50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey
-
Quyển 4 - Chương 22
Thứ hai, ngày 6 tháng 6 2011
Tôi sợ phải đi ngủ. Giờ là sau nửa đêm, và tôi mệt mỏi vô cùng, nhưng tôi vẫn ngồi vào cây đàn piano, chơi một bài của Bach Marcello, cứ lặp lại như thế như thế. Nhớ lại lúc đầu cô tựa vào vai tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cô.
Vì Chúa, cô ấy đã nói rằng cô ấy muốn thử!
Tôi ngừng chơi và ôm lấy đầu, khuỷu tay tì mạnh trên các phím đàn tạo nên những hợp âm chói tai. Cô ấy nói rằng cô ấy muốn thử, nhưng cô ấy đã bỏ cuộc ngay tại rào cản đầu tiên.
Sau đó, cô bỏ chạy.
Sao tôi lại đánh cô ấy mạnh thế?
Từ sâu bên trong, tôi đã biết câu trả lời, bởi vì cô ấy yêu cầu tôi, và bởi tôi đã quá bốc đồng và ích kỉ đến không thể chống lại sự cám dỗ. Tôi bị quyến rũ bởi thử thách của cô ấy, tôi nắm lấy cơ hội đó để đưa chúng tôi và nơi mà tôi muốn chúng tôi ở đó. Và cô đã không nói ra từ an toàn, và tôi làm tổn thương cô ấy còn nhiều hơn khi đã hứa với cô ấy tôi sẽ không bao giờ làm điều đó, nhưng tôi đã làm.
Tôi đúng là một thằng ngốc nghếch chết tiệt.
Sao cô có thể tin tưởng tôi nữa sau lần đó? Cô ấy đã quyết định đúng khi ra đi.
Dù sao nữa, sao cô ấy lại muốn ở bên tôi chứ?
Tôi suy nghĩ về việc say rượu. Tôi đã không hề say kể từ khi tôi mười lăm-ờ thì, có một lần, khi tôi hai mươi mốt. Tôi ghét sự mất kiểm soát: Tôi biết rượu có thể làm điều đó với một người đàn ông. Tôi rùng mình và nhanh chóng dập tắt hết những kí ức đó ra khỏi đầu, và quyết định coi nó là một đêm đã qua rồi.
Nằm trên giường, tôi cầu nguyện cho một giấc ngủ không mộng mị … nhưng nếu tôi mơ, tôi muốn mơ thấy cô.
Hôm nay mẹ đang vui. Mẹ ngồi xuống và cho phép tôi chải mái tóc của mẹ. Mẹ nhìn tôi trong gương và nở nụ cười đặc biệt của mình. Nụ cười đặc biệt của mẹ dành cho tôi. Có một tiếng động lớn. Một vụ tai nạn. Hắn đã trở lại. Không phải! Mày đang ở đâu hả, con khốn nạn? Tao có một người bạn ở đây. Một người bạn đang có nhu cầu. Mẹ đứng dậy và nắm lấy tay tôi rồi đẩy tôi vào cái tủ quần áo của mẹ. Tôi ngồi trên đôi giày của mẹ và cố gắng để giữ im lặng và bịt lỗ tai và nhắm chặt mắt. Bộ quần áo có mùi của mẹ. Tôi thích mùi này. Tôi thích được ở đây. Tránh xa khỏi hắn ta. Hắn đang la hét. Thằng oắt con đâu rồi? Hắn nắm tóc tôi và kéo tôi ra khỏi tủ. Đừng có làm hỏng trò vui, thằng oắt con mất dạy. Hắn tát mẹ thật mạnh. Cố làm bạn tao hài lòng đi và mày lại được sửa soạn, con khốn nạn. Mẹ nhìn tôi và mẹ khóc. Đừng khóc mà, mẹ ơi. Một người đàn ông đi vào phòng. Một người đàn ông to lớn với mái tóc bẩn thỉu. Người đàn ông to lớn mỉm cười với mẹ. Tôi bị đẩy vào phòng khác. Hắn đẩy tôi xuống sàn nhà và làm đau đầu gối tôi. Giờ thì, tao sẽ làm gì với mày đây, thằng oắt con mất dạy? Hắn có mùi thật khó chịu, mùi của bia và hắn còn đang hút một điếu thuốc.
Tôi tỉnh dậy. Trái tim tôi đập dữ dội cứ như tôi vừa bị những con chó săn của địa ngục đuổi chạy qua bốn mươi dãy nhà. Tôi nhảy ra khỏi giường, đẩy cơn ác mộng về nơi thâm sâu nhất của tiềm thức, và vội vàng vào bếp để lấy một cốc nước.
Tôi cần phải gặp Flynn. Những cơn ác mộng này tệ hơn bao giờ hết. Ở bên Ana, tôi không gặp những cơn ác mộng nhiều như vậy.
Khỉ thật.
Chưa một người phục tùng nào mang cho tôi cảm giác như vậy. Quái thật,tôi chưa bao giờ cảm thấy sự tuột dốc như vậy cả. Có phải tôi đã lo lắng rằng họ sẽ chạm vào tôi trong đêm? Tôi không biết. Đó là một sự say mê vô tội rằng tôi cảm thấy bình yên như thế nào.
Tôi đã từng nhìn những người phục tùng của mình ngủ trước kia,nhưng nó vẫn luôn là khúc dạo đầu để đánh thức họ dậy để có vài màn giao cấu giải khuây.
Tôi nhớ mình đã nhìn Ana hàng giờ khi cô ấy ngủ tại khách sạn Heathman. Càng nhìn tôi càng thấy cô ấy trở nên xinh đẹp: làn da mịn màng của cô toả sáng dưới ánh đèn dịu nhẹ,mái tóc đen của xoã ra trên nền gối trắng,và hàng mi rung trong khi đang ngủ.Đôi môi cô tách rời và tôi có thể nhìn thấy răng,và lưỡi của cô khi cô liếm môi. Đó là một trải nghiệm khuấy động nhất – chỉ nhìn cô ấy ngủ. Và cuối cùng khi tôi ngủ bên cạnh cô,nghe thấy cả những tiếng thở của cô, ngắm nhìn lồng ngực của cô phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, tôi ngủ ngon…rất ngon.
Tối đi lang thang vào phòng nghiên cứu của mình và nhặt lên một chiếc tàu lượn. Tôi thoải mái hơn khi nhìn hình dáng của nói. Cảm thấy tự hào về những gì đã làm và cả sự vô lý khi nghĩ về những việc tôi sắp làm. Đó là món quà cuối cùng của cô ấy dành cho tôi.
Món quà đầu tiên của cô là….gì nhỉ?
Tất nhiên.Bản thân cô ấy.
Cô ấy đã hy sinh bản thân mình vì nhu cầu của tôi. Sự tham lam của tôi. Ham muốn của tôi. Cái tôi của tôi … cái tôi hư hỏng chết tiệt của tôi.
Chết tiệt,nỗi đau này khi nào mới dừng lại?
Cảm thấy có chút ngu ngốc,tôi cầm chiếc tàu lượn lên giường với mình.
“Ngài muốn dùng gì cho bữa sáng,thưa ngài?”
“Cà phê thôi,Gail.”
Bà ấy ngập ngừng. “Thưa ngài, ngài đã không ăn tối.”
“Và?”
“Có lẽ ngài nên ăn lót dạ một chút gì đó.”
“Gail, chỉ cà phê thôi. Làm ơn.” Tôi chặn lời bà ấy – đây không phải là việc của bà ấy. Môi bà ấy mím lại, nhưng bà gật đầu và chuyển hướng về Gaggia. Tôi đi về thư phòng để thu thập vài mẫu giấy của mình cho văn phòng và tìm kiếm một phong bì đệm.
Tôi gọi cho Ros từ trong xe.
“Các tài liệu của SIP làm rất tốt,nhưng kế hoạch kinh doanh cần một số sửa đổi. Hãy tiến hành đi.”
“Christian,việc này nhanh quá.”
“Tôi muốn hành động một cách nhanh chóng.Tôi đã e-mail cho cô những suy nghĩ của tôi về giá chào bán. Tôi sẽ ở văn phòng từ bảy giờ ba mươi. Gặp nhau ở văn phòng tôi.”
“Nếu ngài chắc chắn.”
“Tôi chắc chắn.”
“Được. Tôi sẽ gọi cho Andrea lên lịch. Tôi có số liệu thống kê về Detroit V. Savannah.”
“Dòng cuối?”
“Detroit.”
“Tôi hiểu rồi.”
Chết tiệt…đừng là Savannah.
“Nói chuyện sau.” Tôi cúp máy.
Tôi ngồi,nép mình vào phía sau chiếc Audi,khi Taylor tăng tốc xuyên qua làn đường giao thông. Tôi tự hỏi làm thế nào Ana có thể được nhận vào làm sáng nay. Có lẽ cô ấy đã mua một chiếc xe ngày hôm qua,mặc dù bằng cách nào đó tôi nghi ngờ điều đó. Tôi tự hỏi liệu cô có cảm thấy khốn khổ như tôi cảm thấy… Hy vọng là không. Có lẽ cô ấy đã nhận ra rằng tôi là một sự mê đắm lố bịch.
Cô ấy không thể yêu tôi.
Và tất nhiên là không phải bây giờ – sau tất cả những gì tôi đã làm với cô ấy. Chưa một ai từng nói yêu tôi ngọai trừ bố và mẹ tôi, dĩ nhiên, nhưng thậm chí sau đó nó đã ra khỏi ý thức trách nhiệm của họ. Những câu nói dai dẳng của Flynn về tính yêu vô điều kiện của cha mẹ – ngay cả những đứa trẻ được nhận nuôi – vang vọng trong đầu tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ bị thuyết phục; tôi đã chẳng là gì ngoài một nỗi thất vọng cho họ.
“ Ngày Grey?”
“ Xin lỗi, việc gì vậy?”Taylor nhìn tôi dao động. Anh ấy để cửa xe mở, chờ tôi, nhìn quan tâm.
“ Chúng ta tới rồi,thưa ngài.”
Chết tiệt … chúng tôi đã tới nơi bao lâu rồi? “ Cảm ơn,tôi sẽ cho anh biết thời gian tối nay.”
Tập trung nào,Grey.
Cả Andrea và Olivia đều nhìn lên khi tôi ra khỏi thang máy. Olivia chớp chớp lông mi và vén một sợi tóc của cô ả ra sau tai. Chúa ơi – Tôi xong với cô gái ngớ ngẩn này rồi. Tôi cần bộ phận nhân sự chuyển cô ta đến bộ phận khác.
“ Cà phê,Olivia,và làm ơn cho tôi một bánh croissant*.” Cô ta nhảy lên để làm theo yêu cầu của tôi.
* bánh croissant: bánh mì Pháp,hay còn gọi là bánh sừng bò.
“Andrea – gọi cho tôi Welch, Barney, và Flynn, sau đó Claude Bastille trên điện thoại. Tôi không muốn bị quấy rầy bởi bất kỳ ai,kể cả mẹ tôi…trừ khi…trừ khi Anastasia Steele gọi. Được chứ?”
“ Vâng thưa ngài. Ngài có muốn tôi thông qua lịch trình của ngài ngay bây giờ không?”
“Không, tôi cần cà phê và thứ gì đó để ăn trước.” Tôi quắc mắt với Olivia, người đang di chuyển với tốc độ của một con ốc về phía thang máy.
“Vâng, thưa ngài Grey.” Andrea gọi phía sau khi tôi mở cửa đi vào văn phòng của mình.
Từ tập hồ sơ, tôi lấy ra chiếc phong bì chứa vật sở hửu quý giá nhất của tôi – chiếc tàu lượn.
Tôi đặt nó lên bàn, và tâm trí của tôi trôi dạt về quý cô Steele.
Cô ấy sẽ bắt đầu công việc mới của mình vào sáng nay, gặp gỡ những người mới … những người đàn ông mới. Ý nghĩ đó làm tôi chán nản. Cô ấy sẽ quên tôi.
Không, cô ấy sẽ không quên. Phụ nữ luôn nhớ về người đàn ông đầu tiên họ giao cấu, phải vậy không? Tôi sẽ luôn nắm giữ một vị trí trong ký ức của cô ấy, cho một mình tôi. Nhưng tôi không muốn trở thành một kỷ niệm: tôi muốn tồn tại trong tâm trí cô ấy. Tôi cần phải ở lại trong tâm trí cô ấy. Tôi có thể làm gì đây?
Có tiếng gõ cửa và Andrea xuất hiện. “ Cà phê và bánh sừng bò cho ngài,ngài Grey.”
“Vào đi.”
Khi cô ta chạy đến bàn của tôi,mắt cô ấy phóng quắc qua chiếc tàu lượn,nhưng một cách không ngoan, cô ấy ngậm miệng lại. Cô ấy đặt bữa sáng lên bàn của tôi.
Cà phê đen, tốt lắm, Andrea. “Cảm ơn.”
“Tôi đã để lại tin nhắn cho Welch, Barney và Bastille. Flynn sẽ gọi lại trong năm phút. ”
“Tốt. Tôi muốn cô huỷ bỏ bất kỳ cam kết xã hội nào tôi có trong tuần này. Không ăn trưa, không có gì trong buổi tối. Nối máy với Barney và tìm cho tôi số điện thoại của một chỗ bán hoa tốt.”
Cô ta viết nguệch ngoạc một cách hằn học lên notepad của mình.
“Thưa ngài, chúng tôi dùng hoa hồng của Arcadia. Ngài có muốn tôi gửi hoa đến cho ngài không?”
“Không, đưa tôi số. Tôi sẽ tự làm việc đó. Xong rồi.”
Cô ta gật đầu và rời đi ngay, như thể cô ta không thể ra khỏi văn phòng tôi đủ nhanh. Vài giây sau đó điện thoại rung lên. Đó là Barney.
“Barney, tôi cần anh làm một cái giá đỡ cho một chiếc tàu lượn mô hình.”
Giữa cuộc họp tôi gọi cửa hàng bán hoa và đặt hai tá hoa hông trắng cho Ana, chúng sẽ được giao đến nhà cô ấy tối nay. Bằng cách đó cô ấy sẽ không cảm thấy xấu hổ hay bất tiện ở chỗ làm. Và cô ấy sẽ không thể nào quên tôi.
“Ngài có gửi thông điệp gì cùng với hoa không, thưa ngài?” Người bán hoa hỏi tôi.
Một lời nhắn cho Ana?
Nói gì đây?
Hãy quay lại.Tôi xin lỗi.Tôi sẽ không đánh em nữa.
Những lời ấy đột nhiên nổ vang trong đầu tôi,làm tôi chau mày.
“Ừm…một cái gì đó như ‘Chúc mừng ngày đầu tiên đi làm của em. Hy vọng nó diễn ra tốt đẹp.’ ”
Tôi nhìn lên chiếc tàu lượn trên bàn mình. “Và cảm ơn em về chiếc tàu lượn.Nó rất có ý nghĩa. Nó có một vị trí đẹp nhất trên bàn của tôi. Christian.”
Người bán hoa đọc lại cho tôi nghe.
Chết tiệt, nó hoàn toàn không thể hiện được những gì tôi muốn nói với cô ấy.
“Đó là tất cả đúng không,ngài Grey?”
“Đúng vậy.Cảm ơn.”
“Không có gì, thưa ngài, và chúc một ngày tốt lành.”
Tôi nhìn đăm đăm và chiếc điện thoại. Ngày tốt lành cái khỉ.
“Này, anh bạn, cậu ăn phải cái gì thế?” Claude đứng dậy từ sàn nhà,nơi tôi vừa đấm vào phần trên trên phẳng phiu của anh ấy, vừa lúc kết thúc. “Chiều nay anh cứ như đang trên đống lửa vậy, Grey.” Anh ấy chậm rãi đứng dậy, với nét phong nhã của một con mèo lớn đang đánh giá con mồi của nó. Chúng tôi luyện tập với nhau trong phòng thể hình dưới tầng hầm của toà nhà Grey.
“Tôi đang tức giận.” Tôi rít lên.
Biểu hiện của anh ta rất điềm tĩnh khi chúng tôi xoay quanh nhau.
“Đó không phải là một ý tưởng hay để nhập cuộc khi mà tâm trí cậu để ở nơi khác.” Claude nói, thích thú, nhưng không rời mắt khỏi tôi.
“Tôi cảm thấy nó giúp ích được phần nào.”
“Tấn công nhiều hơn ở bên trái. Bảo vệ bên phải của anh. Lên nào,Grey.”
Anh ấy vung tay và đánh vào vai tôi. Gần như đấm tôi mất thăng bằng.
“Tập trung nào, Grey. Không có bất kỳ thứ nhảm nhí nào trong phòng họp của anh được mang vào đây hết. Hay có phải là vì một cô gái? Một vài việc vặt nhảm nhí cuổi cùng cũng kéo được vẻ lãnh đạm của anh xuống.” Anh ấy chế giễu, khiêu khích tôi.Và nó thành công: tôi tung cú đá tầm trung vào một bên người anh ta, hạ nấm đấm một lần,rồi hai lần,anh ta lảo đảo lùi về sau, mái tóc dài uốn lọn bay lên.
“Lo cho cái công việc chết tiệt của anh đi, Bastille.”
“Wow,chúng ta đã tìm thấy cội nguồn của nỗi đau.” Claude reo hò trong chiến thắng.Anh ta vung tay bất ngờ,nhưng tôi đã đoán được hành động của anh ta và khoá trụ anh ta lại,đẩy mạnh anh ta lên bằng một cú đấm và một cú đá nhanh.Lần này thì anh ta nhảy về phía sau,ấn tượng bởi đòn đánh của tôi.
“Mặc kệ cái quái gì đang diễn ra vời thế giới quyền lực của anh,Grey,nó đang có tác dụng. Xuất chiêu đi.”
Ồ,anh ta đang cúi xuống,tôi lao ngay vào anh ta.
Giao thông khá vắng trên đường về nhà.
“Taylor,chúng ta có thể đi một vòng không?”
“Đi đâu,thưa ngài?”
“Anh có thể lái ngang qua căn hộ của cô Steele không?”
“Vâng,thưa ngài.”
Tôi đã quen với nỗi đau này.Có vẻ như nó luôn hiện diện, giống như tiếng ù tai. Trong các cuộc họp, nó là sự im lặng và ít gây khó chịu; chỉ khi tôi ở một mình với những suy tư thì nó lại bừng lên và hoành hành tôi. Việc này sẽ kéo dài bao lâu?
Ngay khi chúng tôi tiến gần đến nhà cô,trái tim tôi ngừng đập.
Có thể tôi sẽ gặp cô ấy.
Khả năng xảy ra thật hồi hộp và rối loạn. Và tôi nhận ra rằng mình đã chẳng thể nghĩ gì ngoài cô ấy từ khi cô ấy bỏ đi. Sự vắng mặt của cô ấy luôn đồng hành với tôi.
“Lái chậm lại.” Tôi bảo Taylor khi chúng tôi ở gần nhà cô ấy.
Đèn sáng.
Cô ấy đang ở nhà!
Tôi hi vọng cô ấy đang ở nhà một mình,và nhớ tôi.
Cô ấy đã nhận được hoa của tôi chưa?
Tôi muốn kiểm tra điện thoại mình để xem liệu cô ấy có gửi tin nhắn cho tôi không,nhưng tôi khổng thể nào kéo cái nhìn đăm đăm của mình ra khỏi căn hộ của cô ấy; tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy cô ấy. Cô ấy có khoẻ không? Cô ấy có đang nghĩ về tôi không? Tôi tự hỏi không biết ngày đầu tiên đi làm của cô ấy như thế nào.
“Lần nữa không,thưa ngài?” Taylor hỏi,khi chúng tôi chậm rãi chạy qua,và căn hộ biến mất khỏi tầm nhìn.
“KHÔNG!” Tôi thở ra.Tôi đã không nhận ra rằng mình đà ngừng thở. Khi chúng tôi quay trở lại Escala tôi kiểm tra tất cả các e-mail và tin nhắn của mình, hy vọng có một cái gì đó từ cô ấy … nhưng chả có gì cả.Có một tin nhắn từ Elena.
‘Cậu ổn chứ?’
Tôi phớt lờ nó.
Căn hộ của tôi quá yên tĩnh,tôi chưa từng chú ý tới điều này trước kia. Sự thiếu vắng của Anastasia đã làm bật lên sự im lặng ấy.
Làm một ngụm rượu cognac.Tôi thẫn thờ rão bước vào thư viện. Thật là mỉa mai khi tôi chưa bao giờ cho cô ấy xem căn phòng này,cho cô ấy tình yêu của mình về văn học. Tôi hy vọng có thể tìm thấy một sự hy vọng nào đó ở đây vì căn phòng này không hề chứa bất kỳ kỉ niệm nào của chúng tôi. Tôi nhìn qua tất cả những quyển sách của mình, chúng được sắp xếp và phân loại gọn gàng,và đôi mắt tôi lạc về phải bàn bi-da.Cô ấy có chơi bi-da không nhỉ? Tôi không nghĩ là cô ấy biết.
Hình ảnh cô ấy nằm dài dọc theo tấm len bọc xanh lá nhảy xộc vào tâm trí tôi. Có thể chúng tôi chẳng có kỉ niệm gì trong căn phòng này,nhưng tâm trí của tôi thì còn hơn cả có thể, và hơn cả mong muốn, để tạo ra những hình ảnh đầy nhục dục sinh động của cô Steele đáng yêu.
Tôi không thể chịu đựng nổi.
Tôi uống một hơi rượu cognac nữa và đi ra khỏi phòng.
Tôi sợ phải đi ngủ. Giờ là sau nửa đêm, và tôi mệt mỏi vô cùng, nhưng tôi vẫn ngồi vào cây đàn piano, chơi một bài của Bach Marcello, cứ lặp lại như thế như thế. Nhớ lại lúc đầu cô tựa vào vai tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cô.
Vì Chúa, cô ấy đã nói rằng cô ấy muốn thử!
Tôi ngừng chơi và ôm lấy đầu, khuỷu tay tì mạnh trên các phím đàn tạo nên những hợp âm chói tai. Cô ấy nói rằng cô ấy muốn thử, nhưng cô ấy đã bỏ cuộc ngay tại rào cản đầu tiên.
Sau đó, cô bỏ chạy.
Sao tôi lại đánh cô ấy mạnh thế?
Từ sâu bên trong, tôi đã biết câu trả lời, bởi vì cô ấy yêu cầu tôi, và bởi tôi đã quá bốc đồng và ích kỉ đến không thể chống lại sự cám dỗ. Tôi bị quyến rũ bởi thử thách của cô ấy, tôi nắm lấy cơ hội đó để đưa chúng tôi và nơi mà tôi muốn chúng tôi ở đó. Và cô đã không nói ra từ an toàn, và tôi làm tổn thương cô ấy còn nhiều hơn khi đã hứa với cô ấy tôi sẽ không bao giờ làm điều đó, nhưng tôi đã làm.
Tôi đúng là một thằng ngốc nghếch chết tiệt.
Sao cô có thể tin tưởng tôi nữa sau lần đó? Cô ấy đã quyết định đúng khi ra đi.
Dù sao nữa, sao cô ấy lại muốn ở bên tôi chứ?
Tôi suy nghĩ về việc say rượu. Tôi đã không hề say kể từ khi tôi mười lăm-ờ thì, có một lần, khi tôi hai mươi mốt. Tôi ghét sự mất kiểm soát: Tôi biết rượu có thể làm điều đó với một người đàn ông. Tôi rùng mình và nhanh chóng dập tắt hết những kí ức đó ra khỏi đầu, và quyết định coi nó là một đêm đã qua rồi.
Nằm trên giường, tôi cầu nguyện cho một giấc ngủ không mộng mị … nhưng nếu tôi mơ, tôi muốn mơ thấy cô.
Hôm nay mẹ đang vui. Mẹ ngồi xuống và cho phép tôi chải mái tóc của mẹ. Mẹ nhìn tôi trong gương và nở nụ cười đặc biệt của mình. Nụ cười đặc biệt của mẹ dành cho tôi. Có một tiếng động lớn. Một vụ tai nạn. Hắn đã trở lại. Không phải! Mày đang ở đâu hả, con khốn nạn? Tao có một người bạn ở đây. Một người bạn đang có nhu cầu. Mẹ đứng dậy và nắm lấy tay tôi rồi đẩy tôi vào cái tủ quần áo của mẹ. Tôi ngồi trên đôi giày của mẹ và cố gắng để giữ im lặng và bịt lỗ tai và nhắm chặt mắt. Bộ quần áo có mùi của mẹ. Tôi thích mùi này. Tôi thích được ở đây. Tránh xa khỏi hắn ta. Hắn đang la hét. Thằng oắt con đâu rồi? Hắn nắm tóc tôi và kéo tôi ra khỏi tủ. Đừng có làm hỏng trò vui, thằng oắt con mất dạy. Hắn tát mẹ thật mạnh. Cố làm bạn tao hài lòng đi và mày lại được sửa soạn, con khốn nạn. Mẹ nhìn tôi và mẹ khóc. Đừng khóc mà, mẹ ơi. Một người đàn ông đi vào phòng. Một người đàn ông to lớn với mái tóc bẩn thỉu. Người đàn ông to lớn mỉm cười với mẹ. Tôi bị đẩy vào phòng khác. Hắn đẩy tôi xuống sàn nhà và làm đau đầu gối tôi. Giờ thì, tao sẽ làm gì với mày đây, thằng oắt con mất dạy? Hắn có mùi thật khó chịu, mùi của bia và hắn còn đang hút một điếu thuốc.
Tôi tỉnh dậy. Trái tim tôi đập dữ dội cứ như tôi vừa bị những con chó săn của địa ngục đuổi chạy qua bốn mươi dãy nhà. Tôi nhảy ra khỏi giường, đẩy cơn ác mộng về nơi thâm sâu nhất của tiềm thức, và vội vàng vào bếp để lấy một cốc nước.
Tôi cần phải gặp Flynn. Những cơn ác mộng này tệ hơn bao giờ hết. Ở bên Ana, tôi không gặp những cơn ác mộng nhiều như vậy.
Khỉ thật.
Chưa một người phục tùng nào mang cho tôi cảm giác như vậy. Quái thật,tôi chưa bao giờ cảm thấy sự tuột dốc như vậy cả. Có phải tôi đã lo lắng rằng họ sẽ chạm vào tôi trong đêm? Tôi không biết. Đó là một sự say mê vô tội rằng tôi cảm thấy bình yên như thế nào.
Tôi đã từng nhìn những người phục tùng của mình ngủ trước kia,nhưng nó vẫn luôn là khúc dạo đầu để đánh thức họ dậy để có vài màn giao cấu giải khuây.
Tôi nhớ mình đã nhìn Ana hàng giờ khi cô ấy ngủ tại khách sạn Heathman. Càng nhìn tôi càng thấy cô ấy trở nên xinh đẹp: làn da mịn màng của cô toả sáng dưới ánh đèn dịu nhẹ,mái tóc đen của xoã ra trên nền gối trắng,và hàng mi rung trong khi đang ngủ.Đôi môi cô tách rời và tôi có thể nhìn thấy răng,và lưỡi của cô khi cô liếm môi. Đó là một trải nghiệm khuấy động nhất – chỉ nhìn cô ấy ngủ. Và cuối cùng khi tôi ngủ bên cạnh cô,nghe thấy cả những tiếng thở của cô, ngắm nhìn lồng ngực của cô phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, tôi ngủ ngon…rất ngon.
Tối đi lang thang vào phòng nghiên cứu của mình và nhặt lên một chiếc tàu lượn. Tôi thoải mái hơn khi nhìn hình dáng của nói. Cảm thấy tự hào về những gì đã làm và cả sự vô lý khi nghĩ về những việc tôi sắp làm. Đó là món quà cuối cùng của cô ấy dành cho tôi.
Món quà đầu tiên của cô là….gì nhỉ?
Tất nhiên.Bản thân cô ấy.
Cô ấy đã hy sinh bản thân mình vì nhu cầu của tôi. Sự tham lam của tôi. Ham muốn của tôi. Cái tôi của tôi … cái tôi hư hỏng chết tiệt của tôi.
Chết tiệt,nỗi đau này khi nào mới dừng lại?
Cảm thấy có chút ngu ngốc,tôi cầm chiếc tàu lượn lên giường với mình.
“Ngài muốn dùng gì cho bữa sáng,thưa ngài?”
“Cà phê thôi,Gail.”
Bà ấy ngập ngừng. “Thưa ngài, ngài đã không ăn tối.”
“Và?”
“Có lẽ ngài nên ăn lót dạ một chút gì đó.”
“Gail, chỉ cà phê thôi. Làm ơn.” Tôi chặn lời bà ấy – đây không phải là việc của bà ấy. Môi bà ấy mím lại, nhưng bà gật đầu và chuyển hướng về Gaggia. Tôi đi về thư phòng để thu thập vài mẫu giấy của mình cho văn phòng và tìm kiếm một phong bì đệm.
Tôi gọi cho Ros từ trong xe.
“Các tài liệu của SIP làm rất tốt,nhưng kế hoạch kinh doanh cần một số sửa đổi. Hãy tiến hành đi.”
“Christian,việc này nhanh quá.”
“Tôi muốn hành động một cách nhanh chóng.Tôi đã e-mail cho cô những suy nghĩ của tôi về giá chào bán. Tôi sẽ ở văn phòng từ bảy giờ ba mươi. Gặp nhau ở văn phòng tôi.”
“Nếu ngài chắc chắn.”
“Tôi chắc chắn.”
“Được. Tôi sẽ gọi cho Andrea lên lịch. Tôi có số liệu thống kê về Detroit V. Savannah.”
“Dòng cuối?”
“Detroit.”
“Tôi hiểu rồi.”
Chết tiệt…đừng là Savannah.
“Nói chuyện sau.” Tôi cúp máy.
Tôi ngồi,nép mình vào phía sau chiếc Audi,khi Taylor tăng tốc xuyên qua làn đường giao thông. Tôi tự hỏi làm thế nào Ana có thể được nhận vào làm sáng nay. Có lẽ cô ấy đã mua một chiếc xe ngày hôm qua,mặc dù bằng cách nào đó tôi nghi ngờ điều đó. Tôi tự hỏi liệu cô có cảm thấy khốn khổ như tôi cảm thấy… Hy vọng là không. Có lẽ cô ấy đã nhận ra rằng tôi là một sự mê đắm lố bịch.
Cô ấy không thể yêu tôi.
Và tất nhiên là không phải bây giờ – sau tất cả những gì tôi đã làm với cô ấy. Chưa một ai từng nói yêu tôi ngọai trừ bố và mẹ tôi, dĩ nhiên, nhưng thậm chí sau đó nó đã ra khỏi ý thức trách nhiệm của họ. Những câu nói dai dẳng của Flynn về tính yêu vô điều kiện của cha mẹ – ngay cả những đứa trẻ được nhận nuôi – vang vọng trong đầu tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ bị thuyết phục; tôi đã chẳng là gì ngoài một nỗi thất vọng cho họ.
“ Ngày Grey?”
“ Xin lỗi, việc gì vậy?”Taylor nhìn tôi dao động. Anh ấy để cửa xe mở, chờ tôi, nhìn quan tâm.
“ Chúng ta tới rồi,thưa ngài.”
Chết tiệt … chúng tôi đã tới nơi bao lâu rồi? “ Cảm ơn,tôi sẽ cho anh biết thời gian tối nay.”
Tập trung nào,Grey.
Cả Andrea và Olivia đều nhìn lên khi tôi ra khỏi thang máy. Olivia chớp chớp lông mi và vén một sợi tóc của cô ả ra sau tai. Chúa ơi – Tôi xong với cô gái ngớ ngẩn này rồi. Tôi cần bộ phận nhân sự chuyển cô ta đến bộ phận khác.
“ Cà phê,Olivia,và làm ơn cho tôi một bánh croissant*.” Cô ta nhảy lên để làm theo yêu cầu của tôi.
* bánh croissant: bánh mì Pháp,hay còn gọi là bánh sừng bò.
“Andrea – gọi cho tôi Welch, Barney, và Flynn, sau đó Claude Bastille trên điện thoại. Tôi không muốn bị quấy rầy bởi bất kỳ ai,kể cả mẹ tôi…trừ khi…trừ khi Anastasia Steele gọi. Được chứ?”
“ Vâng thưa ngài. Ngài có muốn tôi thông qua lịch trình của ngài ngay bây giờ không?”
“Không, tôi cần cà phê và thứ gì đó để ăn trước.” Tôi quắc mắt với Olivia, người đang di chuyển với tốc độ của một con ốc về phía thang máy.
“Vâng, thưa ngài Grey.” Andrea gọi phía sau khi tôi mở cửa đi vào văn phòng của mình.
Từ tập hồ sơ, tôi lấy ra chiếc phong bì chứa vật sở hửu quý giá nhất của tôi – chiếc tàu lượn.
Tôi đặt nó lên bàn, và tâm trí của tôi trôi dạt về quý cô Steele.
Cô ấy sẽ bắt đầu công việc mới của mình vào sáng nay, gặp gỡ những người mới … những người đàn ông mới. Ý nghĩ đó làm tôi chán nản. Cô ấy sẽ quên tôi.
Không, cô ấy sẽ không quên. Phụ nữ luôn nhớ về người đàn ông đầu tiên họ giao cấu, phải vậy không? Tôi sẽ luôn nắm giữ một vị trí trong ký ức của cô ấy, cho một mình tôi. Nhưng tôi không muốn trở thành một kỷ niệm: tôi muốn tồn tại trong tâm trí cô ấy. Tôi cần phải ở lại trong tâm trí cô ấy. Tôi có thể làm gì đây?
Có tiếng gõ cửa và Andrea xuất hiện. “ Cà phê và bánh sừng bò cho ngài,ngài Grey.”
“Vào đi.”
Khi cô ta chạy đến bàn của tôi,mắt cô ấy phóng quắc qua chiếc tàu lượn,nhưng một cách không ngoan, cô ấy ngậm miệng lại. Cô ấy đặt bữa sáng lên bàn của tôi.
Cà phê đen, tốt lắm, Andrea. “Cảm ơn.”
“Tôi đã để lại tin nhắn cho Welch, Barney và Bastille. Flynn sẽ gọi lại trong năm phút. ”
“Tốt. Tôi muốn cô huỷ bỏ bất kỳ cam kết xã hội nào tôi có trong tuần này. Không ăn trưa, không có gì trong buổi tối. Nối máy với Barney và tìm cho tôi số điện thoại của một chỗ bán hoa tốt.”
Cô ta viết nguệch ngoạc một cách hằn học lên notepad của mình.
“Thưa ngài, chúng tôi dùng hoa hồng của Arcadia. Ngài có muốn tôi gửi hoa đến cho ngài không?”
“Không, đưa tôi số. Tôi sẽ tự làm việc đó. Xong rồi.”
Cô ta gật đầu và rời đi ngay, như thể cô ta không thể ra khỏi văn phòng tôi đủ nhanh. Vài giây sau đó điện thoại rung lên. Đó là Barney.
“Barney, tôi cần anh làm một cái giá đỡ cho một chiếc tàu lượn mô hình.”
Giữa cuộc họp tôi gọi cửa hàng bán hoa và đặt hai tá hoa hông trắng cho Ana, chúng sẽ được giao đến nhà cô ấy tối nay. Bằng cách đó cô ấy sẽ không cảm thấy xấu hổ hay bất tiện ở chỗ làm. Và cô ấy sẽ không thể nào quên tôi.
“Ngài có gửi thông điệp gì cùng với hoa không, thưa ngài?” Người bán hoa hỏi tôi.
Một lời nhắn cho Ana?
Nói gì đây?
Hãy quay lại.Tôi xin lỗi.Tôi sẽ không đánh em nữa.
Những lời ấy đột nhiên nổ vang trong đầu tôi,làm tôi chau mày.
“Ừm…một cái gì đó như ‘Chúc mừng ngày đầu tiên đi làm của em. Hy vọng nó diễn ra tốt đẹp.’ ”
Tôi nhìn lên chiếc tàu lượn trên bàn mình. “Và cảm ơn em về chiếc tàu lượn.Nó rất có ý nghĩa. Nó có một vị trí đẹp nhất trên bàn của tôi. Christian.”
Người bán hoa đọc lại cho tôi nghe.
Chết tiệt, nó hoàn toàn không thể hiện được những gì tôi muốn nói với cô ấy.
“Đó là tất cả đúng không,ngài Grey?”
“Đúng vậy.Cảm ơn.”
“Không có gì, thưa ngài, và chúc một ngày tốt lành.”
Tôi nhìn đăm đăm và chiếc điện thoại. Ngày tốt lành cái khỉ.
“Này, anh bạn, cậu ăn phải cái gì thế?” Claude đứng dậy từ sàn nhà,nơi tôi vừa đấm vào phần trên trên phẳng phiu của anh ấy, vừa lúc kết thúc. “Chiều nay anh cứ như đang trên đống lửa vậy, Grey.” Anh ấy chậm rãi đứng dậy, với nét phong nhã của một con mèo lớn đang đánh giá con mồi của nó. Chúng tôi luyện tập với nhau trong phòng thể hình dưới tầng hầm của toà nhà Grey.
“Tôi đang tức giận.” Tôi rít lên.
Biểu hiện của anh ta rất điềm tĩnh khi chúng tôi xoay quanh nhau.
“Đó không phải là một ý tưởng hay để nhập cuộc khi mà tâm trí cậu để ở nơi khác.” Claude nói, thích thú, nhưng không rời mắt khỏi tôi.
“Tôi cảm thấy nó giúp ích được phần nào.”
“Tấn công nhiều hơn ở bên trái. Bảo vệ bên phải của anh. Lên nào,Grey.”
Anh ấy vung tay và đánh vào vai tôi. Gần như đấm tôi mất thăng bằng.
“Tập trung nào, Grey. Không có bất kỳ thứ nhảm nhí nào trong phòng họp của anh được mang vào đây hết. Hay có phải là vì một cô gái? Một vài việc vặt nhảm nhí cuổi cùng cũng kéo được vẻ lãnh đạm của anh xuống.” Anh ấy chế giễu, khiêu khích tôi.Và nó thành công: tôi tung cú đá tầm trung vào một bên người anh ta, hạ nấm đấm một lần,rồi hai lần,anh ta lảo đảo lùi về sau, mái tóc dài uốn lọn bay lên.
“Lo cho cái công việc chết tiệt của anh đi, Bastille.”
“Wow,chúng ta đã tìm thấy cội nguồn của nỗi đau.” Claude reo hò trong chiến thắng.Anh ta vung tay bất ngờ,nhưng tôi đã đoán được hành động của anh ta và khoá trụ anh ta lại,đẩy mạnh anh ta lên bằng một cú đấm và một cú đá nhanh.Lần này thì anh ta nhảy về phía sau,ấn tượng bởi đòn đánh của tôi.
“Mặc kệ cái quái gì đang diễn ra vời thế giới quyền lực của anh,Grey,nó đang có tác dụng. Xuất chiêu đi.”
Ồ,anh ta đang cúi xuống,tôi lao ngay vào anh ta.
Giao thông khá vắng trên đường về nhà.
“Taylor,chúng ta có thể đi một vòng không?”
“Đi đâu,thưa ngài?”
“Anh có thể lái ngang qua căn hộ của cô Steele không?”
“Vâng,thưa ngài.”
Tôi đã quen với nỗi đau này.Có vẻ như nó luôn hiện diện, giống như tiếng ù tai. Trong các cuộc họp, nó là sự im lặng và ít gây khó chịu; chỉ khi tôi ở một mình với những suy tư thì nó lại bừng lên và hoành hành tôi. Việc này sẽ kéo dài bao lâu?
Ngay khi chúng tôi tiến gần đến nhà cô,trái tim tôi ngừng đập.
Có thể tôi sẽ gặp cô ấy.
Khả năng xảy ra thật hồi hộp và rối loạn. Và tôi nhận ra rằng mình đã chẳng thể nghĩ gì ngoài cô ấy từ khi cô ấy bỏ đi. Sự vắng mặt của cô ấy luôn đồng hành với tôi.
“Lái chậm lại.” Tôi bảo Taylor khi chúng tôi ở gần nhà cô ấy.
Đèn sáng.
Cô ấy đang ở nhà!
Tôi hi vọng cô ấy đang ở nhà một mình,và nhớ tôi.
Cô ấy đã nhận được hoa của tôi chưa?
Tôi muốn kiểm tra điện thoại mình để xem liệu cô ấy có gửi tin nhắn cho tôi không,nhưng tôi khổng thể nào kéo cái nhìn đăm đăm của mình ra khỏi căn hộ của cô ấy; tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy cô ấy. Cô ấy có khoẻ không? Cô ấy có đang nghĩ về tôi không? Tôi tự hỏi không biết ngày đầu tiên đi làm của cô ấy như thế nào.
“Lần nữa không,thưa ngài?” Taylor hỏi,khi chúng tôi chậm rãi chạy qua,và căn hộ biến mất khỏi tầm nhìn.
“KHÔNG!” Tôi thở ra.Tôi đã không nhận ra rằng mình đà ngừng thở. Khi chúng tôi quay trở lại Escala tôi kiểm tra tất cả các e-mail và tin nhắn của mình, hy vọng có một cái gì đó từ cô ấy … nhưng chả có gì cả.Có một tin nhắn từ Elena.
‘Cậu ổn chứ?’
Tôi phớt lờ nó.
Căn hộ của tôi quá yên tĩnh,tôi chưa từng chú ý tới điều này trước kia. Sự thiếu vắng của Anastasia đã làm bật lên sự im lặng ấy.
Làm một ngụm rượu cognac.Tôi thẫn thờ rão bước vào thư viện. Thật là mỉa mai khi tôi chưa bao giờ cho cô ấy xem căn phòng này,cho cô ấy tình yêu của mình về văn học. Tôi hy vọng có thể tìm thấy một sự hy vọng nào đó ở đây vì căn phòng này không hề chứa bất kỳ kỉ niệm nào của chúng tôi. Tôi nhìn qua tất cả những quyển sách của mình, chúng được sắp xếp và phân loại gọn gàng,và đôi mắt tôi lạc về phải bàn bi-da.Cô ấy có chơi bi-da không nhỉ? Tôi không nghĩ là cô ấy biết.
Hình ảnh cô ấy nằm dài dọc theo tấm len bọc xanh lá nhảy xộc vào tâm trí tôi. Có thể chúng tôi chẳng có kỉ niệm gì trong căn phòng này,nhưng tâm trí của tôi thì còn hơn cả có thể, và hơn cả mong muốn, để tạo ra những hình ảnh đầy nhục dục sinh động của cô Steele đáng yêu.
Tôi không thể chịu đựng nổi.
Tôi uống một hơi rượu cognac nữa và đi ra khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook