77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
-
Chương 17: Coi Trọng Người Đàn Ông Khác 1
Đi ra khỏi phòng khách, hô hấp của cô trở nên dễ chịu hơn, Trần Chi cũng theo đó thả lỏng hơn.
Ánh mắt cô nhìn về phía nhà vệ sinh, trên đường, một đôi nam nữ đi lướt qua cô.
Vừa khéo mái tóc dài của cô che khuất đi nửa bên mặt, khóe mắt của cô chỉ nhìn được sườn mặt của người đàn ông, cũng không thấy rõ gương mặt của anh ta.
Chẳng qua chỉ là tùy ý liếc qua, cũng đủ để cho cô nhận ra người này.
Cả người Trần Chi chấn động, cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.
Cô không dám tin quay đầu, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp quen thuộc, cô kích động đến mức cổ họng khàn khàn, không phát ra âm thanh nào.
“Dĩ Thần, anh nói sinh nhật của bác gái, em nên tặng cho bác ấy thứ gì đây?” Một bóng lưng mỹ lệ của cô gái kéo cánh tay, nhẹ giọng hỏi.
“Tùy tiện tặng gì cũng được, mẹ tôi sẽ không để ý.” Người đàn ông kia lạnh nhạt trả lời cô ta.
“Sao có thể tùy tiện được chứ? Ngày mai em sẽ nghiêm túc đi chọn một món quà, nhất định phải chọn thứ mà bác gái thích.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nhưng đối thoại của bọn họ vẫn bị Trần Chi nghe được một ít.
Dĩ Thần, An Dĩ Thần.
Thật sự là anh ta.
Trần Chi đột nhiên lấy lại tinh thần, co cẳng đuổi theo lại không kịp, cửa thang máy vừa mới khép lại.
Cô cuống cuồng bấm nút mở thang máy, nhưng làm cách nào cũng không mở được, đành phải chờ một tháng máy khác mở ra.
Chờ đến khi cô vội vàng đuổi theo đến dưới lầu, lại chỉ kịp nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi ngang qua cô.
Người đàn ông trong xe chính là An Dĩ Thần, ánh mắt Trần Chi vẫn luôn dừng trên người anh ta, cơ bản không nhìn qua người phụ nữ bên cạnh anh ta.
“Dĩ Thần!” Cô đuổi theo, nhưng tốc độ xe rất nhanh, cô chạy mấy bước thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Trần Chi không bỏ cuộc, cô tiếp tục đuổi theo, giày cao gót vấp vào mặt đất, thiếu chút nữa cô đã ngã sấp xuống, may mắn một cánh tay kịp thời giữ cô lại, kéo cô lùi về sau.
Vốn dĩ Tư Dạ cũng dự đến nhà vệ sinh, vừa đi ra khỏi phòng Vip, không nghĩ đến lại thấy bóng lưng xông vào cửa thang máy của Trần Chi.
Anh không chút suy nghĩ, đuổi theo xuống dưới, lại không nghĩ đến cô đang đuổi theo xe của một người đàn ông.
Vừa mới trở thành người phụ nữ của anh, hiện tại đã coi trọng người đàn ông khác?
Tư Dạ đột nhiên rất muốn một nhát bóp chết cô.
“Buông tôi ra!” Trần Chi căn bản không quan tâm đến người kéo mình là ai, cô giãy dụa muốn tiếp tục đổi theo.
Bỗng nhiên cằm của cô bị người ta giữ chặt, đầu bị cưỡng ép quay về sau, đối diện với một gương mặt âm trầm.
“Cô gái, cô biết mình đang làm gì không?” Anh lạnh lùng hỏi, giọng nói không chút độ ấm nào.
Ánh mắt cô nhìn về phía nhà vệ sinh, trên đường, một đôi nam nữ đi lướt qua cô.
Vừa khéo mái tóc dài của cô che khuất đi nửa bên mặt, khóe mắt của cô chỉ nhìn được sườn mặt của người đàn ông, cũng không thấy rõ gương mặt của anh ta.
Chẳng qua chỉ là tùy ý liếc qua, cũng đủ để cho cô nhận ra người này.
Cả người Trần Chi chấn động, cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.
Cô không dám tin quay đầu, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp quen thuộc, cô kích động đến mức cổ họng khàn khàn, không phát ra âm thanh nào.
“Dĩ Thần, anh nói sinh nhật của bác gái, em nên tặng cho bác ấy thứ gì đây?” Một bóng lưng mỹ lệ của cô gái kéo cánh tay, nhẹ giọng hỏi.
“Tùy tiện tặng gì cũng được, mẹ tôi sẽ không để ý.” Người đàn ông kia lạnh nhạt trả lời cô ta.
“Sao có thể tùy tiện được chứ? Ngày mai em sẽ nghiêm túc đi chọn một món quà, nhất định phải chọn thứ mà bác gái thích.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nhưng đối thoại của bọn họ vẫn bị Trần Chi nghe được một ít.
Dĩ Thần, An Dĩ Thần.
Thật sự là anh ta.
Trần Chi đột nhiên lấy lại tinh thần, co cẳng đuổi theo lại không kịp, cửa thang máy vừa mới khép lại.
Cô cuống cuồng bấm nút mở thang máy, nhưng làm cách nào cũng không mở được, đành phải chờ một tháng máy khác mở ra.
Chờ đến khi cô vội vàng đuổi theo đến dưới lầu, lại chỉ kịp nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi ngang qua cô.
Người đàn ông trong xe chính là An Dĩ Thần, ánh mắt Trần Chi vẫn luôn dừng trên người anh ta, cơ bản không nhìn qua người phụ nữ bên cạnh anh ta.
“Dĩ Thần!” Cô đuổi theo, nhưng tốc độ xe rất nhanh, cô chạy mấy bước thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Trần Chi không bỏ cuộc, cô tiếp tục đuổi theo, giày cao gót vấp vào mặt đất, thiếu chút nữa cô đã ngã sấp xuống, may mắn một cánh tay kịp thời giữ cô lại, kéo cô lùi về sau.
Vốn dĩ Tư Dạ cũng dự đến nhà vệ sinh, vừa đi ra khỏi phòng Vip, không nghĩ đến lại thấy bóng lưng xông vào cửa thang máy của Trần Chi.
Anh không chút suy nghĩ, đuổi theo xuống dưới, lại không nghĩ đến cô đang đuổi theo xe của một người đàn ông.
Vừa mới trở thành người phụ nữ của anh, hiện tại đã coi trọng người đàn ông khác?
Tư Dạ đột nhiên rất muốn một nhát bóp chết cô.
“Buông tôi ra!” Trần Chi căn bản không quan tâm đến người kéo mình là ai, cô giãy dụa muốn tiếp tục đổi theo.
Bỗng nhiên cằm của cô bị người ta giữ chặt, đầu bị cưỡng ép quay về sau, đối diện với một gương mặt âm trầm.
“Cô gái, cô biết mình đang làm gì không?” Anh lạnh lùng hỏi, giọng nói không chút độ ấm nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook