Cô ta vốn định dẫn theo ba đứa con để có thể giữ lấy tiền an ủi chăm sóc của Thẩm Tranh, kết quả ba đứa nhỏ kia đúng là loại vô ơn!
Chỉ vì cô ta gả đứa con thứ ba lúc nào cũng bày ra vẻ mặt khóc tang của Thẩm Tranh cho một tên què giàu có mà thằng cả đã nhốt cô ta vào chuồng chó ngao tây tạng.

Cô ta bị hai con chó ngao tây tạng cắn xé tới chết! Loại cảm giác đau đớn kia tới hiện tại cô ta vẫn còn nhớ rõ! Cô ta hận!
Mà Từ Hiểu Lạc đã chiếm mất vị trí của cô ta lại là thanh mai trúc mã với Chu Ngạn Văn, thuận lý thành chương mà gả cho Chu Ngạn Văn.

Hai người hòa thuận êm ấm, tương kính như tân.

Cha mẹ chồng cũng hòa thuận, cô em chồng chú em chồng cũng rất tốt với Từ Hiểu Lạc, hôn nhân của Từ Hiểu Lạc đúng là hoàn mỹ hệt như trong truyện vẫn miêu tả.

Cuối cùng, hai vợ chồng còn cùng mở một nhà máy, cùng phát dương quang đại nhà máy kia, thành thủ phủ toàn thành phố.

Kiếp trước, đợi khi cô ta biết mình mới là con gái Từ gia, tất cả đã quá muộn màng.

Lúc đó, toàn bộ vinh nhục của Từ gia đã nhờ cậy hết vào Từ Hiểu Lạc với Chu Ngạn Văn.


Mà cuộc sống của cô ta đầy rẫy vấn đề như vậy, sao Từ gia có thể cần một người con gái ruột thịt như thế?
Nếu hiện tại đã có cơ hội trọng sinh trở về, cô ta muốn giành lại hết tất cả thuộc về mình.

May mắn là khi cô ta trọng sinh về, tất cả vẫn còn kịp.

Cô ta để Từ gia phát hiện ra cô ta từ lúc thật sớm, thành công trở lại Từ gia, cũng đổi tên thành Từ Nhã Thu, đồng thời loại bỏ tên Phương Hiểu Lạc ra khỏi hộ khẩu Từ gia.

Nhưng cái con nhỏ Phương Hiểu Lạc giả mạo đáng chét này lại ỷ lại Từ gia không chịu đi.

Kiếp này, cô ta muốn gả cho Chu Ngạn Văn, trở thành phu nhân giàu có nhất toàn thành phố tương lai, hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Phương Hiểu Lạc cứ ở lỳ lại đây không chịu đi như thế sao được?
Về phần đủ thứ xui xẻo nhà Thẩm Tranh, để Phương Hiểu Lạc nhấm nháp đi! Là Phương Hiểu Lạc nợ cô ta, Phương Hiểu Lạc nên trả nợ!
Thẩm Tranh có cần lấy vợ không?
Không, thật ra hắn chỉ cần một bảo mẫu trông con, chăm sóc mẹ giúp mình.


Hiện tại hai người đã lăn lên giường, đã gạo nấu thành cơm, đương nhiên Phương Hiểu Lạc cũng phải gả cho Thẩm Tranh.

Về phần Chu Ngạn Văn, Phương Hiểu Lạc phạm phải chuyện như vậy, chắc chắn Chu gia sẽ không cho loại tàn hoa bại liễu không biết xấu hổ như thế vào cửa.

Vì bồi thường cho cô ta, Từ gia chắc chắn sẽ để cô ta gả ho Chu Ngạn Văn, coi như bồi thường.

Cuộc sống tươi đẹp của Từ Nhã Thu cô ta sắp bắt đầu rồi!
Ngay sau đó, cha cô ta là Từ Chí Cương trực tiếp đạp tung cửa phòng!
Cửa phòng đột nhiên bị đá bay, Từ Nhã Thu tiếp tục màn biểu diễn của cô ta:
“Hiểu Lạc, cô… sao cô có thể làm chuyện như thế với Thẩm đoàn trưởng?”
“Hiểu Lạc, cho dù cô có ý kiến với tôi cũng không thể hại tôi như thế, cô làm như thế, ngày sau tôi biết phải sống thế nào nữa?”
“Không sống được thì đi chết ngay đi!”
Giọng nói lạnh lùng tuyền tới, trực tiếp khiến Từ Nhã Thu đờ ra.

Cô ta nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ trước mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi.

Khung cảnh trong phòng hoàn toàn không phải vẻ xốc xếch không thể chịu đựng nổi sau khi nam nữ hoan ái, cả căn phòng sạch sẽ chỉnh tề, cửa sổ mở rộng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương