*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong khu Ánh Trăng, bởi vì ngày hôm sau Mạc Hân Hy có thể xuất viện về nhà, bọn nhóc trong bữa tối vô cùng vui vẻ.

Long Bách cắn một miếng thịt viên, mãn nguyện nói: “Ngày mai thật sự là một ngày đẹp trời!”
Mẹ Lục khó hiểu hỏi: “Sao thế? Trời hôm nay không đẹp sao?”
Long Bách nuốt miếng thịt rồi nhìn mẹ Lục giải thích: “Bà nội, ngày mai mẹ của bọn con sẽ xuất viện về nhà.

Đây không phải chuyện vui sao?”
Mẹ Lục lại đút cho cậu bé một miếng thịt bò: “Đúng vậy, mẹ con sắp trở lại.

Đây quả thực là một chuyện đáng để vui vẻ|”
“Còn nữa, ngày mai cuối cùng chúng ta cũng có thể thoát khỏi thầy hiệu trưởng nói tiếng phổ thông không đạt chuẩn!”
Long Bách nói xong, cười đến nỗi miếng thịt bò trong miệng rớt xuống bàn.

“Ý của cháu là sao? Hiệu trưởng đã bị cách chức rồi sao?”

Bố Lục nhìn cậu bé hỏi.

Mạc Minh Húc nhanh chóng giải thích: “Không phải, hiệu trưởng vẫn rất tốt! Ý của Long Bách là ngày mai giáo viên mới của chúng cháu đến, chúng cháu cuối cùng cũng có thể thoát khỏi hiệu trưởng”
Vũ Tuệ cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói giáo viên mới của chúng cháu mới từ nước ngoài trở về, cũng đã xuất bản sách, tiếng phổ thông đạt hạng A đó!”
“Đúng, đúng, chúng ta không phải nghe tiếng phổ thông kỳ lạ và buồn cười của thầy hiệu trưởng nữa!” Mộc Lam bắt chước giọng nói của hiệu trưởng, khiến mọi người bật cười.

Long Bách chỉ vào Mộc Lam: “Đúng, đúng, hiệu trưởng nói như vậy.

Đúng là làm hại học sinh”
Long Thiên ở bên cạnh gõ gõ mặt bàn: “Mau ăn đi, không thì cơm sẽ nguội mất.

Còn nữa, ở trước mặt các em gái phải giữ hình tượng, đừng để các em gái học bậy”“
“Em không có dạy hư em gái! Là hiệu trưởng dạy lầm bọn họ, OK, tại sao anh không đi nói thầy hiệu trưởng! Anh chỉ biết bắt nạt em?” Long Bách bĩu môi, có chút không phục.


Mạc Minh Húc mỉm cười nhìn cậu bé: “Long Bách, ngày mai mẹ sẽ xuất viện, em đã quên lời mẹ nói rồi sao?”
Long Bách đang cúi đầu chuẩn bị xử lý một cái chân gà khác, sững sờ một chút, ngơ ngác nhìn lên: “Quên cái gì?”
Mạc Minh Húc bất lực lắc đầu, thở dài: “Quả nhiên là quên rồi, anh biết em là người không đáng tin mà”
“Tại sao em lại không đáng tin? Anh mau nói rõ ràng?”
Long Bách rất khó chịu khi bị người khác chụp cho cái mũ một cách khó hiểu như vậy.

Long Thiên ở bên cạnh cũng bất lực lắc đầu: “Long Bách, em thật sự đã quên rồi.

Cũng may hôm đó ở bệnh viện dùng điện thoại của bố để ghi video lại, nếu không em thật sự không thừa nhận!”
Nói đến việc quay video trên điện thoại di động, Long Bách mới nhớ tới lời cam kết của cậu bé, đó là đợi đến khi nào mẹ xuất viện, cậu bé sẽ làm việc nhà rồi nấu cơm cho mẹ ăn.


Long Bách chờ mong gật đầu, hy vọng bà nội có thể nói giúp cậu ta.

Quả nhiên, bà nội vẫn là người hiểu rõ cháu trai nhất, mẹ Lục ghé vào tai cậu bé thì thầm cho cậu bé một ý kiến: “Bà nói cho cháu nha, bố của cháu đã nói rồi, tăng tiền lương gấp đôi cho Tô Cẩm, để cô ấy chịu trách nhiệm toàn bộ việc nhà.

Cháu không cần sợ, chỉ cần học cách nấu cháo để lấy lòng mẹ là được rồi”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương