A Thiệp
-
Chương 10
Bác sĩ Tiểu An dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, nhìn thấy bình rượu trên đất. Hắn bất động rồi. Ta nói: Tiểu An, nhanh lên. Tiểu An nói: Cứ để hắn như vậy đi, có lẽ hắn kiềm nén đã quá lâu rồi. Hắn thích A Thiệp, có lẽ nhiều hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta, nhiều hơn cả trong tưởng tượng của hắn.
Thế nhưng mà, hắn đang tổn thương A Thiệp! Ta la lên.
Bởi vì, hắn, bây giờ ngoại trừ tổn thương, thì không biết đối đãi với cậu ấy như thế nào.
Không thể nào! Sao có thể như vậy?
Tề Thiên. Bây giờ đi lên, cũng không làm được chuyện gì. Hắn uống cái này. Tiểu An nói xong, giơ lên một cái bình rượu. Là một chai Vodka. Ta lặng người rồi. Năm đó, lúc Đại ca gặp chuyện không may, cũng là do hắn uống cái này. Hắn đã thề độc, cả đời không hề đụng vào chai rượu này nữa.”Hắn quản không được chính mình nữa rồi.” Tiểu An nói.
Ta ngồi yên trên ghế sa lon. Không thể tưởng tượng được, Lý Đang đã đến mức độ này rồi sao.
Cửa, ba giờ sau được mở ra. Lý Đang đi ra, thấy hai chúng ta, dáng vẻ uể oải. Hắn nói với chúng ta: “Thả cậu ta ra đi.” Chúng ta thoáng nhìn nhau một cái, đi đến, phát hiện, A Thiệp bị hắn buộc trên giường, tứ chi cột vào bốn góc. Áo sơ mi của cậu tản ra, quần đã được mặc vào, trên mặt của cậu tím xanh, khóe môi nhếch lên vết máu. Cậu nhìn bọn ta, ánh mắt trống rỗng, lập tức lại lập tức xuất hiện một đạo ánh sáng, cậu nói: “Thả tôi ra, van xin các người, hãy thả tôi ra!”
Ta và Tiểu An cởi dây giúp cậu. Ta vừa muốn nói chuyện, cậu lại lập tức ngồi dậy, lao ra cửa, xông xuống cầu thang. Chúng ta phát hiện bước chân cậu tập tễnh, đuổi theo, quả nhiên ngay mấy bậc thang cuối cùng, cậu mất thăng bằng, lăn xuống dưới, lăn đến bên cạnh chân Lý Đang. Hắn quyền lấy thân thể, bụm lấy phần bụng. Lý Đang nhìn cậu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nâng dậy cậu dậy, mở miệng muốn nói chuyện. A Thiệp ngẩng đầu, nhìn Lý Đang, trong ánh mắt là một tia tuyệt vọng, cậu nói: “Lý Đang, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết anh.”
Lý Đang không nói gì, trong ánh mắt lại hiện lên thống khổ.
Cậu bỏ qua Lý Đang, chậm rãi đứng lên, lại chạy về phía cửa chạy ra ngoài. Ta không do dự ra ngoài theo, căn bản cậu chạy không nhanh, lại như cũ cuồng đi. Ta đuổi theo nhanh, giữ chặt cậu. Cậu quay đầu lại thấy là ta, trái với dự đoán của ta, cậu nói:
“Anh Tề Thiên, nhanh đưa tôi về nhà, tôi xin anh!”
Ta nghĩ nhất định là cậu có chuyện, dìu cậu, đi vào trong xe của ta. Trên đường đi cậu cũng không nói chuyện, ta muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nhìn phía trước, rốt cục nặn ra mấy chữ: Van xin anh, nhanh lên!
Ta rốt cuộc nhớ tới Tiểu An! Vì vậy lái xe nhanh hơn.
Ta không biết cậu lấy khí lực ở đâu mà chạy lên lầu, ngay khi mở cửa phòng ra, lòng ta có chút lạnh. Ta nhìn thấy Tiểu An ngã xuống giường, mặt tái nhợt. A Thiệp kêu: Tiểu An, Tiểu An, anh trở lại rồi! Anh trở lại rồi! Cậu đi qua, ôm lấy em trai của cậu, ta nhìn thấy thân thể của cậu hơi run run. Ta đi qua, ôm Tiểu An từ trong ngực cậu ra, cảm thấy một mảnh lạnh như băng. Ta hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn kêu lên: “Đưa đi bệnh viện, A Thiệp!”
Lúc ta ôm Tiểu An lên xe, mặt A Thiệp không có biểu tình nào, nhận Tiểu An từ trong tay ta, ngồi ở chỗ ngồi phía sau. Ta nhìn cậu qua gương chiếu hậu, cậu chỉ nhìn Tiểu An. Không ngừng nói: “Tiểu An, không có việc gì, anh sẽ gọi bác sĩ sang đây xem, em sẽ không có chuyện gì đâu. Tiểu An chỉ là cảm mạo phát sốt thôi, cơ thể Tiểu An khỏe mạnh nhất. Tiểu An có lạnh không? Anh thêm quần áo cho em.” Dứt lời, cậu cởi áo khoác của mình che lên trên cơ thể Tiểu An, cậu ôm Tiểu An vào trong ngực, nước mắt chảy ra từ trong mắt, giọng của cậu run rẩy mà nghẹn ngào: “Tiểu An… không có việc gì, Tiểu An… không có việc gì….”
Cơ thể Tiểu An quá yếu, đã chết vì bệnh cảm mạo nho nhỏ.
Hủ tro cốt nho nhỏ của nó đặt ở đó, không chút nào thu hút. Trên linh vị, là hình ảnh đáng yêu của một đứa trẻ, đang cười, lộ ra hai cái răng khểnh.
Bắt đầu từ ngày đó, A Thiệp không nói một câu gì. Ngay đêm đó Lý Đang biết chuyện, hất tất cả bình rượu nát bấy, còn dùng nắm đấm đấm lên thủy tinh, thiếu chút nữa phế đi một tay.
Hôm nay, chỉ có một mình bác sĩ Tiểu An.
Hắn thở dài nói với ta, Chỉ sợ Lý Đang không còn cơ hội nào nữa rồi.
Bảy ngày đầu của Tiểu An đã qua, ta muốn đi thăm A Thiệp. Lúc đến dưới lầu nhà cậu, ánh đèn lóe lên. Vừa muốn lên lầu, ta nhìn thấy bóng dáng của một người ở trong tối.
“Lý Đang?”
Hắn đi tới, tuy vẫn cao lớn như trước, nhưng nhìn ra được rất tiều tụy.
“Tôi muốn đi lên.” Hắn nói.
“Được.” Ta không biết vì sao đột nhiên ta lại đồng ý với hắn.
Hai người chúng ta gõ cửa, ta thậm chí đã chuẩn bị tâm lý A Thiệp sẽ chặn chúng ta ở ngoài cửa. Nhưng cậu không có, thấy Lý Đang, cậu cũng không lộ ra vẻ gì khác thường.
Hiển nhiên cậu đã dọn dẹp lại phòng, giường của Tiểu An cũng được thu dọn chỉnh tề, trên đó bày ra những món đồ chơi mà nó thích.
“A Thiệp. Có đói bụng không? Chúng ta cùng đi ăn chút gì đi?” Ta nói.
Cậu lắc đầu. Chuyển hướng về phía Lý Đang: “Đêm nay cũng muốn sao? Đừng làm ở chỗ này. Làm bẩn phòng tôi.”
Lý Đang giật mình, nói: “A Thiệp…” Rất lâu rồi hắn không nói chuyện nhỏ như vậy.
“Lý Đang, tôi cho anh biết, anh sẽ không còn cơ hội nữa đâu! Tôi đã có sức đấu với anh rồi! Anh không thắng được tôi đâu!”
Lý Đang khép mắt lại: Vậy sao? Vậy thì tôi chờ. Hắn rõ ràng có chút cao hứng.
Hai người chúng ta đi tới. Ta nói với Lý Đang: “Nếu như cậu thích cậu ấy, thì nên đổi phương pháp lại đi.”
Lý Đang lại nói: muốn ăn trái cây, cậu muốn không? Dứt lời đi về phía một sạp trái cây. Hắn chọn táo. Ta nói: Lý Đang, đừng giả bộ không sao cả.
Hắn nói: Tề Thiên, cứ để cậu ấy đấu với tôi, tôi thích cậu ấy đấu với tôi.
Ông chủ sạp trái cây đang bổ dứa giúp một người khách khác, ông ấy giơ dao gọt trái cây lên. Đột nhiên, có cái gì đánh trúng vào đầu của ta, ta quát to một tiếng:
“Lý Đang! Quay lại nhanh!”
Lý Đang lại càng hoảng sợ, cũng nhìn thoáng qua con dao gọt trái cây, lập tức, hắn cũng đã hiểu ra cái gì, cùng ta điên cuồng mà chạy trở lại.
A Thiệp nói cậu nhất định sẽ thắng, ta biết phương pháp đó là gì rồi.
Ta phá cửa mà vào, Lý Đang thậm chí dùng súng, làm hỏng khóa cửa chống trộm.
Chúng ta tìm thấy A Thiệp trong toilet, một cánh tay cậu bỏ vào bồn tắm đầy nước, nước trong bồn tắm, là màu hồng nhàn nhạt…
Thế nhưng mà, hắn đang tổn thương A Thiệp! Ta la lên.
Bởi vì, hắn, bây giờ ngoại trừ tổn thương, thì không biết đối đãi với cậu ấy như thế nào.
Không thể nào! Sao có thể như vậy?
Tề Thiên. Bây giờ đi lên, cũng không làm được chuyện gì. Hắn uống cái này. Tiểu An nói xong, giơ lên một cái bình rượu. Là một chai Vodka. Ta lặng người rồi. Năm đó, lúc Đại ca gặp chuyện không may, cũng là do hắn uống cái này. Hắn đã thề độc, cả đời không hề đụng vào chai rượu này nữa.”Hắn quản không được chính mình nữa rồi.” Tiểu An nói.
Ta ngồi yên trên ghế sa lon. Không thể tưởng tượng được, Lý Đang đã đến mức độ này rồi sao.
Cửa, ba giờ sau được mở ra. Lý Đang đi ra, thấy hai chúng ta, dáng vẻ uể oải. Hắn nói với chúng ta: “Thả cậu ta ra đi.” Chúng ta thoáng nhìn nhau một cái, đi đến, phát hiện, A Thiệp bị hắn buộc trên giường, tứ chi cột vào bốn góc. Áo sơ mi của cậu tản ra, quần đã được mặc vào, trên mặt của cậu tím xanh, khóe môi nhếch lên vết máu. Cậu nhìn bọn ta, ánh mắt trống rỗng, lập tức lại lập tức xuất hiện một đạo ánh sáng, cậu nói: “Thả tôi ra, van xin các người, hãy thả tôi ra!”
Ta và Tiểu An cởi dây giúp cậu. Ta vừa muốn nói chuyện, cậu lại lập tức ngồi dậy, lao ra cửa, xông xuống cầu thang. Chúng ta phát hiện bước chân cậu tập tễnh, đuổi theo, quả nhiên ngay mấy bậc thang cuối cùng, cậu mất thăng bằng, lăn xuống dưới, lăn đến bên cạnh chân Lý Đang. Hắn quyền lấy thân thể, bụm lấy phần bụng. Lý Đang nhìn cậu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nâng dậy cậu dậy, mở miệng muốn nói chuyện. A Thiệp ngẩng đầu, nhìn Lý Đang, trong ánh mắt là một tia tuyệt vọng, cậu nói: “Lý Đang, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết anh.”
Lý Đang không nói gì, trong ánh mắt lại hiện lên thống khổ.
Cậu bỏ qua Lý Đang, chậm rãi đứng lên, lại chạy về phía cửa chạy ra ngoài. Ta không do dự ra ngoài theo, căn bản cậu chạy không nhanh, lại như cũ cuồng đi. Ta đuổi theo nhanh, giữ chặt cậu. Cậu quay đầu lại thấy là ta, trái với dự đoán của ta, cậu nói:
“Anh Tề Thiên, nhanh đưa tôi về nhà, tôi xin anh!”
Ta nghĩ nhất định là cậu có chuyện, dìu cậu, đi vào trong xe của ta. Trên đường đi cậu cũng không nói chuyện, ta muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nhìn phía trước, rốt cục nặn ra mấy chữ: Van xin anh, nhanh lên!
Ta rốt cuộc nhớ tới Tiểu An! Vì vậy lái xe nhanh hơn.
Ta không biết cậu lấy khí lực ở đâu mà chạy lên lầu, ngay khi mở cửa phòng ra, lòng ta có chút lạnh. Ta nhìn thấy Tiểu An ngã xuống giường, mặt tái nhợt. A Thiệp kêu: Tiểu An, Tiểu An, anh trở lại rồi! Anh trở lại rồi! Cậu đi qua, ôm lấy em trai của cậu, ta nhìn thấy thân thể của cậu hơi run run. Ta đi qua, ôm Tiểu An từ trong ngực cậu ra, cảm thấy một mảnh lạnh như băng. Ta hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn kêu lên: “Đưa đi bệnh viện, A Thiệp!”
Lúc ta ôm Tiểu An lên xe, mặt A Thiệp không có biểu tình nào, nhận Tiểu An từ trong tay ta, ngồi ở chỗ ngồi phía sau. Ta nhìn cậu qua gương chiếu hậu, cậu chỉ nhìn Tiểu An. Không ngừng nói: “Tiểu An, không có việc gì, anh sẽ gọi bác sĩ sang đây xem, em sẽ không có chuyện gì đâu. Tiểu An chỉ là cảm mạo phát sốt thôi, cơ thể Tiểu An khỏe mạnh nhất. Tiểu An có lạnh không? Anh thêm quần áo cho em.” Dứt lời, cậu cởi áo khoác của mình che lên trên cơ thể Tiểu An, cậu ôm Tiểu An vào trong ngực, nước mắt chảy ra từ trong mắt, giọng của cậu run rẩy mà nghẹn ngào: “Tiểu An… không có việc gì, Tiểu An… không có việc gì….”
Cơ thể Tiểu An quá yếu, đã chết vì bệnh cảm mạo nho nhỏ.
Hủ tro cốt nho nhỏ của nó đặt ở đó, không chút nào thu hút. Trên linh vị, là hình ảnh đáng yêu của một đứa trẻ, đang cười, lộ ra hai cái răng khểnh.
Bắt đầu từ ngày đó, A Thiệp không nói một câu gì. Ngay đêm đó Lý Đang biết chuyện, hất tất cả bình rượu nát bấy, còn dùng nắm đấm đấm lên thủy tinh, thiếu chút nữa phế đi một tay.
Hôm nay, chỉ có một mình bác sĩ Tiểu An.
Hắn thở dài nói với ta, Chỉ sợ Lý Đang không còn cơ hội nào nữa rồi.
Bảy ngày đầu của Tiểu An đã qua, ta muốn đi thăm A Thiệp. Lúc đến dưới lầu nhà cậu, ánh đèn lóe lên. Vừa muốn lên lầu, ta nhìn thấy bóng dáng của một người ở trong tối.
“Lý Đang?”
Hắn đi tới, tuy vẫn cao lớn như trước, nhưng nhìn ra được rất tiều tụy.
“Tôi muốn đi lên.” Hắn nói.
“Được.” Ta không biết vì sao đột nhiên ta lại đồng ý với hắn.
Hai người chúng ta gõ cửa, ta thậm chí đã chuẩn bị tâm lý A Thiệp sẽ chặn chúng ta ở ngoài cửa. Nhưng cậu không có, thấy Lý Đang, cậu cũng không lộ ra vẻ gì khác thường.
Hiển nhiên cậu đã dọn dẹp lại phòng, giường của Tiểu An cũng được thu dọn chỉnh tề, trên đó bày ra những món đồ chơi mà nó thích.
“A Thiệp. Có đói bụng không? Chúng ta cùng đi ăn chút gì đi?” Ta nói.
Cậu lắc đầu. Chuyển hướng về phía Lý Đang: “Đêm nay cũng muốn sao? Đừng làm ở chỗ này. Làm bẩn phòng tôi.”
Lý Đang giật mình, nói: “A Thiệp…” Rất lâu rồi hắn không nói chuyện nhỏ như vậy.
“Lý Đang, tôi cho anh biết, anh sẽ không còn cơ hội nữa đâu! Tôi đã có sức đấu với anh rồi! Anh không thắng được tôi đâu!”
Lý Đang khép mắt lại: Vậy sao? Vậy thì tôi chờ. Hắn rõ ràng có chút cao hứng.
Hai người chúng ta đi tới. Ta nói với Lý Đang: “Nếu như cậu thích cậu ấy, thì nên đổi phương pháp lại đi.”
Lý Đang lại nói: muốn ăn trái cây, cậu muốn không? Dứt lời đi về phía một sạp trái cây. Hắn chọn táo. Ta nói: Lý Đang, đừng giả bộ không sao cả.
Hắn nói: Tề Thiên, cứ để cậu ấy đấu với tôi, tôi thích cậu ấy đấu với tôi.
Ông chủ sạp trái cây đang bổ dứa giúp một người khách khác, ông ấy giơ dao gọt trái cây lên. Đột nhiên, có cái gì đánh trúng vào đầu của ta, ta quát to một tiếng:
“Lý Đang! Quay lại nhanh!”
Lý Đang lại càng hoảng sợ, cũng nhìn thoáng qua con dao gọt trái cây, lập tức, hắn cũng đã hiểu ra cái gì, cùng ta điên cuồng mà chạy trở lại.
A Thiệp nói cậu nhất định sẽ thắng, ta biết phương pháp đó là gì rồi.
Ta phá cửa mà vào, Lý Đang thậm chí dùng súng, làm hỏng khóa cửa chống trộm.
Chúng ta tìm thấy A Thiệp trong toilet, một cánh tay cậu bỏ vào bồn tắm đầy nước, nước trong bồn tắm, là màu hồng nhàn nhạt…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook