A Thiệp
-
Chương 23
A Thiệp có một người anh song sinh? Lúc trước ta đã điều tra rõ ràng thân thế của cậu, theo như tin tức thì Quyền thúc chỉ có một người con trai duy nhất thôi mà.
A Thiệp nói: Là em đoán. Mẹ nói, em có một anh trai song sinh. Nhưng mà, lúc trước đã bị ba mang đi. Hình như là bệnh chết, sau đó lại nghe nói, anh ấy là bị ba mang tặng cho người khác. Mẹ từng muốn đi lấy về, thì bị ba đánh cho một trận. Bà cũng đi tìm, nhưng lại không tìm được. Nhân thúc đã từng nói với mẹ em, đứa nhỏ đó tám phần là đã chết rồi. Sự thật là không có tặng cho người khác, mà là vứt xuống cầu vượt rồi.
Em nói là, Nhân thúc vẫn luôn nuôi người anh đó của em sao?
Không. Người anh đó của em, chưa từng xuất hiện qua.
Vậy sao Nhân thúc lại nói nhiều chuyện với mẹ em như vậy?
Ông ta chỉ là mượn cơ hội tiếp cận mẹ của em thôi. Ông ta yêu mẹ em. Nhưng mà, bà không thích ông ta.
Nói như vậy, là ông ta tìm được anh trai của em sao?
Em cũng nghĩ thế. Hơn nữa, biết rõ em có anh trai song sinh, chỉ có em và ông ta mà thôi.
Nói như vậy, Nhân thúc nhất định đang dùng trò bịp gì rồi. Lão biết rõ Lý Đang có tình cảm với A Thiệp, vì vậy tìm người đến giả mạo. Vậy thì, trên thuyền, người muốn giết A Thiệp, cũng có lẽ là lão. Nếu như trên thế giới chỉ có một người có gương mặt giống A Thiệp, vậy thì người kia sẽ là A Thiệp rồi. Cái lão hồ ly này!
Ta lại bắt đầu lo lắng cho Lý Đang.
Lúc này, tay ta đột nhiên vang lên, trên màn hình biểu hiện ‘Lý Đang’, đây là lần đầu tiên hắn gọi điện thoại cho ta từ khi ta rời đi.
Ta nhìn thoáng qua A Thiệp, cậu nhìn JI trong tay ta một chút, lập tức quay người đi ra ngoài.
“Lý Đang!” Ta nhận điện thoại, nói.
“Cậu đang ở đâu?” Hắn hỏi.
“Đang nghỉ phép ở một nơi.”
“Rất nhàn nhã nha.”
“Khá tốt. Cậu thì sao? Gần đây như thế nào rồi?” Ta hỏi.
“Hừ hừ…” Hắn cười gằn. Ta biết rõ, mỗi khi hắn gặp chuyện gì không thể khống chế được. Mỗi lần đến lúc đó, hắn sẽ cười cái loại này.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Hắn cũng không nguyện ý nói. Ta muốn nhắc nhở hắn, bên cạnh hắn có một tên cặn bã. Thế nhưng mà, ta không thể. Có thể là ta nhiều chuyện rồi: “Cậu và — A Thiệp, có tốt không?”
“Ha ha, tốt. Em ấy yêu tôi rồi. Tốt vô cùng.”
“Chuyện đó…”
“Đại Thánh. Chuyện của tôi, tự tôi sẽ xử lý tốt. Cậu an tâm nghỉ ngơi đi.”
“Ờ.”
“Tiểu An nói, cậu trách tôi không cho cậu thành luật sư?”
“…”
“Chuyện đó thật quái dị. Ha ha, tôi vẫn không nghĩ tới. Tôi vẫn cho rằng cậu một lòng với tôi nữa chứ?”
“Lý Đang! Cậu hỏi như vậy, nói như vậy, là có ý gì?” Ta chưa từng trách hắn? Đó là chuyện anh em một lòng với nhau, hắn làm sao có thể cho rằng ta đang trách hắn?!
“Không có gì. Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi cho tốt đi. Tắt đây.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng “tút tút”. Ta cầm điện thoại lên, rất lâu sau cũng không thả xuống. Lý Đang đối với ta, dường như tràn đầy đề phòng, tại sao hắn phải đề phòng ta?
Trong đầu ta rất loạn, lông mày cũng nhíu lại, toàn thân bực bội, không thoải mái.
Lấy lại tinh thần, nhìn thấy A Thiệp đứng ở cửa ra vào, con mắt đen nhánh của cậu nhìn ta. Ta nhìn cậu, rất mất tự nhiên cười một cái.
“Anh Tề Thiên.”
“Ừ”
“Không thì, anh nói cho anh ta biết đi. Nói, em đang ở chỗ này.”
“Không.” Ta lắc đầu.
“Anh không phải nói, anh ta sẽ giữ lời sao? Anh ta sẽ không tìm em nữa sao? Không phải bây giờ anh ta đã rơi vào trong bẫy của Nhân thúc rồi sao?”
“Em quan tâm cậu ta?”
“Không phải.” Cậu thoáng dừng một chút: “Là anh lo lắng cho anh ta.”
A Thiệp, chẳng lẽ, là đang quan tâm ta? Bởi vì ta biểu hiện ra bực bội và không vui vẻ lại khiến cho cậu tình nguyện trở lại trong ác mộng sao?
Ta kích động đến không thể tự chủ được, đi đến bên cạnh cậu, nhưng không có cách nào nhìn thẳng con mắt trong suốt và u buồn đó. Mỗi khi ta nhìn thấy đôi mắt này, ta sẽ đau lòng, ta sẽ muốn ôm cậu, thậm chí ta còn muốn hôn môi cậu, lớn hơn nữa, là thả thân thể mảnh khảnh đó lên trên giường.
“Em…. em quan tâm cảm nhận của anh như vậy?” Ta kích động hỏi.
“Đúng. Bởi vì anh tốt với em. Em gần như xem anh…. là anh trai rồi.” Cậu tự nhiên nói.
Nhiệt tình của ta nhanh chóng hạ nhiệt độ. Thì ra, cậu chỉ xem ta là anh trai mà thôi!
Đêm đó, ta lại nhận được điện thoại của Tiểu An. Hắn nói: Bây giờ Đông Hưng loạn vô cùng, mấy lần đi ra ngoài sống mái với nhau đều thảm bại, không phải nửa đường bị người phục kích, thì sẽ là bị bắt, nhiều địa bàn bị Hồng Tinh chiếm được. Hơn nữa, Lý Đang thiếu chút nữa bị cảnh sát bắt được, cũng may là A Thiệp đuổi tới cứu cậu ta. Tiểu An khoa trương nói: Không ngờ A Thiệp lái xe tốt như vậy, phá tan vòng phong tỏa và truy kích của cảnh sát luôn.
Ta kinh ngạc, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ diễn biến nhanh đến mức này.
Thế nhưng mà, làm cho ta cảm thấy kỳ quái chính là, tên A Thiệp đó, sao lại dốc hết sức mình cứu mạng Lý Đang? Nếu như, cậu ta là người của Nhân thúc, không phải càng hy vọng Lý Đang bị bắt sao?
Ta quyết định trở về.
A Thiệp đã biết tin tức này, đột nhiên nói với ta: Anh Tề Thiên, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em muốn trở về nội thành để chữa bệnh
A Thiệp nói: Là em đoán. Mẹ nói, em có một anh trai song sinh. Nhưng mà, lúc trước đã bị ba mang đi. Hình như là bệnh chết, sau đó lại nghe nói, anh ấy là bị ba mang tặng cho người khác. Mẹ từng muốn đi lấy về, thì bị ba đánh cho một trận. Bà cũng đi tìm, nhưng lại không tìm được. Nhân thúc đã từng nói với mẹ em, đứa nhỏ đó tám phần là đã chết rồi. Sự thật là không có tặng cho người khác, mà là vứt xuống cầu vượt rồi.
Em nói là, Nhân thúc vẫn luôn nuôi người anh đó của em sao?
Không. Người anh đó của em, chưa từng xuất hiện qua.
Vậy sao Nhân thúc lại nói nhiều chuyện với mẹ em như vậy?
Ông ta chỉ là mượn cơ hội tiếp cận mẹ của em thôi. Ông ta yêu mẹ em. Nhưng mà, bà không thích ông ta.
Nói như vậy, là ông ta tìm được anh trai của em sao?
Em cũng nghĩ thế. Hơn nữa, biết rõ em có anh trai song sinh, chỉ có em và ông ta mà thôi.
Nói như vậy, Nhân thúc nhất định đang dùng trò bịp gì rồi. Lão biết rõ Lý Đang có tình cảm với A Thiệp, vì vậy tìm người đến giả mạo. Vậy thì, trên thuyền, người muốn giết A Thiệp, cũng có lẽ là lão. Nếu như trên thế giới chỉ có một người có gương mặt giống A Thiệp, vậy thì người kia sẽ là A Thiệp rồi. Cái lão hồ ly này!
Ta lại bắt đầu lo lắng cho Lý Đang.
Lúc này, tay ta đột nhiên vang lên, trên màn hình biểu hiện ‘Lý Đang’, đây là lần đầu tiên hắn gọi điện thoại cho ta từ khi ta rời đi.
Ta nhìn thoáng qua A Thiệp, cậu nhìn JI trong tay ta một chút, lập tức quay người đi ra ngoài.
“Lý Đang!” Ta nhận điện thoại, nói.
“Cậu đang ở đâu?” Hắn hỏi.
“Đang nghỉ phép ở một nơi.”
“Rất nhàn nhã nha.”
“Khá tốt. Cậu thì sao? Gần đây như thế nào rồi?” Ta hỏi.
“Hừ hừ…” Hắn cười gằn. Ta biết rõ, mỗi khi hắn gặp chuyện gì không thể khống chế được. Mỗi lần đến lúc đó, hắn sẽ cười cái loại này.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Hắn cũng không nguyện ý nói. Ta muốn nhắc nhở hắn, bên cạnh hắn có một tên cặn bã. Thế nhưng mà, ta không thể. Có thể là ta nhiều chuyện rồi: “Cậu và — A Thiệp, có tốt không?”
“Ha ha, tốt. Em ấy yêu tôi rồi. Tốt vô cùng.”
“Chuyện đó…”
“Đại Thánh. Chuyện của tôi, tự tôi sẽ xử lý tốt. Cậu an tâm nghỉ ngơi đi.”
“Ờ.”
“Tiểu An nói, cậu trách tôi không cho cậu thành luật sư?”
“…”
“Chuyện đó thật quái dị. Ha ha, tôi vẫn không nghĩ tới. Tôi vẫn cho rằng cậu một lòng với tôi nữa chứ?”
“Lý Đang! Cậu hỏi như vậy, nói như vậy, là có ý gì?” Ta chưa từng trách hắn? Đó là chuyện anh em một lòng với nhau, hắn làm sao có thể cho rằng ta đang trách hắn?!
“Không có gì. Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi cho tốt đi. Tắt đây.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng “tút tút”. Ta cầm điện thoại lên, rất lâu sau cũng không thả xuống. Lý Đang đối với ta, dường như tràn đầy đề phòng, tại sao hắn phải đề phòng ta?
Trong đầu ta rất loạn, lông mày cũng nhíu lại, toàn thân bực bội, không thoải mái.
Lấy lại tinh thần, nhìn thấy A Thiệp đứng ở cửa ra vào, con mắt đen nhánh của cậu nhìn ta. Ta nhìn cậu, rất mất tự nhiên cười một cái.
“Anh Tề Thiên.”
“Ừ”
“Không thì, anh nói cho anh ta biết đi. Nói, em đang ở chỗ này.”
“Không.” Ta lắc đầu.
“Anh không phải nói, anh ta sẽ giữ lời sao? Anh ta sẽ không tìm em nữa sao? Không phải bây giờ anh ta đã rơi vào trong bẫy của Nhân thúc rồi sao?”
“Em quan tâm cậu ta?”
“Không phải.” Cậu thoáng dừng một chút: “Là anh lo lắng cho anh ta.”
A Thiệp, chẳng lẽ, là đang quan tâm ta? Bởi vì ta biểu hiện ra bực bội và không vui vẻ lại khiến cho cậu tình nguyện trở lại trong ác mộng sao?
Ta kích động đến không thể tự chủ được, đi đến bên cạnh cậu, nhưng không có cách nào nhìn thẳng con mắt trong suốt và u buồn đó. Mỗi khi ta nhìn thấy đôi mắt này, ta sẽ đau lòng, ta sẽ muốn ôm cậu, thậm chí ta còn muốn hôn môi cậu, lớn hơn nữa, là thả thân thể mảnh khảnh đó lên trên giường.
“Em…. em quan tâm cảm nhận của anh như vậy?” Ta kích động hỏi.
“Đúng. Bởi vì anh tốt với em. Em gần như xem anh…. là anh trai rồi.” Cậu tự nhiên nói.
Nhiệt tình của ta nhanh chóng hạ nhiệt độ. Thì ra, cậu chỉ xem ta là anh trai mà thôi!
Đêm đó, ta lại nhận được điện thoại của Tiểu An. Hắn nói: Bây giờ Đông Hưng loạn vô cùng, mấy lần đi ra ngoài sống mái với nhau đều thảm bại, không phải nửa đường bị người phục kích, thì sẽ là bị bắt, nhiều địa bàn bị Hồng Tinh chiếm được. Hơn nữa, Lý Đang thiếu chút nữa bị cảnh sát bắt được, cũng may là A Thiệp đuổi tới cứu cậu ta. Tiểu An khoa trương nói: Không ngờ A Thiệp lái xe tốt như vậy, phá tan vòng phong tỏa và truy kích của cảnh sát luôn.
Ta kinh ngạc, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ diễn biến nhanh đến mức này.
Thế nhưng mà, làm cho ta cảm thấy kỳ quái chính là, tên A Thiệp đó, sao lại dốc hết sức mình cứu mạng Lý Đang? Nếu như, cậu ta là người của Nhân thúc, không phải càng hy vọng Lý Đang bị bắt sao?
Ta quyết định trở về.
A Thiệp đã biết tin tức này, đột nhiên nói với ta: Anh Tề Thiên, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em muốn trở về nội thành để chữa bệnh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook