A Thiệp
-
Chương 21
Lúc ta nhìn thấy cậu, ta biết ngay, là cậu! Rốt cuộc ta cũng biết, A Thiệp bên người Lý Đang kia vì sao lần nào cũng làm cho ta có cảm giác lạ lẫm. Để cho ta cảm thán chính là, A Thiệp giả mỉm cười gọi tên ta, còn người thật thì không, thậm chí ngay cả tên cũng không gọi!
Ta lúc ấy thật sự có xúc động muốn đi lên ôm cậu, nhưng ta đã cực lực áp chế lại.
Cha và em gái đều thấy rất kì lạ. Ngay lúc đó ta tỉnh táo lại, đến ngay cả bản thân ta cũng không tưởng tượng được. Ta nói: Cậu ấy rất giống một người bạn mà con quen. Bởi vì, ta lại nhìn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt của A Thiệp.
Cha nói: A Không là phục vụ trong quán, đến đây gần một năm rồi.
Ta gật đầu, cười với cậu: A Không, đến đây ăn cơm đi.
Cậu đi tới, liếc nhìn ta, trong ánh mắt có chút cảm kích. Sau đó ngồi xuống, quay về phía cha và em gái: Chú Vĩ, Hiểu Oánh, ăn cơm. Anh Tề Thiên, ăn cơm. Cha ngây ra một lúc. Ta đáp lời.
Ăn cơm xong, A Thiệp quay trở lại quán, ta quyết định đi tìm cậu. Ta gọi điện thoại cho Lý Đang, không có người nhận. Người bên cạnh hắn rất đáng sợ, có lẽ là muốn đối phó với hắn. Cậu ta giả mạo A Thiệp, đơn giản là vì muốn tiếp cận Lý Đang. Lý Đang đang gặp nguy hiểm! Ta lại gọi cho Tiểu An, hắn uống đến say khướt, không ngừng ngắt lời ta ‘Đây là bác sĩ ư’ Tức chết ta.
Vừa muốn đi về phía quán ăn của cha, lại bị cha giữ chặt, ông đi thẳng vào vấn đề nói: “A Thiên, con biết A Không?”
“Không, con nhận lầm người. Cậu ấy lớn lên giống một người bạn của con.”
Cha nghiêm túc nhìn ta: “Không ai nói cho nó biết con tên là Tề Thiên!”
Ta á khẩu không trả lời được. Cúi đầu.
Cha cũng không có đào sâu vào vấn đề, chỉ nói là: “Cha biết, chuyện này không đơn giản. Lúc trước nó bị biển đánh dạt vào bờ, chỉ còn lại có một hơi. Trên người, có vết thương do súng.” Sau đó, ông đi vào nhà.
Ta giật mình ngay tại chỗ, A Thiệp bị thương do súng? Liên tưởng đến A Thiệp ở căn biệt thự kia, ta có chút sởn hết cả gai
ốc.
Ta chạy đến quán ăn của cha, A Thiệp đang ngồi ở bãi biển bên cạnh, có lẽ là đang đợi ta. Lúc cậu thấy ta, rất tự nhiên.
“Em biết anh sẽ đến.” Cậu nói.
“A Thiệp.” Ta đi qua.
“Thế giới này thật nhỏ. Dù cho em biết chú Vĩ họ Tề, em cũng không nghĩ đến chú ấy là ba của anh.” Một năm không gặp, dường như cậu đã thành thục hơn một chút, làn da màu lúa mạch, con mắt sáng. Thật ra, khi đó, cậu còn chưa đến 19 tuổi. Nhưng, sâu trong mắt lại có sự u buồn sâu đậm. Ta có chút đau lòng. Cái loại xúc động muốn ôm cậu này lại bị ta áp chế, loại kiềm chế này, khiến cho hô hấp của ta có chút khó khăn.
“Thấy anh, em biết ngay, anh ta sẽ không ở quá xa.” Cậu ủ dột nói.
“Không, sẽ không đâu. Lý Đang cũng không biết anh ở đây.”
“Đừng đề cập đến hai chữ đó, được không?”
Thân thể của cậu có chút phát run, gió biển thổi phần phật vào quần áo cậu, thổi mở cổ áo sơ mi của cậu, ta nhìn thấy vết thương nhàn nhạt trước ngực cậu, là của lần tự sát đó. Đầu ta giật mình một cái, Lý Đang biết cậu có sẹo. Khi hắn và A Thiệp giả kia ân ái, sao có thể không phát hiện ra điểm này chứ? Có lẽ nào?
A Thiệp phũ quần áo lại, ta nhìn thấy ánh mắt kiên định của cậu, ta tranh thủ thời gian nói:
“A Thiệp! Đừng biến mất nữa!”
“Không!”
“Anh sẽ không nói cho Lý Đang em ở đây. Em vĩnh viễn ở đây cũng sẽ an toàn. Anh sẽ không lại để cho cậu ấy thấy em! Anh thề! A Thiệp!”
Nếu như đã đi ra tới đây, thì cậu đã như thế nào rồi chứ? Ta không thể nhìn cậu lại lưu lạc nơi khác.
Dùng thông minh của Lý Đang, hắn nhất định đã biết người kia không phải là A Thiệp thật. Nhưng mà, có lẽ, hắn tự nguyện bị gương mặt của tên A Thiệp mọc ra kia lừa gạt. Ta hơi có chút yên tâm, hắn nhất định đã có đề phòng.
A Thiệp vẫn đi về phía trước, đi được hai bước, đột nhiên kịch liệt ho khan, cậu dùng tay che miệng, không cho tiếng đó phát ra. Ta xông đi lên: A Thiệp, em làm sao vậy?
Cảm mạo mà thôi. Cậu nói. Ta kinh tâm động phách (kinh hãi) nhìn thấy, máu tươi chảy ra từ kẽ hở.
“A Thiệp!” Ta kinh ngạc gọi cậu.
Cậu thoáng nở nụ cười một cái, sắc mặt tức khắc giống như tro tàn, sau đó, ngã sấp xuống trong lòng ta, bất tỉnh nhân sự.
Cha nhìn A Thiệp nằm trên cái giường đơn sơ, từ từ nói:
“Bệnh viện ở đây điều kiện có hạn. Lúc nó vừa tới, không ai cho rằng nó sẽ sống được. Cả người nó đầy vết thương, một viên đạn trúng vào đầu vai. Bác sĩ ở đây kiểm tra xong nói, phổi và dạ dày của nó cũng không tốt. Miễn cưỡng cứu được, nhưng lại để lại không ít bệnh căn. Đứa nhỏ này, thật đáng thương.” Ông thở dài “Nếu như, nó có quan hệ với con. Cũng đừng tổn thương nó nữa, nó chỉ là một đứa nhỏ.”
Lỗ mũi của ta chua xót.
Rốt cuộc là ai, lại làm A Thiệp bị thương như thế?!
Ta lúc ấy thật sự có xúc động muốn đi lên ôm cậu, nhưng ta đã cực lực áp chế lại.
Cha và em gái đều thấy rất kì lạ. Ngay lúc đó ta tỉnh táo lại, đến ngay cả bản thân ta cũng không tưởng tượng được. Ta nói: Cậu ấy rất giống một người bạn mà con quen. Bởi vì, ta lại nhìn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt của A Thiệp.
Cha nói: A Không là phục vụ trong quán, đến đây gần một năm rồi.
Ta gật đầu, cười với cậu: A Không, đến đây ăn cơm đi.
Cậu đi tới, liếc nhìn ta, trong ánh mắt có chút cảm kích. Sau đó ngồi xuống, quay về phía cha và em gái: Chú Vĩ, Hiểu Oánh, ăn cơm. Anh Tề Thiên, ăn cơm. Cha ngây ra một lúc. Ta đáp lời.
Ăn cơm xong, A Thiệp quay trở lại quán, ta quyết định đi tìm cậu. Ta gọi điện thoại cho Lý Đang, không có người nhận. Người bên cạnh hắn rất đáng sợ, có lẽ là muốn đối phó với hắn. Cậu ta giả mạo A Thiệp, đơn giản là vì muốn tiếp cận Lý Đang. Lý Đang đang gặp nguy hiểm! Ta lại gọi cho Tiểu An, hắn uống đến say khướt, không ngừng ngắt lời ta ‘Đây là bác sĩ ư’ Tức chết ta.
Vừa muốn đi về phía quán ăn của cha, lại bị cha giữ chặt, ông đi thẳng vào vấn đề nói: “A Thiên, con biết A Không?”
“Không, con nhận lầm người. Cậu ấy lớn lên giống một người bạn của con.”
Cha nghiêm túc nhìn ta: “Không ai nói cho nó biết con tên là Tề Thiên!”
Ta á khẩu không trả lời được. Cúi đầu.
Cha cũng không có đào sâu vào vấn đề, chỉ nói là: “Cha biết, chuyện này không đơn giản. Lúc trước nó bị biển đánh dạt vào bờ, chỉ còn lại có một hơi. Trên người, có vết thương do súng.” Sau đó, ông đi vào nhà.
Ta giật mình ngay tại chỗ, A Thiệp bị thương do súng? Liên tưởng đến A Thiệp ở căn biệt thự kia, ta có chút sởn hết cả gai
ốc.
Ta chạy đến quán ăn của cha, A Thiệp đang ngồi ở bãi biển bên cạnh, có lẽ là đang đợi ta. Lúc cậu thấy ta, rất tự nhiên.
“Em biết anh sẽ đến.” Cậu nói.
“A Thiệp.” Ta đi qua.
“Thế giới này thật nhỏ. Dù cho em biết chú Vĩ họ Tề, em cũng không nghĩ đến chú ấy là ba của anh.” Một năm không gặp, dường như cậu đã thành thục hơn một chút, làn da màu lúa mạch, con mắt sáng. Thật ra, khi đó, cậu còn chưa đến 19 tuổi. Nhưng, sâu trong mắt lại có sự u buồn sâu đậm. Ta có chút đau lòng. Cái loại xúc động muốn ôm cậu này lại bị ta áp chế, loại kiềm chế này, khiến cho hô hấp của ta có chút khó khăn.
“Thấy anh, em biết ngay, anh ta sẽ không ở quá xa.” Cậu ủ dột nói.
“Không, sẽ không đâu. Lý Đang cũng không biết anh ở đây.”
“Đừng đề cập đến hai chữ đó, được không?”
Thân thể của cậu có chút phát run, gió biển thổi phần phật vào quần áo cậu, thổi mở cổ áo sơ mi của cậu, ta nhìn thấy vết thương nhàn nhạt trước ngực cậu, là của lần tự sát đó. Đầu ta giật mình một cái, Lý Đang biết cậu có sẹo. Khi hắn và A Thiệp giả kia ân ái, sao có thể không phát hiện ra điểm này chứ? Có lẽ nào?
A Thiệp phũ quần áo lại, ta nhìn thấy ánh mắt kiên định của cậu, ta tranh thủ thời gian nói:
“A Thiệp! Đừng biến mất nữa!”
“Không!”
“Anh sẽ không nói cho Lý Đang em ở đây. Em vĩnh viễn ở đây cũng sẽ an toàn. Anh sẽ không lại để cho cậu ấy thấy em! Anh thề! A Thiệp!”
Nếu như đã đi ra tới đây, thì cậu đã như thế nào rồi chứ? Ta không thể nhìn cậu lại lưu lạc nơi khác.
Dùng thông minh của Lý Đang, hắn nhất định đã biết người kia không phải là A Thiệp thật. Nhưng mà, có lẽ, hắn tự nguyện bị gương mặt của tên A Thiệp mọc ra kia lừa gạt. Ta hơi có chút yên tâm, hắn nhất định đã có đề phòng.
A Thiệp vẫn đi về phía trước, đi được hai bước, đột nhiên kịch liệt ho khan, cậu dùng tay che miệng, không cho tiếng đó phát ra. Ta xông đi lên: A Thiệp, em làm sao vậy?
Cảm mạo mà thôi. Cậu nói. Ta kinh tâm động phách (kinh hãi) nhìn thấy, máu tươi chảy ra từ kẽ hở.
“A Thiệp!” Ta kinh ngạc gọi cậu.
Cậu thoáng nở nụ cười một cái, sắc mặt tức khắc giống như tro tàn, sau đó, ngã sấp xuống trong lòng ta, bất tỉnh nhân sự.
Cha nhìn A Thiệp nằm trên cái giường đơn sơ, từ từ nói:
“Bệnh viện ở đây điều kiện có hạn. Lúc nó vừa tới, không ai cho rằng nó sẽ sống được. Cả người nó đầy vết thương, một viên đạn trúng vào đầu vai. Bác sĩ ở đây kiểm tra xong nói, phổi và dạ dày của nó cũng không tốt. Miễn cưỡng cứu được, nhưng lại để lại không ít bệnh căn. Đứa nhỏ này, thật đáng thương.” Ông thở dài “Nếu như, nó có quan hệ với con. Cũng đừng tổn thương nó nữa, nó chỉ là một đứa nhỏ.”
Lỗ mũi của ta chua xót.
Rốt cuộc là ai, lại làm A Thiệp bị thương như thế?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook