70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức
-
95: Hoàn Toàn Văn Ngoại Truyện 4
An Khê có hơi lo lắng, gần đây luôn có một tên biến thái theo dõi cô, cho dù cô đi đâu cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh.
Bạn cùng phòng của cô nói với cô rằng cô ấy biết nam sinh đấy, đó là hội trưởng hội sinh viên Học viện Thể Thao bên cạnh.
Bạn cùng phòng của cô ở trong câu lạc bộ nghệ thuật, lúc trước được đối phương mời đến biểu diễn trong bữa tiệc tốt nghiệp của trường bọn họ, người tiếp đón bọn họ chính là anh.
"Nói không chừng anh ta thích cậu đó! Sao cậu không đi lên hỏi chút?" Bạn cùng phòng dùng bả vai đụng cô một cái, nháy mắt ra hiệu với cô: "Tớ cảm thấy anh ta khá đẹp trai! Đội trưởng nhóm nhảy của bọn tớ thích anh ta, theo đuổi đã được ba năm, nếu như không phải tớ có bạn trai, tớ cũng sẽ ra tay."
"Tớ không đi đâu."An Khê khẽ nói.
Nhưng khuôn mặt cô lại đỏ bừng, cô cắn môi dưới nhìn lén đối phương một cái.
Người trong tiệm trà sữa không nhiều lắm, đối phương ngồi bên cạnh cửa sổ cách cô không xa, làn da màu lúa mì vừa nhìn đã có thể biết được anh thường xuyên tiếp xúc với mặt trời, ánh mắt vừa đen vừa sáng, anh có một đôi mắt cực kỳ đào hoa, nhưng cũng không lộ vẻ lẳng lơ.
Khi ánh mắt đối phương đảo qua, cô chột dạ vội vàng quay đầu, nhưng khuôn mặt lại càng không khống chế được mà đỏ lên, trên khuôn mặt phúng phính trẻ con cũng có hơi xấu hổ.
Tiếng cười trầm thấp của anh lọt vào tai cô, An Khê thẹn quá hóa giận, môi mím chặt lại.
"Tiểu Mỹ, chúng ta đi chứ?"An Khê nói.
"Cậu cứ ngồi xuống đi, bên ngoài rất nóng, cậu để cho tớ bớt nóng xíu đã rồi đi sau!"
Cái nóng như thiêu như đốt bên ngoài làm cho lòng người sinh sợ hãi, nhưng đợi ở bên trong lại khiến cô như ngồi trên đống lửa.
Chỉ chốc lát, ba bốn người từ bên ngoài chen chúc vào, những người này vừa tiến vào đã đi đến ngồi ở nam sinh kia.
An Khê nghe thấy trong bọn họ có người gọi anh là Giang Triều.
"Không có đủ chỗ ngồi, cậu gọi chúng tôi ra ngoài làm gì?"
"Bên kia không phải còn trống hai vị trí sao?"
An Khê đang cúi đầu uống nước chanh, đột nhiên trên bàn xuất hiện một bóng người.
Bàn bị gõ phát ra âm thanh cồng cộc: "Bạn học, vị trí bên này không đủ, hai người không ngại ngồi cùng bọn tôi chứ?"
"Không ngại."
Không đợi An Khê nói chuyện, Dư Tiểu Mỹ đã nhường ra một vị trí.
An Khê hướng theo đôi tay thô ráp kia chuyển tới mặt đối phương, nhìn thấy anh đang cười với cô, mặt cô không khỏi đỏ bừng.
"Học trưởng, em biết anh, lần trước trường học bọn anh tổ chức tiệc tốt nghiệp, chúng ta đã gặp nhau."
"Tôi biết, cô là Dư Tiểu Mỹ phải không?"
Hai người trò chuyện sôi nổi, An Khê không nói xen vào, câu được câu không cắn ống hút.
Cô cảm thấy bản thân có hơi nhạy cảm, người ta vốn dĩ không đi theo cô, nhiều lần nhìn thấy anh chỉ là tình cờ mà thôi.
Sau khi tự xây dựng tâm lý cho mình, cơn tức trong lòng cô mới dần chìm xuống.
"Tiểu Mỹ, tớ nhớ luận văn của tớ còn chưa viết xong, buổi tối hôm nay phải nộp rồi, tớ sợ về muộn không kịp viết luận văn."
An Khê cầm túi vừa định đứng dậy, túi xách lại bị nam sinh kia kéo lại.
"Có thể nhường một chút không? "An Khê hỏi.
"Không thể" Đối phương nhàn nhã tựa lưng vào ghế, trên mặt nở nụ cười lưu manh.
Nụ cười trên khuôn mặt An Khê cứng đờ: "Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Em tên là An Khê đúng không?"
An Khê mím môi trừng mắt nhìn anh, đôi mắt to long lanh kia chứa đựng sự giận dữ.
"Tôi tên là Giang Triều, nhớ chưa?" Nam sinh đột nhiên đứng dậy, chênh lệch chiều cao đột ngột tăng khiến khí thế của An Khê trong nháy mắt giảm xuống.
Chiều cao của anh phải một mét tám trở lên, dáng người vạm vỡ, cơ bắp trên người được phác họa trên quần áo, giống như hormone vận động.
An Khê ôm túi xách trước ngực, sự kiên định trong mắt đối phương khiến đầu cô hơi cúi xuống, chỉ lo vội vàng bước ra ngoài.
"Giang Triều, cậu bắt nạt em gái như vậy có hơi quá đáng rồi đấy!" Tiếng cười đùa phía sau giống như là bóng ma quấn ở trên người cô.
An Khê thật ra không tính là xinh đẹp, nhiều nhất cũng chỉ tính là đáng yêu.
Thân hình cô nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt bánh bao phúng phính, sạch sẽ giống như em gái hàng xóm.
Sau ngày đó, chim cánh cụt của cô có thêm một người bạn tốt, vốn không muốn thêm, nhưng không chịu nổi sự oanh tạc điên cuồng của đối phương, cứ cách năm phút sẽ có một người thông qua bạn tốt nhắc nhở cô.
Sau khi thông qua bạn tốt, đối phương gửi tin nhắn: [Cuối cùng em cũng đồng ý rồi.]
[Rốt cuộc anh muốn làm gì!] An Khê nổi giận đùng đùng gõ mấy chữ vào màn hình.
[Anh muốn theo đuổi em.]
Sau khi nhìn thấy mấy chữ trong hộp thoại màu xanh, Khuôn mặt An Khê đỏ bừng đến dọa người, cô vùi mặt vào gối không biết làm sao.
Đối phương thấy cô rất lâu vẫn không trả lời, lại liên tục gửi mấy đoạn tin nhắn.
Lúc này An Khê đã ném điện thoại di động qua một bên, giống như là nhìn thấy một tai họa nào đó.
Sau đó liên tiếp vài ngày, vào những khung giờ không cố định An Khê sẽ nhận được tin nhắn, có đôi khi cô sẽ trả lời, có đôi khi sẽ ngẩn người nhìn vào điện thoại di động.
Đối phương dường như cũng không vì sự lạnh nhạt của cô mà từ bỏ.
Thay vào đó, ngày nào cũng chạy đến trường để chặn cô.
"An Khê, học trưởng gọi cậu đi!"
Dư Tiểu Mỹ vốn đang chơi trò chơi đột nhiên ngẩng đầu nói với cô.
Tay đang làm bài tập của An Khê run lên, cô trừng mắt nhìn Dư Tiểu Mỹ một cái.
"Tớ không dám." An Khê lầm bầm một tiếng.
"Có gì mà không dám, một người đàn ông như vậy, nếu là tớ thì tớ đã ngủ cùng với anh ta từ lâu rồi.
Tớ nói với cậu, nếu hôm nay cậu không ngủ với anh ta, thì cậu đừng có trở về nữa." Dư Tiểu Mỹ vỗ đầu cô, đẩy cô ra khỏi ký túc xá.
Vẻ mặt An Khê có hơi thấp thỏm, cô không biết nên lấy tư thái nào để gặp đối phương.
Nếu như cô nói không thích anh, nhưng mỗi khi cô nhìn thấy anh thì trái tim đều đập thình thịch như đánh trống vậy, cô mong chờ tin nhắn của anh, mặc dù cô không trả lời anh, nhưng khi nhận được tin nhắn đều sẽ nghĩ tới anh đầu tiên.
Trời dần tối, sau khi An Khê rời khỏi ký túc xá thì liếc mắt nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào tường sân vận động đối diện tòa nhà ký túc xá.
"Em làm bạn gái anh được không?" Đối phương nở một nụ cười lưu manh.
Mỗi khi hai người gặp nhau, đây là câu đầu tiên mà anh hỏi cô.
Mí mắt An Khê giật giật mấy lần, giống như mọi lần, sau khi anh hỏi xong thì không nói gì nữa.
Giang Triều cũng không thất vọng: "Không phải em bảo đói bụng sao, anh dẫn em đi ăn cái gì đó nhé?"
"Làm sao anh biết..." Cô còn chưa nói xong, thì ngay lập tức ý thức được việc mình đang hỏi một câu rất ngu xuẩn.
Rõ ràng vừa nãy cô đã gửi tin nhắn cho anh nói như vậy, nói bạn cùng phòng cả đêm bị ngộ độc, cô đói giống như một kẻ ngốc vậy.
Chỉ mơ hồ như vậy, An Khê đã bị Giang Triều kéo đến tiệm cá nướng.
Ở bên ngoài trường học của bọn họ, buổi tối chỉ có một đôi tình nhân duy nhất đi ăn đêm và rải thức ăn cho chó mà không cần tiền.
Ánh đèn vàng mờ ảo ở trong tiệm cá nướng, khuôn mặt của Giang Triều ở trong ánh sáng này trông hư ảo không thật.
Khuôn mặt của anh rất rắn rỏi, những đường nét rõ ràng, là kiểu người mà cô thích.
"An Khê, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã thích em, em làm bạn gái anh đi! Anh nghiêm túc đấy!"
Trong lúc vô tình, Khuôn mặt của Giang Triều tiến sát lại gần cô, phóng đại vô hạn.
Giọng nói của anh có hơi khàn khàn, xen lẫn trong khung cảnh huyên náo của tiệm cá nướng, nhưng lại rất rõ ràng.
Cùng với đó, anh thu lại nụ cười lưu manh, trong mắt rõ ràng là rất nghiêm túc.
An Khê kinh ngạc, môi giật giật, không nói gì.
Tất cả đều bị chủ tiệm cá nướng cắt đứt, Giang Triều rõ ràng có hơi ảo não, An Khê cúi đầu cắn đũa khẽ cười thành tiếng.
Giang Triều gọi một chai bia, An Khê liếm liếm môi, nhìn thẳng vào anh.
"Em muốn uống sao?" Anh cười nói.
An Khê hơi do dự, sau đó gật đầu.
"Em muốn uống thì hôn anh một cái đi."
Anh vừa nói xong, An Khê mở to mắt giận dữ nhìn anh, nhưng rất nhanh đã cúi đầu xuống oán hận chọc chọc con cá.
Đột nhiên có một ly nước màu vàng óng xuất hiện ở trước mặt cô, kèm theo đó là giọng nói của người đàn ông: "Mặc dù bia không dễ say, nhưng cũng không nên uống nhiều quá."
An khê gật đầu.
Bia quả thật không dễ say, nhưng đối với một tay mơ ít đụng tới rượu bia như An Khê, thì một ly thôi cũng đủ khiến mặt cô đỏ bừng.
Đều nói người gan đụng rượu thì rất đáng sợ, đặt ở trên người An Khê thì rất thích hợp.
Hai người đi trên đường, cành cây cây cạnh đung đưa, ánh mắt An Khê sáng ngời nhìn về phía trước.
"Giang Triều, anh nói xem anh thích em ở điểm gì?"
"Lần đầu tiên gặp em, anh đã có một loại cảm giác mãnh liệt, em chính là người mà anh tìm kiếm."
Giang Triều đột nhiên đứng ở trước mặt cô, khom người xuống ngang tầm mắt cô: "An Khê, em thì sao?"
An Khê hơi cong cong khóe môi: "Hôm nay Tiểu Mỹ nói với em, nếu em không ngủ được với anh thì sẽ không cho em trở về."
Cô nhìn thấy sự thay đổi ở trong ánh mắt của Giang Triều, An Khê cảm thấy hơi hối hận khi nói ra mấy câu không suy nghĩ đó.
Đương nhiên là Giang Triều cũng không cho cô có cơ hội hối hận.
Khuôn mặt của Giang Triều từ từ đến gần cô, An Khê có hơi sợ hãi lui về phía sau, ánh mắt vô thức nhìn sang phía bên cạnh.
"Em nói ngủ lại thì không được đổi ý đâu đó." Giang Triều thì thầm vào tai cô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook