77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
Chương 20: Coi Trọng Người Đàn Ông Khác 4

Sau cùng, phía trước xuất hiện ánh sáng, hai người mặc âu phục màu đen đứng ở hai bên cửa, nhìn thấy anh tới thì cung kính hành lễ.

“Chào Tư thiếu!”

Còn chưa đi vào bên trong đã nghe thấy những tiếng ồn ào ầm ĩ.

Trần Chi đứng ở cửa ra vào nhìn thấy bên trong tụ tập rất nhiều dân cờ bạc, cô bị dọa đến mức lùi lại về sau một bước. Tư Dạ giữ lấy tay cô, không cho phép cô chạy trốn.

“Tôi không muốn đi vào!”

“Đó không phải do cô quyết!” Người đàn ông kia vô tình kéo cô đi vào bên trong, bên trong không khí ngột ngạt khiến Trần Chi lại muốn nôn.

Đây là một sòng bạc ngầm rất lớn dưới mặt đất, rất nhiều người đều vây quanh từng chiếc bàn, hoặc là chơi mạt chược, hoặc là chơi bài, hoặc là đổ xúc xắc.

Dù sao cũng là chơi đánh cược, âm thanh ầm ĩ huyên náo.

“Tư thiếu, ngài đã đến rồi, ngài có cần gì không?” Người phụ trách sòng bài đi đến, cung kính cúi đầu khom lưng với anh.

Nhìn ra được Tư Dạ thường xuyên đến đây chơi.

Trần Chi biết mình không thể đi ra, lúc này cô chỉ có thể luôn đi theo Tư Dạ, tùy cơ ứng biến.

“Cho tôi một phòng.”

“Vâng, mời ngài đi bên này.”

Người phụ trách đi trước dẫn đường, Tư Dạ kéo theo Trần Chi đi sau anh ta.



Lúc cô cúi đầu đi qua từng bàn của đám dân cờ bạc, Trần Chi có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của bọn họ đều dừng ở trên người cô, thật giống như chuột nhìn thấy đồ ăn, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Nơi này vô cùng nguy hiểm, cô đột nhiên có chút hiểu ra mục đích của Tư Dạ khi đưa cô đến đây.

Là muốn dạy cho cô một bài học ư?

Trần Chi cắn chặt môi, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng.

Đừng sợ, không phải chỉ là một sòng bạc dưới mặt đất thôi à, đâu phải mười tám tầng địa ngục gì đó, không có gì phải sợ, tuyệt đối đừng sợ.

Trong lòng cô không ngừng an ủi mình, thế nhưng cô lại không biết một điều, tuy toàn bộ nơi này đều là người, nhưng lại giống như địa ngục nhân gian.

“Á!” Không biết là ai hét thảm lên một tiếng, âm thanh thê lương khiến Trần Chi giật thót.

Những người khác lại chẳng cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ vẫn chơi vui vẻ như thường, cơ bản không ai quan tâm chỗ nào phát ra âm thanh đó.

Đối mặt với ánh mắt sợ hãi của Trần Chi, Tư Dạ nhếch miệng đầy hứng thú, lên tiếng hỏi thăm người phụ trách.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Anh đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, anh cố ý hỏi là muốn cho Trần Chi nghe qua đáp án.

“Báo cáo Tư thiếu, có người đánh cược nhưng không trả nổi tiền, bị chặt mất một tay.”

Cơ thể Trần Chi run rẩy, nơi này rốt cuộc là nơi như thế nào, quá tàn nhẫn.

Thấy được cô sợ hãi, ánh mắt Tư Dạ lóe lên tia hài lòng sau khi được như ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương