A Ly
Chương 37


Cơn đau đâm vào cốt tủy theo trái tim đập mãnh liệt đánh sâu vào người anh.

Đôi tay Diệp Hàng chống trên mặt đất nháy mắt bị siết trắng bệch, gân xanh trên trán gồ lên, răng nghiến chặt mới có thể nén được tiếng gầm nhẹ suýt thì vọt ra ngoài!
Mồ hôi lạnh theo tóc mái chảy xuống khóe mắt, trong khoảnh khắc đau đớn ấy trước mắt anh có ánh sáng trắng lóe lên.

Bức vẽ to lớn diễm lệ trên vách đá trước mặt anh bắt đầu vặn vẹo mơ hồ, dần dần hóa thành cảnh tượng khác.

Nó ngày càng rõ ràng trong đầu anh ——
Tường viện đổ nát ở lưng chừng núi dần biến mất, gạch ngói bị tàn phá dần bay trở về vị trí cũ.

Những bức hoành phi rách nát cổ xưa giăng đầy mạng nhện bay ra khỏi bụi cỏ và trở về trên tường.

Cảnh rồng bay phượng múa ngày xưa lại tái hiện, kiến trúc cổ xưa xây dựng trên núi dần khôi phục nguyên trạng và lẳng lặng đứng đó trong ánh hoàng hôn đỏ như máu.
Diệp Hàng nhắm mắt để ảo cảnh trước mặt biến mất, nhưng sau khi mở mắt anh phát hiện cảnh tượng trước mặt mình chẳng những chân thật đến đáng sợ mà thậm chí anh còn có thể ngửi được mùi bùn đất tanh tao của núi rừng khi có gió nhẹ thổi qua.
Diệp Hàng trố mắt, kinh ngạc nhìn những cảnh tượng xoay quanh mình như một bộ phim điện ảnh……
Vào lúc chạng vạng một ngày nào đó một đám người mặc áo đen mang về một vật hình tròn thật lớn được che bằng vải đen.
Ban đêm, vị tộc trưởng mặc áo đen, tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại diễm lệ như thiếu nữ kích động dang hai tay và đứng giữa đài cao ở khu đất trống tại trung tâm khu kiến trúc sau đó cất tiếng ca tụng với bầu trời tối đen.

Phía dưới là một đám người đen nghìn nghịt duỗi tay về phía trước, cả người thành kính quỳ sát đất.
Tiếng trống, tiếng la, rượu mạnh, điệu múa, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Diệp Hàng ngẩn ngơ nhìn A Ly bé nhỏ từng xuất hiện trong giấc mộng của anh cùng một người phụ nữ mặc đồ đen lẻ loi ngồi ở một góc.

Bọn họ không giống với những tộc nhân cuồng nhiệt bên cạnh.

Trong lúc ấy người phụ nữ kia như có cảm giác và đột nhiên quay đầu nhìn về chỗ anh đứng.
Trong nháy mắt đối diện Diệp Hàng bị gương mặt chồng chất sẹo, không một chỗ hoàn hảo kia dọa sợ.

Trong một khắc anh như cảm thấy người kia đang khẽ cười với mình.

Lúc anh đang muốn tiến lên để nhìn rõ hơn thì phía trước chợt có mấy thiếu niên đi về phía này, một người trong đó ngẩng đầu gọi anh, “Thập Cửu ca, vừa rồi huynh có bị dọa không?”
Thập Cửu ca? Bọn họ đang gọi ai thế? Là thiếu niên mà anh từng mơ thấy ư?
Diệp Hàng quay đầu lại và thấy sau lưng mình không có một ai, lúc quay đầu anh đã thấy mấy thiếu niên kia bước đến bên cạnh sau đó xuyên qua thân thể anh, vẻ mặt vui tươi.

Diệp Hàng kinh hãi cúi đầu nhìn chính mình nhưng chẳng phát hiện có gì không ổn, chờ anh ngẩng đầu đã thấy cảnh tượng trước mặt thay đổi.
Trên bãi cỏ ở lưng chừng núi, cô nhóc nhỏ gầy cầm một cái bình nhỏ trong tay và vui vẻ nói với anh, “Mẹ ta nói một thân gân cốt của huynh đã được cải tạo, hiện tại huynh uống thuốc này có tác dụng hỗ trợ tẩy tủy, giúp huynh tăng cường dương khí.

Nếu thấy đau đớn thì nhất định phải nhịn một chút có biết không?”
Diệp Hàng cúi đầu nhìn thì thấy những ngón tay đang cầm bình thuốc của cô gái nhỏ rất gầy nhưng vẫn phấn nộn.

Khuôn mặt nho nhỏ như hạt dưa của cô mang theo ý cười, làn da bị ánh mặt trời nhuộm thành màu như sứ trắng.

Trái tim anh hoảng hốt, không nhịn được vươn tay đón lấy bình thuốc.
Lột nắp bình ra anh thấy bên trong là những viên thuốc màu tím sáng mượt nhỏ như hạt đậu đỏ.

Mùi thơm xộc vào mũi, trong lúc hoảng hốt anh nghe thấy A Ly bé nhỏ nhẹ thở dài và mở miệng, “Tổ mẫu và các trưởng lão ngày ngày ở trong động luyện đan tu hành thuật trường sinh bỏ mặc việc trong tộc không quản, tính tình… tính tình cũng càng ngày càng tệ, đã có chút không giống tổ mẫu trước kia nữa……”
Hàng mi dài của cô nhấp nháy trong gió nhẹ, Diệp Hàng như đang đi vào cõi mơ nhìn thấy cô nhíu mày đẹp thì chỉ cảm thấy ngực đau xót.

Anh đột nhiên cũng cảm thấy buồn bã không vui, nhưng cô gái nhỏ không đợi anh mở miệng an ủi đã quay đầu nhìn về phía anh và nói nhỏ, “Mẹ nói vì cầu trường sinh mà Âm gia đã thực hiện mấy chú thuật tà ác.

Vì thế mẹ đang tìm cơ hội mang ta rời khỏi đây.

Ta không hiểu ý mẹ lắm nhưng nếu phải đi thì Thập Cửu ca ca cũng đi với chúng ta nhé?”
Diệp Hàng ngây người.

Thập Cửu ca ca? Vì sao bọn họ đều gọi anh là Thập Cửu?
Không chờ Diệp Hàng hoàn hồn thì cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.
Anh thấy đỉnh đồng cổ xưa bị đám người áo đen kia mang vào nơi tối cao trên đỉnh núi, đặt trên một bệ đá lớn, phía trên có ống đồng cắm sâu vào trong đá.
Tiên lộ có thể tẩy cốt, ngũ linh có thể sinh ra sự sống, thần đỉnh tạo ra âm dương hỏa và từ đó hóa ra đan dược.
Hán Vũ Đế lệnh cho Vu sư mọi nơi cùng cầu phúc đúc thành đỉnh đồng và Thừa Lộ Bàn.

Theo truyền thuyết đan dược tạo ra từ đỉnh đồng có thể giúp người chết sống lại, người sống được trường sinh bất lão.

Âm thị vốn trời sinh dương thọ đã không dài vì thế bọn họ hao hết tâm tư mới có được hai kiện bảo vật này.

Từ đây bọn họ hy vọng có thể nghịch thiên sửa mệnh.

Cũng từ đó cao thủ các nhà đều vào sơn động lạnh lẽo kia, tập trung sức lực toàn tộc để cầu thuật trường sinh.
Trong đại điện cao rộng một người phụ nữ đầu bạc đang nửa quỳ trên đài đá, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm những giọt nước đang chảy ra từ ống đồng.

Những giọt nước này chảy vào bên trong chén ngọc để bên dưới.

Sau đó bà ta hòa sương sớm với các loại dược vật đã được nghiền nát thành bột và để vào trong đỉnh đồng giữa sơn động để luyện chế.

Mỗi khi lửa quá to tộc nhân đứng hai bên sẽ vẩy thứ nước màu đỏ vào lửa để kiềm chế nó bốc cao.

Mà thứ nước màu đỏ trong thùng gỗ kia lại lộ ra màu đen, mùi tanh nồng.
Diệp Hàng nhìn kỹ thứ nước đó và tức khắc biến sắc, nước kia rõ ràng chính là máu tươi chưa kịp đông lại.
Trong một góc sơn động không bị ánh lửa chiếu tới có một đôi đồng nam đồng nữ tuổi còn nhỏ đang nửa nằm trong lồng gỗ hơi thở thoi thóp.

Phần cổ, giữa hai chân, cánh tay bọn họ đều bị cắm ống trúc, máu tươi theo ống đó chảy vào thùng gỗ đặt ở bên ngoài.

Đợi máu chảy hết xác chết sẽ bị người đứng bên ngoài kéo ra, dán phù chú lên đỉnh đầu rồi ném vào Âm Đàm……
Vì mệnh của ta cần gì quan tâm tới mệnh kẻ khác? Vì luyện chế thuốc dẫn và kiểm tra độc tính của dược vật các tộc nhân không tiếc đẩy những thiếu niên và thiếu nữ có thể chất âm hàn giống mình vào địa ngục chết chóc.
“Kẻ thông minh tự xưng là thần.

Nam gọi là hịch, nữ gọi là vu.” Người của Âm gia tự cho là trời sinh đã có dị năng, tinh thông các loại bí thuật thông âm, lại thông quỷ thần vì thế lấy mệnh như kiến cỏ của người thường luyện đan dược là chuyện đương nhiên.

Nhưng thương sinh cũng có mắt, việc này quá mức tổn hại âm đức, vì thế phản phệ nhanh chóng lộ ra manh mối, sương đen bốc lên từ Âm Đàm ngày một nồng hơn.
Lúc ban đầu bọn họ cũng không để bụng, lửa trong đỉnh đồng là chí dương, cần âm huyết điều chỉnh mới có thể luyện đan.

Những tộc nhân đứng gần đỉnh đồng quá sẽ bị hao tổn âm khí, sau khi hấp thu âm khí từ Âm Đàm bọn họ có thể cân bằng nội tức.

Nhưng dần dần người của Âm gia phát hiện không biết từ khi nào sắc mặt bọn họ từ tái nhợt đã chuyển thành xanh mét, là màu của người chết.
Dương thọ của bọn họ giống như càng ngắn hơn.
Đầu tiên là đám người già trong tộc đều chết, sau đó tuổi tử vong của người trong tộc ngày một trẻ hơn.

Có một vài kẻ mới 40 tuổi, đang lúc tráng niên nhưng chỉ sau một đêm cả người đã già nua, kiệt sức rồi bỏ mình.

Có khi trong một tháng mà trong tộc đã phải xử lý mười mấy tang sự.

Con đường lớn của đại trạch xưa nay người tới người đi nay treo đầy vải trắng lộ vẻ thanh lãnh âm trầm.

Số lượng người của Âm thị dần giảm đi, giống như hình phạt của ông trời đang lặng lẽ bao phủ trên bầu trời của Âm gia.
Nhưng người của Âm gia đã lún sâu trong vũng lầy này nên không thể tự thoát ra được.

Bọn họ không thể thu tay lại nữa vì thế cả đám đẩy nhanh tốc độ luyện đan.

Mọi người bỏ ăn bỏ ngủ, trong lòng ôm may mắn có thể tìm được phương thuốc trường sinh trước khi đại nạn tiến đến.


Giống như mặt trời lúc hoàng hôn biết rõ mình không muốn đi về phía tây nhưng vẫn từng bước đi về nơi không có ánh sáng đó cho tới khi rơi vào vạn kiếp bất phục.
Tiếp theo số lượng đồng nam đồng nữ được đưa vào trong động ngày một nhiều, hoặc bị lấy máu, hoặc bị quăng vào đỉnh đồng làm thuốc dẫn.

Sau khi đan dược được luyện chế ra những đứa nhỏ còn lại sẽ bị dùng để thử thuốc.

Nhưng tất cả chúng hoặc thất khiếu đổ máu mà chết hoặc nổ tan xác.

Có vài đứa lúc đầu nhìn còn tốt nhưng qua hai ngày toàn thân bắt đầu mưng mủ, xương cốt đứt gãy, hư thối từ trong ra ngoài và nằm trong lồng như đống thịt nát.

Trong sơn động to lớn ấy chỉ toàn cảnh tượng như địa ngục.
Một màn này so với mười tám tầng địa ngục còn khiến người ta sợ hãi hơn.

Diệp Hàng nhìn thấy thì phẫn nộ tới cực điểm.
Nhưng cảnh tượng vẫn biến hóa, anh nhìn thấy tộc nhân của Âm gia vì không cầu được thuật trường sinh mà bế quan trong động và tính tình từ từ tàn nhẫn hơn.

Sắc mặt mỗi người đều tối tăm, bọn họ chỉ trời mà mắng.

Sương đen trong sơn động càng ngày càng nồng, mỗi lần bay ra phải mấy người hợp lực mới có thể khống chế được.

Người phụ nữ tóc bạc kia cũng càng ngày càng bạo ngược, một khắc trước mặt mày còn đoan trang nhưng ngay sau đó đã nổi giận đập vỡ gương đồng.
Cuối cùng có một ngày bà ta khoanh chân ngồi trên đài đá, tay làm thủ quyết sau đó đột nhiên trợn mắt và nở một nụ cười tỉnh ngộ.
“Ta đã biết… Ta đã biết…… Ha ha ha……” Sau khi lẩm bẩm vài câu bà ta đứng dậy ngửa đầu cười ha hả, một thân áo đen bị lò lửa phía sau chiếu lên lộ vẻ máu lạnh ghê rợn.
Rất nhanh A Ly bé nhỏ đã bị mang vào trong động.
Người phụ nữ đầu bạc kích động đến đỏ mặt, trong đó bắn ra ánh sáng cuồng nhiệt.

Bà ta vươn đôi tay khô gầy nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ tái nhợt của đứa nhỏ lên.

Lòng bàn tay bà ta tham lam vuốt ve làn da non mịn ấy.

Trên khuôn mặt xinh đẹp đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn đột nhiên lộ ra nụ cười từ ái khiến người ta kinh sợ ——
“A Ly, ngươi có bằng lòng hỗ trợ tổ mẫu trường sinh hay không?……”
Đêm hôm đó mưa gió cực kỳ quỷ dị, tia chớp thứ ba đột nhiên xé rách màn đêm đen kịt.

Gió núi dạo quanh sơn cốc và gào lên từng tiếng.

Sấm vang giòn nổ liên tiếp làm cho người ta run rẩy.

Không trung lóe chớp không ngừng, cuồng phong mang theo hạt mưa nặng nề trút xuống.

Đám gia súc mà Âm gia nuôi chạy nhốn nháo trong đống rào chắn, miệng hí lên những tiếng thê lương.

Bóng ma của điềm xấu phủ lên đống kiến trúc cổ xưa trong núi lớn này.
“Mẹ, con bé là cháu ngài, là cốt nhục duy nhất của A Mặc.” Trong sơn động, một người phụ nữ mặc đồ đen quỳ trước mặt kẻ đầu bạc kia, thần sắc buồn bã.
“Thì sao? Ngươi không có tư cách để làm càn ở đây.

Ta là gia chủ của Âm gia, là tổ mẫu của nó.

Vì ta mà hy sinh tính mạng là bổn phận của nó….” Người phụ nữ đầu bạc kia rũ mắt nhìn bàn tay đã bắt đầu lộ đồi mồi của mình và chán ghét rời mắt sau đó nhàn nhạt trả lời.
“Đỉnh đồng, Thừa Lộ Bàn, âm huyết, dương hỏa, ngọc phấn…… tất cả những thứ ấy Âm gia đều có nhưng chúng ta lại sai mất một vị thuốc…” Bà ta ngước mắt nói, “Đạo lý này giống với chú hộ thân của Âm gia, thuốc trường sinh này cần dùng huyết mạch của chính mình làm dẫn.

Tới tận bây giờ ta mới suy nghĩ cẩn thận, A Ly là lệ âm đồng duy nhất của Âm gia trong vòng trăm năm nay, xương thịt quý giá, là người phù hợp nhất để giúp ta luyện dược……”
Bà ta nghiêng đầu nhìn đứa cháu gái nho nhỏ bị trói trên giá gỗ ở bên cạnh không thể động đậy thì nhếch miệng cười.


Một đôi mắt như từ âm u địa phủ trồi lên mang theo ánh sáng cuồng nhiệt.

Nếu lúc này bà ta có thể nhìn thấy bộ dạng của mình thì sẽ biết trong mắt mình đã chẳng còn chút phần người nào nữa.
“Từ khi con dâu tới đây đã trải rộng cổ độc ở khắp nơi trong Âm gia, nếu mẫu thân không muốn tộc nhân bị tận diệt thì nên buông tha cho A Ly đi.” Người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất đột nhiên đứng lên, đôi mắt nhìn thẳng đối phương.
Người phụ nữ đầu bạc nghe thế thì híp mắt lại, “Tiện tì! Ngươi hại chết Mặc nhi của ta còn dám tới đây tìm chết ——” còn chưa nói xong bà ta đã duỗi tay túm lấy cổ đối phương!
Trong sơn động âm trầm hai bóng người nhanh chóng đánh nhau.

Cô gái nhỏ gầy bị trói trên giá gỗ chậm rãi tỉnh lại đúng lúc thấy bà nội mình vừa dùng tay chọc thủng ngực mẹ ruột của cô.
“Không biết trời cao đất dày.” Người phụ nữ đầu bạc hừ lạnh một tiếng rồi rơi từ trên không xuống ngạo nghễ đứng đó.

Còn mẹ A Ly thì như con diều đứt dây đập vào vách đá và ngã xuống mặt đất, ngực trào máu tươi.
“Mẹ ——” A Ly thét chói tai.
“Canh giờ đã đến.” Người phụ nữ đầu bạc xoay người đi về phía góc sơn động chất đầy nguyên liệu luyện đan và duỗi tay cầm lấy những thứ cần thiết.

Một người đàn ông bước ra từ góc tối của sơn động và tiến lên cắt dây thừng sau đó xách A Ly vọt lên đài đá.
Đỉnh đồng trên đài chi chít phù văn cổ quái, trong màu xanh phiếm màu vàng.

Phía bên dưới là lửa hừng hực, còn chưa tới gần nhiệt độ đã đập vào người.

Đợi cửa lò bị mở ra, một cột lửa phụt tới trước mặt họ.
“Nhị bá bá! Đừng giết con!” Cô gái nhỏ bị trói chặt tay thì kinh sợ kêu lên nhưng người đàn ông có đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt xanh mét kia lại như không nghe thấy mà giơ cô lên chuẩn bị ném vào lò kia!
Diệp Hàng ngừng thở, mắt trợn trừng như muốn nứt ra.

Anh muốn xông lên phía trước cứu người nhưng lại phát hiện tay mình chỉ có thể múa may ở hư không.
Lúc này bên ngoài sơn động vang lên tiếng hô quát, đột nhiên có người vọt vào từ cánh cửa đá nửa mở.

Đó là một thiếu niên choai choai cả người là máu, theo bóng dáng cậu vọt vào bên ngoài cũng truyền tới tiếng sấm nổ ầm vang!
Thiếu niên cầm một con dao chẻ củi và theo dây leo dần truyền vào trong động, tốc độ vượt qua người thường.

Hai mắt cậu đỏ ngầu, sức lực vô cùng lớn, giống một con thú điên cuồng.

Trong tình huống bị vây kín mít cậu vẫn mở một đường máu chạy thẳng tới đài đá ở giữa động!
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, cánh tay vung lên ném cô gái nhỏ trong tay vào đỉnh đồng.

A Ly bé nhỏ chỉ kịp thét lên một tiếng “A ——” sau đó ngọn lửa nháy mắt nuốt lấy cô, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết thê lương!
“A Ly ——!” Diệp Hàng và thiếu niên kia đồng thời gào lên tuyệt vọng!
Thiếu niên xông lên đài đá, gạt gã đàn ông trung niên đang cười như điên kia ra và nhào vào đỉnh đồng rồi cứ thế dùng đôi tay trần của mình kéo A Ly lúc này đã bốc cháy ra khỏi đó!
“A Ly, A Ly ——” thiếu niên như nổi điên mà dập tắt ngọn lửa trên người cô.

Cô gái nhỏ một khắc trước còn như ngọc sứ đáng yêu nay đã bị thiêu đến hoàn toàn biến đổi.

Cậu vươn đôi tay cháy đen của mình ôm lấy cô mà khóc gọi, “A Ly, Thập Cửu ca ở đây rồi, đừng sợ!”
“Thằng ăn mày chết tiệt dám tới tìm chết!” Tên đàn ông trung niên kia nổi giận chỉ về phía thiếu niên mà mắng.

Cùng lúc ấy một lực như cú đấm trời giáng đánh về phía này, thiếu niên hét lên, mũi, miệng, tai đồng thời xuất huyết!
Lúc này mấy tên áo đen đuổi theo cậu cũng đã tới trên đài đá, một kẻ trong đó vung tay thế là thiếu niên lại hét thảm một tiếng.

Một cánh tay đầy máu bị chặt đứt bắn ra xa mấy mét, miệng cậu phun máu tươi nhưng vẫn không buông cô gái nhỏ trong lòng mình.
“Thập Cửu… Ca ca..” Cô gái nhỏ bị cậu ôm lấy lúc này đã bị thiêu cháy đến độ cả người bong tróc, đôi mắt cô chảy xuống hai hàng lệ trong suốt.
Ngoài động là tia chớp thê lương cắt qua màn đêm đen nhánh.

Tiếng sấm nặng nề như tiếng quỷ dữ vang lên, mưa che trời trút xuống nhưng vẫn không dập tắt được lửa địa ngục vô nhân tính trong động.

Đao trong tay đám người áo đen lần lượt chém vào người thiếu niên, máu thịt bay tán loạn.

Thiếu niên dù đã chết nhưng một cánh tay vẫn ôm lấy cô gái nhỏ khiến đám người kia không sao gỡ ra được.
Một tiếng xoẹt vang lên, đầu thiếu niên bay ra, vẽ một đường máu trong không trung.
“Ném ra cho chó ăn.” Gã đàn ông trung niên mang sắc mặt dữ tợn hét lên, Đôi mắt lão đỏ rực, trong lòng đã bị ma tính ăn mòn chẳng còn gì.

Lão tự mình đi tới cạnh xác thiếu niên túm lấy cô gái nhỏ đã thoi thóp rồi lại ném cô vào đỉnh đồng!
Ở một góc, người phụ nữ đầu bạc kia cầm chén ngọc, thong thả ung dung đi lên đài đá, hoàn toàn làm như không thấy máu loãng và những mảnh thi thể nát vụn dưới chân mình.

Một lòng bà ta chỉ mong chờ lấy được thuốc sau khi hy sinh cháu gái của mình.


Hai tên áo đen nhanh chóng đi lên dọn sạch thi thể rồi đi ra ngoài.

Chẳng ai trong bọn họ thấy người phụ nữ bị đâm thủng ngực rơi xuống một bên lúc trước đang cắn lưỡi lấy máu vẽ bùa chú.

Trước khi chết người này ném lá bùa về phía đỉnh đồng!
“Âm gia… Ắt gặp trời phạt… Tộc diệt người vong…” Bà chỉ kịp nói một câu này rồi không thể nói gì nữa.
Lá bùa dán lên đỉnh đồng, trong nháy mắt ấy sơn động to rộng sáng lòa lên sau đó mọi thứ lắc lư.

Người phụ nữ đầu bạc kia hét lên giận dữ, “Tiện tì! Dám học trộm dẫn lôi chú của Âm gia ta ư?” Bà ta phất tay áo xốc lá bùa kia lên sau đó đôi tay kết ấn đánh về phía người phụ nữ áo đen trong góc lúc này đã tắt thở ——
“Ta sẽ để ngươi nếm thử mùi vị đời đời kiếp kiếp bị âm hồn ăn xương, vĩnh sinh không được siêu thoát!”
Đông —— Một tiếng vang lên, xác của người phụ nữ áo đen bị bà ta vứt vào Âm Đàm ở chỗ sâu trong sơn động.
Đập vào mắt Diệp Hàng chỉ có máu tươi tanh nồng bắn lên, anh trơ mắt nhìn nhưng chẳng thể làm gì, thậm chí không thể hét to.
Đây là địa ngục hay nhân gian? —— nếu nhân gian cũng xảy ra chuyện đáng sợ như vậy thì nó có khác gì địa ngục?
Tiếng sấm phía trên đỉnh núi nhỏ dần, chỉ còn vang lên trầm đục như có như không giống tiếng thét phẫn nộ trong lòng mãi không thể bung ra ngoài.

Nhưng Diệp Hàng lại thấy trên không trung ẩn ẩn có một dòng khí cực lớn đang tụ lại, sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Sức mạnh này thực sự kinh người, rốt cuộc nó mang theo tiếng sấm và chém một tia sét sáng lòa xuống đỉnh đồng ở giữa sơn động!
Tia sét ấy giống như ngưng tụ thiên uy, ầm ầm vang lên, đỉnh sơn động đột nhiên nứt ra giống một người nở nụ cười.

Sau một tiếng vang lớn, đất đá bắn tóe, nước mưa theo vết nứt trút xuống ào ào!
Ngoài động là cảnh rừng tan, đá nát, sấm sét bao trùm, cành cây cùng cát đá bay lung tung.

Những tòa nhà với kiến trúc cổ xưa bị sét đánh và bốc cháy, dù mưa như trút xuống chúng vẫn khó mà thoát kiếp bị thiêu hủy.

Độc trùng các nơi nổi lên, tiếng la hét thất thanh và tiếng súc vật kêu gào vang vọng khắp nơi.
Mọi người trong động kinh sợ hô to nhưng cuồng phong vẫn vần vũ, bão tố nổi điên đánh vào.

Lại một tia sét sáng lòa từ vết nứt bổ thẳng vào đỉnh đồng.
“Phanh ——!” một tiếng, đỉnh đồng nổ tung, tro đen bay khắp nơi, ánh sáng màu trắng lan ra, trong phút chốc mọi người trong sơn động đều bị sức mạnh kinh hoàng này đánh bay!
Thiên uy là sức mạnh tuyệt đối, khiến người ta khiếp sợ, chẳng thể chống đỡ.

Trong ánh sáng chói mắt ấy Diệp Hàng kinh hãi mà nhìn.

Anh chỉ cảm thấy bóng người trước mặt hư vô mờ mịt, như ảo ảnh vậy.
Khi thiên uy ngừng sự trừng phạt, mọi thứ dần quay về an ổn thì trong sơn động chỉ còn lại một mảnh cháy đen.

Những mảnh tay chân bị cắt cụt nướng cháy văng khắp nơi, những kẻ may mắn chưa chết thì phát ra những tiếng rên rỉ.

Người phụ nữ đầu bạc kia chậm rãi đẩy thi thể hai tộc nhân bị bà ta kéo tới làm tấm đỡ ra sau đó vỗ ngực ho thật lâu.

Vừa ho bà ta đã hộc máu, cuối cùng bà ta thở phì phò ngã trên mặt đất.

Trong cảnh bụi đất tràn ngập bà ta mơ hồ thấy trên thạch đài bị đánh tan tác có một bóng dáng nhỏ gầy cháy đen chợt mấp máy và bắt đầu di chuyển.
“A Ly……?” Bà ta không thể tin mà trợn mắt, cổ họng hừ hừ một tiếng.
Bóng người nho nhỏ kia chậm rãi bò trên đất, trong lúc ấy từng khối cháy đen rơi xuống từ trên người cô.

Cô dùng cả tay cả chân để bò sau đó chậm rãi đứng dậy và nhìn Âm Đàm lạnh lẽo ở chỗ sâu trong động một lúc mới gục đầu thất thểu tập tễnh đi ra ngoài.
“A Ly……” Người phụ nữ đầu bạc nhẹ hé khóe miệng dính đầy tro bụi, cổ phát ra một tiếng gọi nghẹn ngào.

Chỗ ngực bị sét đánh lúc này truyền tới đau nhức khiến bà ta không nhịn được kêu một tiếng sau đó rũ đầu chết ngất……
Từ màn khói đen Diệp Hàng nhìn thấy cô gái nhỏ kia cố nén đau đớn khi lột da trọng sinh mà xuyên qua người mình đi ra ngoài.

Hơi thở của cô yếu ớt, từng bước như phải cố hết sức.

Lòng anh như đứt từng khúc ruột khi phải nhìn thấy cảnh ấy.
Quá khứ khắc sâu vào tâm khảm này sao mà thê lương, sao mà chua xót!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trên mặt anh là cảm giác lạnh lẽo.

Vừa duỗi tay sờ anh mới phát hiện hóa ra mình đã rơi nước mắt đầy mặt!
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương