy. Nhưng anh cũng không thể nói cứu là cứu được, như vậy không phải sẽ rất mất mặt tôi đó sao, đúng hay không?
Triệu Bá nghĩ ngợi nói:
- Ngươi có mặt mũi không tôi mặc kệ, chú Bát Bách bảo tôi cứu Tiểu Chu thì tôi cứu Tiểu Chu thôi.
Trong đầu Cường Tử nảy lên ý nghĩ đen tối, hắn tự nhủ người này đầu óc chắc không được bình thường.
- Đã như vậy, anh cứu người cũng đúng nhưng trước tiên anh phải thắng tôi đã, không có vấn đề gì chứ?
Cường Tử hỏi.
Triệu Bá gãi gãi đầu thật thà nói:
- Tôi đánh thắng cậu, cậu sẽ để tôi cứu người ư. Bát Bách thúc lại không bảo tôi đánh người chỉ bảo tôi cứu người thôi.
Cường Tử cười hắc hắc, trong lòng hắn tự hỏi sao lại có huynh đệ tốt như vậy chứ.
Lúc này Triệu Long Tượng bị Chu Bách Tước quấn lấy, hai người đánh ngang tài ngang sức không ai hơn ai. Lúc trước anh ta có nói với Kim Tiểu Chu trong bọn người Cường Tử có hai cao thủ, một trong đó là Chu Bách Tước, còn một người nữa là Tào Phá Địch. Cũng không đúng như Cường Tử đoán hai người là Tào Phá Địch và Sở Ly Hỏa.
Sở Ly Hỏa mặc bộ áo dài màu xanh nhạt, dù nhìn khí chất bất phàm nhưng bất quá giống một kép hát. Dù sao trong xã hội bây giờ dám mặc như kép hát cũng có thể xem là người làm nghệ thuật.
Triệu Long Tượng thấy Cường Tử ngăn Triệu Bá lại, ngừng tay lại nói to với Triệu Bá:
- Đại Hùng, đánh ngã hắn cứu Tiểu Chu.
Lúc này Triệu Long Tượng mới hiểu được để Kim Tiểu Chu đi dò thử nước sâu hay nước cạn thật sự là một sai lầm khủng khiếp! Đối phương không phải là tấm sắt, mà chính là tấm thép dày được tôi luyện lâu ngày, đá thế nào cũng không nhúc nhích.
Triệu Bá đối nhận được chỉ thị của Triệu Long Tượng, liền rống lên giống như tiếng một con gấu vung nắm tay muốn động thủ, Cường Tử xua tay lần nữa nói:
- Chờ một chút.
Triệu Bá hỏi:
- Không phải cậu vừa nói muốn cứu Kim Tiểu Chu phải đánh thắng cậu ư, bây giờ Bát Bách thúc bảo tôi đánh rồi, sao cậu bảo dừng?
Cường Tử nói:
- Chúng ta đều là người luyện võ nếu như muốn đánh cũng phải có luật lệ, không thể cứ đánh nhau như những tên côn đồ ngoài đường phố được, như vậy hổ then với nhiều người lắm có phải không? Muốn đánh trước tiên phải đưa ra quy tắc, ai cũng không thể vi phạm, thế nào?
Tiêu Lôi thấy Cường Tử nghiêm chỉnh nói luật lệ với Triệu Bá, ông nhìn Triệu Bá với ánh mắt đầy thương hại, trong lòng tự nhủ người khổng lồ thật thà, chúc cậu may mắn.
Cáp Mô muốn di chuyển nhưng đường nào anh ta cũng bị Lý Ca bịt chặt, dù hướng nào cũng không tránh thoát được ánh mắt lạnh băng ấy. Lúc này anh ta cũng hiểu một điều, bốn người bọn họ đi bên nhau không có việc gì lại đi gây chuyện, khi việc xảy mới biết có nhiều nan giải.
Phong Đao lạnh lùng đi tới đứng bên cạnh Lý Ca bình thản nói một câu:
- Giao cho tôi đi.
Lý Ca nhìn anh ta nhẹ nhàng gật đầu, tay nắm chặt xiên thịt dê nướng còn nóng quay người bước đi, hoàn toàn không bị vấy bẩn. Tay cầm xâu thịt đến bên bàn Tiêu Lôi ngồi xuống, gọi phụ quán mang cho ông ta cốc bia, chia bó xiên thịt lớn ra cho mọi người, thần sắc hết sức thoải mái bắt đầu xem cuộc vui. Những người trên các bàn khác thấy đánh nhau, đã sớm chạy ra xa, những người nhát gan thì đứng một bên ngó xung quanh.
Có mấy người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, bốn nam hai nữ, dụa vào xe của mình thoải mái khoác vai nhau xem cuộc vui, vẻ mặt hiện ra nét bông đùa. Bốn chiếc xe LandRover, Porsche, Lenno và Maybach là của sáu người bọn họ, sáu người không lấy gì làm quái lạ khi thấy cảnh tượng trươc mặt này, dù không nói gì nhưng không khí cũng không nặng nề.
Triệu Bá nghĩ ngợi nói:
- Được rồi, cậu muốn đánh thế nào thì đánh như thế. Tranh thủ thời gian, tôi còn phải đi cứu Tiểu Chu nữa.
Cường Tử nở nụ cười rạng rỡ, gian kế đã thực hiện được.
Kim Tiểu Chu chưa có bất kỳ phản ứng nào đã bị một cước toàn lực của Cường Tử đá bay anh ta ra ngoài, thân thể gập lại bay đi nhìn chẳng khác gì con tôm luộc.
Tiếng kêu thất thanh vang lên, thân thể của Kim Tiểu Chu bay thẳng ra ngoài năm sáu thước đụng phải thành cầu vượt thân thể mềm nhũn co quắp rơi xuống mặt đất không nhúc nhích nổi. Khóe miệng toàn là máu, xương sườn gãy ít nhất ba chiếc. Lần đầu tiên trong hai mươi ba năm cuộc đời bị đánh bại đến mức thê thảm thế này, trong người đau đớn không thể tả.
Khi bị một cước của Cường Tử đá bay trên không trung trong đầu Kim Tiểu Chu đã có một ý nghĩ.
Chết mịa, gặp phải cao thủ rồi.
Triệu Bát Bách không nhịn được nữa cũng không cần để ý tới Chu Bách Tước muốn xông tới trước, Chu Bách Tước đứng cản lại nói một câu:
- Đường này không qua được.
Triệu Bát Bách rống lên một tiếng:
- Đại Hùng cứu Báo Tử.
Sau đó nhanh như chớp phát huy chiêu thức Hồng Quyền.
Hai mắt Chu Bách Tước vụt sáng, sau khi nghiêng người né sang bên tung một chiêu An thân pháo đánh vào trên ngựcTriệu Bát Bách. Triệu Bát Bách bị anh ta cản trở chỉ đành phải ra chiêu ứng phó.
Hai người người đánh ta lui, dùng nhanh đối nhanh, gần như chỉ thoáng thấy hai thân ảnh không ngừng di động. Bóng hình quyền cước của cả hai như hình ảnh còn sót lại, tiếng giao thủ không ngừng vang lên. Trong một phút có ít nhất một trăm ba mươi lần vang lên, nghĩ cũng biết được động tác của cả hai nhanh tới cỡ nào. Đều nói võ công thiên hạ không có gì không thể phá, duy chỉ có nhanh là không phá được, cả hai phát huy một chữ nhanh đến từng chút một.
Cáp Mô Hác Mặc vừa muốn động thủ đã thấy ông chủ quán thịt nướng Lý Ca cánh tay xăm hình đầu sói, ánh mắt lạnh băng nhìn anh ta. Anh ta vốn định đứng sau lưng Lý Ca chuẩn bị ra tay trước nắm chắc phần thắng, nào ngờ tình thế ngược lại bị Lý Ca áp chế. Mặc kệ di chuyển đến hướng nào cũng đều không thoát được. Hiện tại lúc này anh ta mới biết ông chủ bán xiên thịt dê nướng bụng bia này, thật không đơn giản chút nào!
Bùi Nhược nhìn chăm chú Cường Tử đánh đấm, trong lòng hồi hộp lo lắng, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt trước ngực, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Ngô lão gia đứng bên cạnh cô nàng, vẻ mặt tươi cười ấm áp nói với cô nàng:
- Nha đầu đừng lo lắng, với bản lãnh của Cường Tử bây giờ không phải ai cũng có thể thắng nó được, nếu không cố ý để bị đánh thì người có thể đánh ngã được nó cũng không nhiều.
Bùi Nhuợc nhìn lão gia tử cười, nhưng vẫn là hết sức căng thẳng khó chịu.
Tào Phá Địch và Sở Ly Hỏa cười tủm tỉm nhìn hai tiểu bối động thủ, nói về thân phận Chu Bách Tước và Cường Tử đúng là tiểu bối của bọn họ. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như Cường Tử coi như là đệ tử mới nhập môn của Ngô lão gia tử, vậy thì Tào Phá Địch cũng là sư huynh của Cường Tử, nói cách khác là cùng bối phận với Sở Ly Hỏa. Nếu nói Cường Tử là đồ đệ của Chu Bách Tước, Chu Bách Tước là đệ tử của Lý Diệu Tử, nên dù gì Chu Bách Tước cũng phải gọi Tào Phá Địch một tiếng là sư thúc.
Nói một cách khác thì Chu Bách Tước cũng phải gọi Cường Tử là sư thúc, gọi Ngô lão gia là sư tổ. Nếu Cường Tử với thân phận là đệ tử của Chu Bách Tước thì phải gọi Tào Phá Địch một tiếng sư công gọi Ngô lão gia tử là sư tổ. Đổi lại, Cường Tử nếu đã là đồ đệ của Chu Bách Tước, cũng là sư thúc của Chu Bách Tước, Cường Tử vừa là đệ tử vừa là sư thúc của thầy. Chu Bách Tước muốn Cường Tử gọi là sư thúc hay đồ đệ thì phải xem Lý Diệu Tử gọi là sư phụ hay sư huynh.....
Úi trời ơi, đau cả đầu, mọi người có đau không?
Cường Tử cười cười nhìn Bùi Nhuợc đưa tay ra dấu chiến thắng, sau đó hôn gió đầy mùi vị khiêu khích cô nàng khiến mặt cô gái nhỏ Bùi Nặc đỏ bừng bừng.
Cường Tử đang đắc ý chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển, âm thanh giống như địa chấn vang lên không ngớt. Hắn quay đầu lại đã nhìn thấy một người có thân hình giống như gấu lớn di chuyển làm trời rung đất chuyển khí thế bức người.
Đại Hùng Triệu Bá giống như một ngọn núi nhỏ đang di động, to lớn che khuất bầu trời.
Cánh tay của cậu ta to hơn so với hai đùi của Cường Tử cộng lại, Cường Tử đứng trước mặt cậu ta chẳng khác nào con khỉ đứng trước con voi to lớn. Khỉ đứng trước mặt voi ngoại trừ chạy đi còn có thể làm gì được?
Đáp án này rất đơn giản, giống như tự nhiên!
Cường Tử híp mắt cười, sao lại có người to lớn như thế? Người đầu to nhất định óc sẽ nhỏ rồi.
Triệu Bá đung đưa hai bả vai rộng lớn như tàu lửa gầm thét áp tới, Cường Tử lách mình ngăn trước mặt cậu ta, giơ tay ra hiệu, ý bảo Triệu Bá dừng lại.
Triển Bá quát:
- Tránh ra, bằng không sẽ đâm chết ngươi.
Vừa hô lên, thịt dê trong miệng đã rơi ra ngoài.
Cường Tử không tránh né, vẫn giơ tay ra.
Triển Bá nhanh chóng phanh thân mình lại, quát lớn:
- Tên nhãi nhép, ngươi muốn bị đâm chết hả.
Cường Tử mỉm cười:
- Vị hảo hán này, anh muốn cứu tên Báo Tử kia sao?
Triệu Bá nhìn Kim Tiểu Chu xụi lơ giống như bãi đất bùn nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh nhẹ gật đầu nói:
- Chú Bát Bách bảo tôi cứu Tiểu Chu, tôi phải cứu hắn.
Cường Tử gật gật đầu nói:
- Đúng là có nghĩa khí! Tôi luôn khen ngợi những hảo hán giống như anh vậy. Nhưng anh cũng không thể nói cứu là cứu được, như vậy không phải sẽ rất mất mặt tôi đó sao, đúng hay không?
Triệu Bá nghĩ ngợi nói:
- Ngươi có mặt mũi không tôi mặc kệ, chú Bát Bách bảo tôi cứu Tiểu Chu thì tôi cứu Tiểu Chu thôi.
Trong đầu Cường Tử nảy lên ý nghĩ đen tối, hắn tự nhủ người này đầu óc chắc không được bình thường.
- Đã như vậy, anh cứu người cũng đúng nhưng trước tiên anh phải thắng tôi đã, không có vấn đề gì chứ?
Cường Tử hỏi.
Triệu Bá gãi gãi đầu thật thà nói:
- Tôi đánh thắng cậu, cậu sẽ để tôi cứu người ư. Bát Bách thúc lại không bảo tôi đánh người chỉ bảo tôi cứu người thôi.
Cường Tử cười hắc hắc, trong lòng hắn tự hỏi sao lại có huynh đệ tốt như vậy chứ.
Lúc này Triệu Long Tượng bị Chu Bách Tước quấn lấy, hai người đánh ngang tài ngang sức không ai hơn ai. Lúc trước anh ta có nói với Kim Tiểu Chu trong bọn người Cường Tử có hai cao thủ, một trong đó là Chu Bách Tước, còn một người nữa là Tào Phá Địch. Cũng không đúng như Cường Tử đoán hai người là Tào Phá Địch và Sở Ly Hỏa.
Sở Ly Hỏa mặc bộ áo dài màu xanh nhạt, dù nhìn khí chất bất phàm nhưng bất quá giống một kép hát. Dù sao trong xã hội bây giờ dám mặc như kép hát cũng có thể xem là người làm nghệ thuật.
Triệu Long Tượng thấy Cường Tử ngăn Triệu Bá lại, ngừng tay lại nói to với Triệu Bá:
- Đại Hùng, đánh ngã hắn cứu Tiểu Chu.
Lúc này Triệu Long Tượng mới hiểu được để Kim Tiểu Chu đi dò thử nước sâu hay nước cạn thật sự là một sai lầm khủng khiếp! Đối phương không phải là tấm sắt, mà chính là tấm thép dày được tôi luyện lâu ngày, đá thế nào cũng không nhúc nhích.
Triệu Bá đối nhận được chỉ thị của Triệu Long Tượng, liền rống lên giống như tiếng một con gấu vung nắm tay muốn động thủ, Cường Tử xua tay lần nữa nói:
- Chờ một chút.
Triệu Bá hỏi:
- Không phải cậu vừa nói muốn cứu Kim Tiểu Chu phải đánh thắng cậu ư, bây giờ Bát Bách thúc bảo tôi đánh rồi, sao cậu bảo dừng?
Cường Tử nói:
- Chúng ta đều là người luyện võ nếu như muốn đánh cũng phải có luật lệ, không thể cứ đánh nhau như những tên côn đồ ngoài đường phố được, như vậy hổ then với nhiều người lắm có phải không? Muốn đánh trước tiên phải đưa ra quy tắc, ai cũng không thể vi phạm, thế nào?
Tiêu Lôi thấy Cường Tử nghiêm chỉnh nói luật lệ với Triệu Bá, ông nhìn Triệu Bá với ánh mắt đầy thương hại, trong lòng tự nhủ người khổng lồ thật thà, chúc cậu may mắn.
Cáp Mô muốn di chuyển nhưng đường nào anh ta cũng bị Lý Ca bịt chặt, dù hướng nào cũng không tránh thoát được ánh mắt lạnh băng ấy. Lúc này anh ta cũng hiểu một điều, bốn người bọn họ đi bên nhau không có việc gì lại đi gây chuyện, khi việc xảy mới biết có nhiều nan giải.
Phong Đao lạnh lùng đi tới đứng bên cạnh Lý Ca bình thản nói một câu:
- Giao cho tôi đi.
Lý Ca nhìn anh ta nhẹ nhàng gật đầu, tay nắm chặt xiên thịt dê nướng còn nóng quay người bước đi, hoàn toàn không bị vấy bẩn. Tay cầm xâu thịt đến bên bàn Tiêu Lôi ngồi xuống, gọi phụ quán mang cho ông ta cốc bia, chia bó xiên thịt lớn ra cho mọi người, thần sắc hết sức thoải mái bắt đầu xem cuộc vui. Những người trên các bàn khác thấy đánh nhau, đã sớm chạy ra xa, những người nhát gan thì đứng một bên ngó xung quanh.
Có mấy người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, bốn nam hai nữ, dụa vào xe của mình thoải mái khoác vai nhau xem cuộc vui, vẻ mặt hiện ra nét bông đùa. Bốn chiếc xe LandRover, Porsche, Lenno và Maybach là của sáu người bọn họ, sáu người không lấy gì làm quái lạ khi thấy cảnh tượng trươc mặt này, dù không nói gì nhưng không khí cũng không nặng nề.
Triệu Bá nghĩ ngợi nói:
- Được rồi, cậu muốn đánh thế nào thì đánh như thế. Tranh thủ thời gian, tôi còn phải đi cứu Tiểu Chu nữa.
Cường Tử nở nụ cười rạng rỡ, gian kế đã thực hiện được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook