A Coolgirl
-
Chương 8: Giúp đỡ
Sau khi học xong ở trường, Chang Min tự mình lái xe về nhà. Cô vừa đi vừa quan sát mọi thứ xung quanh. Mở hé một chút cửa sổ xe, gió bên ngoài lùa vào mái tóc cô, đung đưa trước gió. Chang Min dang rộng cả cơ thể hưởng thụ không khí mát lành đang tràn từ bên ngoài vào. Cô cảm thấy rất thoải mái!
Con đường từ trường học về nhà hay cũng như từ nhà đến trường rất đẹp, vậy mà cô không mấy khi quan sát cả. Hôm nay mới có thể thả hồn theo mây gió mà ngắm quang cảnh bên ngoài được!
Cô nhìn những tán hoa dọc đường đi, chúng mang một màu tím dịu hiền, màu mà cô rất thích. Từng tán hoa lung lay, đung đưa trong gió khiến cho chúng trở nên đẹp và giàu sức sống lạ kì. Vẻ đẹp ấy khiến cô có ý định muốn ngừng lại ngắm một chút.
''Cô em định làm gì nào? Chống lại tụi anh hả?''
Chang Min nghe loáng thoáng có tiếng nói hăm dọa ở gần đó. Nhếch môi một cái, lại là một trường hợp bắt nạt đáng khinh thường hay sao? Rất không may cho mấy tên côn đồ hỗn xược kia khi hôm nay để Chang Min cô bắt được!
Chang Min mở cửa xe tiến về phía phát ra tiếng nói. Càng tới gần, tiếng khóc thút thít càng vang lên lớn hơn. Ai đi qua đây nghe thấy những tiếng này mà không biết đường gọi người giúp đỡ mà bỏ đi thì đúng là một kẻ khốn. Nhưng hôm nay lại là Chang Min cô phát hiện ra, vì vậy cô sẽ xử mấy tên côn đồ đốn mạt này! Nhưng trước khi đi sâu hơn vào trong, Chang Min không quên đeo thêm chiếc khẩu trang.
''Bỏ tôi ra, mấy người là mấy tên khốn!''
''Láo, cô em dám nói bọn anh thế à?''
''Oh, tôi rất thích xem phim đấy, diễn thêm cho tôi xem đi!'' - Chang Min lên tiếng, giọng như đùa cợt.
''Mày là ai?''
Tên cầm đầu vừa thốt ra câu đó, nhìn cô chợt thấy gái đẹp, mở mắt ra ngây dại. Đúng là tên hám gái. Chang Min dáng người chuẩn như vậy. đương nhiên mấy tên này sẽ thèm nhỏ rãi!
''Ồ, khi không lại có thêm người đẹp tự tới gặp tụi anh, tháo khẩu trang ra, che mặt làm gì, cô em muốn chơi cùng không? - Tên cầm đầu hất mặt về phía Chang Min.
''Đúng là một thằng đàn ông khốn nhất mà tôi từng gặp! Chơi ư? Khinh thường!''
''Mày dám nói thế à? Mày biết tao là ai không?''
''Là ai thì tự đi hỏi người đẻ ra mi ấy.'' - Chang Min bắt đầu dùng ngôn ngữ giang hồ.
''Con này láo! Bọn bay cho nó một trận cho tao!''
Khoảng ba tên lao về phía Chang Min. Tên đầu tiên vung tay lên định tát vào mặt cô. Chang Min nhếch nhẹ môi thông qua lớp khẩu trang, mấy chiêu võ ruồi này mà cũng đòi làm lưu manh trong giới giang hồ ư? Nực cười! Chang Min xoay người, cô lật lại cầm tay tên đó bẻ ra sau, tên này la lên, đau quá chứ còn sao nữa. Tiếp đó cô kéo hắn gần vào đấm một nhát vào bụng. Tên này nằm lăn ra nền.
Hai tên còn lại nhìn cô bằng ánh mắt kì quặc, con gái mà kinh khủng, không phải kẻ tầm thường. Cả hai xông lên, một tên dùng chân đá cô, Chang Min né được, kéo chân hắn dương cao lên rồi sút mấy cái vào chân hắn đang bị cô giữ. Tên này đau đớn ôm chân ngồi thụp xuống đất.
Tên còn lại thì định đấm cô, Chang Min lấy chân đá mạnh về phía trước làm hắn lùi ra xa, mất đà. Cô đấm tên đó một nhát rồi đá vào chân làm hắn ngã lăn quay ra đất.
Hạ ba tên một cách quá dễ dàng. Chang Min nhếch môi nhìn tên cầm đầu đang mở to mắt như không tin vào những gì vừa diễn ra. Hắn ta vô cùng ngạc nhiên bởi Chang Min dáng người vô cùng nhỏ nhắn, vậy mà có thể hạ gục đàn em của hắn một cách dễ dàng. Cô gái kia cũng ngạc nhiên không kém, cô sửng sốt nhìn Chang Min không rời.
''Tôi nghĩ ông anh đang rất lo lắng phải không?''
''Mày giỏi lắm, nhưng tao không để cho mày tự mãn đâu!'' - Tên cầm đầu bắt đầu rút thanh tuýp ra chuẩn bị đánh Chang Min.
Thầm nhổ bọt trong suy nghĩ một cái, cô khinh bỉ nhìn hắn. Đấu với một người phụ nữ mà cũng phải sử dụng tới vũ khí. Hèn hạ! Kém cỏi! Đó là những gì Chang Min dành tặng cho tên cầm đầu dốt nát kia!
Hắn ta xông vào cô, dương gậy lên đập vào lưng cô. Chang Min như một chú mèo lượn lách qua đòn tấn công mạnh mẽ. Cô cầm thanh tuýp bẻ ngược rồi dựt mạnh một cái. Tên cầm đầu theo đà bị kéo lao đầu về phía cô. Chang Min tung một cú đá vào bụng hắn, vứt thanh tuýp sang một bên. Tên cầm đầu đau đớn nhưng vẫn cố đánh cô thêm nhát nữa. Chang Min đấm thêm vào người hắn một nhát, vậy là hắn lăn đùng ra ngã trong đau đớn. Nhìn hắn ta bằng nửa con mắt, Chang Min lên tiếng, ngữ khí phát ra có thể đóng băng tất cả:
''Lần sau muốn làm loạn ở trong khu phố, nhớ phải đến xin phép bang Black Roses!''
Tất cả đám côn đồ nằm dưới đất mặt cắt không còn giọt máu. Vậy cô gái kia là người của bang Black Roses? Trời đất, hôm nay bị đánh thế này là quá nhẹ. Chưa chết là may lắm rồi.
''Xin tha... cho chúng tôi!''
Tất cả quỳ xuống lắp bắp nói. Nhìn qua là có thể biết chúng sợ hãi tới mức nào. Chang Min không thèm quan tâm chúng, chỉ nói:
''Biến đi!''
Cả bọn chạy bán sống ra khỏi khu hẻm này. Đã hèn nhát lại còn đòi làm giang hồ. Đúng là nực cười. Chang Min quay sang cô gái bên cạnh.
''Nhanh lên, cùng tôi ra ngoài phố, về nhà đi!''
''Cảm ơn cô!''
Cô gái ấy cùng Chang Min ra bên ngoài. Cô vô cùng tò mò về khuôn mặt phía sau chiếc khẩu trang. Nhưng nhìn Chang Min lạnh lùng, cô không dám hé môi hỏi câu nào. Lên xe, Chang Min chở cô gái ấy về tới tận nhà.
''Rất cảm ơn cô đã giúp đỡ.Tên tôi là Suri, Park Suri, mong là có thể gặp lại cô!''
''Ừm, không có gì, tôi về!''
Chang Min lái xe về nhà. Cô gái kia vẫn cứ dõi mắt nhìn theo. Quả là một người bí ẩn và dũng cảm. Nở một nụ cười nhẹ, Suri nhanh chóng bước vào trong nhà. Chang Min cứ thế lái xe, cô dần hòa vào dòng người...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook