[8 Chòm Sao] Tên Lạnh Lùng Và Những Người Bạn
-
Chương 46
- Mọi người dậy rồi sao! Tớ mang cháo vào cho Bình Bình đây!
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến ai cũng không kịp tiêu hoá. Đến khi Bảo Bình đã đi được 1 khoảng thời gian thì họ mới định thần lại rồi nhẹ mỉm cười sau đó là ai về phòng náy, mỗi người 1 việc.
Bảo Bình đến bệnh viện, cô đứng trước phòng bệnh mà chân không tài nào nhấc lên nổi bước vào, cô cũng không thể thể đưa cánh tay mở cửa ra, có lẽ cô sợ phải đối mặt với Thiên Bình, đêm hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều và cô quyết định sẽ đối mặt với Thiên Bình, cô vốn không phải là người thích mãi trốn tránh.
Suy nghĩ 1 lúc, hít sâu rồi thở ra mạnh để làm cơ thể thoải mái hơn rồi đưa tay nhẹ mở cửa. Bảo Bình khẽ đưa mắt vào nhìn bên trong, Nhân Mã đang chăm sóc cho Thiên Bình, cô ấy đã tỉnh dậy. Bảo Bình dĩ nhiên biết chuyện này nên sáng nay cô mới dậy sớm nấu cháo mang vào cho Thiên Bình.
Thấy Nhân Mã tận tình chăm sóc cho Thiên Bình, cả 2 trong rất vui vẻ, Bảo Bình không muốn làm phiền cả 2 nên đã nhẹ đóng cửa và ngồi xuống hàng ghế bên cạnh.
Lúc sau, Nhân Mã mở cửa ra liền thấy Bảo Bình ngồi ở bên ngoài. Bảo Bình nghe tiếng mở của, cô giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.
- Bảo Bảo! Sao em lại ngồi ở đây? - Nhân Mã nhìn cô hỏi.
- Em đến thăm Bình Bình! - Bảo Bình cười trả lời nhưng đâu đó lại có 1 sự ngượng ngạo khó tả ở nơi cô.
- Vậy sao em không vào trong? Bình nhi đã tỉnh dậy rồi! - Nhân Mã ngạc nhiên nhìn Bảo Bình, 1 lúc sau mới định thần lại hỏi.
- AK! Em.... AK! Em có nghe mọi người nói! - Bảo Bình không biết nên nói thế nào nên khá ấp úng rồi lãng tráng sang câu hỏi thứ 2.
- Thế vậy em vào thăm Bình nhi đi! Anh ra ngoài mua chút gì đó cho em ấy ăn!
- Em có nấu cháo mang vào cho Bình Bình! Anh chăm sóc cậu ấy cũng cả đêm rồi, anh về KTX nghĩ đi, em sẽ ở lại chăm sóc cậu ấy!
- Vậy được, anh về KTX trước! Tối anh lại vào! - Nhân Mã thấy Bảo Bình lúc này không còn lạnh lùng nhưng khi nói chuyện với anh có chút gì đó ngượng ngạo, xa lạ, anh biết vì sao nên lên tiếng đồng ý.
Bảo Bình nhẹ gật đầu. Khi Nhân Mã đã đi khuất thì Bảo Bình mới đưa tay mở cửa rồi bước vào.
- Bình Bình! Tớ vào thăm cậu đây!
- Bảo Bảo!? - Thiên Bình nghe thấy tiếng nói thì liền nhìn sang cửa ra vào, thấy Bảo Bình đang lén lút bước vào, miệng thì cười với cô nên vô cùng ngạc nhiên.
- Um...! Tớ có mang cháo vào cho cậu nà! - Bảo Bình đi vào, để cháo trên bàn rồi nói.
- Um... Cảm ơn cậu! - Thiên Bình sau khi nhìn Bảo Bình ngạc nhiên thì khi thấy Bảo Bình đi lại đặc đồ lên bàn, cô trở lại hiện tại rồi nhẹ mỉm cười.
- Vết thương còn đau không? - Bảo Bình nhìn vào vết thương hỏi, tâm cô có chút khó chịu khi nhìn thấy nó.
- Không còn!
- Thế à! Àk, cậu ăn cháo luôn nhá! - Bảo Bình đánh sang chuyện khác.
- Um...! Nhưng có ăn được không đấy? - Thiên Bình làm mặt nghi ngờ hỏi.
- Tớ đảm bảo an toàn! Bao ngon luôn! - Bảo Bình chu chu cái mỏ nói.
- Vậy phải thử xem sao a! - Thiên Bình lại trêu Bảo Bình.
Bảo Bình gật đầu rồi ngồi xuống "Đúc" Thiên Bình "mum". Vừa đúc vừa thao thao bất tuyệt về quá trình nấu cháo rồi lại tới chuyện trên trời dưới đất.
Vết thương làm Thiên Bình đau nhưng khi thấy Bảo Bình như thế không chỉ không mệt mỏi mà ngược lại vô cùng vui vì Bảo Bình đã trở lại trước đây. Mặc cho chuyện Bảo Bình kể là chuyện không đâu nhưng cô cũng vẫn chú tâm nghe và cười rất vui vẻ.
Ánh chiều tà buông xuống, Nhân Mã vào viện chăm sóc cho Thiên Bình nên Bảo Bình tạm biệt Thiên Bình trở về KTX.
Bảo Bình chọn cách đi bộ về nhà, khuôn mặt vui vẻ đã biến mất, lạnh lùng, khó gần là những gì mọi người xung quanh nghĩ về cô. Chẳng phải Bảo Bình đã thay đổi trở về con người lúc trước rồi sao? Không! Cô không hề thay đổi, cô chỉ đang làm 1 thứ gì đó để lòng mình cảm thấy dễ chịu hơn, cô thú thật với bản thân mình rằng khi cô trở nên lạnh lùng trong thời gian qua trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cô lại không thể tha thứ, kể cả hiện tại cũng vậy, có lẽ bản tính vốn có của cô rất khó có thể bỏ qua chuyện 1 ai đó lừa dối mình, khó có thể.
Bảo Bình thả chân dần về KTX, khoảng đường dài thăm thẳm nhưng cô vẫn không chịu bắt xe về, khi về đến KTX chung thì trời đã tối.
~~~~hết chap 47~~~
Thông báo đây, thông báo đây...
Po sẽ tạm thời ngưng viết truyện 2 tuần để ôn và thi nhá... Khi thi xong Po sẽ quay lại sớm hoi.
Chúc độc giả thi thật tốt nhá....
(Thi tốt để còn ủng hộ Po nữa chớ ahihi)
Chúc độc giả đọc truyện vui vẻ.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến ai cũng không kịp tiêu hoá. Đến khi Bảo Bình đã đi được 1 khoảng thời gian thì họ mới định thần lại rồi nhẹ mỉm cười sau đó là ai về phòng náy, mỗi người 1 việc.
Bảo Bình đến bệnh viện, cô đứng trước phòng bệnh mà chân không tài nào nhấc lên nổi bước vào, cô cũng không thể thể đưa cánh tay mở cửa ra, có lẽ cô sợ phải đối mặt với Thiên Bình, đêm hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều và cô quyết định sẽ đối mặt với Thiên Bình, cô vốn không phải là người thích mãi trốn tránh.
Suy nghĩ 1 lúc, hít sâu rồi thở ra mạnh để làm cơ thể thoải mái hơn rồi đưa tay nhẹ mở cửa. Bảo Bình khẽ đưa mắt vào nhìn bên trong, Nhân Mã đang chăm sóc cho Thiên Bình, cô ấy đã tỉnh dậy. Bảo Bình dĩ nhiên biết chuyện này nên sáng nay cô mới dậy sớm nấu cháo mang vào cho Thiên Bình.
Thấy Nhân Mã tận tình chăm sóc cho Thiên Bình, cả 2 trong rất vui vẻ, Bảo Bình không muốn làm phiền cả 2 nên đã nhẹ đóng cửa và ngồi xuống hàng ghế bên cạnh.
Lúc sau, Nhân Mã mở cửa ra liền thấy Bảo Bình ngồi ở bên ngoài. Bảo Bình nghe tiếng mở của, cô giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.
- Bảo Bảo! Sao em lại ngồi ở đây? - Nhân Mã nhìn cô hỏi.
- Em đến thăm Bình Bình! - Bảo Bình cười trả lời nhưng đâu đó lại có 1 sự ngượng ngạo khó tả ở nơi cô.
- Vậy sao em không vào trong? Bình nhi đã tỉnh dậy rồi! - Nhân Mã ngạc nhiên nhìn Bảo Bình, 1 lúc sau mới định thần lại hỏi.
- AK! Em.... AK! Em có nghe mọi người nói! - Bảo Bình không biết nên nói thế nào nên khá ấp úng rồi lãng tráng sang câu hỏi thứ 2.
- Thế vậy em vào thăm Bình nhi đi! Anh ra ngoài mua chút gì đó cho em ấy ăn!
- Em có nấu cháo mang vào cho Bình Bình! Anh chăm sóc cậu ấy cũng cả đêm rồi, anh về KTX nghĩ đi, em sẽ ở lại chăm sóc cậu ấy!
- Vậy được, anh về KTX trước! Tối anh lại vào! - Nhân Mã thấy Bảo Bình lúc này không còn lạnh lùng nhưng khi nói chuyện với anh có chút gì đó ngượng ngạo, xa lạ, anh biết vì sao nên lên tiếng đồng ý.
Bảo Bình nhẹ gật đầu. Khi Nhân Mã đã đi khuất thì Bảo Bình mới đưa tay mở cửa rồi bước vào.
- Bình Bình! Tớ vào thăm cậu đây!
- Bảo Bảo!? - Thiên Bình nghe thấy tiếng nói thì liền nhìn sang cửa ra vào, thấy Bảo Bình đang lén lút bước vào, miệng thì cười với cô nên vô cùng ngạc nhiên.
- Um...! Tớ có mang cháo vào cho cậu nà! - Bảo Bình đi vào, để cháo trên bàn rồi nói.
- Um... Cảm ơn cậu! - Thiên Bình sau khi nhìn Bảo Bình ngạc nhiên thì khi thấy Bảo Bình đi lại đặc đồ lên bàn, cô trở lại hiện tại rồi nhẹ mỉm cười.
- Vết thương còn đau không? - Bảo Bình nhìn vào vết thương hỏi, tâm cô có chút khó chịu khi nhìn thấy nó.
- Không còn!
- Thế à! Àk, cậu ăn cháo luôn nhá! - Bảo Bình đánh sang chuyện khác.
- Um...! Nhưng có ăn được không đấy? - Thiên Bình làm mặt nghi ngờ hỏi.
- Tớ đảm bảo an toàn! Bao ngon luôn! - Bảo Bình chu chu cái mỏ nói.
- Vậy phải thử xem sao a! - Thiên Bình lại trêu Bảo Bình.
Bảo Bình gật đầu rồi ngồi xuống "Đúc" Thiên Bình "mum". Vừa đúc vừa thao thao bất tuyệt về quá trình nấu cháo rồi lại tới chuyện trên trời dưới đất.
Vết thương làm Thiên Bình đau nhưng khi thấy Bảo Bình như thế không chỉ không mệt mỏi mà ngược lại vô cùng vui vì Bảo Bình đã trở lại trước đây. Mặc cho chuyện Bảo Bình kể là chuyện không đâu nhưng cô cũng vẫn chú tâm nghe và cười rất vui vẻ.
Ánh chiều tà buông xuống, Nhân Mã vào viện chăm sóc cho Thiên Bình nên Bảo Bình tạm biệt Thiên Bình trở về KTX.
Bảo Bình chọn cách đi bộ về nhà, khuôn mặt vui vẻ đã biến mất, lạnh lùng, khó gần là những gì mọi người xung quanh nghĩ về cô. Chẳng phải Bảo Bình đã thay đổi trở về con người lúc trước rồi sao? Không! Cô không hề thay đổi, cô chỉ đang làm 1 thứ gì đó để lòng mình cảm thấy dễ chịu hơn, cô thú thật với bản thân mình rằng khi cô trở nên lạnh lùng trong thời gian qua trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cô lại không thể tha thứ, kể cả hiện tại cũng vậy, có lẽ bản tính vốn có của cô rất khó có thể bỏ qua chuyện 1 ai đó lừa dối mình, khó có thể.
Bảo Bình thả chân dần về KTX, khoảng đường dài thăm thẳm nhưng cô vẫn không chịu bắt xe về, khi về đến KTX chung thì trời đã tối.
~~~~hết chap 47~~~
Thông báo đây, thông báo đây...
Po sẽ tạm thời ngưng viết truyện 2 tuần để ôn và thi nhá... Khi thi xong Po sẽ quay lại sớm hoi.
Chúc độc giả thi thật tốt nhá....
(Thi tốt để còn ủng hộ Po nữa chớ ahihi)
Chúc độc giả đọc truyện vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook