77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
-
Chương 46: Tim Anh Vẫn Giống Như Trước Kia 2
Lần này Trần Chi lộ ra vẻ khiếp sợ, cô vô thức mở miệng đáp.
“Anh không viết thư cho em mà.”
Mới vừa nói xong, cô đã biết là chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt An Dĩ Thần thay đổi, cũng đoán được chân tướng sự việc, thư của anh nhất định đã bị người nhà bỏ đi.
Trần Chi cười khổ một tiếng, trong lòng không biết nên vui hay khổ sở.
Vui chính là An Dĩ Thần không quên cô, trái lại còn viết thư cho cô, khổ sở chính là, sau cùng bọn họ vẫn bỏ lỡ năm năm này.
“Trần Chi…” An Dĩ Thần nắm chặt lấy tay cô, hầu kết đau đớn lên xuống.
“Anh không biết bọn họ sẽ làm như thế, rất xin lỗi, rất xin lỗi, lúc trước chắc hẳn em vẫn luôn chờ đợi tin tức của anh đúng không, thế nhưng ngay cả một lá thư em cũng không nhận được, có phải em rất khó chịu, thất vọng?”
Trần Chi cắn chặt răng không trả lời anh ta.
Anh ta nói không sai, khoảng thời gian đó, mỗi ngày cô đều chờ thư của anh ta, mỗi ngày đều sẽ chạy đến chỗ gác cổng hỏi ông cụ giữ cửa xem có thư của cô hay không.
Lần lượt chờ đợi, lần lượt thất vọng.
Sau một năm giữ vững niềm tin, rốt cuộc cô cũng đã hiểu ra, An Dĩ Thần đã quên cô, anh ta sẽ không liên lạc với cô nữa.
Nhưng mỗi ngày cô vẫn đến hỏi ông cụ xem có thư hay không, thế nhưng năm năm trôi qua, ngay cả một bức thư cô cũng không nhận được.
Cô cho rằng mình sẽ hận An Dĩ Thần, nhưng mà trong lòng cô không chút nào hận anh, từng giây từng phút đều ngóng trông anh ta.
Lúc thật sự nhìn thấy anh ta, trong lòng cô quả thật không có hận, thậm chí còn sung sướng.
So với cô, An Dĩ Thần càng thêm cảm thấy tiếc nuối, anh ta thật sự hận, vì sao người nhà luôn ngăn cản những chuyện mà anh ta muốn làm, tại sao lại phải cướp hết mọi thứ mà anh ta thích đi.
Chẳng qua bây giờ anh ta đã học được ẩn nhẫn, cho dù không giấu diếm với người nhà thì anh ta cũng sẽ không còn giống như thuở thiếu niên thể hiện ra ngoài.
“Tiểu Chi, em vẫn không trả lời vấn đề đầu tiên của anh, năm đó câu em nói với anh là có ý gì?”
Trần Chi lấy lại tinh thần, rút tay mình ra.
“Dĩ Thần, hiện tại anh hỏi những điều đó thì có ý nghĩa gì chứ, em không còn là em lúc ban đầu, anh cũng không còn là anh của trước kia.”
“Anh đương nhiên vẫn là anh của trước kia.” An Dĩ Thần vội vàng trả lời.
“Tiểu Chi… Anh vẫn giống như trước kia, tim anh… Cũng giống như trước.”
Lông mi của Trần Chi khẽ run lên, trong lòng xốn xang.
An Dĩ Thần thích cô ư? Vẫn luôn thích cô thật sao?
“Thế nhưng, anh đã có bạn gái…” Trần Chi vô thức hỏi, một giây sau, cô muốn tát cho mình một cái.
“Anh không viết thư cho em mà.”
Mới vừa nói xong, cô đã biết là chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt An Dĩ Thần thay đổi, cũng đoán được chân tướng sự việc, thư của anh nhất định đã bị người nhà bỏ đi.
Trần Chi cười khổ một tiếng, trong lòng không biết nên vui hay khổ sở.
Vui chính là An Dĩ Thần không quên cô, trái lại còn viết thư cho cô, khổ sở chính là, sau cùng bọn họ vẫn bỏ lỡ năm năm này.
“Trần Chi…” An Dĩ Thần nắm chặt lấy tay cô, hầu kết đau đớn lên xuống.
“Anh không biết bọn họ sẽ làm như thế, rất xin lỗi, rất xin lỗi, lúc trước chắc hẳn em vẫn luôn chờ đợi tin tức của anh đúng không, thế nhưng ngay cả một lá thư em cũng không nhận được, có phải em rất khó chịu, thất vọng?”
Trần Chi cắn chặt răng không trả lời anh ta.
Anh ta nói không sai, khoảng thời gian đó, mỗi ngày cô đều chờ thư của anh ta, mỗi ngày đều sẽ chạy đến chỗ gác cổng hỏi ông cụ giữ cửa xem có thư của cô hay không.
Lần lượt chờ đợi, lần lượt thất vọng.
Sau một năm giữ vững niềm tin, rốt cuộc cô cũng đã hiểu ra, An Dĩ Thần đã quên cô, anh ta sẽ không liên lạc với cô nữa.
Nhưng mỗi ngày cô vẫn đến hỏi ông cụ xem có thư hay không, thế nhưng năm năm trôi qua, ngay cả một bức thư cô cũng không nhận được.
Cô cho rằng mình sẽ hận An Dĩ Thần, nhưng mà trong lòng cô không chút nào hận anh, từng giây từng phút đều ngóng trông anh ta.
Lúc thật sự nhìn thấy anh ta, trong lòng cô quả thật không có hận, thậm chí còn sung sướng.
So với cô, An Dĩ Thần càng thêm cảm thấy tiếc nuối, anh ta thật sự hận, vì sao người nhà luôn ngăn cản những chuyện mà anh ta muốn làm, tại sao lại phải cướp hết mọi thứ mà anh ta thích đi.
Chẳng qua bây giờ anh ta đã học được ẩn nhẫn, cho dù không giấu diếm với người nhà thì anh ta cũng sẽ không còn giống như thuở thiếu niên thể hiện ra ngoài.
“Tiểu Chi, em vẫn không trả lời vấn đề đầu tiên của anh, năm đó câu em nói với anh là có ý gì?”
Trần Chi lấy lại tinh thần, rút tay mình ra.
“Dĩ Thần, hiện tại anh hỏi những điều đó thì có ý nghĩa gì chứ, em không còn là em lúc ban đầu, anh cũng không còn là anh của trước kia.”
“Anh đương nhiên vẫn là anh của trước kia.” An Dĩ Thần vội vàng trả lời.
“Tiểu Chi… Anh vẫn giống như trước kia, tim anh… Cũng giống như trước.”
Lông mi của Trần Chi khẽ run lên, trong lòng xốn xang.
An Dĩ Thần thích cô ư? Vẫn luôn thích cô thật sao?
“Thế nhưng, anh đã có bạn gái…” Trần Chi vô thức hỏi, một giây sau, cô muốn tát cho mình một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook