Cuộc sống nghèo khó này khiến Ngô Hà Hoa biết rằng mình không sống nổi.
Không phải bà ta không muốn sống, mà là không có trụ cột trong nhà, bà ta thực sự không sống nổi.
Bà ta biết rõ mình là một gánh nặng vô cùng lớn.
La Lăng si tình kia, căn bản không gánh nổi.
Trước đây Ngô Hà Hoa có chút gia sản, một mình nuôi Cố Lỗi lớn lên cũng suýt chết vì cực mệt.
La Lăng vừa phải nuôi con, vừa phải chăm sóc bà ta, vừa phải đối mặt với gia cảnh khó khăn, làm sao có thể chịu đựng được?
Thay vì cả nhà cùng chết đói, không bằng để bà ta xuống dưới tìm Cố Lỗi trước.
Đáng tiếc...!Ánh mắt thất thần nhìn La Lăng, Ngô Hà Hoa thấy lòng đau đớn vô cùng.
"Ô...!ô...!ô..."
Ngô Hà Hoa tê liệt, không nhịn được lại đập chân, chua xót đau lòng khóc lên.
"Ô...!ô...!ô..."
Mọi người nghe bà ta khóc, cũng không nhịn được đỏ mắt.
"Khóc được thì tốt, có khổ thì đừng giấu trong lòng.
Chị gái, chị mạnh mẽ cả đời, không thể gục ngã được."
Nói thì nói vậy nhưng nhìn cảnh mẹ chồng nàng dâu nhà họ Cố nghèo rớt mồng tơi, mọi người vẫn rất hiểu cho Ngô Hà Hoa.
Không trách Ngô Hà Hoa muốn tìm đến cái chết, nếu đổi lại là họ, họ cũng không chịu nổi.
Ở nơi này của họ, phụ nữ không có mấy người sống thọ được.
Ngô Hà Hoa bốn mươi lăm tuổi, có thể được mọi người trong làng tôn kính gọi là chị gái, có thể thấy được hoàn cảnh ở đây tệ đến mức nào.
Ngoại trừ những người con cái hiếu thuận, lại có năng lực.
Phụ nữ có thể sống qua tuổi năm mươi, ở thôn Thạch Liễu cũng coi như là sống thọ.
Nơi đây hẻo lánh, mấy chục năm như một, căn bản sẽ không thay đổi.
Ngoại trừ những năm bên ngoài đánh trận, binh hoang mã loạn, đàn ông ở đây vẫn luôn rất khó lấy vợ.
Những ngôi làng gần đây, hễ có chút tiền đồ, có chút bản lĩnh, lại có chút tình cảm với con gái, đều sẽ không gả con gái đến đây.
Cho dù lễ cưới của thôn Thạch Liễu cho nhiều nhất vào năm tám mươi, đã có ba bốn trăm tệ cũng không có ai muốn.
Cuộc sống ở đây, thực sự quá khó khăn.
Nước uống phải nhờ người ngày ngày từ trên núi gánh xuống.
Ở đây, không có người lười biếng.
Cho dù là kẻ lười biếng thực sự, hắn ta cũng phải gánh nước trồng trọt.
Nếu không hắn ta sẽ phải thắt cổ chờ chết đói.
Nơi đây còn chưa có đường, đường núi rất gồ ghề, vô cùng hao giày.
Muốn ra khỏi làng chỉ có thể đi cáp treo, vượt sông An Giang.
Cái cáp treo đó, lại càng dốc.
Cứ cách một thời gian, sẽ có người rơi xuống chết đuối.
Cho dù là người già cả cũng có thể trượt tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook