Mạc Hân Hy nhìn thoáng qua mẹ Lục và Lư Giai Y đang há hốc mồm, sau đó lại quay sang Lục Khải Vũ: “Chủ tịch Lục, tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là trước hết phải tìm ra sự thật về chiếc vòng cổ của cô Lư.”

Sau khi nghe thấy cô nói như vậy, những người xung quanh mới chợt nhớ ra là còn có chuyện như thế này. Thế là bọn họ lại bắt đầu bàn tán.

“Nhà thiết kế Lam Hiểu rất giàu có và nổi tiếng. Sao cô ấy có thể lừa chiếc vòng cổ của cô Lư được chứ? Chiếc vòng cổ đó chỉ đáng giá mấy nghìn đồng mà thôi.”

“Đúng vậy, người ta chỉ cần vẽ đại một bản mẫu thì ai ai cũng muốn có được, thích gì cũng có thể mua bất cứ lúc nào. Không đáng vì một chiếc vòng cổ mà hủy hoại cả danh tiếng của mình.”

“Tôi hiểu rồi, rõ ràng là Lư Giai Y ghen tị vì cô ấy và Chủ tịch Lục quá thân thiết, nên mới cố tình tìm cớ để vu oan, khiến cô ấy khó xử.”

“Đúng, chính là như vậy, đừng có lầm mà cảm thấy Lư Giai Y xinh đẹp như hoa, hiền lành nhân hậu, tôi nghe nói mấy video và ảnh chụp tình nguyện đều được sắp đặt từ trước cả đấy.”

“Thật sao, cô nghe ai nói vậy thế?”

“Gia đình chúng tôi có một người thân làm việc trong viện dưỡng lão, người đó nói rằng mỗi lần Lư Giai Y đến đều chỉ chụp vài bức ảnh rồi rời đi. Khi đi còn rửa tay và lau giày bằng thuốc khử trùng, rất chán ghét những người già đó.”

“Giả tạo như vậy cơ á! Chang trách Chủ tịch Lục lại ghét cô ta. Nếu tôi là Chủ tịch Lục thì tôi cũng sẽ chọn nhà thiết kế Lam Hiểu. Mặc dù nhà thiết kế Lam Hiểu xuất thân từ nông thôn nhưng lần nào cô ấy cũng hào phóng đón nhận, rất chân thành, không hề giả tạo, tôi thích như vậy.”

“Tôi đã đọc bài báo về nhà thiết kế Lam Hiểu rồi, trên đó nói rằng trước đây cô ấy vừa học vừa đi làm bán thời gian, vì muốn tìm cảm hứng thiết kế cũng như nắm bắt được khái niệm và đặc điểm thiết kế của các vùng miền khác nhau, cô ấy đã làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho các công ty du lịch, mượn cơ hội này để quan sát đặc sắc dân tộc của các làng quê khác nhau. Vì thế, các thiết kế của cô ấy đều tràn đầy sức sống và cảm xúc, rất dễ chạm vào lòng người.”

Tiếng bàn tán xung quanh khiến sắc mặt Lư Giai Y hết trắng lại chuyển sang xanh.

Mạc Hân Hy nâng cao tông giọng, nói với thái độ kiên định: “Chủ tịch Lục, tôi nghĩ vẫn nên gọi cảnh sát thì hơn.”

Đại khái Vương Tự Đình cũng đã hiểu được từ đầu đến cuối câu chuyện, anh ấy cũng nói theo: “Đúng, đúng, gọi cảnh sát đi, để cảnh sát đến xử lý. Sao nhà thiết kế Lam Hiểu có thể để ý chiếc vòng cổ cũ nát của cô ta được chứ.”

Lúc này mẹ Lục mới lấy lại tinh thần từ sau cú sốc: “Hóa ra cô là Lam Hiểu? Vậy tại sao cô lại muốn đến làm đầu bếp bánh ngọt cho nhà họ Lục chúng tôi?”

“Trải nghiệm cuộc sống! Tìm cảm hứng.” Mạc Hân Hy trả lời một cách ngắn gọn.

Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra và gọi cho đồn cảnh sát: “A lô, đây là Khách sạn Nguyệt Tú, cô Lư Giai Y bị mất một chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn của Sofny, phiền các anh hãy cử người đến đây để điều tra.”

Nói xong, cô còn cố ý liếc nhìn Lư Giai Y, Lư Giai Y cắn môi, bàn tay nắm chặt lại.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã đến.

Sau khi hỏi thăm đơn giản, cần phải kiểm tra camera của khách sạn.

“Rõ ràng thứ mà cô ta trả lại cho tôi chỉ là một sợi dây chuyền giả, các người không bắt cô ta, tại sao lại kiểm tra camera chứ?” Lư Giai Y ngăn cản cảnh sát.

Mẹ Lục kéo cô ta sang một bên:

“Cháu có gì mà phải sợ chứ? Cứ để cho cảnh sát kiểm tra camera, bày chứng cứ ra trước mặt cô ta, xem cô ta còn nguy biện được không.”

Rất nhanh sau đó, camera của khách sạn đã được trích xuất ra, nhưng camera chỉ quay được cảnh Mạc Hân Hy trả lại sợi dây chuyền và Lư Giai Y đeo sợi dây chuyền lên trên cổ, trong đó có một đoạn cả màn hình đều đen.

“Chuyện gì đây?” Lục Khải Vũ lạnh lùng hỏi quản lý khách sạn.

Quản lý toát mồ hôi: “Chuyện này… chuyện này… Tôi sẽ kiểm tra ngay.”

Không bao lâu sau đã có kết quả kiểm tra: “Hacker đã tấn công thiết bị giám sát của khách sạn và xóa đoạn video này.”

“Hacker?” Lục Khải Vũ cảm thấy kinh ngạc, anh đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê chuyên gia IT về xây dựng mạng lưới của tập đoàn nhà họ Lục, hacker bình thường hoàn toàn không thể tấn công được.

Lư Giai Y thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh cả làm việc cũng rất đáng tin cậy, mới vậy mà đã tìm được người đột nhập vào hệ thống camera giám sát của tập đoàn nhà họ Lục, sau đó xóa đoạn video vô cùng bất lợi cho cô ta.

Trong chiếc ô tô màu đen ở bãi đậu xe bên ngoài khách sạn, gương mặt nhỏ của Mạc Minh Húc hiện lên vẻ lạnh lùng, cậu bé nhanh chóng gõ mật mã trên máy tính xách tay.

Dám thuê hacker để hãm hại mẹ, hãy xem cậu bé phản kích lại như thế nào đây.

Trong phòng giám sát của khách sạn nhà họ Lục, một vài nhân viên đã cố gắng rất lâu nhưng vẫn không thể khôi phục lại đoạn video đã bị xóa, ngay khi mọi người cảm thấy thất vọng và chuẩn bị rời khỏi phòng giám sát, đoạn màn hình đen trong video giám sát đột nhiên đã được khôi phục, hình ảnh rất rõ ràng.

Tại góc rẽ của hành lang, Lư Giai Y cố ý nhìn ngó xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai, cô ta trốn ở sau một chậu cây xanh, lấy chiếc vòng cổ mà Mạc Hân Hy trả lại cho mình xuống rồi chôn trong chậu cây xanh một cách cẩn thận, sau đó lại lấy một sợi dây chuyền giống hệt cái vừa nãy từ trong túi ra đeo lên cổ.

Sau khi đeo sợi dây chuyền vào, Lư Giai Y kéo mẹ Lục đi đến chỗ một nhóm người phụ nữ, cố ý khiến bọn họ phát hiện sợi dây chuyền của cô ta là giả, để người khác cổ ý nhục nhã cô ta, sau đó Ly Giai Y sẽ khóc lóc thật đáng thương và tủi thân, thành công lừa được sự tin tưởng của mẹ Lục.

Sau khi xem xong camera giám sát, mẹ Lục chỉ vào Lư Giai Y, tức giận đến nỗi ngón tay run lên: “Lư Giai Y, bác tin tưởng cháu như thế, còn coi cháu như con gái ruột của mình. Vậy mà không ngờ cháu lại lợi dụng cả bác.”

Lư Giai Y khóc lóc, giữ chặt cánh tay của mẹ Lục: “Bác gái, bác hãy nghe cháu giải thích!”

“Chẳng có gì để giải thích cả.”

Mẹ Lục gạt tay cô ta ra rồi bước tới trước mặt Mạc Hân Hy: “Nhà thiết kế Lam Hiểu, rất xin lỗi, tôi không nên nhẹ dạ mà tin lời Lư Giai Y, hiểu lầm cô.”

Mạc Hân Hy không ngờ vậy mà mẹ Lục lại xin lỗi mình trước mặt nhiều người như vậy, cô cảm thấy kinh ngạc: “Bà Lục, sau này mong bà hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm chuyện gì đó.”

Lúc này, nhân viên khách sạn đã tìm thấy sợi dây chuyền từ trong chậu hoa.

Viên cảnh sát tới xử lý vụ án nhìn Lư Giai Y: “Cô Lư, mời cô đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến!”

Gương mặt của Lư Giai Y tràn đầy vẻ sợ hãi, cô ta lùi lại về phía sau mấy bước: “Vì sao, tôi đã làm sai điều gì, tại sao phải đến đồn cảnh sát?”

“Cô bị tình nghi về tội bịa đặt sự thật, vu oan hãm hại người khác.” Sau khi nói Xong, hai viên cảnh sát bước tới và lấy còng tay ra.

“Tôi không đi, tôi không đi, tôi không đi.” Lư Giai Y định chạy trốn nhưng đã bị cảnh sát chặn lại.

“Cô Lư, dù sao thì cô cũng là người của công chúng, đã dám làm thì phải dám chịu, đừng khiến chúng tôi khó xử.” Một trong những viên cảnh sát đó tốt bụng khuyên nhủ.

“Đúng vậy, đã hãm hại người khác còn chống đối lệnh bắt giữ. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cũng ảnh hưởng không tốt đến nhà họ Lư của cô!” Một viên cảnh sát khác cũng khuyên nhủ.

Bởi vì nguyên nhân giới tính và thân phận đặc biệt của Lư Giai Y, nên bọn họ không tiện ra tay trực tiếp.

Sau khi nghe cảnh sát nói, Lư Giai Y im lặng một lát, rồi ngoan ngoãn đi theo cảnh sát rời đi.

Khi đi đến bên cạnh Mạc Hân Hy, cô ta nói nhỏ: “Đừng đắc ý, tôi không tha cho cô đâu!”

Chỉ vì một sự việc xen giữa này mà bữa tiệc tối tốt đẹp đã kết thúc sớm.

Có lẽ là Mộc Lam rất mệt mỏi, khi Mạc Hân Hy nhìn thấy cô bé thì cô bé đã ngủ trên ghế sô pha.

Nhìn thấy mẹ Lục vẫn luôn trông nom Mộc Lam, cô không tiến lên mà quay người chuẩn bị bỏ đi.

Bạch Vĩ Hạo vội vàng chạy tới: “Nhà thiết kế Lam Hiểu, chờ một chút!”

Mạc Hân Hy dừng bước, quay đầu lại: “Chủ tịch Bạch, có chuyện gì vậy?”

“Chuyện là… cô có thời gian rảnh không? Chúng ta có thể tìm một chỗ rồi ngồi xuống nói chuyện được không?”

“Xin lỗi, bây giờ muộn quá rồi, hẹn hôm khác nhé!” Nói xong, cô nhìn bầu trời bên ngoài. Có lẽ bây giờ đã hơn mười giờ tối rồi, chắc hẳn Vũ Tuệ và Minh Húc đã chờ đợi đến nỗi sốt ruột, đặc biệt là Vũ Tuệ, không nhìn thấy cô là sẽ không ngủ được

“Đây là danh thiếp của tôi, tôi muốn mời cô làm tổng giám sát bộ phận thiết kế của Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú. Không biết nhà thiết kế Lam có hứng thú với chuyện này hay không!” Bạch Vĩ Hạo trực tiếp đưa danh thiếp của mình cho cô.

Mạc Hân Hy cầm lấy, liếc mắt nhìn một cái, sau đó nói: “Được, tôi sẽ cân nhắc!”

“Được rồi, cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Tôi chờ tin tức của cô.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương