A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?
-
Chương 53: A Kiều hôm nay cứu người không?
Cứu chứ!
Editor: Iris N
Lão Giang gọi Hạng Vân Độc vào văn phòng: "Mấy người phá án năm đó, người thì thăng chức, người thì bị điều đi, cử cậu đi là do cậu đã làm quen với hồ sơ vụ án từ trước."
Phân cục cũng phải có người ở lại, Cung Luật thứ nhất là không quen thuộc với vụ án này, thứ hai anh ta là đội trưởng, không thể cứ đi như vậy.
Hạng Vân Độc vừa mới bắt được Trương Phong, có tiếng tốt ở tổng cục, lần này phái anh đi, nói là hỗ trợ phá án, làm tốt thì có lợi cho anh, nếu không phá được thì cũng chẳng phải là trách nhiệm của anh. Lão Giang đang định dùng hết sức để bồi dưỡng anh.
Hạng Vân Độc không hề nghĩ ngợi đã gật đầu đồng ý: "Được ạ, cháu đi, khi nào xuất phát ạ?"
"Cậu mau mau đi làm thủ tục hợp tác đi, đi càng sớm càng tốt."
Lần này đi có thể là nửa tháng cũng có thể là đến tận hai ba tháng, đợi vụ án bên kia xong xuôi anh mới có thể về Giang Thành: "Cháu biết rồi ạ, cháu về sửa soạn ít đồ đạc rồi làm thủ tục ở trọ ở trường cho em gái cháu."
Lão Giang gật đầu: "Đi đi, lúc cậu không ở đây, đội sẽ giúp đỡ chăm lo cho em gái cậu, có chuyện gì cứ nói một câu là được." Cuối cùng, ông ta lại dặn dò anh, "Vân Độc, tôi vẫn luôn kỳ vọng rất cao ở cậu, làm cho tốt vào nhé."
Hạng Vân Độc biết ý ông ta: "Cảm ơn cục trưởng Giang."
Vừa ra khỏi văn phòng, Hạng Vân Độc liền gọi điện thoại cho Tiền Nhị: "Chuyện ngày hôm qua tạm thời không tính toán vội, nhưng tôi sẽ không để yên. Nếu tôi mà biết ông lại đưa cô ấy đi lung tung thì ông biết hậu quả rồi đấy."
Tiền Nhị vẫn còn đang đếm tiền, số tiền nhà họ Bạch đưa cho ông ta không phải là một con số nhỏ, tuy rằng ít hơn nhiều so với dự kiến của ông ta nhưng ông ta vượt qua hiểm nguy mới quay về được, lại còn kiếm được một khoản, hôm nay mở cửa hàng cũng không cần phải mời chào ai nữa.
Châm trà, đang định nghe kịch, tiếng hát vừa mới phát ra, Tiền Nhị đã run lẩy bẩy, mau chóng chuyển sang kênh đài khác, chuyển sang kênh đọc sách, đang nghe say sưa thì nhận được điện thoại của Hạng Vân Độc.
"Đó là bà cô nhỏ nhất định đòi đi theo tôi đấy chứ, tôi không dám cản cô ấy mà..." Biết những lời nói dối kiểu này không lừa nổi Hạng Vân Độc, Tiền Nhị lập tức hứa hẹn, "Đội trưởng Hạng, tôi không dám thật mà, sau đêm hôm qua, tôi còn chẳng dám nghe hát kịch nữa đây này."
Hạng Vân Độc lại cảnh cáo Tiền Nhị thêm lần nữa, những chuyện này không được để dính dáng đến A Kiều nữa, nếu không đồng đội của anh sẽ tới tiệm của Tiền Nhị, điều tra đồ cổ của gã ngay lập tức. . ngôn tình hoàn
Tiền Nhị than cũng không than nên lời, đành phải cắn răng chấp nhận.
Hạng Vân Độc nghĩ ngợi một hồi rồi lại gọi điện thoại cho Khương Mật: "Tôi sắp đi công tác Tây Thị một thời gian, mình Trần Kiều ở lại trường, tôi không yên tâm lắm, có thể làm phiền cô có thời gian thì liên lạc với cô ấy không?"
Anh cũng không biết phải nhờ ai khác. Ở Giang Thành, ngoại trừ anh, A Kiều cũng chỉ quen biết Khương Mật, cô còn rất thích Khương Mật nên anh đành nhờ Khương Mật chăm sóc cho cô.
Khương Mật nhận được điện thoại của Hạng Vân Độc còn tưởng rằng anh lại sắp tới trường lấy bằng chứng. Vụ của Trần Ngưỡng Chính mới qua được mấy ngày, sinh viên khắp trường vẫn đang bàn luận.
Các cô gái biết chuyện thế mà lại có những sinh viên nam tham gia những diễn đàn học tập loại này, cũng tự phát thành lập nhóm nhỏ, gọi là "Phản PUA", đưa những việc mình cảm thấy không bình thường lên diễn đàn hỏi, xem có phải mình bị đưa vào bẫy mà không biết không.
Không ngờ là lại vì chuyện Trần Kiều. Khương Mật cũng thích A Kiều, cảm thấy tuy cô hay làm nũng nhưng lại ngây thơ đáng yêu nên đồng ý với Hạng Vân Độc: "Được chứ, cuối tuần em sẽ đưa cô ấy ra ngoài chơi, thật ra cô ấy là một cô bé rất ngoan, anh đừng lo lắng quá."
"Đợi tôi quay về sẽ mời cô đi ăn." Hạng Vân Độc vừa nói vừa cười gượng, vẫn còn chưa đi đâu mà đã lo lắng loạn cả lên.
Nhỡ đâu cô không làm quen được với bạn học thì làm sao bây giờ? Nhỡ đâu thân thiết quá, cô lại học cái xấu thì làm sao bây giờ? Nếu như không quen sinh hoạt tập thể thì làm sao bây giờ...
Từ giọng nói của anh, Khương Mật có thể nhận ra anh lo lắng nhiều thế nào, hóa ra lúc còn thích anh, sự lo lắng của anh dành cho người khác khiến cô lo lắng, hiện giờ đã buông được, sự buồn khổ kiểu này của Hạng Vân Độc còn khiến cô cảm thấy vui vui.
Cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác mà cô từng phải chịu đựng.
A Kiều còn chưa biết chuyện của mình đã được sắp xếp chu đáo. Sau khi nhận được một phần công đức, cô liền về phòng học ngồi thất thần.
Giờ tự học buổi sáng còn chưa kết thúc, đại biểu môn học vẫn còn đứng trên bục giảng hướng dẫn học, đưa mắt nhìn A Kiều mấy lần rồi lại lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, chẳng ai dám chọc vào cô.
A Kiều nghĩ ngợi cả buổi, cuối cùng nghĩ ra: Chẳng lẽ là bởi cô nhận tiền nên mới không được tính là công đức?
Đại biểu môn học đọc xong bài văn cổ cuối cùng, giờ tự học buổi sáng kết thúc, loa trường liên tục gọi mọi người xếp hàng đi vào hội trường lớn. Nhà trường mời một học sinh cũ có tiếng về trường diễn thuyết.
Có mấy người trong lớp số 10 nhìn A Kiều đầy vẻ hâm mộ, lúc chương trình học ngày thứ sáu kết thúc, ba mươi người đứng đầu trong bảng Top 100 bọn họ được đi khu du lịch suối nước nóng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Trịnh An Ni đi tới trước mặt A Kiều. Cô nàng cảm thấy mình cũng gần như được coi là bạn của A Kiều. Khi nãy cô không ở đây, không nghe thấy loa của trường, Trịnh An Ni nhắc cô: "Trần Kiều, cậu chuẩn bị hành lý xong chưa? Buổi chiều, sau khi tan học, các cậu sẽ lên xe bus đi khu du lịch suối nước nóng đấy."
"A!" Hôm nay còn hẹn đi công viên giải trí với Hạng Vân Độc mà!
A Kiều vội vàng cúi đầu nhắn tin, cô muốn đi khu du lịch suối nước nóng trước, hôm khác lại đi công viên giải trí.
Trịnh An Ni ở bên cạnh A Kiều, cùng nhau đi vào hội trường lớn. A Kiều nhắn tin xong, cả lớp đã tới hội trường lớn. Theo thứ tự xếp hạng trong kỳ thi, A Kiều ngồi ở vị trí bên trái hàng đầu tiên.
Bên cạnh cô là học bá Thẩm Hi của lớp số 1.
Thẩm Hi đã ngồi vào chỗ từ trước, cậu vốn đang định hạ chiến thư với A Kiều, đã là lớp số 10, còn là học sinh bên ngoài mới chuyển trường tới, nghe nói lại từ nước ngoài chuyển về.
Giỏi tiếng Anh thì thôi, chương trình dạy những môn khác lại cũng tốt thế à, đương nhiên Thẩm Hi không cam lòng.
Cậu vẫn đang ngồi học thuộc từ mới, bỗng có cảm giác chỗ ngồi bên tay phải mình có người ngồi xuống. Cậu đóng sách lại, đẩy kính lên, định đưa ra lời khiêu chiến với bạn học Trần Kiều này.
Vừa quay sang đã thấy A Kiều phồng miệng, ngậm kẹo que, hai tay cắm trong túi áo đồng phục, đưa mắt nhìn quanh. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô quay sang nhìn cậu, ngậm kẹo que hỏi cậu: "Sao vậy?"
Thẩm học bá hơi đỏ mặt, lời khiêu chiến đã chuẩn bị sẵn cũng nói không nên lời, nghẹn họng một lát, đến vành tai cũng đỏ hồng lên: "Bạn... Bạn là Trần Kiều à?"
"Đúng thế." A Kiều rút kẹo que ra, nhìn cậu chằm chằm, "Sao vậy?"
Thẩm Hi đã ném hết những lời lẽ hào hùng chí khí của mình lên tận chín tầng mây, cậu đẩy nhẹ chiếc kính: "Tôi là Thẩm Hi, tôi muốn trao đổi một chút với cậu về phương pháp học tập hằng ngày, cậu tự học chương trình học năm thứ ba à?"
A Kiều thấy cậu thanh tú nho nhã, có vẻ thư sinh nên cũng không thấy ghét cậu, cậu lại còn nói năng chân thành như thế nên cười với cậu: "Tôi không có phương pháp học tập, tôi không học tập."
Nếu như người khác nói những lời ra vẻ thế này, Thẩm học bá chắc chắn sẽ thầm chửi trong lòng, nhưng cậu lại nhìn chiếc lúm đồng tiền trên má A Kiều, chẳng nói được chữ nào, ngơ ngẩn một hồi rồi yên lặng quay đầu về.
Tinh thần học tập của Thẩm học bá chưa từng tăng cao như thế, cậu nhất định phải thi được hạng nhất, phải làm Trần Kiều chú ý tới cậu!
Học sinh lục tục đi vào hội trường lớn. Lần này, nhà trường mời ba học sinh cũ tới diễn thuyết, trong đó có một người trước khi lên sân khấu còn nói chuyện rất lâu với chủ nhiệm Hách.
A Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông kia không chớp mắt. Trong hội trường lớn toàn người là người, hơn nữa lại còn toàn là những người trẻ tuổi khí thế bừng bừng. Những thời điểm như thế này thường không có bạn ma nào.
Nhưng ngoại trừ A Kiều, trên cổ người kia còn có một cô gái đang ngồi, hai đùi thòng xuống trước ngực người kia, cầm một quyển sách trong tay, đặt sách lên đầu người đàn ông.
Người đàn ông này mặt áo vest, đi giày da, tuy có một con ma cưỡi lên cổ nhưng chẳng có ảnh hưởng gì đến anh ta, anh ta nói chuyện với chủ nhiệm Hách, lúc đang nói tự nhiên sắc mặt lại thay đổi.
Chủ nhiệm Hách thậm chí còn vỗ nhẹ lên vai anh ta, A Kiều dỏng tai lên nghe lén, chủ nhiệm Hách nói với anh ta: "Đó không phải lỗi của em, chẳng ai nghĩ tới sẽ thành ra như thế, hiện giờ em thành công như vậy, cô rất lấy làm tự hào, chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi."
Chủ nhiệm Hách nhìn tay người đàn ông, không thấy có nhẫn cưới, cũng không chắc hiện giờ anh ta có gia đình hay chưa, khéo léo khuyên anh ta: "Em phải nhìn về phía trước."
Người đàn ông không trả lời, anh ta cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, không thể nào quên được, ngẩn ra: "Trong lòng em, Giai Oánh vĩnh viễn vẫn ở cái tuổi kia, vĩnh viễn trẻ trung, mà em thì... đã già rồi."
Chủ nhiệm Hách hơi nhíu mày: "Đợi buổi diễn thuyết kết thúc, em đến văn phòng cô đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Lúc bọn họ đang nói chuyện, ma nữ trên cổ người đàn ông ngẩng đầu nghiêm túc lắng nghe, trên mặt có vẻ đau buồn, cô còn mở miệng nói gì đó với chủ nhiệm Hách nhưng có điều chủ nhiệm Hách không nghe thấy chữ nào.
A Kiều nhìn thoáng qua bảng tên trên bục của hội trường, cảm thấy tên của người đàn ông rất quen, nhất định là cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, suy nghĩ một lát mới nhớ ra, lúc lên sân thượng gặp mười anh em, cô đã thấy cái tên này trên tường.
Trên vách tường sân thượng, cái tên "Chu Triết Hãn" được khắc thẳng thớm, bên cạnh đó là cái tên "Nhậm Giai Oánh" được khắc bằng một loại bút khác.
Một trái tim tình yêu thật lớn bao bọc lấy hai người bọn họ.
Người đàn ông này là Chu Triết Hãn, cô gái ngồi trên cổ anh ta chính là Nhậm Giai Oánh, mong muốn có được công đức của A Kiều trỗi dậy.
Thẩm học bá lấy hết can đảm, định hỏi phương thức liên hệ của A Kiều nhưng cậu vừa mới quay đầu sang, thiếu nữ bên cạnh đã biến mất tăm. Thẩm học bá siết chặt nắm tay, kì thi hằng tháng lần sau cậu nhất định phải vượt qua Trần Kiều!
A Kiều đi theo Chu Triết Hãn ra khỏi đó, lúc đi còn làm thủ thuật che mắt, chẳng ai phát hiện ra là cô đi theo.
Thực ra Chu Triết Hãn không phải là học sinh tốt nghiệp từ trường này. Năm cuối cùng, anh ta chuyển trường nhưng sau khi xem tin tức, anh ta đã chủ động liên hệ với chủ nhiệm Hách, tìm hiểu tình hình ở trường, tình nguyện về trường diễn thuyết.
Anh ta đi tham quan từng cái cây ngọn cỏ trong trường, so với trí nhớ của anh ta, tất cả đã thay đổi rất nhiều.
A Kiều đi theo anh ta, không gần quá, không xa quá, cũng chẳng biết rốt cuộc người đàn ông này đang tìm cái gì, cứ đi dạo vòng quanh khắp cả khuôn viên trường, đi thư viện một lát, đi sân thể dục một lát, còn đứng trước phòng học không người nhìn chằm chằm một chiếc bàn học hồi lâu.
A Kiều cảm thấy có thể người này bị ma nữ cưỡi lâu quá, đầu bị đè nên hỏng luôn rồi không biết chừng.
Cuối cùng, Chu Triết Hãn đi dọc theo cầu thang lên sân thượng. Cửa sân thượng khóa chặt, anh ta giơ tay ra đẩy, chiếc khóa kia nhẹ nhàng vang lên tiếng lạch cạch rồi mở ra, Chu Triết Hãn cúi xuống nhìn tay mình.
Anh ta đẩy cửa đi ra, A Kiều lặng lẽ đi theo phía sau, không biết ma nữ này định làm gì.
Chu Triết Hãn tìm một lát mới tìm được bức tường khắc chữ kia, anh ta ngồi xổm xuống, dùng tay lau sạch rêu xanh trên tường gạch, làm lộ ra hàng chữ nhỏ phía dưới "Không rời không bỏ, sống chết có nhau."
Lúc Chu Triết Hãn làm những việc này, mười anh em trên sân thượng chia làm hai bên, năm con ngồi xổm bên trái, năm con ngồi xổm bên phải, mười cái đầu đồng loạt quay sang nhìn anh ta, khe khẽ bàn bạc.
"Có phải là anh ta định nhảy lầu không?"
"Tốt nhất là không nên, chỗ này chật lắm rồi."
"Còn không có chỗ đây này."
Mười con ma nắm tay nhau, định đuổi Chu Triết Hãn đi.
Nhưng Chu Triết Hãn lại lau nước mắt đứng dậy, cất bước dẫm lên bậc thang, phía trước là lưới sắt bọc kín mít, có tác dụng đề phòng học sinh nhảy lầu, anh ta lẩm bẩm: "Nếu như năm đó cũng có cái này, có phải cậu sẽ không chết không?"
Ma nữ nhảy từ trên cổ anh ta xuống, vươn tay, lao về phía anh ta.
Editor: Iris N
Lão Giang gọi Hạng Vân Độc vào văn phòng: "Mấy người phá án năm đó, người thì thăng chức, người thì bị điều đi, cử cậu đi là do cậu đã làm quen với hồ sơ vụ án từ trước."
Phân cục cũng phải có người ở lại, Cung Luật thứ nhất là không quen thuộc với vụ án này, thứ hai anh ta là đội trưởng, không thể cứ đi như vậy.
Hạng Vân Độc vừa mới bắt được Trương Phong, có tiếng tốt ở tổng cục, lần này phái anh đi, nói là hỗ trợ phá án, làm tốt thì có lợi cho anh, nếu không phá được thì cũng chẳng phải là trách nhiệm của anh. Lão Giang đang định dùng hết sức để bồi dưỡng anh.
Hạng Vân Độc không hề nghĩ ngợi đã gật đầu đồng ý: "Được ạ, cháu đi, khi nào xuất phát ạ?"
"Cậu mau mau đi làm thủ tục hợp tác đi, đi càng sớm càng tốt."
Lần này đi có thể là nửa tháng cũng có thể là đến tận hai ba tháng, đợi vụ án bên kia xong xuôi anh mới có thể về Giang Thành: "Cháu biết rồi ạ, cháu về sửa soạn ít đồ đạc rồi làm thủ tục ở trọ ở trường cho em gái cháu."
Lão Giang gật đầu: "Đi đi, lúc cậu không ở đây, đội sẽ giúp đỡ chăm lo cho em gái cậu, có chuyện gì cứ nói một câu là được." Cuối cùng, ông ta lại dặn dò anh, "Vân Độc, tôi vẫn luôn kỳ vọng rất cao ở cậu, làm cho tốt vào nhé."
Hạng Vân Độc biết ý ông ta: "Cảm ơn cục trưởng Giang."
Vừa ra khỏi văn phòng, Hạng Vân Độc liền gọi điện thoại cho Tiền Nhị: "Chuyện ngày hôm qua tạm thời không tính toán vội, nhưng tôi sẽ không để yên. Nếu tôi mà biết ông lại đưa cô ấy đi lung tung thì ông biết hậu quả rồi đấy."
Tiền Nhị vẫn còn đang đếm tiền, số tiền nhà họ Bạch đưa cho ông ta không phải là một con số nhỏ, tuy rằng ít hơn nhiều so với dự kiến của ông ta nhưng ông ta vượt qua hiểm nguy mới quay về được, lại còn kiếm được một khoản, hôm nay mở cửa hàng cũng không cần phải mời chào ai nữa.
Châm trà, đang định nghe kịch, tiếng hát vừa mới phát ra, Tiền Nhị đã run lẩy bẩy, mau chóng chuyển sang kênh đài khác, chuyển sang kênh đọc sách, đang nghe say sưa thì nhận được điện thoại của Hạng Vân Độc.
"Đó là bà cô nhỏ nhất định đòi đi theo tôi đấy chứ, tôi không dám cản cô ấy mà..." Biết những lời nói dối kiểu này không lừa nổi Hạng Vân Độc, Tiền Nhị lập tức hứa hẹn, "Đội trưởng Hạng, tôi không dám thật mà, sau đêm hôm qua, tôi còn chẳng dám nghe hát kịch nữa đây này."
Hạng Vân Độc lại cảnh cáo Tiền Nhị thêm lần nữa, những chuyện này không được để dính dáng đến A Kiều nữa, nếu không đồng đội của anh sẽ tới tiệm của Tiền Nhị, điều tra đồ cổ của gã ngay lập tức. . ngôn tình hoàn
Tiền Nhị than cũng không than nên lời, đành phải cắn răng chấp nhận.
Hạng Vân Độc nghĩ ngợi một hồi rồi lại gọi điện thoại cho Khương Mật: "Tôi sắp đi công tác Tây Thị một thời gian, mình Trần Kiều ở lại trường, tôi không yên tâm lắm, có thể làm phiền cô có thời gian thì liên lạc với cô ấy không?"
Anh cũng không biết phải nhờ ai khác. Ở Giang Thành, ngoại trừ anh, A Kiều cũng chỉ quen biết Khương Mật, cô còn rất thích Khương Mật nên anh đành nhờ Khương Mật chăm sóc cho cô.
Khương Mật nhận được điện thoại của Hạng Vân Độc còn tưởng rằng anh lại sắp tới trường lấy bằng chứng. Vụ của Trần Ngưỡng Chính mới qua được mấy ngày, sinh viên khắp trường vẫn đang bàn luận.
Các cô gái biết chuyện thế mà lại có những sinh viên nam tham gia những diễn đàn học tập loại này, cũng tự phát thành lập nhóm nhỏ, gọi là "Phản PUA", đưa những việc mình cảm thấy không bình thường lên diễn đàn hỏi, xem có phải mình bị đưa vào bẫy mà không biết không.
Không ngờ là lại vì chuyện Trần Kiều. Khương Mật cũng thích A Kiều, cảm thấy tuy cô hay làm nũng nhưng lại ngây thơ đáng yêu nên đồng ý với Hạng Vân Độc: "Được chứ, cuối tuần em sẽ đưa cô ấy ra ngoài chơi, thật ra cô ấy là một cô bé rất ngoan, anh đừng lo lắng quá."
"Đợi tôi quay về sẽ mời cô đi ăn." Hạng Vân Độc vừa nói vừa cười gượng, vẫn còn chưa đi đâu mà đã lo lắng loạn cả lên.
Nhỡ đâu cô không làm quen được với bạn học thì làm sao bây giờ? Nhỡ đâu thân thiết quá, cô lại học cái xấu thì làm sao bây giờ? Nếu như không quen sinh hoạt tập thể thì làm sao bây giờ...
Từ giọng nói của anh, Khương Mật có thể nhận ra anh lo lắng nhiều thế nào, hóa ra lúc còn thích anh, sự lo lắng của anh dành cho người khác khiến cô lo lắng, hiện giờ đã buông được, sự buồn khổ kiểu này của Hạng Vân Độc còn khiến cô cảm thấy vui vui.
Cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác mà cô từng phải chịu đựng.
A Kiều còn chưa biết chuyện của mình đã được sắp xếp chu đáo. Sau khi nhận được một phần công đức, cô liền về phòng học ngồi thất thần.
Giờ tự học buổi sáng còn chưa kết thúc, đại biểu môn học vẫn còn đứng trên bục giảng hướng dẫn học, đưa mắt nhìn A Kiều mấy lần rồi lại lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, chẳng ai dám chọc vào cô.
A Kiều nghĩ ngợi cả buổi, cuối cùng nghĩ ra: Chẳng lẽ là bởi cô nhận tiền nên mới không được tính là công đức?
Đại biểu môn học đọc xong bài văn cổ cuối cùng, giờ tự học buổi sáng kết thúc, loa trường liên tục gọi mọi người xếp hàng đi vào hội trường lớn. Nhà trường mời một học sinh cũ có tiếng về trường diễn thuyết.
Có mấy người trong lớp số 10 nhìn A Kiều đầy vẻ hâm mộ, lúc chương trình học ngày thứ sáu kết thúc, ba mươi người đứng đầu trong bảng Top 100 bọn họ được đi khu du lịch suối nước nóng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Trịnh An Ni đi tới trước mặt A Kiều. Cô nàng cảm thấy mình cũng gần như được coi là bạn của A Kiều. Khi nãy cô không ở đây, không nghe thấy loa của trường, Trịnh An Ni nhắc cô: "Trần Kiều, cậu chuẩn bị hành lý xong chưa? Buổi chiều, sau khi tan học, các cậu sẽ lên xe bus đi khu du lịch suối nước nóng đấy."
"A!" Hôm nay còn hẹn đi công viên giải trí với Hạng Vân Độc mà!
A Kiều vội vàng cúi đầu nhắn tin, cô muốn đi khu du lịch suối nước nóng trước, hôm khác lại đi công viên giải trí.
Trịnh An Ni ở bên cạnh A Kiều, cùng nhau đi vào hội trường lớn. A Kiều nhắn tin xong, cả lớp đã tới hội trường lớn. Theo thứ tự xếp hạng trong kỳ thi, A Kiều ngồi ở vị trí bên trái hàng đầu tiên.
Bên cạnh cô là học bá Thẩm Hi của lớp số 1.
Thẩm Hi đã ngồi vào chỗ từ trước, cậu vốn đang định hạ chiến thư với A Kiều, đã là lớp số 10, còn là học sinh bên ngoài mới chuyển trường tới, nghe nói lại từ nước ngoài chuyển về.
Giỏi tiếng Anh thì thôi, chương trình dạy những môn khác lại cũng tốt thế à, đương nhiên Thẩm Hi không cam lòng.
Cậu vẫn đang ngồi học thuộc từ mới, bỗng có cảm giác chỗ ngồi bên tay phải mình có người ngồi xuống. Cậu đóng sách lại, đẩy kính lên, định đưa ra lời khiêu chiến với bạn học Trần Kiều này.
Vừa quay sang đã thấy A Kiều phồng miệng, ngậm kẹo que, hai tay cắm trong túi áo đồng phục, đưa mắt nhìn quanh. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô quay sang nhìn cậu, ngậm kẹo que hỏi cậu: "Sao vậy?"
Thẩm học bá hơi đỏ mặt, lời khiêu chiến đã chuẩn bị sẵn cũng nói không nên lời, nghẹn họng một lát, đến vành tai cũng đỏ hồng lên: "Bạn... Bạn là Trần Kiều à?"
"Đúng thế." A Kiều rút kẹo que ra, nhìn cậu chằm chằm, "Sao vậy?"
Thẩm Hi đã ném hết những lời lẽ hào hùng chí khí của mình lên tận chín tầng mây, cậu đẩy nhẹ chiếc kính: "Tôi là Thẩm Hi, tôi muốn trao đổi một chút với cậu về phương pháp học tập hằng ngày, cậu tự học chương trình học năm thứ ba à?"
A Kiều thấy cậu thanh tú nho nhã, có vẻ thư sinh nên cũng không thấy ghét cậu, cậu lại còn nói năng chân thành như thế nên cười với cậu: "Tôi không có phương pháp học tập, tôi không học tập."
Nếu như người khác nói những lời ra vẻ thế này, Thẩm học bá chắc chắn sẽ thầm chửi trong lòng, nhưng cậu lại nhìn chiếc lúm đồng tiền trên má A Kiều, chẳng nói được chữ nào, ngơ ngẩn một hồi rồi yên lặng quay đầu về.
Tinh thần học tập của Thẩm học bá chưa từng tăng cao như thế, cậu nhất định phải thi được hạng nhất, phải làm Trần Kiều chú ý tới cậu!
Học sinh lục tục đi vào hội trường lớn. Lần này, nhà trường mời ba học sinh cũ tới diễn thuyết, trong đó có một người trước khi lên sân khấu còn nói chuyện rất lâu với chủ nhiệm Hách.
A Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông kia không chớp mắt. Trong hội trường lớn toàn người là người, hơn nữa lại còn toàn là những người trẻ tuổi khí thế bừng bừng. Những thời điểm như thế này thường không có bạn ma nào.
Nhưng ngoại trừ A Kiều, trên cổ người kia còn có một cô gái đang ngồi, hai đùi thòng xuống trước ngực người kia, cầm một quyển sách trong tay, đặt sách lên đầu người đàn ông.
Người đàn ông này mặt áo vest, đi giày da, tuy có một con ma cưỡi lên cổ nhưng chẳng có ảnh hưởng gì đến anh ta, anh ta nói chuyện với chủ nhiệm Hách, lúc đang nói tự nhiên sắc mặt lại thay đổi.
Chủ nhiệm Hách thậm chí còn vỗ nhẹ lên vai anh ta, A Kiều dỏng tai lên nghe lén, chủ nhiệm Hách nói với anh ta: "Đó không phải lỗi của em, chẳng ai nghĩ tới sẽ thành ra như thế, hiện giờ em thành công như vậy, cô rất lấy làm tự hào, chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi."
Chủ nhiệm Hách nhìn tay người đàn ông, không thấy có nhẫn cưới, cũng không chắc hiện giờ anh ta có gia đình hay chưa, khéo léo khuyên anh ta: "Em phải nhìn về phía trước."
Người đàn ông không trả lời, anh ta cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, không thể nào quên được, ngẩn ra: "Trong lòng em, Giai Oánh vĩnh viễn vẫn ở cái tuổi kia, vĩnh viễn trẻ trung, mà em thì... đã già rồi."
Chủ nhiệm Hách hơi nhíu mày: "Đợi buổi diễn thuyết kết thúc, em đến văn phòng cô đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Lúc bọn họ đang nói chuyện, ma nữ trên cổ người đàn ông ngẩng đầu nghiêm túc lắng nghe, trên mặt có vẻ đau buồn, cô còn mở miệng nói gì đó với chủ nhiệm Hách nhưng có điều chủ nhiệm Hách không nghe thấy chữ nào.
A Kiều nhìn thoáng qua bảng tên trên bục của hội trường, cảm thấy tên của người đàn ông rất quen, nhất định là cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, suy nghĩ một lát mới nhớ ra, lúc lên sân thượng gặp mười anh em, cô đã thấy cái tên này trên tường.
Trên vách tường sân thượng, cái tên "Chu Triết Hãn" được khắc thẳng thớm, bên cạnh đó là cái tên "Nhậm Giai Oánh" được khắc bằng một loại bút khác.
Một trái tim tình yêu thật lớn bao bọc lấy hai người bọn họ.
Người đàn ông này là Chu Triết Hãn, cô gái ngồi trên cổ anh ta chính là Nhậm Giai Oánh, mong muốn có được công đức của A Kiều trỗi dậy.
Thẩm học bá lấy hết can đảm, định hỏi phương thức liên hệ của A Kiều nhưng cậu vừa mới quay đầu sang, thiếu nữ bên cạnh đã biến mất tăm. Thẩm học bá siết chặt nắm tay, kì thi hằng tháng lần sau cậu nhất định phải vượt qua Trần Kiều!
A Kiều đi theo Chu Triết Hãn ra khỏi đó, lúc đi còn làm thủ thuật che mắt, chẳng ai phát hiện ra là cô đi theo.
Thực ra Chu Triết Hãn không phải là học sinh tốt nghiệp từ trường này. Năm cuối cùng, anh ta chuyển trường nhưng sau khi xem tin tức, anh ta đã chủ động liên hệ với chủ nhiệm Hách, tìm hiểu tình hình ở trường, tình nguyện về trường diễn thuyết.
Anh ta đi tham quan từng cái cây ngọn cỏ trong trường, so với trí nhớ của anh ta, tất cả đã thay đổi rất nhiều.
A Kiều đi theo anh ta, không gần quá, không xa quá, cũng chẳng biết rốt cuộc người đàn ông này đang tìm cái gì, cứ đi dạo vòng quanh khắp cả khuôn viên trường, đi thư viện một lát, đi sân thể dục một lát, còn đứng trước phòng học không người nhìn chằm chằm một chiếc bàn học hồi lâu.
A Kiều cảm thấy có thể người này bị ma nữ cưỡi lâu quá, đầu bị đè nên hỏng luôn rồi không biết chừng.
Cuối cùng, Chu Triết Hãn đi dọc theo cầu thang lên sân thượng. Cửa sân thượng khóa chặt, anh ta giơ tay ra đẩy, chiếc khóa kia nhẹ nhàng vang lên tiếng lạch cạch rồi mở ra, Chu Triết Hãn cúi xuống nhìn tay mình.
Anh ta đẩy cửa đi ra, A Kiều lặng lẽ đi theo phía sau, không biết ma nữ này định làm gì.
Chu Triết Hãn tìm một lát mới tìm được bức tường khắc chữ kia, anh ta ngồi xổm xuống, dùng tay lau sạch rêu xanh trên tường gạch, làm lộ ra hàng chữ nhỏ phía dưới "Không rời không bỏ, sống chết có nhau."
Lúc Chu Triết Hãn làm những việc này, mười anh em trên sân thượng chia làm hai bên, năm con ngồi xổm bên trái, năm con ngồi xổm bên phải, mười cái đầu đồng loạt quay sang nhìn anh ta, khe khẽ bàn bạc.
"Có phải là anh ta định nhảy lầu không?"
"Tốt nhất là không nên, chỗ này chật lắm rồi."
"Còn không có chỗ đây này."
Mười con ma nắm tay nhau, định đuổi Chu Triết Hãn đi.
Nhưng Chu Triết Hãn lại lau nước mắt đứng dậy, cất bước dẫm lên bậc thang, phía trước là lưới sắt bọc kín mít, có tác dụng đề phòng học sinh nhảy lầu, anh ta lẩm bẩm: "Nếu như năm đó cũng có cái này, có phải cậu sẽ không chết không?"
Ma nữ nhảy từ trên cổ anh ta xuống, vươn tay, lao về phía anh ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook