77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
-
Chương 36: Điên Cuồng Trong Phòng Tắm 4
Chết rồi sẽ không còn cảm giác mệt mỏi như thế nữa, thế nhưng cô lại không nỡ rời khỏi thế giới này, cô không muốn rời khỏi mẹ, cũng luyến tiếc… An Dĩ Thần.
Chậm rãi từ trong nước ngồi dậy, Trần Chi cố gắng chống đỡ đứng lên, đôi chân run rẩy đi ra khỏi bồn tắm.
Quần áo đã bị xé rách, cô đành phải dùng khăn tắm quấn lấy cơ thể, lơ đãng nhìn qua sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, đôi môi tím tái của người phụ nữ, cô chật vật nghiêng mặt sang bên khác.
Thì ra lúc này đây dáng vẻ của cô thoạt nhìn không chịu nổi như vậy.
Hít sâu một hơi, Trần Chi đứng thẳng người mở cửa đi ra ngoài, thật bất ngờ, trong phòng ngủ không có bóng dáng Tư Dạ.
Dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe, chắc hẳn anh vừa ra cửa.
Như thế cũng tốt, hiện tại cô không muốn đối mặt với anh.
Mệt mỏi nằm trên giường, Trần Chi kéo chăn che kín người, ngay cả tóc cũng chẳng thèm sấy, cứ thế nặng nề nhắm mắt lại.
Thể xác và tinh thần của cô quá mệt mỏi, nhưng cô một chút cũng không ngủ được.
Cô không hối hận chuyện làm người phụ nữ của Tư Dạ, nhưng cô lại mâu thuẫn không muốn xảy ra chuyện như vậy.
Dù sao mỗi một người phụ nữ đều hy vọng có được một cuộc sống thật hạnh phúc, mà không phải là cuộc sống u ám khó chịu.
Tối nay, Trần Chi ngủ rất không yên ổn, nhiều lần tỉnh lại từ cơn ác mộng.
Đầu của cô rất đau, cơ thể nóng lên, cô biết mình sốt rồi.
Cô cho rằng trời sáng tình hình sẽ đỡ hơn một chút, lại không nghĩ đến bệnh tình nghiêm trọng hơn, cô muốn thức dậy, nhưng đầu đau nhức, chỉ có thể nằm yên không nhúc nhích.
Tư Dạ cả một đêm chưa về, thím Chu – quản gia của biệt thự lại không lên gõ cửa, đương nhiên không ai phát hiện ra chuyện cô bị bệnh.
Trần Chi rất khát nước, ngay cả việc muốn uống một cốc nước cũng không có người giúp, cô chỉ có thể thở dài, tiếp tục nằm trên giường.
Lúc còn nhỏ, cô rất sợ bị ốm, không riêng gì phải bỏ tiền khám bệnh, còn chưa nhất định có người chăm sóc cho cô.
Sức khỏe của mẹ cô vẫn luôn không tốt, bình thường đều dựa vào dạy bọn nhỏ đánh đàn dương cầm để kiếm tiền sinh hoạt phí, mỗi lần dạy xong, bà ấy đều mệt đến mức lên giường nằm.
Nếu như Trần Chi bị bệnh, bà ấy nhất định không dư thừa tinh lực chăm sóc cho cô.
Vì thế cô vẫn luôn không để cho mình bị bệnh, bảo vệ sức khỏe rất tốt.
Hiện tại trưởng thành lại ở trong phòng của người khác, bị bệnh cũng không ai chăm sóc.
Trần Chi đột nhiên cảm giác được mình thật cô đơn, là một loại tâm hồn cô đơn.
Cô rất sợ hãi cảm giác cô đơn, nhưng lại quen thuộc với cảm giác này.
Cuộn người lại, cô ép mình không được suy nghĩ linh tinh, chỉ cần ngủ một giấc, chờ đến khi thức dậy thì mọi chuyện đều sẽ qua…
Chậm rãi từ trong nước ngồi dậy, Trần Chi cố gắng chống đỡ đứng lên, đôi chân run rẩy đi ra khỏi bồn tắm.
Quần áo đã bị xé rách, cô đành phải dùng khăn tắm quấn lấy cơ thể, lơ đãng nhìn qua sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, đôi môi tím tái của người phụ nữ, cô chật vật nghiêng mặt sang bên khác.
Thì ra lúc này đây dáng vẻ của cô thoạt nhìn không chịu nổi như vậy.
Hít sâu một hơi, Trần Chi đứng thẳng người mở cửa đi ra ngoài, thật bất ngờ, trong phòng ngủ không có bóng dáng Tư Dạ.
Dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe, chắc hẳn anh vừa ra cửa.
Như thế cũng tốt, hiện tại cô không muốn đối mặt với anh.
Mệt mỏi nằm trên giường, Trần Chi kéo chăn che kín người, ngay cả tóc cũng chẳng thèm sấy, cứ thế nặng nề nhắm mắt lại.
Thể xác và tinh thần của cô quá mệt mỏi, nhưng cô một chút cũng không ngủ được.
Cô không hối hận chuyện làm người phụ nữ của Tư Dạ, nhưng cô lại mâu thuẫn không muốn xảy ra chuyện như vậy.
Dù sao mỗi một người phụ nữ đều hy vọng có được một cuộc sống thật hạnh phúc, mà không phải là cuộc sống u ám khó chịu.
Tối nay, Trần Chi ngủ rất không yên ổn, nhiều lần tỉnh lại từ cơn ác mộng.
Đầu của cô rất đau, cơ thể nóng lên, cô biết mình sốt rồi.
Cô cho rằng trời sáng tình hình sẽ đỡ hơn một chút, lại không nghĩ đến bệnh tình nghiêm trọng hơn, cô muốn thức dậy, nhưng đầu đau nhức, chỉ có thể nằm yên không nhúc nhích.
Tư Dạ cả một đêm chưa về, thím Chu – quản gia của biệt thự lại không lên gõ cửa, đương nhiên không ai phát hiện ra chuyện cô bị bệnh.
Trần Chi rất khát nước, ngay cả việc muốn uống một cốc nước cũng không có người giúp, cô chỉ có thể thở dài, tiếp tục nằm trên giường.
Lúc còn nhỏ, cô rất sợ bị ốm, không riêng gì phải bỏ tiền khám bệnh, còn chưa nhất định có người chăm sóc cho cô.
Sức khỏe của mẹ cô vẫn luôn không tốt, bình thường đều dựa vào dạy bọn nhỏ đánh đàn dương cầm để kiếm tiền sinh hoạt phí, mỗi lần dạy xong, bà ấy đều mệt đến mức lên giường nằm.
Nếu như Trần Chi bị bệnh, bà ấy nhất định không dư thừa tinh lực chăm sóc cho cô.
Vì thế cô vẫn luôn không để cho mình bị bệnh, bảo vệ sức khỏe rất tốt.
Hiện tại trưởng thành lại ở trong phòng của người khác, bị bệnh cũng không ai chăm sóc.
Trần Chi đột nhiên cảm giác được mình thật cô đơn, là một loại tâm hồn cô đơn.
Cô rất sợ hãi cảm giác cô đơn, nhưng lại quen thuộc với cảm giác này.
Cuộn người lại, cô ép mình không được suy nghĩ linh tinh, chỉ cần ngủ một giấc, chờ đến khi thức dậy thì mọi chuyện đều sẽ qua…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook