Thấy hai cô chuẩn bị rời đi, Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng húp nhanh mấy miếng mì, rồi cũng lấy hộp cơm ra đóng gói lại.
Cô vội chạy theo hai chị em khi họ bước ra khỏi tiệm ăn quốc doanh.
"Đồng chí, có việc gì không?" cô chị thắc mắc hỏi.
"Có chứ!" Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu, rồi nhìn quanh thấy không ai chú ý liền hạ giọng nói, "Là chuyện công việc ở phòng nhân sự ấy mà!" Hai chị em giật mình, vừa cảnh giác vừa ngạc nhiên.
"Tôi chính là người các chị nói tới, người mới đến làm ở phòng nhân sự xưởng đồ hộp, đầu tháng sau sẽ báo danh," Lưu Tiểu Nguyệt tiếp lời.
"Chúng tôi không cố ý nói xấu sau lưng đâu," cô chị vội kéo em gái ra sau, nghĩ rằng Lưu Tiểu Nguyệt đến để trách móc họ.
"Các chị hiểu lầm rồi," Lưu Tiểu Nguyệt giải thích, "vài ngày nữa tôi phải xuống nông thôn, nên! " "Cô định! " cô em bất ngờ kêu lên, rồi nhanh chóng che miệng lại.
"Đúng vậy," Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu.
"Nếu các chị thấy hứng thú, có thể tìm người trong gia đình có thể quyết định để nói chuyện với tôi.
" "Đồng chí, thế này đi, cô cùng em gái tôi về nhà trước, tôi sẽ gọi ba mẹ về nói chuyện với cô.
Nhà tôi gần xưởng đồng hồ.
" "Trùng hợp thật! Có thể đổi địa điểm không? Nhà tôi cũng ở xưởng đồng hồ, trong nhà còn có em trai không có việc làm, đến nhà các chị thì phiền quá.
" "À, hiểu rồi, vậy đi, chúng ta đến xưởng đồ hộp trước, cô chờ với em gái tôi ở cửa, tôi sẽ gọi dì tôi, lát nữa chúng ta đến nhà dì, nhà dì cũng gần đây thôi," cô chị đề nghị.
Trên đường đi, Lưu Tiểu Nguyệt kể sơ qua về hoàn cảnh của mình và giá cả mong muốn.
Cả buổi sáng nay cô không chỉ đi lòng vòng mà còn tìm hiểu kỹ về giá cả để bán công việc này.
Cô chị cũng giới thiệu về gia đình mình, ba mẹ đều làm ở xưởng đồng hồ, một người là chủ nhiệm phân xưởng đóng gói, người kia làm ở văn phòng xưởng.
Tình hình của Lưu Tiểu Nguyệt không phải là vấn đề lớn, người nhà cô không dám đến gây phiền phức.
Lưu Tiểu Nguyệt mơ hồ nhớ lại rằng bố cô cũng làm công nhân bốc xếp ở phân xưởng đóng gói.
Thật không ngờ lại gặp được gia đình cán bộ có thể áp chế nhà Lưu ở xưởng đồng hồ như vậy.
Đúng là duyên phận! Việc bán công việc diễn ra rất thuận lợi, khi Lưu Tiểu Nguyệt ngồi chưa lâu tại nhà của dì hai chị em, ba mẹ của họ cũng đến.
Do công việc ở phòng nhân sự rất được ưa chuộng, nên giá cũng cao hơn các vị trí thông thường, thường nằm trong khoảng 1500-2000 đồng.
Cuối cùng, họ thỏa thuận được mức giá 1500 đồng cho Lưu Tiểu Nguyệt, kèm theo cả phiếu gạo, phiếu vải, phiếu công nghiệp, phiếu vệ sinh, phiếu xà phòng, phiếu đường, và phiếu dinh dưỡng, đủ loại phiếu màu sắc rực rỡ.
Trong đó, phiếu gạo và phiếu công nghiệp là nhiều nhất, gần như vét sạch tất cả phiếu mà hai gia đình và bạn bè tích cóp được.
Thậm chí, họ còn đưa cả phiếu mua đồng hồ, vốn định để mua đồng hồ cho cô em gái.
Ngoài ra, để tránh việc Lưu Tiểu Nguyệt bị gia đình chỉ trích sau khi sự việc xong xuôi, họ đã nhờ người quen xem xét có thể đổi thời gian đi nông thôn sớm hơn vài ngày.
Họ cũng chuẩn bị cả áo bông và chăn bông để cô mang theo khi xuống nông thôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook