77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
Chương 11: Tiên Sinh, Mong Anh Tự Trọng 3

Trần Chi nghe thấy mấy lời này thì chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Khốn kiếp, thả tôi ra, nếu còn không thả, tôi kêu lên đấy!”

Cô dùng cùi chỏ huých vào lồng ngực người đàn ông kia, ai biết trên người ông ta quá nhiều thịt, đụng vào mềm nhũn, trái lại khiến cho người đàn ông kia thoải mái, rên rỉ một tiếng.

“Cục cưng, em đừng giãy dụa nữa, tối nay theo anh đi!”

Trần Chi giãy dụa hoàn toàn khơi dậy thú tính của người đàn ông, một tay ông ta ôm lấy eo cô một tay khác trượt đến trước ngực cô, sờ soạng lung tung.

Trần Chi sợ hãi kêu: “Cứu mạng, cứu…”

“Xuỵt, đừng kêu.” Người đàn ông che miệng cô.

“Em gọi người tới sẽ chỉ khiến bản thân mình lúng túng thôi, tối nay người đến đây đều chẳng phải hạng người tốt lành gì, sẽ không ai cứu em đâu!”

“Ừm…” Trần Chi không quan tâm, dùng sức giãy dụa.

Một chân của cô giẫm mạnh lên mu bàn chân người đàn ông, người đàn ông kia bị đau buông tay ra, cô lập tức chạy về phía trước, vừa chạy một bước đã bị ông ta túm lấy kéo về.

“Đã bảo cô đừng giãy dụa rồi!” Người đàn ông hung ác nâng tay, muốn tát lên mặt cô, đúng lúc này ông ta lại nhìn thấy một bóng người, bàn tay cứ thế dừng ở giữa không trung.

Người kia chính là Tư Dạ vừa từ nhà vệ sinh đối diện đi ra.

“Tư thiếu, sao lại là cậu thế?” Người đàn ông buông tay xuống, cười nịnh nọt với anh.

Ánh mắt Tư Dạ lạnh nhạt nhìn thoáng qua bọn họ, đôi môi mỏng cong lên.

“Tổng giám đốc Kim thật đúng là hăng hái…”



Ngay tại lúc người đàn ông kia cho rằng anh sẽ xen vào chuyện bao đồng, Trần Chi cho rằng anh sẽ cứu cô, giọng nói của anh đột nhiên thay đổi, thản nhiên nói.

“Hai người tiếp tục, tôi không quấy rầy.”

Hai người đồng thời sửng sốt, một giây sau, một người hưng phấn, một người khó mà tin nổi, như rơi xuống hầm băng.

Thấy anh định đi, Trần Chi vội vàng lên tiếng ngăn anh.

“Khoan đã, tôi là bị ép buộc, mong anh nhanh cứu tôi!”

Hai tay của cô còn bị người đàn ông mập mạp kia giữ lấy, cô muốn giãy dụa tiến lên cũng không được.

Tư Dạ chậm rãi quay đầu, khóe mắt hơi nhướng lên.

“Sao tôi phải cứu cô chứ?”

Trần Chi hơi sửng sốt, cô không nghĩ đến người này một chút đạo đức cũng không có.

“Tư thiếu, cậu đi thong thả, con nhóc này cứ giao cho tôi!”

Người đàn ông kia sợ Tư Dạ đổi ý, ông ta hung ác túm Trần Chi về phía nhà vệ sinh.

Chỉ cần Tư Dạ không xen vào chuyện bao đồng, nơi này sẽ không ai nhúng tay.

“Đừng mà!” Trong ánh mắt Trần Chi đều là hoảng loạn, cô cầu cứu nhìn về phía Tư Dạ, đành phải đánh liều nói.

“Tư thiếu, mong anh nhanh cứu tôi… Mong anh nể mặt chúng ta từng có một lần quen biết, nhanh cứu tôi có được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương