A Trạch Cơ Tình Liên Manh
Chương 12: Giấc mộng mùa xuân kia

Kỳ thật cho đến giờ Vương Thiên Hạ vẫn không ưa Worle. Mặc kệ thế nào, hắn mới là con ruột Vương Dịch, nhưng cha lại không coi trọng mình, ngược lại coi trọng tên quỷ ngoại quốc này, còn vô cùng nể trọng nữa chứ. Đến cả mấy tên nhân viên quèn cũng gió chiều nào che chiều ấy, không nịnh bợ mình mà lại đi ôm đùi tên kia.

Thiên Hạ Nhị sao có thể không đỏ mắt, làm sao nuốt được cục tức này?

Trong công ty có đồn đại tên quỷ dương này là đồng tính. Hôm nay, anh cùng con thỏ nhỏ đi hẹn hò bị mình bắt gặp, vừa lúc khiến hắn phun ra ác khẩu, càng không nói được gì sạch sẽ: “Sở thích của tổng giám Walker Fei quả là đặc biệt nha, một người đàn ông hoàn hảo đi “làm” phụ nữ không muốn, thế mà lại thích “làm” cửa sau của đàn ông? Chậc chậc, anh nên cẩn thận, không chừng mắc bệnh kỳ quái, nghe nói gay dễ bị AIDS lắm.”

Ánh mắt Hồ Thiên Long giật giật, ý của tên khốn này là mình bị Walker Fei “làm” cửa sau? Hắn tức đến đỏ mặt.

Worle cũng không phản ứng, cứ như đang xem một trò khôi hài. Dù sao Vương Thiên Hạ cũng là một người đàn ông chứ? Sao như mấy bà thím cãi nhau ở đây, không thấy mất mặt xấu hổ sao? Thật sự là người không như tên, khó trách Vương Dịch không trọng dụng hắn.

Thiên Hạ Nhị liếc mắt nhìn Hồ Thiên Long một cái: “Tôi bảo này, tổng giám Walker Fei, ánh mắt của anh thật có vấn đề, dù tìm đàn ông cũng phải tìm người trông được một chút chứ. Người thế này, ngoại trừ mặt trắng một chút, mũi nhỏ mắt nhỏ, nhìn thật không hứng.” Nhưng mà nói đi phải nói lại, người này trông có chút quen.

Đương nhiên là quen rồi, Vương Dịch và Hồ Sưu có một đoạn nghiệt duyên kéo dài mấy chục năm, cái gì hai người cũng so với nhau, cái gì cũng phải tranh. Từ sau khi Uyển Mỹ lập gia đình, hai người cũng lấy vợ, sinh con. Ngay cả tên con cũng mang theo dã tâm, một người là Thiên Long, một người là Thiên Hạ. Chỉ tiếc hai đứa con cũng không có tiền đồ như họ mong muốn.

Hồ Thiên Long và Vương Thiên Hạ cùng tuổi, lúc còn nhỏ hai người từng gặp nhau trong buổi họp phụ huynh, nhưng sau đó Vương Thiên Hạ bị cha hắn đưa ra nước ngoài học, mãi đến khi tốt nghiệp mới về nước. Hai mươi năm không gặp, đương nhiên không thể nhận ra ngay.

Lúc này Hồ Thiên Long hoàn toàn bị chọc giận, chẳng những nói mình bị đàn ông làm, còn chê mình xấu? Hắn đập xuống bàn một cái, định đứng lên mắng to thì nghe thấy “Bốp” một tiếng. Nhìn lại, thì ra là Worle đập bát xuống bàn.

Nét cười trên mặt Worle đã không thấy, mặt trầm xuống: “Cậu Vương, tôi cùng Hồ quản lý đang nói chuyện công việc. Đây là nơi công cộng, nếu chúng tôi thật sự làm chuyện không thể cho người khác biết chúng tôi sẽ chọn chỗ này sao? Tôi thì không sao nhưng những lời hồ ngôn loạn ngữ của cậu gây tổn hại đến danh dự của Hồ quản lý, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể kiện cậu tội phỉ báng, ở đây nhiều người như vậy, đều có thể làm chứng cho chúng tôi.”

Vương Thiên Hạ nhìn xung quanh, quả nhiên mọi người đều nhìn bọn hắn chằm chằm.

Worle biết hắn đã sợ, lại lửa cháy đổ thêm dầu nói thêm: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những gây tổn hại đến danh dự của cậu mà hình tượng của Hướng Dịch cũng bị tổn hại, cậu nên nghĩ một chút. Còn nữa, đây là quản lý Hồ Thiên Long, là đại biểu của bên Sưu Hồ, nếu vì những lời cậu nói mà gây ra hiềm khích khi hợp tác, hậu quả cậu không gánh nổi đâu. Hạng mục này quan trọng thế nào, tôi nghĩ cậu biết rõ.”

Vương Thiên Hạ biết chính mình không thể chiếm được tiện nghi trước tên hồ ly này, hắn xoay người, muốn rời đi.

Worle lại ở phía sau bỏ thêm một câu: “Còn nữa, cậu Vương, tôi khuyên cậu nên đi kiểm tra thị ;lực một chút. Vẻ ngoài Hồ quản lý tuấn tú lịch sự, vậy mà cậu lại nói cậu ấy không được lắm? Tôi thấy nếu không phải thị lực cậu có vấn đề thì là cậu ghen tị với cậu ấy.”

Thiên hạ Nhị căm giận quay lại trừng mắt Worle một cái: “Tên nhóc ngươi đừng kiêu ngạo, chờ đó!” Nói xong, mặt xám xịt rời đi.

Hồ Thiên Long lại bối rối, hắn không nghĩ thế mà Worle lại nói giúp mình. Ngay từ đầu lúc tên Vương công tử đi vào châm chọc nói khích hắn còn tưởng do Worle an bài, cùng tên kia muốn hạ nhục mình chứ.

Sau đó Worle giáo huấn tên kia, Hồ Thiên Long cũng chỉ cho rằng anh ta nhịn không được mà thôi, không ngờ sau đó còn xả giận cho mình, lại nói mình tuấn tú lịch sự nữa/

Hồ Thiên Long lớn như vậy, cùng lắm cũng chỉ được khen dáng vẻ đáng yêu. Sau khi trưởng thành, đối tác của Hồ Sưu dù muốn nịnh nọt ba hắn cũng chỉ trực tiếp nói hắn một câu “Có tiền đồ nha.” “Hổ phụ vô khuyển tử.” này nọ. Dần dần, hắn cũng cảm thấy tự ti với vẻ ngoài của mình.

Không ngờ thế mà hôm nay lại nghe được Worle khen mình, Hồ Thiên Long đúng là thụ sủng nhược kinh, mặt cũng đỏ bừng.

Worle thấy phép nịnh bợ có hiệu quả, lại nhiệt tình ca ngợi đồng chí Tiểu Hồ một vòng, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đúng là coi hắn như một người hoàn hảo, nâng lên trời. Thật ra trong lòng Worle lại cảm tạ Thiên Hạ Nhị.

Hồ Thiên Long trừng mắt nhìn Worle một cái: “Xì! Nói bậy bạ gì đó? Không phải tôi không biết bản thân mình.” Tuy rằng mạnh miệng nhưng trên mặt đỏ bừng, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên, ai cũng nhìn thấy tâm tình hắn rất tốt.

Worle rèn sắt khi còn lòng, mời Hồ Thiên Long đến nhà mình chơi, nói đang viết một software mới cần Hồ Thiên Long chỉ điểm. Hồ Thiên Long lo lắng một hồi, nhớ đến lời countd1009 nói, kiêu hãnh và định kiến đôi khi sẽ khiến người ta bỏ qua rất nhiều chuyện đáng quý. Nếu khong cho đối phương cơ hội có lẽ cả đời sẽ mãi hiểu lầm. Cuối cùng, hắn gật đầu đồng ý. Tuy rằng với năng lực của Worle có lẽ cũng không cần mình chỉ điểm.

Đến chỗ Worle ở, Hồ Thiên Long thật không ngờ trong phòng lại có rất nhiều CD trò chơi, còn kín cả giá sách truyện tranh, tiểu thuyết, tất cả lớn nhỏ muôn màu. Một người đàn ông vẻ ngoài tinh anh thế này, không ngờ lại là một trạch nam!

Hai người tìm được chủ đề chung, ngồi chơi trò chơi đến giờ cơm chiều, gọi đồ ăn ở ngoài, vừa ăn lại vừa chơi. Mãi tới lúc gần 12 giờ, Hồ Thiên Long mới ra về. Một ngày này có thể nói là cả chủ và khách đều vui!

Tuy rằng đã muộn rồi, Hồ Thiên Long vẫn onl qq, muốn chia sẻ tâm tình hiện tại với countd1009 một chút. Login xong gọi vài lần, xác định đối phương không phản ứng, hẳn là đã ngủ, hắn thả lỏng tâm tình đang loạn.

Ánh trăng kinh qua:

Hôm nay tôi gặp người kia. Trên đường có tên quỷ đáng ghét phá ngang, không ngờ tên kia sẽ bênh vực tôi, càng không ngờ chính là hắn thế mà cũng là một trạch nam! Hắn ta có đồ của Lilith đấy, ầy, lúc đó quên chụp ảnh, nếu không có thể cho anh xem. Cam đoan anh thấy cũng phải thèm thuồng.

Ánh trăng kinh qua:

Có lẽ anh nói đúng, không nên tự nhận định bản chất tốt xấu của một người, như vậy là không được.

Ánh trăng kinh qua:

Có thể, anh ta thật sự không phải người xấu, hoặc là, chúng tôi có thể trở thành bạn bè.

Hồ Thiên Long tự mình lảm nhảm một đống, đối phương thủy chung không đáp lại. Nhưng là lúc này phần lớn mọi người đều đã ngủ nên hắn không để ý. Như vậy ngược lại lại tốt, nếu đối phương đáp lại có lẽ hắn không dám không biết xấu hổ mà nói hết lòng mình.

Đêm nay, Hồ Thiên Long nằm mộng. Chính xác mà nói là một giấc mộng xuân. Mà đối tượng trong đó là countd1009! Càng không thể tin được là countd1009 lại mang gương mặt của Worle.

Sau khi tỉnh dậy, Hồ Thiên Long vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nửa là hưng phấn mà tỉnh lại. Sờ đũng quần, đờ mờ! Thế mà lại… hắn vừa thẹn vừa giận, lại nhịn không được nghĩ về nó.

Ngoài cửa sổ, mèo hoang gọi xuân cả đêm….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương