A, Nắng Lên Rồi!
-
Chương 16
Lâm Thanh nhận được điện thoại của mẹ mình: “Em trai con định ngày 12 tháng sau bày rượu mừng, con phải trở về.”
“Con sẽ sắp xếp thời gian ở đây, còn phải xem lại đã.”
“Xem cái gì? Nếu con không về, họ hàng, bạn bè sẽ nghĩ con định cả đời nương tựa nơi núi rừng, thật sự mất mặt.” Mẹ cô than thở: “Nếu ngay cả đám cưới của em ruột mà con cũng không xuất hiện, người ta sẽ nghĩ gia đình mình như thế nào?”
Khi Lâm Thanh nhận điện thoại, trong lòng nảy lên một hy vọng nhỏ nhoi, bây giờ thì đã biến mất hầu như không còn: “Nếu có thời gian, con sẽ về.”
Trở về sao? Có lẽ thành phố đó, đối với cô, đã không còn thuộc về nữa.
“Nhớ đưa bà ngoại về cùng. Đây là sự kiện trọng đại của gia đình chúng ta, con không được lơ là.”
Lâm Thanh nhẫn nhịn: “Nếu không có việc gì nữa thì con cúp máy trước đây.” Không đợi mẹ cô đáp lại, Lâm Thanh đã cúp máy.
Đúng vậy, đây chính là lý do mà cô chọn phố núi nhỏ bé này. Mười mấy tuổi cô mới chính thức được ở chung với ba mẹ, từ khi còn nhỏ, cô cũng không mấy lưu luyến khi phải rời xa ba mẹ, mà ba mẹ cô lại đối xử bất công chỉ cưng chiều em trai, khiến cô không hề cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ. Có lẽ, đây là số phận của cô.
A Nhạc ở bên cạnh thấy cô nghe điện thoại xong thì tinh thần không được tốt cho lắm, hỏi: “Chị Lâm, chị không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lâm Thanh cười cười, cố gắng không khóc, nhìn thời gian, đã sáu giờ rưỡi. Mùa hè đã kết thúc, đêm cũng dần dần đến sớm hơn: “Thu dọn xong rồi thì về ăn cơm đi.”
“Dạ.”
Trời tờ mờ tối, Lâm Thanh dọc theo đường núi đi lên, khu vườn sinh thái này được xây dựng trên núi, càng lên cao, phong cảnh càng đẹp. Cô muốn đi dạo, muốn được ở một mình.
Lâm Thanh chậm rãi đi đến một độ cao nhất định. Trình độ phát triển trên núi vẫn chưa cao, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những bụi cây thấp, cỏ bạt ngàn. Lâm Thanh xuyên màn đêm nhìn xuống, dưới chân núi có một tia sáng, chính là tòa nhà văn phòng của Phùng Quân. Trong tòa nhà bốn tầng đó, tầng một được chiếu sáng rực rỡ, có lẽ công nhân đang ăn cơm, ngoài ra còn có ánh sáng rò rỉ từ tầng 2, chắc Phùng Quân đang làm thêm giờ. Đối với toàn bộ vườn sinh thái, những cây ăn trái hoặc là sai cành trĩu quả, hoặc là chưa ra hoa kết trái, cùng với những con bò đang lặng lẽ ăn cỏ và uể oải đi lại, hiện tại cô không thể nhìn thấy chúng, chỉ có thể dựa vào trí nhớ để hình dung xem bây giờ chúng trông như thế nào. Cô nghĩ về tất cả mọi thứ, như thể độc lập với thế giới này, như thể cô có một đôi mắt nhìn rõ thế sự, nhàn nhạt theo dõi sự biến hoá của vạn vật.
Đáng tiếc, cô vẫn không thể hiểu được lòng người.
Lâm Thanh chọn một bãi cỏ, nằm xuống, cô có chút mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thanh lấy điện thoại ra muốn kiểm tra thời gian, mới phát hiện điện thoại đã hết pin. Cô vươn vai, quyết định xuống núi.
Bước từng bước, Lâm Thanh ngân nga bài: “Đài Bắc không phải nhà của tôi, quê hương tôi không có ánh đèn neon…”
Xa xa mơ hồ vang đến tiếng ai đó. Lâm Thanh dừng lại, cẩn thận lắng nghe, hình như có người đang gọi.
Lâm Thanh có chút sợ hãi, cô không khỏi bước nhanh hơn, giọng nói kia lại càng lúc càng gần: “Lâm Thanh, Lâm Thanh! Lâm Thanh!”
Lâm Thanh càng nghe càng chắc chắn rằng người đó đang gọi mình, đang muốn đáp lời thì ngay sau đó, một ngọn đèn pin được rọi từ phía dưới lên, cô đã có thể nhìn thấy người đang gọi mình, là Phùng Quân. Tiếng gọi kia nghe có vẻ phức tạp, hoảng sợ, lo lắng và có cả khó chịu: “Lâm Thanh!”
“Tôi ở đây!”
Chỉ với hai ba bước, Phùng Quân đã lao đến trước mặt cô, thật ra thì khoảng cách giữa hai người chắc chắn cũng không gần đến vậy, nhưng Lâm Thanh lại có cảm giác như chỉ trong tích tắc anh đã di chuyển đến gần mình. Lâm Thanh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Phùng Quân, anh vừa ngậm thuốc vừa nói chuyện, anh lái xe, vừa cau mày vừa thương lượng với người của ngân hàng, những lúc đó anh đều rất thong dong, chưa từng giống như bây giờ, thật không giống anh một chút nào. Lâm Thanh sững sờ nhìn anh, còn Phùng Quân thì đứng cách cô chưa đầy 20 cm.
Không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của anh giữa tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên. Gió đang thổi, cô có thể ngửi thấy mùi cơ thể, mùi mồ hôi và mùi của khói thuốc trên người anh. Lâm Thanh có chút bị mê hoặc
“Con sẽ sắp xếp thời gian ở đây, còn phải xem lại đã.”
“Xem cái gì? Nếu con không về, họ hàng, bạn bè sẽ nghĩ con định cả đời nương tựa nơi núi rừng, thật sự mất mặt.” Mẹ cô than thở: “Nếu ngay cả đám cưới của em ruột mà con cũng không xuất hiện, người ta sẽ nghĩ gia đình mình như thế nào?”
Khi Lâm Thanh nhận điện thoại, trong lòng nảy lên một hy vọng nhỏ nhoi, bây giờ thì đã biến mất hầu như không còn: “Nếu có thời gian, con sẽ về.”
Trở về sao? Có lẽ thành phố đó, đối với cô, đã không còn thuộc về nữa.
“Nhớ đưa bà ngoại về cùng. Đây là sự kiện trọng đại của gia đình chúng ta, con không được lơ là.”
Lâm Thanh nhẫn nhịn: “Nếu không có việc gì nữa thì con cúp máy trước đây.” Không đợi mẹ cô đáp lại, Lâm Thanh đã cúp máy.
Đúng vậy, đây chính là lý do mà cô chọn phố núi nhỏ bé này. Mười mấy tuổi cô mới chính thức được ở chung với ba mẹ, từ khi còn nhỏ, cô cũng không mấy lưu luyến khi phải rời xa ba mẹ, mà ba mẹ cô lại đối xử bất công chỉ cưng chiều em trai, khiến cô không hề cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ. Có lẽ, đây là số phận của cô.
A Nhạc ở bên cạnh thấy cô nghe điện thoại xong thì tinh thần không được tốt cho lắm, hỏi: “Chị Lâm, chị không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lâm Thanh cười cười, cố gắng không khóc, nhìn thời gian, đã sáu giờ rưỡi. Mùa hè đã kết thúc, đêm cũng dần dần đến sớm hơn: “Thu dọn xong rồi thì về ăn cơm đi.”
“Dạ.”
Trời tờ mờ tối, Lâm Thanh dọc theo đường núi đi lên, khu vườn sinh thái này được xây dựng trên núi, càng lên cao, phong cảnh càng đẹp. Cô muốn đi dạo, muốn được ở một mình.
Lâm Thanh chậm rãi đi đến một độ cao nhất định. Trình độ phát triển trên núi vẫn chưa cao, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những bụi cây thấp, cỏ bạt ngàn. Lâm Thanh xuyên màn đêm nhìn xuống, dưới chân núi có một tia sáng, chính là tòa nhà văn phòng của Phùng Quân. Trong tòa nhà bốn tầng đó, tầng một được chiếu sáng rực rỡ, có lẽ công nhân đang ăn cơm, ngoài ra còn có ánh sáng rò rỉ từ tầng 2, chắc Phùng Quân đang làm thêm giờ. Đối với toàn bộ vườn sinh thái, những cây ăn trái hoặc là sai cành trĩu quả, hoặc là chưa ra hoa kết trái, cùng với những con bò đang lặng lẽ ăn cỏ và uể oải đi lại, hiện tại cô không thể nhìn thấy chúng, chỉ có thể dựa vào trí nhớ để hình dung xem bây giờ chúng trông như thế nào. Cô nghĩ về tất cả mọi thứ, như thể độc lập với thế giới này, như thể cô có một đôi mắt nhìn rõ thế sự, nhàn nhạt theo dõi sự biến hoá của vạn vật.
Đáng tiếc, cô vẫn không thể hiểu được lòng người.
Lâm Thanh chọn một bãi cỏ, nằm xuống, cô có chút mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thanh lấy điện thoại ra muốn kiểm tra thời gian, mới phát hiện điện thoại đã hết pin. Cô vươn vai, quyết định xuống núi.
Bước từng bước, Lâm Thanh ngân nga bài: “Đài Bắc không phải nhà của tôi, quê hương tôi không có ánh đèn neon…”
Xa xa mơ hồ vang đến tiếng ai đó. Lâm Thanh dừng lại, cẩn thận lắng nghe, hình như có người đang gọi.
Lâm Thanh có chút sợ hãi, cô không khỏi bước nhanh hơn, giọng nói kia lại càng lúc càng gần: “Lâm Thanh, Lâm Thanh! Lâm Thanh!”
Lâm Thanh càng nghe càng chắc chắn rằng người đó đang gọi mình, đang muốn đáp lời thì ngay sau đó, một ngọn đèn pin được rọi từ phía dưới lên, cô đã có thể nhìn thấy người đang gọi mình, là Phùng Quân. Tiếng gọi kia nghe có vẻ phức tạp, hoảng sợ, lo lắng và có cả khó chịu: “Lâm Thanh!”
“Tôi ở đây!”
Chỉ với hai ba bước, Phùng Quân đã lao đến trước mặt cô, thật ra thì khoảng cách giữa hai người chắc chắn cũng không gần đến vậy, nhưng Lâm Thanh lại có cảm giác như chỉ trong tích tắc anh đã di chuyển đến gần mình. Lâm Thanh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Phùng Quân, anh vừa ngậm thuốc vừa nói chuyện, anh lái xe, vừa cau mày vừa thương lượng với người của ngân hàng, những lúc đó anh đều rất thong dong, chưa từng giống như bây giờ, thật không giống anh một chút nào. Lâm Thanh sững sờ nhìn anh, còn Phùng Quân thì đứng cách cô chưa đầy 20 cm.
Không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của anh giữa tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên. Gió đang thổi, cô có thể ngửi thấy mùi cơ thể, mùi mồ hôi và mùi của khói thuốc trên người anh. Lâm Thanh có chút bị mê hoặc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook