8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em
-
Chương 13
Khoảng năm phút sau khi Vụ Nùng Nùng đi, Ninh Mặc đã họp xong ra ngoài. Đi về phía bàn tiếp tân của Khúc Duyệt Y, cau mày, “Cô ấy đâu?”
Khúc Duyệt Y vội nhỏ giọng nói: “Vụ tiểu thư đi trước rồi ạ.”
Ninh Mặc đi về phía Giản Nhiễm, “Sao em lại tới đây?”
“Người ta nhớ anh mà.” Giản Nhiễm nũng nịu kéo tay Ninh Mặc, “À, vừa nãy em gặp cô giáo Vụ, cô ấy nói muốn trao đổi với anh về chuyện cho chúng em đến Hằng Viễn thực tập, năm nay người ta phải thực tập rồi đấy, lão gia anh không thể mở lòng từ bi cho khoa em đến Hằng Viễn thực tập ư?”
Giản Nhiễm kéo cánh tay Ninh Mặc đi vào thang máy, Khúc Duyệt Y không nghe được câu trả lời của Ninh Mặc, nhưng cô lại nghĩ thầm không hay rồi, lắc đầu thở dài, xem ra cô nàng Giản Nhiễm này cũng không đi xa được.
Ninh Mặc ghét nhất là kiểu người lấy việc công làm việc tư, hoặc là ỷ thế quen biết anh mà đưa ra nhiều đòi hỏi trong công việc.
Rõ ràng Giản Nhiễm đã mắc phải điều kiêng kị của Ninh Mặc.
Khúc Duyệt Y nhìn mỹ phẩm hàng hiệu trong tay, vẻ mặt tiếc nuối, tiếc là sau này không được hưởng mấy món quà như thế này nữa rồi, những thứ nho nhỏ này giá trị cũng không hề nhỏ, có vài thứ có tiền cũng không chắc có thể mua được, tất cả đều là quà biếu quan lớn.
Cứ nhìn bóng dáng Giản Nhiễm, Khúc Duyệt Y lại cảm thấy những cô bạn gái của Ninh Mặc mặc dù mỗi người một vẻ, nhưng nhìn bóng dáng đều cực kỳ giống Vụ Nùng Nùng.
Có điều đãi ngộ lại khác nhau.
Khúc Duyệt Y vẫn nhớ, tám năm trước khi cô là thư ký của Ninh Mặc, thường xuyên bị những chuyện tai tiếng của Ninh Mặc làm luống cuống tay chân. Không phải vì Ninh Mặc trăng hoa bao nhiêu mà vì những ngôi sao ấy cứ thích mượn hơi phú hào siêu cấp để đánh bóng tên tuổi, mỗi lần gặp phải loại chuyện này, Ninh Mặc luôn sầm mặt lệnh cho cô mau chóng đi xử lý, xóa sạch sẽ tất cả.
Vậy mà sau khi Vụ Nùng Nùng bỏ đi, Ninh Mặc lại không để cô đi xử lý những chuyện xấu đó nữa.
Những người bạn gái sau đó của anh, không ai được hưởng thụ đãi ngộ ấy.
Sự thật chứng minh, quả nhiên Khúc Duyệt Y là người hiểu Ninh Mặc nhất, không quá mấy ngày, Ninh Mặc đã gọi điện thoại cho cô, “Mua giúp tôi một món quà giá trị tặng cho Giản Nhiễm, ừm, còn nữa sau này không được để Giản Nhiễm đi lên tầng chín mươi lăm, ngoài ra thông báo với Vụ Nùng Nùng, nói năm nay Hằng Viễn nhận sinh viên khoa kiến trúc trường đại học A đến thực tập.”
Khúc Duyệt Y nắm tay than thở, ba trăm tám mươi bảy ngày đấy, Giản Nhiễm đã lập được kỷ lục ba trăm tám mươi bảy ngày, mà những cô bạn gái trước đây của Ninh Mặc không ai vượt qua một năm, Khúc Duyệt Y vốn tưởng rằng vị tiểu thư Giản Nhiễm này sẽ thành bà chủ của Hằng Viễn, nào ngờ vẫn rơi vào cảnh thất bại mà đi.
Còn chuyện đồng ý thực tập kia, Khúc Duyệt Y đoán đó là quà chia tay mà Ninh Mặc tặng cho Giản Nhiễm.
Chẳng ai lo nỗi bất hạnh tiếc thương của Giản Nhiễm, khi Vụ Nùng Nùng nhận được điện thoại của Khúc Duyệt Y thì vui mừng chết mất. Nhưng nhiều ngày nay cô đang bận chuẩn bị cho buổi tọa đàm của ông Ninh Ân bố Ninh Mặc, may mà thông báo được chuyện vui khiến cho buổi tọa đàm rất thành công. Mặc dù không dùng tên tuổi Paul · Solomon, nhưng không hề ảnh hưởng đến làn sóng cao trào từ bài giảng mà Ninh Ân đem đến.
Bản thân Vụ Nùng Nùng cô nghe cũng dạt dào hứng thú, vì nhiều người dự thính nên chủ đề của Ninh Ân vô cùng dễ hiểu và rộng khắp, nhưng ngôn ngữ lại hài hước dí dỏm, xen kẽ cả kiến thức đại học để trao đổi, gừng đúng là già vẫn cay hơn.
“Bác, cháu cảm ơn bác đã tới giảng cho chúng cháu, thật sự là dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.” Vụ Nùng Nùng nhiệt tình tiến lên, do dự có nên nói với Ninh Ân chuyện cô muốn đi theo học hỏi ông không. Nhưng lại sợ bị từ chối, lúc này cô còn hồi hộp hơn hồi muốn thổ lộ với Lư Vực.
“Các cháu cũng sắp đặt rất tốt. Nùng Nùng à, rảnh thì đến nhà bác chơi nhé, bác gái của cháu còn nhờ bác gửi lời cho cháu, bà ấy có chuyện này muốn nhờ cháu giúp, lúc nào rảnh cháu đến gặp bà ấy đi.”
“Vâng ạ.” Vụ Nùng Nùng sẵn lòng đồng ý ngay, cơ hội gần gũi thân cận đến tận cửa thế này đương nhiên cô phải quý trọng rồi, thế nên cũng không vội nói chuyện học tập với Ninh Ân.
Chuyện tốt luôn phải từ từ từng bước.
Chuyện thực tậpVụ Nùng Nùng chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng hừng hực khí thế mà triển khai vào cuối kỳ, giảng viên dẫn đầu là cô đây đương nhiên cũng phải đến Hằng Viễn.
Có điều Vụ Nùng Nùng là người hiểu rõ tinh túy của việc câu cá, tám năm nay luôn kiên nhẫn tôi luyện bản thân, cô còn đặc biệt tham gia hội câu cá, hiểu rằng lúc câu cá thì lòng không thể thắc thỏm cá.
Trong lòng bạn mà cứ mong ngóng phải câu được cá mang về nấu canh uống, thì thể nào cá cũng không chịu mắc câu đâu.
Vì vậy mà có vẻ như Vụ Nùng Nùng còn cố ý trốn tránh Ninh Mặc, thực tập một tuần rồi mà cô và Ninh Mặc chưa gặp nhau lần nào.
Ngày thực tập cuối cùng, thứ Sáu.
Thời tiết âm u, ép người ta thở không nổi, dự báo thời tiết nói sắp có một trận bão tuyết.
Vụ Nùng Nùng ngồi trên bậc thềm cạnh cửa chính của Hằng Viễn, vùi đầu giữa hai gối, chau mày, cái dạ dày đáng ghét này mà đau thì đúng là muốn mạng mà.
Một tay Vụ Nùng Nùng đặt trên dạ dày, một tay đặt trên một nút điện thoại đang để trong túi, nghĩ rằng nếu kế hoạch của mình thất bại thì cô phải nhanh chóng tìm người tới cứu. Về phần người nào, Vụ Nùng Nùng nghĩ trước nghĩ sau cũng không tìm được ai cô có thể cầu cứu ở thành phố A này, có lẽ chỉ có đồng nghiệp tới đón mình thôi.
Còn chuyện cô bị đau dạ dày, đúng thế, là chính cô tạo thành.
Sau cú đánh tám năm trước, Vụ Nùng Nùng nhanh chóng đi Mĩ, cảm xúc không có chỗ trút, ngoài mượn rượu giải sầu thì chẳng còn cách nào khác, hành hạ thảm thương cái dạ dày vốn khỏe mạnh, giống như lòng cô vậy.
Ngàn vết thương trăm lỗ thủng.
Kể từ đó, dù là ăn nhiều, hay ăn một ít đồ ăn kích thích thì cơn đau dạ dày luôn đúng giờ mà tới, còn chuẩn hơn cả kinh nguyệt.
Nỗi lòng Vụ Nùng Nùng rất cay đắng, nhưng dù cay đắng đến mức nào, cô cũng phải hoàn thành chuyện đó, nếu không đời này cô sẽ luôn gặp ác mộng, không thể ngủ yên.
Nếu không còn cách nào khác thì Vụ Nùng Nùng cũng không muốn trình diễn cái khổ nhục kế này, mặc dù kế hoạch này là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, trước đó đã suy tính kỹ lưỡng nhưng vẫn có những chuyện không thể dự tính được.
Ví dụ như, sao cô có thể khẳng định Ninh Mặc chắc chắn sẽ nhìn thấy mình lúc này?
Và sao có thể khẳng định được, khi thấy cô Ninh Mặc chắc chắn sẽ tiến lên hỏi han?
Lòng Vụ Nùng Nùng đánh trống, cầu xin các vị thần tiên ban phước.
Có lẽ vì thành tâm, nên khi Nùng Nùng đau đến choáng váng thì có âm thanh truyền đến bên tai, “Sao em lại ngồi ở đây?”
Lúc Vụ Nùng Nùng ngẩng đầu lên, mặt cô chứa đầy nước mắt, cô luôn đặc biệt nhạy cảm với đau đớn.
Ngày bé chỉ một mũi tiêm thôi cũng có thể biến cả nhà rơi vào cảnh gà bay chó sủa, đến ông nội ra mặt cũng chẳng tác dụng, thế nên khi bị ốm chỉ có thể uống thuốc, không thể tiêm.
Sau này lại có Ninh Mặc. Tuy rằng người này có thể kìm chế cô mọi nơi mọi chốn, nhưng chỉ có chuyện bị ốm này là phải đành chịu cô. Không thể truyền dịch, không thể tiêm, chỉ có thể uống thuốc.
Có một lần ốm rất nặng, thật sự không thể không truyền nước biển, Ninh Mặc khuyên can hết lời, nói là dùng trực thăng mời riêng một y tá nghe nói châm kim không đau từ Nam Kinh đến truyền nước biển cho cô.
Cho dù vậy, Vụ Nùng Nùng cũng không thuận theo, Ninh Mặc ở bên cạnh nói hết lời hay, thậm chí còn nhượng bộ đến mức cam đoan sau này sẽ thông báo kịp thời cho Vụ Nùng Nùng tất cả hành tung của Lư Vực, còn phải giúp cô theo đuổi được Lư Vực mới thôi.
Cho dù vậy, khi châm kim, móng tay Vụ Nùng Nùng vẫn cào ra năm vết máu trên mu bàn tay Ninh Mặc. Ngay đến ông cụ cũng không nỡ nhìn, liên tục xin lỗi Ninh Mặc.
Khúc Duyệt Y vội nhỏ giọng nói: “Vụ tiểu thư đi trước rồi ạ.”
Ninh Mặc đi về phía Giản Nhiễm, “Sao em lại tới đây?”
“Người ta nhớ anh mà.” Giản Nhiễm nũng nịu kéo tay Ninh Mặc, “À, vừa nãy em gặp cô giáo Vụ, cô ấy nói muốn trao đổi với anh về chuyện cho chúng em đến Hằng Viễn thực tập, năm nay người ta phải thực tập rồi đấy, lão gia anh không thể mở lòng từ bi cho khoa em đến Hằng Viễn thực tập ư?”
Giản Nhiễm kéo cánh tay Ninh Mặc đi vào thang máy, Khúc Duyệt Y không nghe được câu trả lời của Ninh Mặc, nhưng cô lại nghĩ thầm không hay rồi, lắc đầu thở dài, xem ra cô nàng Giản Nhiễm này cũng không đi xa được.
Ninh Mặc ghét nhất là kiểu người lấy việc công làm việc tư, hoặc là ỷ thế quen biết anh mà đưa ra nhiều đòi hỏi trong công việc.
Rõ ràng Giản Nhiễm đã mắc phải điều kiêng kị của Ninh Mặc.
Khúc Duyệt Y nhìn mỹ phẩm hàng hiệu trong tay, vẻ mặt tiếc nuối, tiếc là sau này không được hưởng mấy món quà như thế này nữa rồi, những thứ nho nhỏ này giá trị cũng không hề nhỏ, có vài thứ có tiền cũng không chắc có thể mua được, tất cả đều là quà biếu quan lớn.
Cứ nhìn bóng dáng Giản Nhiễm, Khúc Duyệt Y lại cảm thấy những cô bạn gái của Ninh Mặc mặc dù mỗi người một vẻ, nhưng nhìn bóng dáng đều cực kỳ giống Vụ Nùng Nùng.
Có điều đãi ngộ lại khác nhau.
Khúc Duyệt Y vẫn nhớ, tám năm trước khi cô là thư ký của Ninh Mặc, thường xuyên bị những chuyện tai tiếng của Ninh Mặc làm luống cuống tay chân. Không phải vì Ninh Mặc trăng hoa bao nhiêu mà vì những ngôi sao ấy cứ thích mượn hơi phú hào siêu cấp để đánh bóng tên tuổi, mỗi lần gặp phải loại chuyện này, Ninh Mặc luôn sầm mặt lệnh cho cô mau chóng đi xử lý, xóa sạch sẽ tất cả.
Vậy mà sau khi Vụ Nùng Nùng bỏ đi, Ninh Mặc lại không để cô đi xử lý những chuyện xấu đó nữa.
Những người bạn gái sau đó của anh, không ai được hưởng thụ đãi ngộ ấy.
Sự thật chứng minh, quả nhiên Khúc Duyệt Y là người hiểu Ninh Mặc nhất, không quá mấy ngày, Ninh Mặc đã gọi điện thoại cho cô, “Mua giúp tôi một món quà giá trị tặng cho Giản Nhiễm, ừm, còn nữa sau này không được để Giản Nhiễm đi lên tầng chín mươi lăm, ngoài ra thông báo với Vụ Nùng Nùng, nói năm nay Hằng Viễn nhận sinh viên khoa kiến trúc trường đại học A đến thực tập.”
Khúc Duyệt Y nắm tay than thở, ba trăm tám mươi bảy ngày đấy, Giản Nhiễm đã lập được kỷ lục ba trăm tám mươi bảy ngày, mà những cô bạn gái trước đây của Ninh Mặc không ai vượt qua một năm, Khúc Duyệt Y vốn tưởng rằng vị tiểu thư Giản Nhiễm này sẽ thành bà chủ của Hằng Viễn, nào ngờ vẫn rơi vào cảnh thất bại mà đi.
Còn chuyện đồng ý thực tập kia, Khúc Duyệt Y đoán đó là quà chia tay mà Ninh Mặc tặng cho Giản Nhiễm.
Chẳng ai lo nỗi bất hạnh tiếc thương của Giản Nhiễm, khi Vụ Nùng Nùng nhận được điện thoại của Khúc Duyệt Y thì vui mừng chết mất. Nhưng nhiều ngày nay cô đang bận chuẩn bị cho buổi tọa đàm của ông Ninh Ân bố Ninh Mặc, may mà thông báo được chuyện vui khiến cho buổi tọa đàm rất thành công. Mặc dù không dùng tên tuổi Paul · Solomon, nhưng không hề ảnh hưởng đến làn sóng cao trào từ bài giảng mà Ninh Ân đem đến.
Bản thân Vụ Nùng Nùng cô nghe cũng dạt dào hứng thú, vì nhiều người dự thính nên chủ đề của Ninh Ân vô cùng dễ hiểu và rộng khắp, nhưng ngôn ngữ lại hài hước dí dỏm, xen kẽ cả kiến thức đại học để trao đổi, gừng đúng là già vẫn cay hơn.
“Bác, cháu cảm ơn bác đã tới giảng cho chúng cháu, thật sự là dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.” Vụ Nùng Nùng nhiệt tình tiến lên, do dự có nên nói với Ninh Ân chuyện cô muốn đi theo học hỏi ông không. Nhưng lại sợ bị từ chối, lúc này cô còn hồi hộp hơn hồi muốn thổ lộ với Lư Vực.
“Các cháu cũng sắp đặt rất tốt. Nùng Nùng à, rảnh thì đến nhà bác chơi nhé, bác gái của cháu còn nhờ bác gửi lời cho cháu, bà ấy có chuyện này muốn nhờ cháu giúp, lúc nào rảnh cháu đến gặp bà ấy đi.”
“Vâng ạ.” Vụ Nùng Nùng sẵn lòng đồng ý ngay, cơ hội gần gũi thân cận đến tận cửa thế này đương nhiên cô phải quý trọng rồi, thế nên cũng không vội nói chuyện học tập với Ninh Ân.
Chuyện tốt luôn phải từ từ từng bước.
Chuyện thực tậpVụ Nùng Nùng chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng hừng hực khí thế mà triển khai vào cuối kỳ, giảng viên dẫn đầu là cô đây đương nhiên cũng phải đến Hằng Viễn.
Có điều Vụ Nùng Nùng là người hiểu rõ tinh túy của việc câu cá, tám năm nay luôn kiên nhẫn tôi luyện bản thân, cô còn đặc biệt tham gia hội câu cá, hiểu rằng lúc câu cá thì lòng không thể thắc thỏm cá.
Trong lòng bạn mà cứ mong ngóng phải câu được cá mang về nấu canh uống, thì thể nào cá cũng không chịu mắc câu đâu.
Vì vậy mà có vẻ như Vụ Nùng Nùng còn cố ý trốn tránh Ninh Mặc, thực tập một tuần rồi mà cô và Ninh Mặc chưa gặp nhau lần nào.
Ngày thực tập cuối cùng, thứ Sáu.
Thời tiết âm u, ép người ta thở không nổi, dự báo thời tiết nói sắp có một trận bão tuyết.
Vụ Nùng Nùng ngồi trên bậc thềm cạnh cửa chính của Hằng Viễn, vùi đầu giữa hai gối, chau mày, cái dạ dày đáng ghét này mà đau thì đúng là muốn mạng mà.
Một tay Vụ Nùng Nùng đặt trên dạ dày, một tay đặt trên một nút điện thoại đang để trong túi, nghĩ rằng nếu kế hoạch của mình thất bại thì cô phải nhanh chóng tìm người tới cứu. Về phần người nào, Vụ Nùng Nùng nghĩ trước nghĩ sau cũng không tìm được ai cô có thể cầu cứu ở thành phố A này, có lẽ chỉ có đồng nghiệp tới đón mình thôi.
Còn chuyện cô bị đau dạ dày, đúng thế, là chính cô tạo thành.
Sau cú đánh tám năm trước, Vụ Nùng Nùng nhanh chóng đi Mĩ, cảm xúc không có chỗ trút, ngoài mượn rượu giải sầu thì chẳng còn cách nào khác, hành hạ thảm thương cái dạ dày vốn khỏe mạnh, giống như lòng cô vậy.
Ngàn vết thương trăm lỗ thủng.
Kể từ đó, dù là ăn nhiều, hay ăn một ít đồ ăn kích thích thì cơn đau dạ dày luôn đúng giờ mà tới, còn chuẩn hơn cả kinh nguyệt.
Nỗi lòng Vụ Nùng Nùng rất cay đắng, nhưng dù cay đắng đến mức nào, cô cũng phải hoàn thành chuyện đó, nếu không đời này cô sẽ luôn gặp ác mộng, không thể ngủ yên.
Nếu không còn cách nào khác thì Vụ Nùng Nùng cũng không muốn trình diễn cái khổ nhục kế này, mặc dù kế hoạch này là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, trước đó đã suy tính kỹ lưỡng nhưng vẫn có những chuyện không thể dự tính được.
Ví dụ như, sao cô có thể khẳng định Ninh Mặc chắc chắn sẽ nhìn thấy mình lúc này?
Và sao có thể khẳng định được, khi thấy cô Ninh Mặc chắc chắn sẽ tiến lên hỏi han?
Lòng Vụ Nùng Nùng đánh trống, cầu xin các vị thần tiên ban phước.
Có lẽ vì thành tâm, nên khi Nùng Nùng đau đến choáng váng thì có âm thanh truyền đến bên tai, “Sao em lại ngồi ở đây?”
Lúc Vụ Nùng Nùng ngẩng đầu lên, mặt cô chứa đầy nước mắt, cô luôn đặc biệt nhạy cảm với đau đớn.
Ngày bé chỉ một mũi tiêm thôi cũng có thể biến cả nhà rơi vào cảnh gà bay chó sủa, đến ông nội ra mặt cũng chẳng tác dụng, thế nên khi bị ốm chỉ có thể uống thuốc, không thể tiêm.
Sau này lại có Ninh Mặc. Tuy rằng người này có thể kìm chế cô mọi nơi mọi chốn, nhưng chỉ có chuyện bị ốm này là phải đành chịu cô. Không thể truyền dịch, không thể tiêm, chỉ có thể uống thuốc.
Có một lần ốm rất nặng, thật sự không thể không truyền nước biển, Ninh Mặc khuyên can hết lời, nói là dùng trực thăng mời riêng một y tá nghe nói châm kim không đau từ Nam Kinh đến truyền nước biển cho cô.
Cho dù vậy, Vụ Nùng Nùng cũng không thuận theo, Ninh Mặc ở bên cạnh nói hết lời hay, thậm chí còn nhượng bộ đến mức cam đoan sau này sẽ thông báo kịp thời cho Vụ Nùng Nùng tất cả hành tung của Lư Vực, còn phải giúp cô theo đuổi được Lư Vực mới thôi.
Cho dù vậy, khi châm kim, móng tay Vụ Nùng Nùng vẫn cào ra năm vết máu trên mu bàn tay Ninh Mặc. Ngay đến ông cụ cũng không nỡ nhìn, liên tục xin lỗi Ninh Mặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook