77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
Chương 33: Điên Cuồng Trong Phòng Tắm 1

Sắc mặt người đàn ông không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Trần Chi giật mình mở to hai mắt.

Sửng sốt hai giây, cô mới ý thức được Tư Dạ đang hôn mình.

Anh thế mà lại hôn cô!

Đây là lần đầu tiên Tư Dạ hôn môi cô, không có một chút dịu dàng nào, thô lỗ lại bá đạo, không cho phép người ta kháng cự, giữa môi lưỡi của Trần Chi, tất cả đều là mùi vị của anh, nồng đậm, nam tính.

Thế công của anh quá mạnh, căn bản không cho Trần Chi cơ hội phòng bị, trực tiếp đánh trúng nội tâm của cô, khiến nhịp tim của cô đập như sấm.

Trần Chi quên đi giãy dụa, ngơ ngác tùy ý anh hôn mình, người đàn ông ôm sát eo cô, gần như muốn đem cô khảm vào trong thân thể của anh.

Hung hăng hôn môi cô một lúc, môi Trần Chi sưng đỏ, chết lặng. Sau đó anh đột nhiên buông cô ra, nhanh giống như lúc đầu vậy, khiến cho Trần Chi căn bản không kịp phản ứng.

Nhìn qua gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, trong chớp mắt Trần Chi sững sờ, nhịp tim đập như sấm, trong đầu trống rỗng.

Cho đến bây giờ cô đều không thể tin được Tư Dạ hôn cô, bọn họ đã làm loại chuyện thân mật nhất, thế nhưng đây là lần đầu tiên anh hôn môi cô…

Sau khi cô kịp thời phản ứng, trước tiên chính là xem phản ứng của An Dĩ Thần, quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông kia.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, nhưng cô lại cảm giác được dường như anh ta rất bi thương.

Dĩ Thần…

Vì sao cô lại phát hiện khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa?



Trong lòng Trần Chi sinh ra khủng hoảng, cô có dự cảm, cô sắp mất đi vị vương tử trong lòng rồi.

“Dĩ Thần…” Cô muốn chạy lên trước giữ tay An Dĩ Thần, nhưng tay của cô lại bị Tư Dạ giữ chặt.

“Quay về cho tôi.” Người đàn ông kéo cô đến bên cạnh xe, kiên quyết nhét cô vào trong, khóa cửa xe lại.

Trần Chi cũng không phản kháng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của An Dĩ Thần, mãi cho đến khi biến mất chỗ cửa chính của khách sạn.



“An Dĩ Thần, sao anh lại trốn học rồi.” Đó là lần thứ ba cô phát hiện ra anh ta trốn học, làm bạn cùng lớp, cô không thể không lên tiếng nhắc nhở anh ta.

Cậu thanh niên đẹp trai quay đầu lại, cười nhạt một tiếng: “Không phải cô cũng đang trốn tiết đó à?”

“Tôi… Tôi có việc quan trọng, anh cho rằng tôi muốn trốn tiết sao?” Cô có chút không vui bĩu môi nói.

Cô trốn học là vì sức khỏe mẹ không tốt, cô phải đến bệnh viện chăm sóc cho bà ấy.

An Dĩ Thần có gia thế tốt, cái gì cũng tốt, vốn dĩ nên có cuộc sống không buồn không lo đến trường đi học, thế mà lại còn muốn trốn tiết, thật đúng là không hiểu đến việc trân quý hạnh phúc.

Dường như cậu thanh niên kia nhận ra tâm tư của cô, nhưng anh ta cũng không giải thích gì.

“Tôi đi đây.” Lại là một tiếng cười nhạt, anh ta quay người rời đi trước.

Dưới ánh mặt trời, bóng lưng anh ta cao gầy, không biết vì sao Trần Chi lại phát hiện bóng lưng của anh ta rất cô đơn.

Trong lòng của anh ta rất không thoải, cô có thể cảm nhận được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương