77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
-
Chương 42: Tư Dạ Nói Khó Nghe 2
Người đàn ông này nói một cách đơn giản chính là kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế, cho dù là phương diện nào anh đều rất nổi bật.
Trần Chi phát hiện mình càng nghĩ càng xa, cô vội vàng thu hồi suy nghĩ lại, chuyên tâm giúp anh lau khô tóc.
Sức lực của cô rất thích hợp, người đàn ông thoải mái nheo mắt, ngửi mùi hương thơm nhàn nhạt trên người cô, đột nhiên giật mình.
Vì thế anh mở miệng nói với cô.
“Ngày kia chúng tôi dự định đi chơi, cô đi cùng tôi chứ?”
Mỗi lần ra ngoài chơi, anh đều sẽ dẫn theo bạn gái, mà bây giờ bên cạnh anh chỉ có Trần Chi, dẫn cô theo cũng không sao.
Động tác của Trần Chi hơi cứng đờ.
“Ngày kia ư?”
“Ừ, có việc à?”
Ngày kia cô dự định đi gặp An Dĩ Thần, sao có thể thất hẹn như vậy được.
“Ngày mai mẹ tôi xuất viện, hai ngày sau đó tôi đều muốn đến chăm sóc cho bà ấy, tôi không đi được, tự anh đi thôi.” Thật ra cô càng muốn nói với anh, để anh dẫn theo những người phụ nữ khác đến.
Tư Dạ mở to mắt, vẻ mặt có chút không vui, còn chưa từng có người phụ nữ nào từ chối lời mời của anh.
“Tìm bảo mẫu chăm sóc cho bà ta là được, nếu mỗi ngày cô đều tới chăm sóc mẹ cô, tôi mua cô về làm gì chứ?” Người đàn ông châm chọc vào tự tôn của cô.
Ánh mắt Trần Chi hơi động, giọng điệu có phần lãnh đạm.
“Bà ấy là mẹ tôi, tôi chăm sóc bà ấy là chuyện hết sức bình thường.”
“Nhưng cô cũng đừng quên bây giờ cô là người của tôi, tôi có thể cho phép cô ngẫu nhiên đến thăm bà ta đã là rất tốt rồi.”
“Tôi được anh bao nuôi, nhưng tôi chỉ chịu trách nhiệm lên giường với anh thôi, tôi muốn làm chuyện gì, đó là tự do của tôi, không mượn anh xen vào.”
Tích tụ suốt mấy ngày khiến Trần Chi cuối cùng cũng bạo phát, cô ném khăn tắm đi, tiếp tục tựa lưng vào đầu giường, cầm tạp chí lật xem.
Người đàn ông giữ lấy cằm cô, vẻ mặt âm ngoan.
“Cô có tin không, tôi có thể khiến mẹ cô lập tức chết đi?”
Trần Chi đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt lóe lên hoảng sợ và bối rối.
“Tư Dạ, anh nổi điên cái gì, mẹ tôi trêu chọc gì đến anh chứ? Anh nổi cáu, có bản lĩnh thì hướng về phía tôi mà nổi giận.”
“Ồ.” Anh cười lạnh, đưa tay nắm cằm của cô, nhìn xem dáng dấp của cô.
“Cô nói gương mặt cô xinh đẹp như thế, có phải là di truyền hay không? Chắc hẳn mẹ cô cũng là mỹ nhân nhỉ, mỹ nhân đều rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe nói cô không có cha, có phải cô là do năm đó mẹ cô vụng trộm với người ta? Đoán chừng ngay cả chính mẹ cô cũng không biết cha cô là ai nhỉ.”
Trần Chi phát hiện mình càng nghĩ càng xa, cô vội vàng thu hồi suy nghĩ lại, chuyên tâm giúp anh lau khô tóc.
Sức lực của cô rất thích hợp, người đàn ông thoải mái nheo mắt, ngửi mùi hương thơm nhàn nhạt trên người cô, đột nhiên giật mình.
Vì thế anh mở miệng nói với cô.
“Ngày kia chúng tôi dự định đi chơi, cô đi cùng tôi chứ?”
Mỗi lần ra ngoài chơi, anh đều sẽ dẫn theo bạn gái, mà bây giờ bên cạnh anh chỉ có Trần Chi, dẫn cô theo cũng không sao.
Động tác của Trần Chi hơi cứng đờ.
“Ngày kia ư?”
“Ừ, có việc à?”
Ngày kia cô dự định đi gặp An Dĩ Thần, sao có thể thất hẹn như vậy được.
“Ngày mai mẹ tôi xuất viện, hai ngày sau đó tôi đều muốn đến chăm sóc cho bà ấy, tôi không đi được, tự anh đi thôi.” Thật ra cô càng muốn nói với anh, để anh dẫn theo những người phụ nữ khác đến.
Tư Dạ mở to mắt, vẻ mặt có chút không vui, còn chưa từng có người phụ nữ nào từ chối lời mời của anh.
“Tìm bảo mẫu chăm sóc cho bà ta là được, nếu mỗi ngày cô đều tới chăm sóc mẹ cô, tôi mua cô về làm gì chứ?” Người đàn ông châm chọc vào tự tôn của cô.
Ánh mắt Trần Chi hơi động, giọng điệu có phần lãnh đạm.
“Bà ấy là mẹ tôi, tôi chăm sóc bà ấy là chuyện hết sức bình thường.”
“Nhưng cô cũng đừng quên bây giờ cô là người của tôi, tôi có thể cho phép cô ngẫu nhiên đến thăm bà ta đã là rất tốt rồi.”
“Tôi được anh bao nuôi, nhưng tôi chỉ chịu trách nhiệm lên giường với anh thôi, tôi muốn làm chuyện gì, đó là tự do của tôi, không mượn anh xen vào.”
Tích tụ suốt mấy ngày khiến Trần Chi cuối cùng cũng bạo phát, cô ném khăn tắm đi, tiếp tục tựa lưng vào đầu giường, cầm tạp chí lật xem.
Người đàn ông giữ lấy cằm cô, vẻ mặt âm ngoan.
“Cô có tin không, tôi có thể khiến mẹ cô lập tức chết đi?”
Trần Chi đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt lóe lên hoảng sợ và bối rối.
“Tư Dạ, anh nổi điên cái gì, mẹ tôi trêu chọc gì đến anh chứ? Anh nổi cáu, có bản lĩnh thì hướng về phía tôi mà nổi giận.”
“Ồ.” Anh cười lạnh, đưa tay nắm cằm của cô, nhìn xem dáng dấp của cô.
“Cô nói gương mặt cô xinh đẹp như thế, có phải là di truyền hay không? Chắc hẳn mẹ cô cũng là mỹ nhân nhỉ, mỹ nhân đều rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe nói cô không có cha, có phải cô là do năm đó mẹ cô vụng trộm với người ta? Đoán chừng ngay cả chính mẹ cô cũng không biết cha cô là ai nhỉ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook