A Thiệp
-
Chương 12
Hành động đó của A Thiệp, đều ảnh hưởng lớn đến cả ba chúng ta. Lý Đang đã rất lâu không có yên lặng như thế, ta cùng Tiểu An đau lòng không thôi. Ta càng tự trách mình hơn, kỳ thật, ta một mực ở bên cạnh hắn, lại không có ngăn lại được một chuyện gì cả. Ta giống như đang quan tâm hắn, trên thực tế, đến lúc thật sự xảy ra chuyện, hắn luôn bị tổn thương, ta bất lực cũng tốt, hoặc là nguyên nhân khác cũng tốt. Tóm lại, hôm nay hắn làm như vậy, ta cũng có trách nhiệm, ta cũng không dậy nổi giống hắn.
Có lẽ Lý Đang cũng không có nghĩ qua, hắn sẽ thổ lộ tâm ý của mình trong tình cảnh như thế này. Hắn rất cố chấp, cố chấp đến mức sẽ không để ý đến ý nghĩ của đối phương. Tác phong này được kéo dài rất nhiều năm, không chấp nhận những gì gây bất lợi cho mình. Có lẽ, hắn đã sớm không hiểu được, khi yêu một người, thì phải đối đãi như thế nào.
Hắn một mực ngơ ngác ngồi trước giường A Thiệp, nước biển truyền không vào. A Thiệp đã từng một lần cần bình ôxy để duy trì tính mạng. Mặt Lý Đang không biểu tình, mặc kệ chúng ta nói gì. Đến lúc A Thiệp khôi phục lại thần trí, chúng ta cũng không biết nên làm như thế nào. Lý Đang rốt cục giống như hoàn hồn đứng lên, đi đến trước giường cậu, hắn khàn giọng nói:
“Chết, không có gì to tát cả. Cậu làm như thế, cho rằng là rất có cốt khí ư. Có gì đặc biệt hơn người chứ, có bản lĩnh, cậu còn sống để tôi xem một chút?”
A Thiệp nhìn hắn một cái, có thể là quá yếu, cậu lại nhắm mắt lại.
Lý Đang vẫn một mực ở trước giường cậu, chưa từng ngủ qua, hắn uống cà phê, một ly lại một ly. Hắn nghiện thuốc lá rất nặng, thế nhưng mà, hắn chưa từng đi ra bên ngoài đốt một điếu thuốc. Ta mua thức ăn trở lại, hắn đều ăn hết, bởi vì Tiểu An hung hăng nói với hắn: Nếu như cậu chết đói, ngược lại là bớt lo rồi! Hắn mới nhai lấy nhai để, ăn.
Quá vội, sau đó đều nôn ra. Tiểu An nhìn bóng lưng hắn xông vào toilet, lắc đầu.
Ta trùng hợp thấy A Thiệp mở mắt, ta kêu một tiếng: A Thiệp.
Tiểu An quay đầu lại nhìn cậu nói: A Thiệp, em không thích người anh trai là anh sao?
A Thiệp khẽ lắc đầu.
Vậy tại sao làm như thế? Em cảm thấy anh sẽ không cảm thấy đau khổ vì em sao? Em cảm thấy em chết, anh sẽ không giống như em mất đi em trai mà đau lòng, là thế sao?
Cậu lại lắc đầu, yếu ớt nói vài chữ: “Thật xin lỗi.”
Em không cần xin lỗi anh. Anh tính rồi, có nặng hơn nữa, cũng không chết được. Tiểu An nói: Em xem, em lại bị cứu sống rồi. Tiếp theo, em định làm như thế nào đây? Ở đây còn có một bình truyền nước, em còn muốn đâm tiếp một lần nữa không?
A Thiệp nghiêng đầu, nước mắt rớt xuống trên gối đầu, ta nghe cậu nói: “Chết, cũng khó như vậy.” Nghe được câu này, ngực đang bị đè nén của ta gần như muốn nổ tung, ta hận chính bản thân mình, không biết tại sao lại hận bản thân mình muốn chết!
Ánh mắt A Thiệp giống như nhìn vào xa xa, cậu ngơ ngác một chút, chúng ta biết rõ, cậu lại thấy được Lý Đang.
Lý Đang ở trong góc tối phiền muộn đứng đó, ta mới phát hiện, mới có vài ngày, hắn đã gầy mất một vòng, hốc mắt sâu hoắm.
Ta nhớ, ngày đó, rốt cục Lý Đang đã đi ra khỏi bệnh viện. Bởi vì, A Thiệp nói với hắn: Tôi không muốn gặp lại anh. Hắn xoay người rời đi, để lại một câu: Tôi đi, em phải sống cho thật tốt.
Cuối cùng A Thiệp không có lại tìm phương pháp giải thoát gì gì đó nữa, cậu hợp tác dưỡng thương rất tốt. Tiểu An mỗi ngày đến thăm cậu, Tiểu An nói: Cậu ấy sẽ không tìm đến cái chết nữa. Ta nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng mà, đối với việc hận bản thân mình, lại không cách nào tiêu tan được.
Sau này, lúc cậu ra viện, ta không có đi. Ngày đó, cũng là ngày Hồng Tinh phải đàm phán, Lý Đang cũng ở đây. Hỏa khí của hắn rất lớn, đàm phán không thành. Khiến cho việc tranh chấp một khu vực trung tâm, không có kết quả. Nhân thúc nói: Người trẻ tuổi quá cuồng vọng là không tốt. Lão nói chuyện luôn văn vẻ, lão nổi danh là mặt cười tâm xà, trên mặt thì cười, nhưng tâm địa độc ác. Lý Đang lại nói: Ông cũng già rồi nên nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn, quản tốt địa phận của mình là được rồi, bằng không thì, ngay cả chỗ chôn cũng không có, không tốt.
Lúc đó, hai bên thiếu chút nữa đã lao vào đánh nhau.
Chúng ta đã rất lâu không có nhắc đến A Thiệp, cũng không có gặp lại cậu. Có lẽ được nửa năm rồi à nha. Ta nghĩ Tiểu An nhất định biết rõ tin tức của cậu, thế nhưng mà, ta không hỏi, ta không biết như thế nào đối mặt với cậu, ta áy náy. Không nghĩ tới, Lý Đang cũng chưa bao giờ hỏi Tiểu An tin tức của A Thiệp, chuyện này về sau ta mới biết được. Ta biết rõ, hắn từ trước đến nay rất giữ lời, có lẽ hắn cũng sẽ để cho A Thiệp gặp lại hắn!
Tiểu An cũng không hề chủ động đưa ra tin tức của A Thiệp, chỉ ngẫu nhiên nói: Em ấy rất tốt, nhưng là một đứa trẻ bướng bỉnh.
Ta cho rằng mọi chuyện sẽ trôi qua như vậy. Chúng ta trở lại sinh hoạt của xã hội đen, A Thiệp có thể bắt đầu sinh hoạt giống như người bình thường. Tuy nhiên ta mang theo bứt rứt, bất quá, với A Thiệp, đây có lẽ là kết quả tốt nhất. Ta chỉ hy vọng, vết thương trong lòng cậu có thể khôi phục, có thể không giống hai vết dao kia, để lại vết thương trên thân thể.
Trên thế giới, có lẽ thật sự có chuyện duyên phận này. Nó thao túng duyên phận của con người, có lẽ, là đã sớm định sẵn, muốn đưa sợi dây của A Thiệp đến trong tay Lý Đang. Hoặc là, sợi dây đó của Lý Đang, đã sớm được định sẵn sẽ dây dưa với một đầu của A Thiệp…
Có lẽ Lý Đang cũng không có nghĩ qua, hắn sẽ thổ lộ tâm ý của mình trong tình cảnh như thế này. Hắn rất cố chấp, cố chấp đến mức sẽ không để ý đến ý nghĩ của đối phương. Tác phong này được kéo dài rất nhiều năm, không chấp nhận những gì gây bất lợi cho mình. Có lẽ, hắn đã sớm không hiểu được, khi yêu một người, thì phải đối đãi như thế nào.
Hắn một mực ngơ ngác ngồi trước giường A Thiệp, nước biển truyền không vào. A Thiệp đã từng một lần cần bình ôxy để duy trì tính mạng. Mặt Lý Đang không biểu tình, mặc kệ chúng ta nói gì. Đến lúc A Thiệp khôi phục lại thần trí, chúng ta cũng không biết nên làm như thế nào. Lý Đang rốt cục giống như hoàn hồn đứng lên, đi đến trước giường cậu, hắn khàn giọng nói:
“Chết, không có gì to tát cả. Cậu làm như thế, cho rằng là rất có cốt khí ư. Có gì đặc biệt hơn người chứ, có bản lĩnh, cậu còn sống để tôi xem một chút?”
A Thiệp nhìn hắn một cái, có thể là quá yếu, cậu lại nhắm mắt lại.
Lý Đang vẫn một mực ở trước giường cậu, chưa từng ngủ qua, hắn uống cà phê, một ly lại một ly. Hắn nghiện thuốc lá rất nặng, thế nhưng mà, hắn chưa từng đi ra bên ngoài đốt một điếu thuốc. Ta mua thức ăn trở lại, hắn đều ăn hết, bởi vì Tiểu An hung hăng nói với hắn: Nếu như cậu chết đói, ngược lại là bớt lo rồi! Hắn mới nhai lấy nhai để, ăn.
Quá vội, sau đó đều nôn ra. Tiểu An nhìn bóng lưng hắn xông vào toilet, lắc đầu.
Ta trùng hợp thấy A Thiệp mở mắt, ta kêu một tiếng: A Thiệp.
Tiểu An quay đầu lại nhìn cậu nói: A Thiệp, em không thích người anh trai là anh sao?
A Thiệp khẽ lắc đầu.
Vậy tại sao làm như thế? Em cảm thấy anh sẽ không cảm thấy đau khổ vì em sao? Em cảm thấy em chết, anh sẽ không giống như em mất đi em trai mà đau lòng, là thế sao?
Cậu lại lắc đầu, yếu ớt nói vài chữ: “Thật xin lỗi.”
Em không cần xin lỗi anh. Anh tính rồi, có nặng hơn nữa, cũng không chết được. Tiểu An nói: Em xem, em lại bị cứu sống rồi. Tiếp theo, em định làm như thế nào đây? Ở đây còn có một bình truyền nước, em còn muốn đâm tiếp một lần nữa không?
A Thiệp nghiêng đầu, nước mắt rớt xuống trên gối đầu, ta nghe cậu nói: “Chết, cũng khó như vậy.” Nghe được câu này, ngực đang bị đè nén của ta gần như muốn nổ tung, ta hận chính bản thân mình, không biết tại sao lại hận bản thân mình muốn chết!
Ánh mắt A Thiệp giống như nhìn vào xa xa, cậu ngơ ngác một chút, chúng ta biết rõ, cậu lại thấy được Lý Đang.
Lý Đang ở trong góc tối phiền muộn đứng đó, ta mới phát hiện, mới có vài ngày, hắn đã gầy mất một vòng, hốc mắt sâu hoắm.
Ta nhớ, ngày đó, rốt cục Lý Đang đã đi ra khỏi bệnh viện. Bởi vì, A Thiệp nói với hắn: Tôi không muốn gặp lại anh. Hắn xoay người rời đi, để lại một câu: Tôi đi, em phải sống cho thật tốt.
Cuối cùng A Thiệp không có lại tìm phương pháp giải thoát gì gì đó nữa, cậu hợp tác dưỡng thương rất tốt. Tiểu An mỗi ngày đến thăm cậu, Tiểu An nói: Cậu ấy sẽ không tìm đến cái chết nữa. Ta nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng mà, đối với việc hận bản thân mình, lại không cách nào tiêu tan được.
Sau này, lúc cậu ra viện, ta không có đi. Ngày đó, cũng là ngày Hồng Tinh phải đàm phán, Lý Đang cũng ở đây. Hỏa khí của hắn rất lớn, đàm phán không thành. Khiến cho việc tranh chấp một khu vực trung tâm, không có kết quả. Nhân thúc nói: Người trẻ tuổi quá cuồng vọng là không tốt. Lão nói chuyện luôn văn vẻ, lão nổi danh là mặt cười tâm xà, trên mặt thì cười, nhưng tâm địa độc ác. Lý Đang lại nói: Ông cũng già rồi nên nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn, quản tốt địa phận của mình là được rồi, bằng không thì, ngay cả chỗ chôn cũng không có, không tốt.
Lúc đó, hai bên thiếu chút nữa đã lao vào đánh nhau.
Chúng ta đã rất lâu không có nhắc đến A Thiệp, cũng không có gặp lại cậu. Có lẽ được nửa năm rồi à nha. Ta nghĩ Tiểu An nhất định biết rõ tin tức của cậu, thế nhưng mà, ta không hỏi, ta không biết như thế nào đối mặt với cậu, ta áy náy. Không nghĩ tới, Lý Đang cũng chưa bao giờ hỏi Tiểu An tin tức của A Thiệp, chuyện này về sau ta mới biết được. Ta biết rõ, hắn từ trước đến nay rất giữ lời, có lẽ hắn cũng sẽ để cho A Thiệp gặp lại hắn!
Tiểu An cũng không hề chủ động đưa ra tin tức của A Thiệp, chỉ ngẫu nhiên nói: Em ấy rất tốt, nhưng là một đứa trẻ bướng bỉnh.
Ta cho rằng mọi chuyện sẽ trôi qua như vậy. Chúng ta trở lại sinh hoạt của xã hội đen, A Thiệp có thể bắt đầu sinh hoạt giống như người bình thường. Tuy nhiên ta mang theo bứt rứt, bất quá, với A Thiệp, đây có lẽ là kết quả tốt nhất. Ta chỉ hy vọng, vết thương trong lòng cậu có thể khôi phục, có thể không giống hai vết dao kia, để lại vết thương trên thân thể.
Trên thế giới, có lẽ thật sự có chuyện duyên phận này. Nó thao túng duyên phận của con người, có lẽ, là đã sớm định sẵn, muốn đưa sợi dây của A Thiệp đến trong tay Lý Đang. Hoặc là, sợi dây đó của Lý Đang, đã sớm được định sẵn sẽ dây dưa với một đầu của A Thiệp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook