77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
-
Chương 4: Khuất Nhục Trong Phòng Tối 2
Ngày ấy cô dựa theo địa chỉ đi đến trước một căn biệt thự sang trọng, ấn chuông cửa…
Tối nay nơi này sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, cô đã đồng ý chơi đàn dương cầm ở chỗ này.
Tiền lương hậu hĩnh, trình diễn một đêm sẽ được năm nghìn tệ.
Lúc đó là ba giờ chiều, cô đến hơi sớm, chẳng qua cô không thích đến muốn, đến sớm một chút cũng để cho cô có đủ thời gian chuẩn bị.
“Cô Trần, hiện tại thời gian có hơi sớm, cô cùng tôi lên lầu nghỉ ngơi một lúc đi.”
Đi theo người làm lên tầng hai, Trần Chi cũng không tò mò ngó trái ngó phải gì, mặc dù cô không sinh ra trong gia đình kẻ có tiền, nhưng cô có giáo dưỡng rất tốt.
Người làm đưa cô đến trước một cánh cửa.
“Cô Trần, cô đi vào trước nghỉ ngơi một lúc, năm giờ chiều chúng tôi sẽ có người đến mời cô đi chuẩn bị.”
“Được, cảm ơn cô.” Trần Chi mỉm cười, chờ sau khi người làm đi, cô mở cửa đi vào phòng nghỉ ngơi.
Vừa đi được hai bước thì cánh cửa phía sau đột nhiên bị khóa lại.
Cạch một tiếng, trong căn phòng yên tĩnh lộ ra vô cùng đột ngột.
Tối quá, trong phòng không một tia sáng, giống như một không gian bị bịt kín.
Trần Chi vươn tay sờ soạng công tác, cô ấn xuống nhưng đèn lại không sáng.
Cô đi mở cửa, nhưng lại không mở được.
Đây là chuyện gì thế?
Trong lòng cô không khỏi sinh ra nghi ngờ, còn âm thầm sợ hãi.
Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, Trần Chi khiếp sợ xoay người.
“Ai thế?”
Sau lưng cô dựa lên tấm ván cửa, tay cầm chặt chốt cửa, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Một mùi long tiên hương xông vào khoang mũi, hơi thở mạnh mẽ nói rõ người đến gần cô là đàn ông.
“Anh là ai?” Cô lấy hết dũng khí ra hỏi.
Người đàn ông không nói lời nào chỉ đi lên một bước, thân thể áp sát vào người cô, giam cầm cô giữ lồng ngực của anh và cánh cửa.
Nhịp tim của Trần Chi đột nhiên hẫng một nhịp, cô vô thức muốn đưa tay đẩy anh ra, người đàn ông kia thuận thế giữ lấy tay cô, ấn lên lồng ngực rắn chắc của anh, hai người càng thêm gần hơn.
Người đàn ông đó cao hơn cô một cái đầu, trong miệng anh ta là hơi thở nóng rực, vẫn luôn phả lên trán cô.
“Thả tôi ra!” Trần Chi càng thêm hoảng hốt, cô dùng sức giãy dụa, tay người đàn ông giữ chặt vai cô, ép sát cô vào ván cửa.
“Cô gái, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên nhúc nhích.” Anh chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp lại êm tai.
“Anh là ai? Có phải hiểu lầm gì không? Tôi chỉ đồng ý chơi đàn dương cầm, có phải anh nhận nhầm người?”
Tối nay nơi này sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, cô đã đồng ý chơi đàn dương cầm ở chỗ này.
Tiền lương hậu hĩnh, trình diễn một đêm sẽ được năm nghìn tệ.
Lúc đó là ba giờ chiều, cô đến hơi sớm, chẳng qua cô không thích đến muốn, đến sớm một chút cũng để cho cô có đủ thời gian chuẩn bị.
“Cô Trần, hiện tại thời gian có hơi sớm, cô cùng tôi lên lầu nghỉ ngơi một lúc đi.”
Đi theo người làm lên tầng hai, Trần Chi cũng không tò mò ngó trái ngó phải gì, mặc dù cô không sinh ra trong gia đình kẻ có tiền, nhưng cô có giáo dưỡng rất tốt.
Người làm đưa cô đến trước một cánh cửa.
“Cô Trần, cô đi vào trước nghỉ ngơi một lúc, năm giờ chiều chúng tôi sẽ có người đến mời cô đi chuẩn bị.”
“Được, cảm ơn cô.” Trần Chi mỉm cười, chờ sau khi người làm đi, cô mở cửa đi vào phòng nghỉ ngơi.
Vừa đi được hai bước thì cánh cửa phía sau đột nhiên bị khóa lại.
Cạch một tiếng, trong căn phòng yên tĩnh lộ ra vô cùng đột ngột.
Tối quá, trong phòng không một tia sáng, giống như một không gian bị bịt kín.
Trần Chi vươn tay sờ soạng công tác, cô ấn xuống nhưng đèn lại không sáng.
Cô đi mở cửa, nhưng lại không mở được.
Đây là chuyện gì thế?
Trong lòng cô không khỏi sinh ra nghi ngờ, còn âm thầm sợ hãi.
Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, Trần Chi khiếp sợ xoay người.
“Ai thế?”
Sau lưng cô dựa lên tấm ván cửa, tay cầm chặt chốt cửa, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Một mùi long tiên hương xông vào khoang mũi, hơi thở mạnh mẽ nói rõ người đến gần cô là đàn ông.
“Anh là ai?” Cô lấy hết dũng khí ra hỏi.
Người đàn ông không nói lời nào chỉ đi lên một bước, thân thể áp sát vào người cô, giam cầm cô giữ lồng ngực của anh và cánh cửa.
Nhịp tim của Trần Chi đột nhiên hẫng một nhịp, cô vô thức muốn đưa tay đẩy anh ra, người đàn ông kia thuận thế giữ lấy tay cô, ấn lên lồng ngực rắn chắc của anh, hai người càng thêm gần hơn.
Người đàn ông đó cao hơn cô một cái đầu, trong miệng anh ta là hơi thở nóng rực, vẫn luôn phả lên trán cô.
“Thả tôi ra!” Trần Chi càng thêm hoảng hốt, cô dùng sức giãy dụa, tay người đàn ông giữ chặt vai cô, ép sát cô vào ván cửa.
“Cô gái, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên nhúc nhích.” Anh chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp lại êm tai.
“Anh là ai? Có phải hiểu lầm gì không? Tôi chỉ đồng ý chơi đàn dương cầm, có phải anh nhận nhầm người?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook