A Nam
-
Chương 2
Thành Vân tìm một khách sạn tiện lợi, vào phòng tắm rửa, sau đó nằm nghỉ một lúc. Lúc mở mắt ra lại đã hơn mười giờ, cô xách túi ra cửa, vốn định đến cửa hàng mua vài bộ quần áo để mặc, nhưng vừa đi không bao xa đã cảm thấy đói bụng.
Lúc này cô mới nhớ ra, từ một giờ trưa lên tàu đến giờ cô chỉ uống một chai nước suối. Một khi đã đói bụng thì nhìn cái gì cũng thấy ngon, cho nên những hàng quán ven đường trước kia Thành Vân không buồn chú ý, giờ đây từng cái từng cái thi nhau chen chúc vào mắt cô.
Phố hàng rong ở Quý Dương không giống những nơi khác, nhất là khu bên cạnh trạm xe lửa. Hàng quán mở suốt đêm, mỗi lều là một món ăn khác nhau. Hiện tại hơn mười giờ, là giờ buôn bán đắt khách nhất.
Thức ăn rất đa dạng, nồi đất bún gạo hoành thánh, còn có rau trộn thịt heo. Thành Vân đứng trước một hàng, nhìn ánh đèn chiếu vào nồi đất, cà chua xắt lát trong tô trông tươi đẹp hơn ngày thường nhiều. Chủ quầy là một bà thím chừng năm mươi tuổi, hỏi vài lần Thành Vân không trả lời nên không để ý đến cô nữa.
Thành Vân rơi vào phút suy tư ngắn ngủi. Không phải là cô không ăn được món này, mà là mấy năm gần đây rất ít ăn, nguyên nhân chính là do Lý Vân Sùng. Nếu như hiện tại Lý Vân Sùng đứng trước quầy hàng này, sợ rằng mặt đã nhăn như chiếc bánh bao chiều rồi.
Mấy năm trước, thỉnh thoảng Lý Vân Sùng còn dẫn cô đi ăn vài xâu thịt xiên nướng cho đỡ thèm, hiện tại thì không được nữa. Qua tuổi bốn mươi, Lý Vân Sùng liền thay đổi thành một người khác. Mỗi ngày đều dưỡng sinh, chỉ một bữa ăn sáng mà đầu bếp phải nấu nồi cháo hết tận bốn giờ.
Ông không chỉ dưỡng sinh một mình, còn bắt Thành Vân chịu chung. Chứng nghiện thuốc lá đời này hai người đều không cai được, chỉ có thể tốn công trong chuyện ăn uống thôi.
Thành Vân đứng hồi lâu, bà chủ lại chào mời: “Nồi đất, ăn ngon lắm, 25 tệ một phần.”
Thành Vân lấy lại tinh thần, gật đầu: “Bán cho tôi một phần.”
Cô đi vào trong lều, bên trong có bốn năm bàn, gần như đều ngồi đầy người. Có mỗi bàn bên cạnh là chỉ ngồi một người, cô đi đến ngồi xuống đối diện người đó.
Thành Vân bắt chéo hai chân, khoanh tay lại.
Sắc trời đã tối, nhưng dường như trạm xe lửa là một nơi không có ngày đêm, trên đường toàn là người với người, tưng bừng náo nhiệt.
Thành Vân chống khuỷu tay lên bàn, nhè nhẹ sờ cằm, muốn nhân thời gian này ngẫm nghĩ đến việc công ty. Nhưng cô phát hiện mỗi lần vừa mới bắt đầu thanh lọc suy nghĩ thì lại bị tiếng sụp soạt đối diện ngắt ngang.
Thành Vân hít sâu vào, người đàn ông đối diện đang húp bún gạo hăng say.
Cô châm một điếu thuốc, quay đầu lại. Người đàn ông cắm mặt vào trong tô, từ góc độ của Thành Vân chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu anh ta, cô cười khẽ một tiếng, nói: “Nghẹn bây giờ.”
Tiếng húp sụp soạt của người đàn ông tạm dừng lại, sau đó ngẩng mặt khỏi cái tô. Không, nói đúng ra là nhướng mắt lên, còn từ mắt trở xuống vẫn vùi trong tô.
Dường như anh chàng không chắc chắn có phải Thành Vân nói chuyện với anh ta hay không.
“Tôi nói ăn từ từ, đừng để bị sặc.”
Lúc này, người đàn ông ngẩng mặt khỏi tô, đặt tô lại lên trên bàn, bên trong còn lại ít nước lèo đã gần cạn đáy.
Anh ta ngồi thẳng người, lau khóe môi: “Không sao đâu.”
Tiếng nói hơi trầm, nhưng nghe khá mạnh mẽ. Thành Vân thản nhiên quan sát, cô nhìn anh ta một hồi cảm thấy có điều là lạ.
Người đàn ông nghỉ ngơi vài giây, sau đó lại cầm tô lên. Xem ra là muốn uống nước lèo đến cạn đáy đây mà.
Thành Vân nhìn yết hầu anh ta lên xuống, uống hết một hơi. Cô chợt nhớ ra.
“Không phải anh là người bán khoai tây vừa rồi sao?”
Người đàn ông thả tô lại lên trên bàn, nói: “Cô cũng đâu có mua khoai tây của tôi.”
“…” – Hóa ra anh ta cũng nhận ra cô. Thành Vân cười lên một tiếng rồi nói – “Bản thân anh bán khoai tây, sao lại ăn ở quầy hàng khác?”
Người đàn ông nói: “Đó không phải quầy của tôi, tôi trông chừng giúp bạn thôi.”
“Anh trông quầy giúp bạn nhưng ngay cả khoai tây mà anh ta cũng không mời anh một củ à?”
Người đàn ông nói: “Cậu ta mời tôi ăn cái này.”
Thành Vân cúi đầu, thấy phần bún gạo kia đã được ăn sạch bong, ngay cả rau thơm cũng không còn một cọng. Cô bỗng cảm thấy rất thú vị.
Người đàn ông gọi bà chủ đến, hai người nói tiếng Quý Châu, anh ta trả tiền, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.” – Thành Vân gọi người đàn ông đó, anh ta quay đầu lại.
Làn da của anh ta ngăm đen, nên đôi mắt trông vô cùng rõ ràng, lúc này đang nghi ngờ nhìn Thành Vân.
Thành Vân dụi điếu thuốc, nói: “Ăn no chưa?”
“Cái gì?”
“Anh ăn no chưa? Tôi mời anh ăn thêm nhé.”
Người đàn ông nhíu chân mày, giống như không hiểu nổi.
Thành Vân cười nói: “Tôi là người vùng khác, đã hiểu chưa?”
Anh chàng gật đầu.
“Tôi vừa đến Quý Dương, chưa biết gì cả, chúng ta trò chuyện một chút đi. Tôi thấy anh dường như cũng ăn chưa no, mà vừa rồi tôi mới gọi hai suất rau trộn, một mình ăn không hết.” – Cô vừa nói vừa nhìn bà chủ, tỏ ý bảo bà mang lên.
Bà chủ và cô nhìn nhau trong giây lát rồi cất lời: “Cô chưa gọi.”
“…”
Thành Vân cảm thấy có thể cô phải thay đổi cách thức giao tiếp với những người này mới được.
Bà chủ suy nghĩ cẩn thận lần nữa, sau đó nói chắc chắn: “Cô chưa gọi mà.”
Thành Vân nhìn bà không chớp mắt, từ từ nói: “Bây giờ tôi gọi.”
Bà chủ gật đầu: “Được.”
Thành Vân quay đầu, anh chàng kia đã ngồi lại phía đối diện.
“Cô muốn trò chuyện về cái gì?”
Thành Vân cũng mới nảy ra ý định, nên nghĩ đến đâu nói đến đó.
“Quý Dương có gì chơi không?”
“Không có.”
“… Không có?”
“Ừ.”
Món rau trộn làm rất nhanh, bà chủ bưng lên, lại mang nồi đất của Thành Vân đến. Anh chàng cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Thành Vân nhìn anh ta nói: “Một chỗ nào có ý nghĩa cũng không có à?”
“Không có.”
“Cảnh đẹp thì sao?”
“Cũng không có.”
Thành Vân cười lạnh: “Anh muốn ăn không cơm của tôi à?”
Anh chàng ngẩng đầu lên, Thành Vân nhìn vào đôi mắt đen rõ ràng kia, vốn định giễu cợt vài câu nhưng lại không thốt ra lời được.
“Thật không có.” – Anh chàng nói – “Quý Châu có không ít chỗ chơi, nhưng Quý Dương thì không có gì. Nếu cô muốn hít thở không khí trong lành thì có thể đi dạo công viên Hoa Khê thử xem.”
“Công viên?”
“Ừ.”
“Xa không?”
“Không xa.”
Hai đĩa rau đều vào hết trong bụng anh chàng. Thành Vân lại hỏi thêm vài câu, cảm thấy tính nhẫn nại đã mất gần hết, liền tập trung sự chú ý vào món ăn.
Cơm nước xong, Thành Vân tính tiền, anh ta nói với cô: “Cảm ơn.”
Thành Vân cười cười: “Đừng khách sáo.”
Trở về khách sạn, Thành Vân nằm trên giường, điện thoại di động lại vang lên. Cô bắt điện thoại, đối phương còn chưa cất lời cô đã nói: “Em vừa về tới, anh canh thời gian cũng chuẩn thật đấy.”
Lý Vân Sùng cười nói: “Ôi, chuyện của em đương nhiên anh biết rõ rồi. Xuống tàu ở đâu?”
“Quý Dương.”
“Thời tiết Quý Dương thế nào?”
“Cũng tạm.”
“Nghỉ ngơi bên đấy một chút đi, gửi địa chỉ khách sạn cho anh, để anh tìm người liên lạc với em, ngày mai dẫn em đi chơi.”
Thành Vân ngồi dậy nói: “Không cần, một mình em đi chơi được rồi.”
“Một mình đi buồn lắm, gửi qua đây, anh gọi người đi với em. Được rồi, em ngủ sớm một chút đi, cũng mệt mỏi cả ngày rồi.”
“Bên chỗ anh…”
Lý Vân Sùng hiểu ý cô, bảo cô yên tâm: “Không việc gì, nhiều năm vậy rồi em còn không biết anh sao?”
Thành Vân im lặng, một hồi lâu mới nói: “Tốt, vậy anh giải quyết nhé, em nghỉ phép đây.”
Nửa đêm, Thành Vân ngồi trên giường, rèm cửa sổ bị cô kéo ra. Phòng cô ở lầu bảy, tầng trên cùng, phạm vi nhìn thoáng đãng. Cô nhìn những ngọn đèn sáng rỡ của trạm xe lửa Quý Dương từ đằng xa, nhất thời ngơ ngác.
Thời gian trôi qua thật lâu, chân Thành Vân đã tê rần, cô mới cúi đầu xoa bóp một hồi, tiếp theo lại đi vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ lần nữa.
Thành Vân ngủ rất ngon, không hề nằm mơ. Đây đối với người như cô mà nói là rất khó tin.
Sáng sớm hôm sau, Thành Vân đúng bảy giờ rời giường, sau khi rửa mặt mới nhớ đến tối hôm qua đã quên mua quần áo rồi. Cô vừa nghĩ cần mua những thứ gì, vừa đẩy cửa phòng ra.
Cô hoàn toàn không chú ý đến người đứng ngay cửa, vừa bước ra đã giật mình.
Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ công sở chỉn chu, nhìn thấy Thành Vân đi ra ngoài liền vội vàng bước đến.
“Chào sếp.”
“?”
Người đàn ông nở nụ cười, tự giới thiệu mình: “Chào sếp, tôi tên Lưu Kiệt, cô cứ gọi tôi là Tiểu Lưu là được rồi. Tôi là người quản lý công ty bảo hiểm Bình Thái chi nhánh Quý Dương, mới vừa nghe sếp tới nên nhanh chóng đến đây.”
“À.” – Thành Vân cười gật đầu – “Cực cho anh quá.”
“Không cực, không cực, sếp đến Quý Dương, chúng tôi tiếp đón là đạo lý hiển nhiên. Chỉ sợ sếp nói trễ, chúng tôi chuẩn bị không chu đáo, tiếp đãi khiến sếp không hài lòng thôi.”
“Khách sáo rồi, tôi chỉ bất ngờ quyết định muốn đến đây, làm phiền mọi người mới là thật. Như vậy đi, tôi cũng không ai đi theo, tự mình đi giải sầu, anh đi theo tôi cũng không tiện. Quý Dương có công ty du lịch nào uy tín không? Anh bao xe và tìm hướng dẫn viên du lịch cho tôi là được.”
“Ôi sếp ơi, xe thì chúng tôi có, không cần bao đâu. Về phần hướng dẫn viên du lịch… để tôi nghĩ xem.” – Lưu Kiệt vừa nghĩ vừa nói – “Nếu không chúng ta vừa đi vừa suy nghĩ, trước tiên tìm chỗ ăn sáng đã. Sếp vừa thức dậy cũng đói bụng rồi đúng không.”
“Cũng được.” – Thành Vân đi theo Lưu Kiệt ra ngoài – “Sẽ tìm được chứ?”
“Chắc chắn tìm được.” – Lưu Kiệt nói cam đoan – “Công ty du lịch không xa lắm, hiện tại tôi liên hệvới họ ngay.”
Xe Lưu Kiệt dừng dưới lầu, tài xế còn đang chờ. Thành Vân lên xe, Lưu Kiệt nói tên nhà hàng, tài xế lập tức khởi động xe.
Ăn sáng xong, Lưu Kiệt đã liên lạc xong với bên kia. Họ lái xe đến một văn phòng nằm ở mặt tiền ở khu vực trung tâm thành phố, Lưu Kiệt giới thiệu: “Công ty du lịch này khá lớn, có chi nhánh khắp cả nước, bọn họ phục vụ rất tốt. Lúc trước công ty tổ chức du lịch cho nhân viên cũng đã hợp tác với họ.”
Văn phòng công ty du lịch cũng xem như chính quy, nhưng quy mô không lớn. Lưu Kiệt đi vào chào hỏi nhân viên trong đó, Thành Vân ngồi trên ghế salon ở đại sảnh chờ.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Kiệt đi ra, theo bên cạnh còn có một cô gái chừng hai mươi tuổi đi theo. Mắt rất to, mang nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, còn có hai má lúm đồng tiền.
“Sếp, để tôi giới thiệu, đây là hướng dẫn Trương. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thắng cảnh cả Quý Châu này không có cái nào là cô ấy không biết, được bầu là hướng dẫn viên du lịch xuất sắc nhất hai quý liền của công ty.”
Hướng dẫn Trương cười thật ngọt ngào: “Chào sếp ạ.”
Thành Vân gật đầu: “Chào cô.”
Cô hướng dẫn chủ động hỏi Thành Vân: “Sếp có kế hoạch đi chơi gì không?”
Thành Vân lắc đầu: “Còn chưa có.”
“Vậy để tôi đề cử với sếp nhé, xem thử sếp thích dạng thắng cảnh gì, chúng tôi đều có thể sắp xếp.”
Thành Vân ừ. Lưu Kiệt xem cô có vẻ hài lòng cũng yên tâm: “Vậy đi, chúng ta vào trong ngồi trước, nói sơ qua hành trình đã.”
Lưu Kiệt vừa nói vừa đưa tay muốn mời Thành Vân vào phòng. Nhưng Thành Vân giơ tay lên: “Đợi đã.”
Lưu Kiệt và cô hướng dẫn Trương hơi dừng lại, Thành Vân nhìn về phía bên cạnh, hỏi: “Đây là gì?”
Lưu Kiệt và cô hướng dẫn nhìn theo ánh mắt Thành Vân. Ở cửa công ty du lịch, có hai chiếc xe bánh mì (1) chở hàng, có mấy người đang dỡ đồ.
(1) Xe bánh mì là loại xe hơi có 4 chỗ ngồi và một thùng chở hàng kín phía sau không có cửa sổ, chỉ có cửa xe mở lên.
“Ồ, là giao hàng.” – Cô hướng dẫn trả lời ngay – “Bọn họ sắp đến bản người Miêu ở Khải LýKhải Lý đón người, công ty chúng tôi tổ chức cho rất nhiều đoàn đến Khải Lý. Nếu sếp muốn đi, chúng tôi lập tức…”
Cô hướng dẫn nói nhưng phát hiện Thành Vân hoàn toàn không nghe. Cô ta nhìn khóe môi Thành Vân đang nở nụ cười quái gở. Không đợi hướng dẫn nói xong, Thành Vân đã cất bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Hai người chờ một chút.”
“Ơ.” – Cô hướng dẫn định đi theo, Lưu Kiệt kéo cô ta lại theo bản năng – “Đừng, đã bảo chờ thì đừng đi theo.”
Hướng dẫn Trương quay đầu nhìn Lưu Kiệt: “Anh cảm thấy cô ấy có thể đồng ý sao?”
“Tôi cũng không biết.” – Lưu Kiệt nói, quay đầu nhìn cô hướng dẫn, vẻ mặt nghiêm túc – “Tôi qua đây tìm cô là vì lúc trước công ty du lịch của cô sắp xếp khá thỏa đáng. Vị đó là người của tổng công ty, nhất định phải chiêu đãi cho tốt. Cô không cần lo lắng phí hướng dẫn du lịch, quan trọng là cô phải thể hiện nhiệt tình một chút, sắp xếp hành trình hợp lý một chút, an toàn là trên hết.”
Hướng dẫn Trương gật đầu lia lịa: “Được, anh yên tâm đi.”
Bên kia mấy công nhân nam đang tập trung dỡ hàng, chợt nghe một tiếng hô.
“Ồ.”
Tiếng nói không cao không thấp, khoảng cách rất gần. Mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn sang.
Một cô gái đang dựa vào cửa kiếng công ty du lịch bên cạnh, dáng vóc cao ráo, tóc hơi dài, mang giày cao gót. Trên người mặc một chiếc áo khoác dài chấm gối, thắt đai lưng, vạt áo giống như cánh hoa bách hợp màu đen sắp nở.
Cô khoanh tay, đứng ung dung, vẻ ngoài xinh đẹp khôn tả. Cô nhướng mày, nửa cười nửa không nói với một người trong đám: “Tôi nói này bán khoai tây, sao ở đâu cũng có anh vậy hả?”
Lúc này cô mới nhớ ra, từ một giờ trưa lên tàu đến giờ cô chỉ uống một chai nước suối. Một khi đã đói bụng thì nhìn cái gì cũng thấy ngon, cho nên những hàng quán ven đường trước kia Thành Vân không buồn chú ý, giờ đây từng cái từng cái thi nhau chen chúc vào mắt cô.
Phố hàng rong ở Quý Dương không giống những nơi khác, nhất là khu bên cạnh trạm xe lửa. Hàng quán mở suốt đêm, mỗi lều là một món ăn khác nhau. Hiện tại hơn mười giờ, là giờ buôn bán đắt khách nhất.
Thức ăn rất đa dạng, nồi đất bún gạo hoành thánh, còn có rau trộn thịt heo. Thành Vân đứng trước một hàng, nhìn ánh đèn chiếu vào nồi đất, cà chua xắt lát trong tô trông tươi đẹp hơn ngày thường nhiều. Chủ quầy là một bà thím chừng năm mươi tuổi, hỏi vài lần Thành Vân không trả lời nên không để ý đến cô nữa.
Thành Vân rơi vào phút suy tư ngắn ngủi. Không phải là cô không ăn được món này, mà là mấy năm gần đây rất ít ăn, nguyên nhân chính là do Lý Vân Sùng. Nếu như hiện tại Lý Vân Sùng đứng trước quầy hàng này, sợ rằng mặt đã nhăn như chiếc bánh bao chiều rồi.
Mấy năm trước, thỉnh thoảng Lý Vân Sùng còn dẫn cô đi ăn vài xâu thịt xiên nướng cho đỡ thèm, hiện tại thì không được nữa. Qua tuổi bốn mươi, Lý Vân Sùng liền thay đổi thành một người khác. Mỗi ngày đều dưỡng sinh, chỉ một bữa ăn sáng mà đầu bếp phải nấu nồi cháo hết tận bốn giờ.
Ông không chỉ dưỡng sinh một mình, còn bắt Thành Vân chịu chung. Chứng nghiện thuốc lá đời này hai người đều không cai được, chỉ có thể tốn công trong chuyện ăn uống thôi.
Thành Vân đứng hồi lâu, bà chủ lại chào mời: “Nồi đất, ăn ngon lắm, 25 tệ một phần.”
Thành Vân lấy lại tinh thần, gật đầu: “Bán cho tôi một phần.”
Cô đi vào trong lều, bên trong có bốn năm bàn, gần như đều ngồi đầy người. Có mỗi bàn bên cạnh là chỉ ngồi một người, cô đi đến ngồi xuống đối diện người đó.
Thành Vân bắt chéo hai chân, khoanh tay lại.
Sắc trời đã tối, nhưng dường như trạm xe lửa là một nơi không có ngày đêm, trên đường toàn là người với người, tưng bừng náo nhiệt.
Thành Vân chống khuỷu tay lên bàn, nhè nhẹ sờ cằm, muốn nhân thời gian này ngẫm nghĩ đến việc công ty. Nhưng cô phát hiện mỗi lần vừa mới bắt đầu thanh lọc suy nghĩ thì lại bị tiếng sụp soạt đối diện ngắt ngang.
Thành Vân hít sâu vào, người đàn ông đối diện đang húp bún gạo hăng say.
Cô châm một điếu thuốc, quay đầu lại. Người đàn ông cắm mặt vào trong tô, từ góc độ của Thành Vân chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu anh ta, cô cười khẽ một tiếng, nói: “Nghẹn bây giờ.”
Tiếng húp sụp soạt của người đàn ông tạm dừng lại, sau đó ngẩng mặt khỏi cái tô. Không, nói đúng ra là nhướng mắt lên, còn từ mắt trở xuống vẫn vùi trong tô.
Dường như anh chàng không chắc chắn có phải Thành Vân nói chuyện với anh ta hay không.
“Tôi nói ăn từ từ, đừng để bị sặc.”
Lúc này, người đàn ông ngẩng mặt khỏi tô, đặt tô lại lên trên bàn, bên trong còn lại ít nước lèo đã gần cạn đáy.
Anh ta ngồi thẳng người, lau khóe môi: “Không sao đâu.”
Tiếng nói hơi trầm, nhưng nghe khá mạnh mẽ. Thành Vân thản nhiên quan sát, cô nhìn anh ta một hồi cảm thấy có điều là lạ.
Người đàn ông nghỉ ngơi vài giây, sau đó lại cầm tô lên. Xem ra là muốn uống nước lèo đến cạn đáy đây mà.
Thành Vân nhìn yết hầu anh ta lên xuống, uống hết một hơi. Cô chợt nhớ ra.
“Không phải anh là người bán khoai tây vừa rồi sao?”
Người đàn ông thả tô lại lên trên bàn, nói: “Cô cũng đâu có mua khoai tây của tôi.”
“…” – Hóa ra anh ta cũng nhận ra cô. Thành Vân cười lên một tiếng rồi nói – “Bản thân anh bán khoai tây, sao lại ăn ở quầy hàng khác?”
Người đàn ông nói: “Đó không phải quầy của tôi, tôi trông chừng giúp bạn thôi.”
“Anh trông quầy giúp bạn nhưng ngay cả khoai tây mà anh ta cũng không mời anh một củ à?”
Người đàn ông nói: “Cậu ta mời tôi ăn cái này.”
Thành Vân cúi đầu, thấy phần bún gạo kia đã được ăn sạch bong, ngay cả rau thơm cũng không còn một cọng. Cô bỗng cảm thấy rất thú vị.
Người đàn ông gọi bà chủ đến, hai người nói tiếng Quý Châu, anh ta trả tiền, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.” – Thành Vân gọi người đàn ông đó, anh ta quay đầu lại.
Làn da của anh ta ngăm đen, nên đôi mắt trông vô cùng rõ ràng, lúc này đang nghi ngờ nhìn Thành Vân.
Thành Vân dụi điếu thuốc, nói: “Ăn no chưa?”
“Cái gì?”
“Anh ăn no chưa? Tôi mời anh ăn thêm nhé.”
Người đàn ông nhíu chân mày, giống như không hiểu nổi.
Thành Vân cười nói: “Tôi là người vùng khác, đã hiểu chưa?”
Anh chàng gật đầu.
“Tôi vừa đến Quý Dương, chưa biết gì cả, chúng ta trò chuyện một chút đi. Tôi thấy anh dường như cũng ăn chưa no, mà vừa rồi tôi mới gọi hai suất rau trộn, một mình ăn không hết.” – Cô vừa nói vừa nhìn bà chủ, tỏ ý bảo bà mang lên.
Bà chủ và cô nhìn nhau trong giây lát rồi cất lời: “Cô chưa gọi.”
“…”
Thành Vân cảm thấy có thể cô phải thay đổi cách thức giao tiếp với những người này mới được.
Bà chủ suy nghĩ cẩn thận lần nữa, sau đó nói chắc chắn: “Cô chưa gọi mà.”
Thành Vân nhìn bà không chớp mắt, từ từ nói: “Bây giờ tôi gọi.”
Bà chủ gật đầu: “Được.”
Thành Vân quay đầu, anh chàng kia đã ngồi lại phía đối diện.
“Cô muốn trò chuyện về cái gì?”
Thành Vân cũng mới nảy ra ý định, nên nghĩ đến đâu nói đến đó.
“Quý Dương có gì chơi không?”
“Không có.”
“… Không có?”
“Ừ.”
Món rau trộn làm rất nhanh, bà chủ bưng lên, lại mang nồi đất của Thành Vân đến. Anh chàng cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Thành Vân nhìn anh ta nói: “Một chỗ nào có ý nghĩa cũng không có à?”
“Không có.”
“Cảnh đẹp thì sao?”
“Cũng không có.”
Thành Vân cười lạnh: “Anh muốn ăn không cơm của tôi à?”
Anh chàng ngẩng đầu lên, Thành Vân nhìn vào đôi mắt đen rõ ràng kia, vốn định giễu cợt vài câu nhưng lại không thốt ra lời được.
“Thật không có.” – Anh chàng nói – “Quý Châu có không ít chỗ chơi, nhưng Quý Dương thì không có gì. Nếu cô muốn hít thở không khí trong lành thì có thể đi dạo công viên Hoa Khê thử xem.”
“Công viên?”
“Ừ.”
“Xa không?”
“Không xa.”
Hai đĩa rau đều vào hết trong bụng anh chàng. Thành Vân lại hỏi thêm vài câu, cảm thấy tính nhẫn nại đã mất gần hết, liền tập trung sự chú ý vào món ăn.
Cơm nước xong, Thành Vân tính tiền, anh ta nói với cô: “Cảm ơn.”
Thành Vân cười cười: “Đừng khách sáo.”
Trở về khách sạn, Thành Vân nằm trên giường, điện thoại di động lại vang lên. Cô bắt điện thoại, đối phương còn chưa cất lời cô đã nói: “Em vừa về tới, anh canh thời gian cũng chuẩn thật đấy.”
Lý Vân Sùng cười nói: “Ôi, chuyện của em đương nhiên anh biết rõ rồi. Xuống tàu ở đâu?”
“Quý Dương.”
“Thời tiết Quý Dương thế nào?”
“Cũng tạm.”
“Nghỉ ngơi bên đấy một chút đi, gửi địa chỉ khách sạn cho anh, để anh tìm người liên lạc với em, ngày mai dẫn em đi chơi.”
Thành Vân ngồi dậy nói: “Không cần, một mình em đi chơi được rồi.”
“Một mình đi buồn lắm, gửi qua đây, anh gọi người đi với em. Được rồi, em ngủ sớm một chút đi, cũng mệt mỏi cả ngày rồi.”
“Bên chỗ anh…”
Lý Vân Sùng hiểu ý cô, bảo cô yên tâm: “Không việc gì, nhiều năm vậy rồi em còn không biết anh sao?”
Thành Vân im lặng, một hồi lâu mới nói: “Tốt, vậy anh giải quyết nhé, em nghỉ phép đây.”
Nửa đêm, Thành Vân ngồi trên giường, rèm cửa sổ bị cô kéo ra. Phòng cô ở lầu bảy, tầng trên cùng, phạm vi nhìn thoáng đãng. Cô nhìn những ngọn đèn sáng rỡ của trạm xe lửa Quý Dương từ đằng xa, nhất thời ngơ ngác.
Thời gian trôi qua thật lâu, chân Thành Vân đã tê rần, cô mới cúi đầu xoa bóp một hồi, tiếp theo lại đi vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ lần nữa.
Thành Vân ngủ rất ngon, không hề nằm mơ. Đây đối với người như cô mà nói là rất khó tin.
Sáng sớm hôm sau, Thành Vân đúng bảy giờ rời giường, sau khi rửa mặt mới nhớ đến tối hôm qua đã quên mua quần áo rồi. Cô vừa nghĩ cần mua những thứ gì, vừa đẩy cửa phòng ra.
Cô hoàn toàn không chú ý đến người đứng ngay cửa, vừa bước ra đã giật mình.
Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ công sở chỉn chu, nhìn thấy Thành Vân đi ra ngoài liền vội vàng bước đến.
“Chào sếp.”
“?”
Người đàn ông nở nụ cười, tự giới thiệu mình: “Chào sếp, tôi tên Lưu Kiệt, cô cứ gọi tôi là Tiểu Lưu là được rồi. Tôi là người quản lý công ty bảo hiểm Bình Thái chi nhánh Quý Dương, mới vừa nghe sếp tới nên nhanh chóng đến đây.”
“À.” – Thành Vân cười gật đầu – “Cực cho anh quá.”
“Không cực, không cực, sếp đến Quý Dương, chúng tôi tiếp đón là đạo lý hiển nhiên. Chỉ sợ sếp nói trễ, chúng tôi chuẩn bị không chu đáo, tiếp đãi khiến sếp không hài lòng thôi.”
“Khách sáo rồi, tôi chỉ bất ngờ quyết định muốn đến đây, làm phiền mọi người mới là thật. Như vậy đi, tôi cũng không ai đi theo, tự mình đi giải sầu, anh đi theo tôi cũng không tiện. Quý Dương có công ty du lịch nào uy tín không? Anh bao xe và tìm hướng dẫn viên du lịch cho tôi là được.”
“Ôi sếp ơi, xe thì chúng tôi có, không cần bao đâu. Về phần hướng dẫn viên du lịch… để tôi nghĩ xem.” – Lưu Kiệt vừa nghĩ vừa nói – “Nếu không chúng ta vừa đi vừa suy nghĩ, trước tiên tìm chỗ ăn sáng đã. Sếp vừa thức dậy cũng đói bụng rồi đúng không.”
“Cũng được.” – Thành Vân đi theo Lưu Kiệt ra ngoài – “Sẽ tìm được chứ?”
“Chắc chắn tìm được.” – Lưu Kiệt nói cam đoan – “Công ty du lịch không xa lắm, hiện tại tôi liên hệvới họ ngay.”
Xe Lưu Kiệt dừng dưới lầu, tài xế còn đang chờ. Thành Vân lên xe, Lưu Kiệt nói tên nhà hàng, tài xế lập tức khởi động xe.
Ăn sáng xong, Lưu Kiệt đã liên lạc xong với bên kia. Họ lái xe đến một văn phòng nằm ở mặt tiền ở khu vực trung tâm thành phố, Lưu Kiệt giới thiệu: “Công ty du lịch này khá lớn, có chi nhánh khắp cả nước, bọn họ phục vụ rất tốt. Lúc trước công ty tổ chức du lịch cho nhân viên cũng đã hợp tác với họ.”
Văn phòng công ty du lịch cũng xem như chính quy, nhưng quy mô không lớn. Lưu Kiệt đi vào chào hỏi nhân viên trong đó, Thành Vân ngồi trên ghế salon ở đại sảnh chờ.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Kiệt đi ra, theo bên cạnh còn có một cô gái chừng hai mươi tuổi đi theo. Mắt rất to, mang nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, còn có hai má lúm đồng tiền.
“Sếp, để tôi giới thiệu, đây là hướng dẫn Trương. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thắng cảnh cả Quý Châu này không có cái nào là cô ấy không biết, được bầu là hướng dẫn viên du lịch xuất sắc nhất hai quý liền của công ty.”
Hướng dẫn Trương cười thật ngọt ngào: “Chào sếp ạ.”
Thành Vân gật đầu: “Chào cô.”
Cô hướng dẫn chủ động hỏi Thành Vân: “Sếp có kế hoạch đi chơi gì không?”
Thành Vân lắc đầu: “Còn chưa có.”
“Vậy để tôi đề cử với sếp nhé, xem thử sếp thích dạng thắng cảnh gì, chúng tôi đều có thể sắp xếp.”
Thành Vân ừ. Lưu Kiệt xem cô có vẻ hài lòng cũng yên tâm: “Vậy đi, chúng ta vào trong ngồi trước, nói sơ qua hành trình đã.”
Lưu Kiệt vừa nói vừa đưa tay muốn mời Thành Vân vào phòng. Nhưng Thành Vân giơ tay lên: “Đợi đã.”
Lưu Kiệt và cô hướng dẫn Trương hơi dừng lại, Thành Vân nhìn về phía bên cạnh, hỏi: “Đây là gì?”
Lưu Kiệt và cô hướng dẫn nhìn theo ánh mắt Thành Vân. Ở cửa công ty du lịch, có hai chiếc xe bánh mì (1) chở hàng, có mấy người đang dỡ đồ.
(1) Xe bánh mì là loại xe hơi có 4 chỗ ngồi và một thùng chở hàng kín phía sau không có cửa sổ, chỉ có cửa xe mở lên.
“Ồ, là giao hàng.” – Cô hướng dẫn trả lời ngay – “Bọn họ sắp đến bản người Miêu ở Khải LýKhải Lý đón người, công ty chúng tôi tổ chức cho rất nhiều đoàn đến Khải Lý. Nếu sếp muốn đi, chúng tôi lập tức…”
Cô hướng dẫn nói nhưng phát hiện Thành Vân hoàn toàn không nghe. Cô ta nhìn khóe môi Thành Vân đang nở nụ cười quái gở. Không đợi hướng dẫn nói xong, Thành Vân đã cất bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Hai người chờ một chút.”
“Ơ.” – Cô hướng dẫn định đi theo, Lưu Kiệt kéo cô ta lại theo bản năng – “Đừng, đã bảo chờ thì đừng đi theo.”
Hướng dẫn Trương quay đầu nhìn Lưu Kiệt: “Anh cảm thấy cô ấy có thể đồng ý sao?”
“Tôi cũng không biết.” – Lưu Kiệt nói, quay đầu nhìn cô hướng dẫn, vẻ mặt nghiêm túc – “Tôi qua đây tìm cô là vì lúc trước công ty du lịch của cô sắp xếp khá thỏa đáng. Vị đó là người của tổng công ty, nhất định phải chiêu đãi cho tốt. Cô không cần lo lắng phí hướng dẫn du lịch, quan trọng là cô phải thể hiện nhiệt tình một chút, sắp xếp hành trình hợp lý một chút, an toàn là trên hết.”
Hướng dẫn Trương gật đầu lia lịa: “Được, anh yên tâm đi.”
Bên kia mấy công nhân nam đang tập trung dỡ hàng, chợt nghe một tiếng hô.
“Ồ.”
Tiếng nói không cao không thấp, khoảng cách rất gần. Mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn sang.
Một cô gái đang dựa vào cửa kiếng công ty du lịch bên cạnh, dáng vóc cao ráo, tóc hơi dài, mang giày cao gót. Trên người mặc một chiếc áo khoác dài chấm gối, thắt đai lưng, vạt áo giống như cánh hoa bách hợp màu đen sắp nở.
Cô khoanh tay, đứng ung dung, vẻ ngoài xinh đẹp khôn tả. Cô nhướng mày, nửa cười nửa không nói với một người trong đám: “Tôi nói này bán khoai tây, sao ở đâu cũng có anh vậy hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook