8020 Hải Lý... Anh Vẫn Chờ
-
Chương 1
- Cuộc đời là bể khổ, bơi hết bể là hết đời. Haizzz...
- Cạch, cạch, cạch.
- Giỏi lắm, văn thơ của em cũng không tệ, lên bảng làm bài này cho tôi. Trong giờ toán của tôi mà dám ngồi làm thơ à! Học sinh bây giờ hết thuốc chữa. - Giáo viên vừa lắc đầu vừa nói.
Hứa Minh Anh, một học sinh lớp 12A1, giỏi xuất sắc về mọi mặt nhưng không hề kiêu căng hay tỏ vẻ với bạn bè xung quanh. Thế nhưng cô chỉ có duy nhất một đứa bạn thân, một đứa thật lòng nhất với cô. Đại đa số học sinh trong lớp tiếp cận và nói chuyện với cô cũng chỉ để lợi dụng. Gia đình cô tan vỡ từ khi mới lên năm nên cô biết tự lập từ rất sớm. Đó cũng là lí do tính cách của cô khá mạnh mẽ, dứt khoát và quyết đoán, rất khác so với những đứa con gái cùng trang lứa.
Đang ngồi chán nản và lèm bèm một vài câu tự chế thì giáo viên bước xuống, cầm thước gõ gõ vào bàn làm cô trở lại với hiện thực.
Đối với cô, mấy bài toán này không hề khó tí nào, chỉ cần nhìn qua một lúc, cô đã giải xong và đi lại chỗ của giáo viên. Trên tay cầm viên phấn, mặt tỏ vẻ đắc ý, vừa cười vừa nói.
- Em trả thầy ạ!
- Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải công nhận thực lực của em, nhưng đừng vì vậy mà tỏ ra tự mãn. Nếu còn lần sau, ngồi lơ tơ mơ trong giờ của tôi, tôi sẽ gọi về phụ huynh của em. - Giọng thầy có phần tự hào nhưng cũng có phần nghiêm khắc và răng đe.
- Thầy cứ tự nhiên. - Miệng cười thoả mãn đi về chỗ ngồi.
Bàng toạ vừa chạm ghế, con bạn thân đã huých tay cô.
- Mày bớt giỡn mặt với ổng đi, học đây ba năm rồi, nay lớp 12 rồi mà chẳng lẻ mày không biết ổng có biệt danh sát thủ quần đen à!
( sát thủ quần đen là biệt danh mà tất cả học sinh trong trường nói về người thầy này. Ông có biệt danh như vậy một phần cũng là vì những đề toán hốc búa mà ông đưa ra và một điều quan trọng không kém là quanh năm suốt tháng với tất cả những bộ đồ tây mà ông đã dùng, dù có thay đổi màu áo ra sao thì chiếc quần ông mặc vẫn trung thành với một màu đen huyền, chưa bao giờ được ông thay đổi sang màu xám tro hay bất cứ màu gì khác.)
Lâm Tuyết Trinh, bạn thân của Minh Anh, ngồi kế cô trong lớp. Cô học cũng khá giỏi nhưng không quá xuất sắc. Tuyết Trinh thì có phần nữ tính, hoạt bát hơn Minh Anh. Đó cũng là điểm mạnh của Tuyết Trinh khiến cho nhiều nam sinh chú ý. Cũng vì vậy mà cô được mệnh danh là cô gái lẳng lơ trong trường và dính vào khá nhiều vụ rắc rối trong trường. Người luôn bên cạnh và giải quyết mọi vấn đề luôn là Minh Anh. Không ai có thể vượt mặt Minh Anh qua những lần cải lí.
- Lớp, đứng... - Tiếng lớp trưởng dõng dạc.
- Chào các em.
Giáo viên chỉ vừa mới rời cửa, mấy nữ sinh trong lớp lại tiếp tục nháo nhào lên vây quanh chàng lớp trưởng điển trai để hỏi bài. Hỏi bài chỉ là cái cớ để các nữ sinh có thể ngồi gần anh, mục đích chính vẫn là được ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh, dậy thì thành công của anh chàng này khi đang say sưa giảng bài.
Mai Ngọc Khuê, lớp trưởng 12A1, học lực giỏi, có thể coi là ngang tài ngang sức với Minh Anh nhưng anh có phần nhỉnh hơn vì được lòng dân chúng. Gương mặt góc cạnh, điển trai đến khó tả, có thể coi là một soái ca, nam thần và hot boy của trường trung học phổ thông. Anh có một tài lẻ mà ít người biết đến, đó là may dệt. Nhà anh không giàu, chỉ thuộc hạng B, khá giả và có một tiệm may. Ngoài giờ học, anh cũng hay phụ giúp gia đình quản lí tiệm may và cũng nhiều lần chính tay mình may cho khách. Con trai không khéo thì thôi, một khi đã khéo tay thì không ai bằng. Không một học sinh nào biết đến hoàn cảnh gia đình anh vì họ đã bị che mắt bởi sự hoàn hảo và hào nhoáng của anh ở trường.
- Này, này, này... mấy nhỏ này né ra coi. Chỗ này là của anh. - Một học sinh nam tiến lại chỗ của anh, quơ tay xua đuổi.
Ngô Phúc Thiện, bạn thân của Khuê, là học sinh cá biệt của lớp. Tuy 12A1 là lớp luôn đứng đầu khối trong tất cả các hoạt động nhưng đâu đấy vẫn len lỏi một học sinh luôn bày ra những trò bịp bợm như Thiện. Nguyên nhân vì sao Thiện được đưa vào lớp này cũng là vì những trò đùa hớ hên của mình, Thiện học lớp nào thì y như rằng lớp đó như một bãi chiến trường, thế nên tất cả các giáo viên đều đồng tình để anh vào lớp giỏi nhất khối vì nghĩ trong đây chỉ toàn những học sinh nghiêm túc, có thể trị được anh và không bị anh ảnh hưởng. Thầy cô đúng là có thể nhìn xa trong rộng, kết quả học tập của anh có phần chuyển biến tốt hơn từ khi anh chuyển vào lớp này nhưng vẫn luôn đội sổ. Thành tích của anh có thể coi là tốt hơn mọi học sinh ở các lớp còn lại nhưng lại không thể địch nổi với cái lớp 12A1 này.
- Mấy cái đứa này, thấy trai đẹp là tươm tướp tươm tướp hà. Về chỗ ngồi đi rồi lát anh đẹp trai sẽ đến hỏi thăm từng bàn. - Phúc Thiện chen vào ngồi chính giữa đám đông, tay vỗ vỗ vào vai thằng bạn, cười khoái chí.
Nghe vậy, tất cả nữ sinh giải tán với vẻ mặt khinh bỉ, bất mãn, không hiểu sao trong lớp mình lại có một thể loại như Thiện.
- Vậy mà cũng làm bạn được với bé trưởng lớp mình. - Học sinh A nói.
- Phải nói là bé trưởng của tụi mình quá tốt nên bị lợi dụng đó mà. - Học sinh B tiếp lời.
- Nói gì thì nói lớp trưởng của tụi mình vẫn là nhất. - Học sinh C kết lời.
- Ừ đúng rồi, chứ đâu như ai kia, ỷ mình học giỏi là vênh váo cái mặt lên, tao nói thiệt là mọi hành động nó làm tao không ưa được chỗ nào. - Học sinh A nói giọng mỉa mai, ánh mắt sắc bén lườm Minh Anh một cái rồi hất lên với đám bạn.
Thấy vậy, Tuyết Trinh định bênh vực bạn mình, đập bàn đứng phắc dậy thì bị Minh Anh nắm lấy tà áo dài kéo nhẹ xuống. Một tay vẫn khư khư cầm cuốn sách, mắt không rời, tay kia nắm lấy tà áo dài của Tuyết Trinh kéo nhè nhẹ và nói.
- Ngồi xuống đi. - Cô nói một tông hơi trầm.
- Nhưng... - Tuyết Trinh mặt cáu chân mày nhìn con bạn.
- Chó hoang không chủ, sủa bậy đừng quan tâm. - Mặt cô vẫn không một chút biểu cảm.
- Ờ ha, mày nói đúng, mình là quý 'sss tộc mà, tự nhiên đi chấp với súc vật làm gì, mày không nhắc thì tao lại quên. - Ngồi xuống ôm lấy cánh tay của Minh Anh mà nũng nịu.
- Ôi hai con less, đi thôi bây, ở đây tao gai ứ chịu được.
Nói xong thì cả bọn rủ nhau ra ngoài vì họ biết nếu còn ở đấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi máu đã sôi lên tới não vì những câu nói châm chọc của Minh Anh.
Còn về phần Minh Anh thì cứ bị Tuyết Trinh quấn chặt cái tay. Bỗng nhiên cô đặt quyển sách xuống bàn, nhẹ nhàng và dịu dàng vuốt vuốt mặt bàn như đang vuốt ve một con thú cưng. Tuyết Trinh thấy lạ liền hỏi.
- Con kia, mày làm gì vậy? Đọc sách nhiều quá chạm mạch rồi à?
- Ôi tội bé cưng của tao, gắn bó với em cũng từ đầu năm đến giờ mà nay lại bị ai đó giận cá chém em hả, ôi thương thương em nha. - Miệng hơi chu chu, kiểu sủng ái một ai đó.
- Ơ hay con này, tay tao sao mày không hỏi thăm, đi lo cho cái bàn, nó cứng hơn tao mà... - Tuyết Trinh vẻ mặt tức tối, buông cánh tay của Minh Anh ra và chỉ chỉ vào cái tay đỏ quét của mình.
- Haizz... Cuối cùng nó cũng buông mình ra, ngạt thở chết đi được. - Dùng tay còn lại xoa xoa cánh tay bị ôm chặt nãy giờ của mình, mặt toại nguyện.
- Ơ... con này lại hay... Thế thì tao cho mày chết, dám chơi bà hả...
Nói xong, Tuyết Trinh liền nhào đến ôm chặt thân hình mảnh khảnh của Minh Anh. Một tay cù lét, một tay sờ soạn lung tung, mặt đắc ý, miệng thì không ngưng nói.
- Dám giỡn mặt với bà hả... dám bơ bà hả... không thích bà ôm này.... bà cho mày chết... hahaha
- Eh... con biến thái này, buông tao ra coi... - Vừa cười vừa nói, một bầu không khí vui nhộn hiện lên.
Những gì xảy ra vừa rồi đều lọt vào mắt của hai chàng trai đang ngồi ở góc lớp. Khuê không biết vì sao lại cười, miệng nhếch lên một xíu. Phúc Thiện thì lại thấy tụi con gái cực kì phức tạp và cũng vô cùng nguy hiểm. Thiện đang ngơ ngơ thì thấy Khuê nhếch miệng cười. Bị phát hiện, anh lập tức trở về trạng thái như trước, mặt ngầu lòi chăm chú vào cuốn tập cầm ngược. Phúc Thiện di chuyển sang phía đối diện thằng bạn, mắt chăm chăm nhìn vào bìa vở.
- Giờ tao mới biết mày còn có khả năng đọc chữ ngược nữa, ghê thiệt, đúng là không phải loài người.
Vừa nghe Phúc Thiện nói xong, Ngọc Khuê lật đật, bối rối gấp quyển vở lại rồi đập thẳng vào đầu Phúc Thiện.
- Mày sao nói nhiều thế. - Nói xong, anh cuốn quyển vở lại, đứng dậy và đi ra ngoài, anh vẫn không quên bỏ lại một câu nói. - Đá cầu không?
Phúc Thiện cứ như vậy, không biết gì và đuổi theo Khuê.
- Đợi tao với, đi một mình gái nó bu thì đừng có kiếm tao giải tán hộ đấy.
Khuê quyết định dừng lại và đợi thằng bạn ngố tàu này. Khuê căn bản là không biết từ chối vì sợ người khác tổn thương nên đi dâu cũng phải có Phúc Thiện kề bên, không thì phiền phức đầy người.
Đi ngang qua chỗ người con gái ấy, Khuê không quên liếc nhìn một cái, trong đầu thầm nghĩ "cute". Còn riêng về phần Phúc Thiện, rất nhiều câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp, đầu anh như một mớ hỗn độn, anh nghĩ " cái lớp này đúng toàn những thành phần nguy hiểm vãi ra ấy, loài gì chứ chả phải loài người, học thì như siêu nhân nhưng nhân cách thì không tầm thường một tí nào, sao mấy ông thầy bà cô lại cho mình vào cái lớp đáng sợ như vầy nhỉ? Tự nhiên thấy lo cho bản thân mỏng manh yếu đuối không một nơi nương tựa như mình quá... ( ổng đang nghĩ cái gì vậy chời ahihi - 1 giây nhiều chuyện của tg =))
Hết chương 1.
Tới đây là hết rồi, mong các bạn ủng hộ truyện của mình.
- Cạch, cạch, cạch.
- Giỏi lắm, văn thơ của em cũng không tệ, lên bảng làm bài này cho tôi. Trong giờ toán của tôi mà dám ngồi làm thơ à! Học sinh bây giờ hết thuốc chữa. - Giáo viên vừa lắc đầu vừa nói.
Hứa Minh Anh, một học sinh lớp 12A1, giỏi xuất sắc về mọi mặt nhưng không hề kiêu căng hay tỏ vẻ với bạn bè xung quanh. Thế nhưng cô chỉ có duy nhất một đứa bạn thân, một đứa thật lòng nhất với cô. Đại đa số học sinh trong lớp tiếp cận và nói chuyện với cô cũng chỉ để lợi dụng. Gia đình cô tan vỡ từ khi mới lên năm nên cô biết tự lập từ rất sớm. Đó cũng là lí do tính cách của cô khá mạnh mẽ, dứt khoát và quyết đoán, rất khác so với những đứa con gái cùng trang lứa.
Đang ngồi chán nản và lèm bèm một vài câu tự chế thì giáo viên bước xuống, cầm thước gõ gõ vào bàn làm cô trở lại với hiện thực.
Đối với cô, mấy bài toán này không hề khó tí nào, chỉ cần nhìn qua một lúc, cô đã giải xong và đi lại chỗ của giáo viên. Trên tay cầm viên phấn, mặt tỏ vẻ đắc ý, vừa cười vừa nói.
- Em trả thầy ạ!
- Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải công nhận thực lực của em, nhưng đừng vì vậy mà tỏ ra tự mãn. Nếu còn lần sau, ngồi lơ tơ mơ trong giờ của tôi, tôi sẽ gọi về phụ huynh của em. - Giọng thầy có phần tự hào nhưng cũng có phần nghiêm khắc và răng đe.
- Thầy cứ tự nhiên. - Miệng cười thoả mãn đi về chỗ ngồi.
Bàng toạ vừa chạm ghế, con bạn thân đã huých tay cô.
- Mày bớt giỡn mặt với ổng đi, học đây ba năm rồi, nay lớp 12 rồi mà chẳng lẻ mày không biết ổng có biệt danh sát thủ quần đen à!
( sát thủ quần đen là biệt danh mà tất cả học sinh trong trường nói về người thầy này. Ông có biệt danh như vậy một phần cũng là vì những đề toán hốc búa mà ông đưa ra và một điều quan trọng không kém là quanh năm suốt tháng với tất cả những bộ đồ tây mà ông đã dùng, dù có thay đổi màu áo ra sao thì chiếc quần ông mặc vẫn trung thành với một màu đen huyền, chưa bao giờ được ông thay đổi sang màu xám tro hay bất cứ màu gì khác.)
Lâm Tuyết Trinh, bạn thân của Minh Anh, ngồi kế cô trong lớp. Cô học cũng khá giỏi nhưng không quá xuất sắc. Tuyết Trinh thì có phần nữ tính, hoạt bát hơn Minh Anh. Đó cũng là điểm mạnh của Tuyết Trinh khiến cho nhiều nam sinh chú ý. Cũng vì vậy mà cô được mệnh danh là cô gái lẳng lơ trong trường và dính vào khá nhiều vụ rắc rối trong trường. Người luôn bên cạnh và giải quyết mọi vấn đề luôn là Minh Anh. Không ai có thể vượt mặt Minh Anh qua những lần cải lí.
- Lớp, đứng... - Tiếng lớp trưởng dõng dạc.
- Chào các em.
Giáo viên chỉ vừa mới rời cửa, mấy nữ sinh trong lớp lại tiếp tục nháo nhào lên vây quanh chàng lớp trưởng điển trai để hỏi bài. Hỏi bài chỉ là cái cớ để các nữ sinh có thể ngồi gần anh, mục đích chính vẫn là được ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh, dậy thì thành công của anh chàng này khi đang say sưa giảng bài.
Mai Ngọc Khuê, lớp trưởng 12A1, học lực giỏi, có thể coi là ngang tài ngang sức với Minh Anh nhưng anh có phần nhỉnh hơn vì được lòng dân chúng. Gương mặt góc cạnh, điển trai đến khó tả, có thể coi là một soái ca, nam thần và hot boy của trường trung học phổ thông. Anh có một tài lẻ mà ít người biết đến, đó là may dệt. Nhà anh không giàu, chỉ thuộc hạng B, khá giả và có một tiệm may. Ngoài giờ học, anh cũng hay phụ giúp gia đình quản lí tiệm may và cũng nhiều lần chính tay mình may cho khách. Con trai không khéo thì thôi, một khi đã khéo tay thì không ai bằng. Không một học sinh nào biết đến hoàn cảnh gia đình anh vì họ đã bị che mắt bởi sự hoàn hảo và hào nhoáng của anh ở trường.
- Này, này, này... mấy nhỏ này né ra coi. Chỗ này là của anh. - Một học sinh nam tiến lại chỗ của anh, quơ tay xua đuổi.
Ngô Phúc Thiện, bạn thân của Khuê, là học sinh cá biệt của lớp. Tuy 12A1 là lớp luôn đứng đầu khối trong tất cả các hoạt động nhưng đâu đấy vẫn len lỏi một học sinh luôn bày ra những trò bịp bợm như Thiện. Nguyên nhân vì sao Thiện được đưa vào lớp này cũng là vì những trò đùa hớ hên của mình, Thiện học lớp nào thì y như rằng lớp đó như một bãi chiến trường, thế nên tất cả các giáo viên đều đồng tình để anh vào lớp giỏi nhất khối vì nghĩ trong đây chỉ toàn những học sinh nghiêm túc, có thể trị được anh và không bị anh ảnh hưởng. Thầy cô đúng là có thể nhìn xa trong rộng, kết quả học tập của anh có phần chuyển biến tốt hơn từ khi anh chuyển vào lớp này nhưng vẫn luôn đội sổ. Thành tích của anh có thể coi là tốt hơn mọi học sinh ở các lớp còn lại nhưng lại không thể địch nổi với cái lớp 12A1 này.
- Mấy cái đứa này, thấy trai đẹp là tươm tướp tươm tướp hà. Về chỗ ngồi đi rồi lát anh đẹp trai sẽ đến hỏi thăm từng bàn. - Phúc Thiện chen vào ngồi chính giữa đám đông, tay vỗ vỗ vào vai thằng bạn, cười khoái chí.
Nghe vậy, tất cả nữ sinh giải tán với vẻ mặt khinh bỉ, bất mãn, không hiểu sao trong lớp mình lại có một thể loại như Thiện.
- Vậy mà cũng làm bạn được với bé trưởng lớp mình. - Học sinh A nói.
- Phải nói là bé trưởng của tụi mình quá tốt nên bị lợi dụng đó mà. - Học sinh B tiếp lời.
- Nói gì thì nói lớp trưởng của tụi mình vẫn là nhất. - Học sinh C kết lời.
- Ừ đúng rồi, chứ đâu như ai kia, ỷ mình học giỏi là vênh váo cái mặt lên, tao nói thiệt là mọi hành động nó làm tao không ưa được chỗ nào. - Học sinh A nói giọng mỉa mai, ánh mắt sắc bén lườm Minh Anh một cái rồi hất lên với đám bạn.
Thấy vậy, Tuyết Trinh định bênh vực bạn mình, đập bàn đứng phắc dậy thì bị Minh Anh nắm lấy tà áo dài kéo nhẹ xuống. Một tay vẫn khư khư cầm cuốn sách, mắt không rời, tay kia nắm lấy tà áo dài của Tuyết Trinh kéo nhè nhẹ và nói.
- Ngồi xuống đi. - Cô nói một tông hơi trầm.
- Nhưng... - Tuyết Trinh mặt cáu chân mày nhìn con bạn.
- Chó hoang không chủ, sủa bậy đừng quan tâm. - Mặt cô vẫn không một chút biểu cảm.
- Ờ ha, mày nói đúng, mình là quý 'sss tộc mà, tự nhiên đi chấp với súc vật làm gì, mày không nhắc thì tao lại quên. - Ngồi xuống ôm lấy cánh tay của Minh Anh mà nũng nịu.
- Ôi hai con less, đi thôi bây, ở đây tao gai ứ chịu được.
Nói xong thì cả bọn rủ nhau ra ngoài vì họ biết nếu còn ở đấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi máu đã sôi lên tới não vì những câu nói châm chọc của Minh Anh.
Còn về phần Minh Anh thì cứ bị Tuyết Trinh quấn chặt cái tay. Bỗng nhiên cô đặt quyển sách xuống bàn, nhẹ nhàng và dịu dàng vuốt vuốt mặt bàn như đang vuốt ve một con thú cưng. Tuyết Trinh thấy lạ liền hỏi.
- Con kia, mày làm gì vậy? Đọc sách nhiều quá chạm mạch rồi à?
- Ôi tội bé cưng của tao, gắn bó với em cũng từ đầu năm đến giờ mà nay lại bị ai đó giận cá chém em hả, ôi thương thương em nha. - Miệng hơi chu chu, kiểu sủng ái một ai đó.
- Ơ hay con này, tay tao sao mày không hỏi thăm, đi lo cho cái bàn, nó cứng hơn tao mà... - Tuyết Trinh vẻ mặt tức tối, buông cánh tay của Minh Anh ra và chỉ chỉ vào cái tay đỏ quét của mình.
- Haizz... Cuối cùng nó cũng buông mình ra, ngạt thở chết đi được. - Dùng tay còn lại xoa xoa cánh tay bị ôm chặt nãy giờ của mình, mặt toại nguyện.
- Ơ... con này lại hay... Thế thì tao cho mày chết, dám chơi bà hả...
Nói xong, Tuyết Trinh liền nhào đến ôm chặt thân hình mảnh khảnh của Minh Anh. Một tay cù lét, một tay sờ soạn lung tung, mặt đắc ý, miệng thì không ngưng nói.
- Dám giỡn mặt với bà hả... dám bơ bà hả... không thích bà ôm này.... bà cho mày chết... hahaha
- Eh... con biến thái này, buông tao ra coi... - Vừa cười vừa nói, một bầu không khí vui nhộn hiện lên.
Những gì xảy ra vừa rồi đều lọt vào mắt của hai chàng trai đang ngồi ở góc lớp. Khuê không biết vì sao lại cười, miệng nhếch lên một xíu. Phúc Thiện thì lại thấy tụi con gái cực kì phức tạp và cũng vô cùng nguy hiểm. Thiện đang ngơ ngơ thì thấy Khuê nhếch miệng cười. Bị phát hiện, anh lập tức trở về trạng thái như trước, mặt ngầu lòi chăm chú vào cuốn tập cầm ngược. Phúc Thiện di chuyển sang phía đối diện thằng bạn, mắt chăm chăm nhìn vào bìa vở.
- Giờ tao mới biết mày còn có khả năng đọc chữ ngược nữa, ghê thiệt, đúng là không phải loài người.
Vừa nghe Phúc Thiện nói xong, Ngọc Khuê lật đật, bối rối gấp quyển vở lại rồi đập thẳng vào đầu Phúc Thiện.
- Mày sao nói nhiều thế. - Nói xong, anh cuốn quyển vở lại, đứng dậy và đi ra ngoài, anh vẫn không quên bỏ lại một câu nói. - Đá cầu không?
Phúc Thiện cứ như vậy, không biết gì và đuổi theo Khuê.
- Đợi tao với, đi một mình gái nó bu thì đừng có kiếm tao giải tán hộ đấy.
Khuê quyết định dừng lại và đợi thằng bạn ngố tàu này. Khuê căn bản là không biết từ chối vì sợ người khác tổn thương nên đi dâu cũng phải có Phúc Thiện kề bên, không thì phiền phức đầy người.
Đi ngang qua chỗ người con gái ấy, Khuê không quên liếc nhìn một cái, trong đầu thầm nghĩ "cute". Còn riêng về phần Phúc Thiện, rất nhiều câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp, đầu anh như một mớ hỗn độn, anh nghĩ " cái lớp này đúng toàn những thành phần nguy hiểm vãi ra ấy, loài gì chứ chả phải loài người, học thì như siêu nhân nhưng nhân cách thì không tầm thường một tí nào, sao mấy ông thầy bà cô lại cho mình vào cái lớp đáng sợ như vầy nhỉ? Tự nhiên thấy lo cho bản thân mỏng manh yếu đuối không một nơi nương tựa như mình quá... ( ổng đang nghĩ cái gì vậy chời ahihi - 1 giây nhiều chuyện của tg =))
Hết chương 1.
Tới đây là hết rồi, mong các bạn ủng hộ truyện của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook