50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey
-
Quyển 2 - Chương 2
_Chiristian lôi tôi vào một nhà hàng nhỏ và ấm cúng.
“Phải vào đây thôi,” anh lầm bầm. “Chúng ta không có nhiều thời gian.”
Với tôi thì nhà hàng này ổn. Những chiếc ghế gỗ, khăn trải bàn bằng vải lanh, tường cũng được sơn màu như căn phòng giải trí của Christian - màu đỏ máu - cùng những t孠gương nhỏ mạ vàng, những cây nến trắng và những lọ hoa hồng trắng xinh xắn được bài trí ngẫu nhiên. Đâu đó phía sau, Ella Fitzgerald[1] đang ngân nga một giai điệu êm ái về thứ gọi là tình yêu. Thật vô cùng lãng mạn.
[1] Ella Jane Fitzgerald (25/4/1917 – 15/6/1996) là nữ ca sĩ nhạc Jazz người Mỹ. Trong sự nghiệp ca hát kéo dài 59 năm, bà đã giành được 13 giải Grammy.
Người hầu bàn dẫn chúng tôi tới một bàn dành cho hai người trong một hốc phòng nhỏ, và tôi ngồi xuống, băn khoăn lo lắng không biết anh sẽ nói gì.
“Chúng tôi không có nhiều thời gian,” Christian nói với người hầu bàn khi tôi và anh đã yên vị.
“Vậy nên chúng tôi sẽ dùng thăn bò nướng chín vừa, sốt béarnaise nếu anh có, cá hồi, rau xanh, rau gì cũng được, và đem cho tôi danh mục rượu.”
“Tất nhiên rồi, thưa ngài.” Người hầu bàn, ngạc nhiên tột độ trước thái độ lạnh lùng và lãnh đạm của Christian, vội vã rút lui. Christian đặt chiếc BlackBerry của anh lên mặt bàn. Hay ho thật, tôi chẳng còn được lựa với chọn nữa sao?
“Thế nếu em không thích thăn bò nướng thì sao?”
Anh thở dài. “Đừng có bắt đầu, Anastasia.”
“Em không phải là trẻ con, Christian.”
“Vậy à, thế thì đừng có cư xử như trẻ con nữa.”
Như thể anh vừa tát vào mặt tôi vậy. Hóa ra đây là một cuộc hội thoại đầy kích động, và dẫu nó diễn ra trong một khung cảnh vô cùng lãng mạn, nhưng hiển nhiên chẳng có trái tim hay bông hoa nào.
“Em giống trẻ con chỉ bởi vì em không thích thịt nướng?” Tôi khẽ thốt lên, cố che giấu nỗi tổn thương.
“Vì em đã cố tình làm anh phát ghen. Đó là một hành động trẻ con. Em không quan tâm tí nào đến cảm giác của bạn em khi làm thế sao?” Christian mím chặt môi thành một đường thẳng mỏng dính và quắc mắt giận dữ khi người hầu bàn trở lại với danh mục rượu.
Mặt tôi đỏ bừng - tôi đã không nghĩ đến điều đó. Tội nghiệp josé - dĩ nhiên tôi không muốn khuyến khích cậu ấy chút nào. Đột nhiên tôi thấy xấu hổ không thể tả. Christian đã đúng, đó là một hành động cực kỳ thiếu suy nghĩ. Anh liếc qua danh mục rượu.
“Em có muốn chọn rượu không?” Anh hỏi, nhướng mày nhìn tôi chờ đợi với vẻ mặt đầy ngạo mạn. Anh biết tôi vốn mù tịt về thứ đồ uống này.
“Anh chọn đi,” tôi đáp, mặt sưng mày sỉa nhưng cố kiềm chế.
“Làm ơn cho hai ly Barossa Valley Shiraz.”
“Ờ... loại này chúng tôi chỉ phục vụ theo chai, thưa ngài.”
“Vậy thì cho một chai,” Christian cáu kỉnh.
“Vâng, thưa ngài.” Người hầu bàn nhũn nhặn rút lui và tôi không trách anh ta. Tôi cau mày nhìn anh chàng Đa Sự. Cái gì đang ăn tươi nuốt sống anh ấy thế nhỉ? Ô, có lẽ là chính tôi, ở đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn tôi, Nữ Thần Ham Muốn thức dậy, vươn mình ngái ngủ và mỉm cười. Nàng ấy đã ngủ quên khá lâu rồi.
“Anh thật cộc cằn.”
Anh nhìn vào tôi với ánh mắt bình thản. “Tôi băn khoăn là tại sao em lại nói thế?”
“À, sẽ tốt hơn nếu thảo luận về tương lai bằng một giọng thân tình và chân thật, chẳng phải anh từng nói thế sao?” Tôi mỉm cười với anh thật ngọt ngào.
Miệng Christian mím lại thành một đường khắc nghiệt, nhưng sau đó, hầu như miễn cưỡng, môi anh nhếch lên, tôi biết anh đang cố nén một nụ cười.
“Tôi xin lỗi.”
“Lời xin lỗi được chấp thuận, và em vui lòng thông báo cho anh biết em không quyết định trở thành một người ăn chay kể từ lần cuối chúng ta ngồi ăn với nhau.”
“Lần đó cũng là lần cuối cùng em ăn, tôi nghĩ đấy là một điểm có thể bàn luận.”
“Lại là từ đấy - ‘bàn luận’.”
“Bàn luận,” anh nhăn mặt và đôi mắt dịu đi trong ánh nhìn hài hước. Lùa bàn tay qua tóc, anh lại trở nên nghiêm túc. “Ana, lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, em đã rời bỏ tôi. Tôi đã hơi hoảng sợ. Tôi đã nói tôi muốn em quay lại, còn em... chẳng nói gì cả.” Ánh nhìn của anh trở nên mãnh liệt và đầy mong đợi, trong khi những lời bộc bạch thậtlòng của anh khiến cơn giận của tôi hoàn toàn nguôi ngoai.
Tôi biết nói cái quái gì đây?
“Em nhớ anh... thật sự nhớ anh, Christian. Mấy ngày vừa qua quả là... khó khăn.” Tôi nuốt xuống, cổ họng nghẹn ứ khi nhớ lại nỗi đau đớn đến tuyệt vọng kể từ lúc rời bỏ anh.
Tuần trước là tuần lễ tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi, những đau khổ hầu như không tả xiết. Mọi thứ vẫn chưa hề kết thúc. Nhưng thực tế chợt quay về, xoáy quanh tôi.
“ Không có gì thay đổi cả. Em không thể trở thành người như anh muốn.” Tôi ép lời lẽ thoát ra khỏi cái cổ họng nghẹn ứ của mình.
“Em là người mà tôi muốn,” anh nói, giọng dứt khoát và rành mạch.
“Không, Christian, không phải đâu.”
“Em bị xáo trộn bởi những gì xảy ra lần trước. Tôi đã hành xử thật ngớ ngẩn, và em... Nhưng em cũng vậy. Sao em không nói ra mã an toàn hả Anastasia?” Giọng anh chuyển sang buộc tội.
Gì cơ? Chà chà - chuyển hướng rồi đây.
“Trả lời tôi đi.”
“Em không biết. Em bị choáng ngợp. Em đã cố gắng trở thành người như anh muốn, cố gắng xử lý cơn đau, và thế là nó bay biến khỏi đầu em. Anh biết đấy... em quên mất,” tôi thì thào, cảm thấy xấu hổ, rồi nhún vai như để biện hộ.
Lẽ ra chúng ta đã có thể tránh được tất cả những đớn đau này.
“Em đã quên!” Christian thở hổn hển trong cơn giận dữ, anh túm lấy cạnh bàn và nhìn tôi trừng trừng. Tôi như sắp bị chết thiêu dưới ánh nhìn ấy.
Chết tiệt! Anh ấy lại điên tiết rồi. Nữ Thần Ham Muốn trong tôi cũng quay ra ngó tôi trừng trừng. Nhìn xem, cậu tự rước họa vào thân đấy!
“Làm sao tôi có thể tin em?” Giọng anh trầm xuống. “Tin mãi mãi?”
Người hầu bàn mang rượu đến đúng lúc chúng tôi đang ngồi nhìn chằm chằm vào nhau, mắt xanh đối diện với mắt xám. Cả hai chúng tôi đều lặng lẽ buộc tội lẫn nhau, trong khi người hầu bàn khui nút chai với một cử chỉ hoa mỹ không cần thiết rồi rót chút rượu vào ly của Christian. Như một cái máy, Christian với lấy chiếc ly và nhấp một ngụm.
“Được rồi.” Giọng anh cộc lốc.
Người hầu bàn rón rén rót đầy ly của chúng tôi rồi đặt chai rượu lên mặt bàn trước khi vội vã chuồn khỏi. Suốt quãng thời gian ấy, Christian không rời mắt khỏi tôi. Tôi là người phá vỡ mối liên kết ấy trước - tôi nâng ly lên và uống một ngụm lớn, công khai thưởng thức vị rượu.
“Em xin lỗi,” tôi khẽ nói, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Tôi bỏ đi vì nghĩ rằng chúng tôi không hợp nhau, nhưng Christian đang nói lẽ ra tôi nên ngăn anh ấy lại ư?
“Xin lỗi vì cái gì?” Anh nói vẻ cảnh giác.
“Không sử dụng mã an toàn.”
Christian nhắm mắt lại, như thể đã bớt căng thẳng hơn.
“Lẽ ra chúng ta đã có thể tránh được tất cả những đau khổ này,” anh thì thầm. “Trông anh ổn mà.” Hơn cả ổn ấy chứ. Anh vẫn đích thị là anh.
“Vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người ta lắm,” anh lặng lẽ nói. “Tôi không ổn tẹo nào. Tôi cảm thấy như mặt trời đã lặn mãi mà chẳng chịu mọc lên suốt năm ngày liền, Ana. Tôi như đang chìm trong màn đêm vĩnh viễn.”
Tôi quay cuồng trước lời thú nhận của anh. Chúa ơi, tôi cũng thế.
“Em nói rằng em sẽ không bao giờ ra đi, vậy mà sự ra đi lại đến thật kiên quyết, em đã ở phía bên kia cánh cửa.”
“Em nói em sẽ không bao giờ ra đi khi nào nhỉ?”
“Trong giấc ngủ của em. Lâu lắm rồi anh mới nghe được một điều dễ chịu và nhiều an ủi đến thế, Anastasia. Nó làm anh khuây khỏa.”
Tim tôi thẳt lại. Tôi với lấy ly rượu.
Em từng nói rằng em yêu tôi,” anh thì thầm. “Điều đó bây giờ đã thành dĩ vãng phải không?”
Giọng anh trầm xuống, đầy lo lắng.
“Không, Christian, không đâu.”
Trông anh thật dễ bị tổn thương. “Vậy tốt rồi,” anh lẩm bẩm.
Tôi bị sốc trước lời thú nhận của Christian. Anh đã thay đổi từ tận trong tâm can. Khi tôi nói yêu anh trước kia, anh đã hoàn toàn kinh hãi. Người hầu bàn đang quay trở lại. Anh ta nhanh chóng đặt đồ ăn xuống trước mặt chúng tôi rồi lại vội vội vàng vàng lủi đi.
Trời đất quỷ thần ơi. Thức ăn.
“Ăn đi,” Christian ra lệnh.
Tận sâu trong tâm can tôi biết mình rất đói, nhưng ngay lúc này bụng dạ tôi đang thắt lại.
Ngồi đối diện với người đàn ông duy nhất tôi yêu và tranh luận về một tương lai mờ mịt khiến tôi chẳng thấy thèm ăn chút nào. Tôi nhìn một cách ngờ vực xuống đĩa đồ ăn.
“Thề có Chúa, Anastasia, nếu em không ăn, tôi sẽ đánh mông em ngay giữa nhà hàng này, và em sẽ chẳng nhận được bất cứ sự ban thưởng sung sướng nào đâu. Ăn đi!”
Bình tĩnh nào, Grey. Cô nàng Tiềm Thức của tôi đăm đăm nhìn tôi qua vành kính hình bán nguyệt. Nàng ta đồng ý cả hai chân hai tay với anh chàng Lắm Chiêu này.
“Được rồi, em sẽ ăn. Làm ơn đừng giơ nanh múa vuốt với em nữa.”
Anh không cười mà tiếp tục nhìn tôi trừng trừng. Tôi miễn cưỡng cầm dao dĩa lên và xắt một miếng thịt nướng. Ôi, nó ngon kinh khủng. Tôi đói thật, đói ngấu đói nghiến. Trong lúc tôi ăn, mặt Christian giãn ra thấy rõ.
Chúng tôi ăn trong im lặng. Nhạc đã được đổi. Một giọng nữ du dương cất lên, những ca từ âm vang trong tâm tưởng tôi. Kể từ lúc anh bước vào cuộc đời tôi, tôi không bao giờ còn như trước nữa.
Tôi liếc nhìn anh đang ăn và đang quan sát tôi. Ham muốn, mong đợi, khát khao hòa quyện trong ánh nhìn nóng bỏng.
“Anh có biết ai đang hát không?” Tôi cố bắt đầu một cuộc hội thoại bình thường.
Christian dừng lại và lắng nghe. “Không... nhưng dù là ai thì cô ấy hát cũng khá hay.”
“Em cũng thích cô ấy.”
Cuối cùng anh nở một nụ cười bí ẩn. Anh đang trù tính điều gì vậy nhỉ?
“Gì vậy?” Tôi hỏi.
Christian lắc đầu. “Em ăn đi,” anh nhẹ nhàng nói.
Tôi ăn hết nửa phần thức ăn trên đĩa và không thể ngốn nổi nữa.
“Em không ăn được nữa đâu. Thế này đã đủ với ngài chưa?”
Anh dửng dưng nhìn tôi, không thèm trả lời, rồi liếc nhìn đồng hồ.
“Em no thật rồi mà,” tôi nói thêm, rồi hớp một ngụm rượu tuyệt ngon.
“Chúng ta sắp phải đi thôi. Taylor đến đây rồi, và sáng mai em còn phải di làm nữa.”
“Anh cũng vậy mà.”
“Tôi ngủ ít hơn em nhiều, Anastasia. ít nhất thì em cũng ăn được chút gì đó.”
“Chúng ta không trở về trên chiếc Charlie Tango à?”
“Không, tôi nghĩ tôi sẽ đi uống gì đó. Taylor sẽ đón chúng ta. Với lại, ít nhất đi bằng ô tô tôi cũng có em cho riêng mình trong mấy tiếng đồng hồ. Chúng ta có thể làm gì ngoài nói chuyện nhỉ?”
Ôi, đó là kế hoạch của anh ấy đây.
Christian gọi người hầu bàn đến để thanh toán, sau đó cầm chiếc BlackBerry lên.
“Chúng tôi đang ở Le Picotin, phía Tây Nam Đại lộ Thứ ba.” Nói rồi anh cúp máy.
Anh ấy vẫn luôn nói chuyện điện thoại cụt lủn như vậy.
“Anh thật cộc cằn với Taylor, mà thực tế là với hầu hết mọi người.”
“Tôi chỉ muốn đạt được mục đích nhanh chóng, Anastasia.”
“Tối nay anh vẫn chưa đạt được mục đích. Chẳng có gì thay đổi, Christian ạ.”
“Tôi có một đề nghị với em.”
“Chuyện này bắt đầu từ một lời đề nghị mà.”
“Một đề nghị khác cơ.”
Người hầu bàn quay lại, Christian đưa thẻ tín dụng ra mà chẳng thèm ngó qua hóa đơn. Anh nhìn tôi chằm chằm vẻ suy đoán trong khi người hầu bàn quẹt thẻ. Điện thoại của Christian rung lên một lần, anh liếc mắt về phía nó.
Anh ấy có một đề nghị ư? Là gì nhỉ? Hai kịch bản chạy qua não tôi: bắt cóc tôi, phục vụ cho anh ấy. Không, chẳng cái nào hợp lý cả. Christian đã thanh toán xong.
“Đi thôi. Taylor đang chờ ở bên ngoài rồi.”
Chúng tôi đứng dậy và anh nắm lấy tay tôi.
“Tôi không muốn mất em, Anastasia.” Anh dịu dàng hôn lên từng khớp ngón tay tôi, sự đụng chạm đến từ làn môi anh làm da tôi nhộn nhạo hưởng ứng.
Bên ngoài, chiếc Audi đã đợi sẵn. Christian mở cửa cho tôi. Chui vào xe, tôi ngồi lút vào lớp da bọc nhung sang trọng. Anh đi về phía ghế lái; Taylor bước ra và họ nói với nhau vài câu ngắn ngủi. Thủ tục này có vẻ bất thường. Tôi tò mò. Họ đang nói gì với nhau thế nhỉ? Một lúc sau, hai người quay lại xe, tôi liếc về phía Christian lúc này đang giữ vẻ mặt bình thản và nhìn đăm đăm về phía trước.
“Tôi cho mình một khoảnh khắ ngắn ngủi để ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của anh: sống mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn đẹp như tạc, mái tóc đẹp tuyệt vời đổ xuống vầng trán cao.
Người đàn ông siêu phàm này chắc hẳn là không dành cho tôi rồi.
Tiếng nhạc du dương lấp đầy khoang sau xe, một bản giao hưởng cao sang mà tôi không biết, Taylor lái xe ra con đường thoáng đãng, hướng về Cao tốc liên bang số 5 và Seattle.
Christian quay sang đối diện với tôi. “Như tôi đã nói, Anastasia, tôi có một đề nghị với em.”
Tôi bồn chồn liếc về phía Taylor.
“Taylor không nghe thấy em đâu,” Christian trấn an tôi.
“Sao lại thế?”
“'Taylor,” Christian gọi. Taylor không đáp lại. Anh gọi một lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời.
Christian cúi người về phía trước và vỗ vào vai anh ta. Taylor tháo ra bộ tai nghe mà trước đó tôi không nhìn thấy.
“Vâng, thưa ngài?”
“Cảm ơn, Taylor. Không có gì, anh nghe tiếp đi.”
“Vâng.”
“Hài lòng chưa? Anh ta đang nghe iPod. Puccini. Quên anh ta đang có mặt ở đây đi. Anh cũng thế mà.”
“Anh cố tình bảo anh ấy làm thế đúng không?”
“Ừ.”
Ồ.
“Được rồi, đề nghị của anh là gì?”
Đột nhiên Christian trông cương quyết và thực tế hẳn. Ôi trời. Chúng tôi đang dàn xếp một thỏa thuận. Tôi chăm chú lắng nghe.
“Trước tiên cho tôi hỏi em một chuyện. Em có muốn một mối quan hệ đúng mực thông thường mà không có chút giao cấu lệch lạc nào không?”
Miệng tôi há hốc. “Giao cấu lệch lạc?” Tôi rít lên.
“Giao cấu lệch lạc.”
“Em không thể tin được là anh vừa thốt ra từ đó.”
“Ừ, tôi vừa thốt ra rồi. Trả lời tôi đi,” anh điềm tĩnh nói.
Mặt tôi nóng bừng. Nữ Thần Ham Muốn trong tôi quỳ mọp xuống, hai tay chắp vào nhau thỉnh cầu, van vỉ.
“Em thích sự giao hoan của anh,” tôi thì thầm.
“Tôi cũng nghĩ thế. Vậy em không thích gì?”
Không thể chạm vào anh. Sự thỏa mãn của anh khi thấy em đau đớn, những vết thương từ sợi dây lưng...
“Mối đe dọa bị trừng phạt một cách bất thường và tàn nhẫn.”
“Nghĩa là sao?”
“Ừm, anh có tất cả những thứ như gậy, roi và vô số đồ nghề trong căn phòng giải trí, chúng đe dọa sẽ cướp đi cơ hội được nhìn thấy ánh sáng ban ngày của em. Em không muốn anh dùng chúng với em.”
“Được rồi, vậy là không roi, không gậy - hoặc là dây lưng, nếu đó là vấn đề,” anh nhạo báng.
Tôi nhìn chằm chằm anh, bối rối. “Anh đang cố định nghĩa lại những giới hạn đấy à?”
“Không hẳn vậy, tôi chỉ đang cố hiểu em, vẽ ra một bức tranh sáng rõ hơn về việc em thích gì và không thích gì.”
“Về cơ bản, Christian, chính niềm hân hoan sung sướng khi làm em đau của anh khiến em khó mà chịu dựng được. Và anh làm thế là vì em đã vượt qua một số giới hạn ngẫu nhiên nào đó.”
“Nhưng những luật lệ ấy đâu phải ngẫu nhiên, chúng được viết ra hẳn hoi mà?”
“Em không muốn có luật lệ nào cả.”
“Không cái nào à?”
“Không cái nào.” Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng thì sợ đến thót tim. Anh ấy định đưa chuyện này tới đâu nhỉ?
“Nhưng em không phiền nếu tôi đánh mông em chứ?”
“Đánh mông em bằng cái gì?”
“Cái này.” Anh giơ bàn tay lên.
Tôi lo lắng vặn vẹo trên ghế. “Vâng, không phiền lắm.” ơn trời là chỗ này tối om; mặt tôi đang đỏ bừng lên.
Anh cười đỏm dáng, “Ừ, như thế vui thật.”
“Hơn cả vui ấy,” tôi lẩm bẩm.
“Vậy là em có thể chịu được một số cơn đau.”
Tôi nhún vai. “Vâng, em nghĩ thế.” Ôi, anh ấy định đưa chuyện này tới đâu nhỉ? Nỗi bồn chồn lo lắng của tôi đã nhảy vọt lên vài độ trên thang đo Richter[2].
[2] Thang đo độ Richter là dung để xác định sức tàn phá của các cơn động đất (địa chấn). Thang đo này được Charles Francis Richter đề xuất vào năm 1935.
Christian vuốt cằm, chìm trong suy nghĩ. “Anastasia, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu. Hãy làm những thứ đúng mực, và sau đó, một khi em đã tin tưởng tôi hơn, tôi cũng tin em sẽ thành thật chia sẻ với tôi, chúng ta có thể tiến tới và làm vài chuyện tôi muốn làm.”
Tôi nhìn anh chằm chằm, choáng váng, đầu óc chẳng thể suy nghĩ nổi điều gì, như một chiếc máy tính bị đơ vậy. Có lẽ anh đang lo lắng, nhưng tôi không thể nhìn rõ anh khi chúng tôi đang bị bao vây trong bóng tối của vùng Oregon thế này.
Anh ấy muốn ánh sáng, nhưng tôi có thể bảo anh ấy làm điều đó cho tôi không? Và có phải tôi không thích bóng tối không? Đôi khi tôi cũng thích bóng tối. Ký ức về đêm nhạc Thomas Tallis chầm chậm trôi bồng bềnh qua tâm trí tôi. “Nhưng còn những đòn trừng phạt?”
“Không có đòn trừng phạt nào.”
Anh lắc đầu. “Không có.”
“Và những luật lệ?”
“Không có luật lệ luôn.”
“Không ư? Nhưng anh vẫn có những nhu cầu?”
“Anh cần em hơn, Anastasia. Mấy ngày qua với anh như là địa ngục vậy. Tất cả bản năng trong anh đều bảo anh rằng hãy để em đi, rằng anh không xứng với em. Những bức ảnh bạn em chụp... anh có thể thấy cậu ta nhìn em như thế nào. Trông em vô lo và xinh đẹp. Không phải bây giờ em không xinh đẹp, nhưng em ngồi đây, và anh có thể nhìn thấy nỗi đau của em. Thật khó khăn khi biết rằng anh là người đã làm em đau như thế. Nhưng anh là người đàn ông ích kỷ. Anh đã muốn em kể từ ngày em lạc bước vào văn phòng anh. Em tinh tế, chân thành, nồng nhiệt, mạnh mẽ, dí dỏm, hấp dẫn, ngây thơ; danh sách này còn kéo dài vô tận. Anh choáng ngợp trước em. Anh muốn em, và ý nghĩ có kẻ nào khác sở hữu em giống như con dao đâm xoáy vào tâm hồn tối tăm của anh vậy.”
Miệng tôi khô khốc. Trời ơi. Nếu đây không phải là một tuyên ngôn tình yêu thì cái gì mới phải đây? Và rồi từ ngữ tuôn ra khỏi miệng tôi như nước tràn bờ.
“Christian, sao anh lại nghĩ anh có một tâm hồn tối tăm? Em không bao giờ nói vậy. Có thể anh có nhiều nỗi buồn, nhưng anh là một người đàn ông tốt. Em có thể thấy điều đó... anh rộng lượng, tử tế, và không bao giờ nói dối em. Vậy mà em đã không cố gắng hết mình. Thứ Bảy vừa rồi quả là một cú sốc với em. Nó như một hồi chuông thức tỉnh. Em chợt nhận ra rằng anh đang dễ dãi hơn với em và em không thể trở thành người mà anh muốn. Và rồi, sau khi ra đi, em đã hiểu rằng nỗi đau thể xác mà anh bắt em chịu đựng không thể sánh với nỗi đau khi để mất anh. Em rất muốn làm anh thỏa mãn, nhưng khó quá.”
“Lúc nào em cũng làm anh thỏa mãn,” Christian thì thầm. “Anh phải nói điều ấy với em bao nhiêu lần nữa đây?”
“Em không bao giờ biết anh đang nghĩ gì. Đôi khi anh quá khép kín... như một hòn đảo vậy. Anh làm em sợ. Thế nên em im lặng. Em không biết tâm trạng của anh sẽ đi đến đâu. Nó quay ngoắt 180 độ chỉ trong một phần nghìn giây, điều đó khiến em bối rối. Anh cũng không để em được chạm vào anh, trong khi em vô cùng muốn bộc lộ cho anh biết rằng em yêu anh rất nhiều.”
Christian chớp mắt trong bóng tối, tôi thận trọng nghĩ, và tôi không thể kháng cự lại anh được nữa. Tôi tháo đai an toàn nhoài người vào lòng anh, khiến anh sững lại. Tôi ôm lấy mái đầu anh trong hai tay mình.
“Em yêu anh, Christian Grey. Anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho em. Em mới là người không xứng đáng, em xin lỗi vì đã không thể làm tất cả những chuyện đó cho anh. Có thể với thời gian... em không biết nữa... nhưng vâng, em chấp nhận đề nghị của anh. Em phải ký vào đâu nhỉ?”
Christian vòng tay quanh người tôi và siết tôi vào lòng.
“Ôi, Ana,” anh vừa thở gấp vừa vùi mũi vào tóc tôi.
Chúng tôi ngồi đó, ôm lấy nhau, cùng lắng nghe một bản dương cầm êm dịu, soi chiếu cảm xúc của nhau, tận hưởng cảm giác yên bình ngọt ngào sau cơn bão. Tôi rúc vào cánh tay Christian, ngả đầu vào hõm cổ anh. Anh dịu dàng vuốt ve lưng tôi.
“Động chạm là một giới hạn với , Anastasia,” anh thì thầm.
“Em biết. Ước gì em hiểu tại sao.”
Sau một lúc, anh thở dài, và với một giọng khẽ khàng anh kể. “Anh có một tuổi thơ kinh hoàng. Một trong những tên ma cô dắt gái...” Anh bỏ lửng câu, toàn thân căng ra khi nhớ lại một điều gì đó khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi. “Anh vẫn còn nhớ chuyện đó,” anh thì thào, rùng mình.
Đột nhiên, tim tôi thắt lại khi tôi nhớ lại những vết bỏng hằn trên làn da anh. Ôi, Christian. Tôi siết chặt vòng tay quanh cổ anh.
“Bà ấy có ngược đãi anh không? Mẹ anh ấy?” Giọng tôi trầm xuống khẽ khàng với những giọt nước mắt thầm lặng.
“Anh không nhớ. Bà ấy không mấy chú ý đến anh. Bà ấy không bảo vệ anh trước những tên ma cô.” Anh khịt mũi. “Anh nghĩ anh mới là người trông nom bà ấy. Khi cuối cùng bà ấy tự kết liễu đời mình, phải bốn ngày sau mới có ai đó rung chuông báo động và tìm thấy mẹ con anh... Anh vẫn còn nhớ.”
Tôi không thể ngăn tiếng thở hổn hển vì kinh hoàng. Lạy Chúa. Nỗi tức giận trào lên họng tôi.
“Thật kinh khủng,” tôi thì thào.
“Phải, năm mươi phần hư hoại trong anh bắt đầu từ đó,” anh lẩm bẩm.
Tôi ép môi mình vào cổ Christian, tìm kiếm và cũng trao cho anh niềm an ủi khi tôi hình dung ra cậu bé nhỏ thó, nhếch nhác có đôi mắt xám đang phải chịu dựng nỗi mất mát và cô độc bên cạnh xác mẹ mình.
Ôi, Christian. Tôi hít hà mùi hương của anh. Anh có mùi thật siêu phàm, mùi hương yêu thích nhất của tôi trên thế gian này. Anh siết chặt vòng tay quanh tôi rồi hôn lên tóc tôi, tôi ngồi cuộn tròn trong vòng ôm ấy khi Taylor tăng tốc vào đêm tối.
KHI TÔI THỨC GIẤC, chúng tôi đã về đến Seattle. “Này,” Christian khẽ gọi.
“Em xin lỗi,” tôi lúng túng khi ngồi dậy, chớp mắt và vươn mình. Tôi vẫn ở trong vòng tay anh, trên lòng anh.
“Anh có thể ngắm em ngủ cả đời, Ana.”
“Em có nói gì không đấy?”
“Không. Chúng ta gần về đến nhà em rồi.”
Ơ kìa?
“Chúng mình không về nhà anh sao?”
“Không.”
Tôi ngồi dậy nhìn anh chằm chằm. “Sao lại không?”
“Vì ngày mai em phải đi làm.”
“Ôi.” Tôi nhăn mặt.
“Sao thế, em có ý tưởng gì trong đầu à?”
Tôi vặn vẹo. “Ừm, có lẽ thế.”
Anh cười khúc khích. “Anastasia, anh sẽ không chạm vào người em nữa đâu, cho tới khi em nài xin anh làm thế.”
“Gì cơ!”
Thế thì em mới bắt đầu giao tiếp và chia sẻ với anh chứ. Lần tới chúng ta làm tình, em sẽ phải nói với anh chính xác em muốn gì, cụ thể đến từng chi tiết nhé.”
“Ôi” Christian nhấc tôi ra khỏi lòng anh khi Taylor đỗ lại trước khu nhà tôi ở. Anh chui ra ngoài và giữ cửa xe mở cho tôi.
“Anh có thứ này cho em.” Anh bước về phía đuôi xe, mở cốp rồi lôi ra một hộp quà to tướng. Cái quái gì trong đó thế nhỉ?
“Vào phòng rồi hãy mở nhé.”
“Anh không vào à?”
“Không, Anastasia.”
“Vậy khi nào em mới gặp lại anh?”
“Ngày mai.”
“Mai sếp em muốn em đi uống với anh ta.”
Khuôn mặt Christian đanh lại. “Anh ta muốn vậy, lúc này sao?” Giọng anh tiềm ẩn một mối đe dọa ngấm ngầm.
“Để ăn mừng tuần đầu làm việc của em,” tôi vội vã thêm vào.
“Ở đâu?”
“Em không biết.”
“Anh có thể đón em từ đó.”
“Được rồi... em sẽ viết thư hoặc nhắn tin cho anh.”
“Tốt.”
Anh đi cùng tôi tới cánh cửa hành lang rồi đứng chờ trong khi tôi lôi chìa khóa ra khỏi túi. Khi tôi mở cửa, anh cúi người về phía trước rồi nâng cằm tôi lên. Miệng anh lơ lửng vờn phía trên miệng tôi, rồi anh nhắm mắt, lướt một nụ hôn dài từ khóe mắt tới khóe miệng tôi.
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi miệng tôi cùng lúc trong tôi như tan chảy và căng ra.
“Ngày mai nhé,” anh nói trong hơi thở.
“Chúc ngủ ngon, Christian.” Tôi nghe thấy ham muốn dâng lên trong giọng mình.
Anh mỉm cười.
“Em vào đi,” anh ra lệnh, và tôi bước qua cánh cửa, mang theo món quà bí ẩn.
“Gặp em sau nhé, bé yêu,” anh gọi với theo, rồi quay gót và bước một cách thong dong uyển chuyển về phía chiếc xe.
Khi đã vào phòng, tôi mở hộp quà và thấy chiếc laptop MacBook Pro, chiếc BlackBerry của mình cùng một hộp hình chữ nhật ở trong đó. Gì thế nhỉ? Tôi bóc lớp giấy bạc ra. Bên trong là một hộp da màu đen nhỏ.
Mở chiếc hộp ra, tôi thấy một chiếc iPad. Mẹ ơi... một chiếc iPad. Một tấm thiệp trắng được gắn trên màn hình với lời nhắn do chính tay Christian viết:
Anastasia - món quà này là dành cho em.
Anh biết em muốn nghe gì?
m nhạc trong đây nói với anh điều đó.
Christian.
Có một cuốn băng gồm nhiều bài hát do Christian Grey thu ở trong lớp vỏ của chiếc iPad tinh xảo. Tôi lắc đầu phản đối món quà xa xỉ này, nhưng tận sâu trong lòng tôi thích nó vô cùng.
Jack cũng có một cái ở văn phòng, vì thế tôi biết cách sử dụng nó.
Tôi bật nó lên và thở gấp khi hình ảnh nền hiện ra: một mô hình tàu lượn nho nhỏ. Chúa ơi.
Đó là chiếc Blanik L-23 mà tôi tặng cho anh ấy, đậu trên một chiếc giá bằng thủy tinh và được đặt trên một thứ mà tôi nghĩ là bàn làm việc của Christian ở văn phòng. Tôi há hốc miệng.
Anh ấy đã dựng nó lên! Anh ấy thực sự đã dựng nó lên. Giờ thì tôi nhớ ra anh đã nhắc đến nó trong lời nhắn gửi kèm những bông hồng. Tôi quay cuồng, trong một khắc tôi nhận ra rằng anh đã gửi gắm vào món quà này thật nhiều ý nghĩa.
Tôi trượt con trỏ xuống cuối màn hình để mở khóa và một lần nữa thở gấp. Ánh nền là bức ảnh chụp Christian và tôi trong lều trại ngày tôi tốt nghiệp. Đó chính là bức ảnh đã xuất hiện trong tờ Thời báo Seattle. Christian trông quá đỗi đẹp trai và tôi không thê’ ngăn mình cười toét miệng đến tận mang tai - Phải, và anh ấy là của mình!
Ngón tay tôi trượt nhẹ, những biểu tượng thay đổi, vài biểu tượng mới xuất hiện trên giao diện màn hình tiếp theo. Kindle app, iBooks, Words...
Thư viện của nước Anh ư? Tôi chạm vào biểu tượng đó và một menu hiện ra: TẬP HỢP THEO DÒNG DỊCH SỬ. Trượt xuống, tôi chọn TIỂU THUYẾT CỦA THẾ KỶ 18 VÀ 19. Một menu khác. Tôi gõ nhẹ vào tên cuốn Nước Mỹ CỦA HENRY JAMES. Một cửa số mới mở ra, đó là nội dung cuốn sách được scan cho người đọc. Mẹ ơi - đó là bản đầu tiên, xuất bản năm 1879, và nó đang ở trong iPad của tôi! Anh ấy đã mua cho tôi cả Thư viện của nước Anh chỉ bằng một cú chạm vào một biểu tượng.
Tôi vội vã thoát ra, biết rằng mình có thể lạc lối trong ứng dụng này cả đời. Tôi nhận thấy còn có ứng dụng “đồ ăn ngon” làm tôi vừa tròn mắt vừa mỉm cười, rồi ứng dụng tin tức, ứng dụng thời tiết, nhưng lời nhắn của anh đã nhắc đến âm nhạc. Tôi trở lại màn hình chính, chạm vào biểu tượng iPod, thế là một playlist hiện ra. Tôi kéo xuống dọc theo các bài hát, và mỉm cười trước danh sách nhạc này. Thomas Tallis - tôi không định quên ông ấy dễ dàng. Tôi đã nghe những bản nhạc này hai lần, khi anh ấy quất vào mông tôi và làm tình với tôi.
“Đúng là phù thủy.” Nụ cười của tôi ngày một nở rộ hơn khi tôi nhảy quanh phòng. Bản Bach Marcello - ồ không, bản này quá buồn so với tâm trạng của mình lúc này. Hmm. Jeff Buckley - yeah, mình đã nghe ông ấy rồi. Snow Patrol - ban nhạc yêu thích của tôi - và bài hát mang tên “Nguyên lý của dục vọng” của Enigma. Ôi Christian. Một bài hát khác có tên “Sự chiếm hữu”...
Ồ đúng rồi, đúng bản chất anh chàng Đa Sự của tôi. Và vài bài nữa mà tôi chưa từng biết.
Chọn một bài hát đập vào mắt mình, tôi nhấn nút Play. Đó là bài “Try” của Nelly Furtado. Cô ấy cất tiếng hát, giọng cô ấy như một tấm khăn choàng bằng lụa ôm ấp, bao bọc lấy tôi. Tôi thả mình xuống giường.
Có phải là Christian đang muốn “thử” không nhỉ? Thử một kiểu quan hệ mới? Tôi uống vào từng lời hát, nhìn đăm đăm lên trần nhà, cố gắng cắt nghĩa sự thay đổi hoàn toàn nơi anh.
Anh nhớ tôi. Tôi cũng nhớ anh. Hẳn là anh cũng có ít nhiều tình cảm với tôi. Hẳn là thế. Chiếc iPad này, những bài hát này, những ứng dụng này - anh ấy đã quan tâm. Anh ấy thực sự quan tâm. Trái tim tôi căng phồng hy vọng.
Bài hát kết thúc và nước mắt dâng đầy trong mắt tôi. Tôi vội vàng kéo xuống một bài nữa - “Scientist” của Coldplay - một trong những nhóm nhạc thần tượng của Kate. Tôi biết giai điệu, nhưng chưa bao giờ thực sự lắng nghe ca từ. Tôi nhắm mắt lại để từng lời hát ùa tới và xuyên thấm vào mình.
Nước mắt tôi bắt đầu chảy tràn, không thể ngăn lại. Nếu đây không phải một lời xin lỗi thì là gì? Ôi, Christian.
Hay đây là một lời mời nhỉ? Anh ấy có trả lời những câu hỏi của tôi không? Mình có suy diễn quá nhiều không nhỉ? Hẳn là mình đang suy diễn quá nhiều rồi.
Tôi gạt nước mắt đi. Tôi phải viết thư cảm ơn anh ấy. Nhảy ra khỏi giường, tôi tìm đến chiếc laptop.
Coldplay vẫn tiếp tục hát khi tôi ngồi khoanh chân trên giường. Chiếc Mac sáng bừng lên khi tôi khởi động.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ipad
Ngày: Ngày 9 tháng 6 năm 2011 23:56
Tới: Christian Anh lại làm em bật khóc rồi.
Em yêu chiếc ipad.
Em yêu những bài hát.
Em yêu ứng dụng Thư viện nước Anh.
Em yêu anh.
Cảm ơn anh. ngủ ngon anh nhé.
Ana XX
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ipad
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 00:03
Tới: Anastasia Steele
Thật vui vì em thích nó. Anh mua một chiếc cho mình rồi.
Bây giờ mà anh ở đó là anh sẽ hôn cho em khô hết nước mắt thì thôi.
Nhưng anh không ở đó - nên em đi ngủ đi.
Christian Grey
CEO, Grey enterprises Holdings, Inc.
Lời hồi đáp của anh làm tôi mỉm cười - vẫn thật hách dịch, vẫn thật Christian. Sau này những thứ ấy có thay đổi không nhỉ? Trong khoảnh khắc tôi nhận ra rằng mình hy vọng là không.
Tôi thích anh ấy thế này - đầy quyền uy - cho tới khi tôi có thể dũng cảm đương đầu với anh ấy mà không sợ bị trừng phạt.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Quý ngài Gắt gỏng
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 00:07
Tới: Christian Grey
Có vẻ ngài vẫn hách dịch như thường lệ, có lẽ còn căng thẳng và gắt gỏng nữa, ngài Grey.
Em biết một thứ có thể làm ngài dể chịu hơn. Nhưng vì ngài không ở đây - ngài lại không cho em ở lại, và ngài còn chờ em van nài nữa. Ngài cứ mơ đi nhé.
Ana XX
PS: Em cũng nhận thấy rằng ngài cho cả bài “Every Breath You Take” của Stalkers Anthem vào list nhạc. Em thích khiếu hài hước của ngài lắm, nhưng bác sỹ Flynn có biết không nhỉ?
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Tĩnh lặng như thiền
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 00:10
Tới: Anastasia Steele
Quý cô Steele thân mến của tôi. Trong những kiểu quan hệ đúng mực và cổ truyền cũng có màn đánh mông, cô biết đấy. Và trong bối cảnh tình dục nhưng tôi còn hơn cả hạnh phúc nếu được làm một ngoại lệ.
Cô sẽ thoải mái hơn nếu biết rằng bác sỹ Flynn cũng thích khiếu hài hước của tôi.
Bây giờ, hãy đi ngủ đi, sang ngày mới rồi.
Nhân thể - cô sẽ phải van nài tôi, tin tôi đi. Và tôi sẽ chờ đến lúc ấy.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngủ ngon và mơ những giấc mơ ngọt ngào
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 00:12
Tới: Christian Grey
Ừm, vì lời yêu cầu của anh quá dễ thương, và em cũng thích sự đe dọa ngọt ngào của anh, em sẽ cuộn tròn với chiếc iPad mà anh đã tử tế tặng cho em rồi ngủ thiếp đi trong khi lướt qua Thư viện nước Anh và nghe list nhạc mà anh soạn.
A XXX
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Thêm một yêu cầu nữa
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 00:15
Tới: Anastasia Steele
Mơ về anh nhé.
X
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Mơ về anh ư, Christian? Em luôn luôn mơ mà.
Tôi nhanh chóng thay sang bộ pyjamas, đánh răng rồi chui vào giường. Đeo tai nghe vào, tôi lôi quả bóng Charlie Tango dẹp lép từ dưới gối ra và ôm lấy nó.
Lòng ngập tràn sung sướng, một nụ cười ngớ ngẩn rộng đến mang tai lại bừng nở trên mặt tôi. Sao một ngày lại có thể tạo ra khác biệt như vậy nhỉ? Làm sao tôi có thể ngủ được đây?
José Gonzalez bắt đầu hát một giai điệu mượt mà trên nền guitar êm ái, tôi bồng bềnh trôi vào giấc ngủ, vẫn còn ngạc nhiên sao thế giới lại có thể trở về bình yên chỉ trong một buổi tối, và vẩn vơ nghĩ ngợi liệu mình có nên làm một list nhạc cho Christian hay không.
“Phải vào đây thôi,” anh lầm bầm. “Chúng ta không có nhiều thời gian.”
Với tôi thì nhà hàng này ổn. Những chiếc ghế gỗ, khăn trải bàn bằng vải lanh, tường cũng được sơn màu như căn phòng giải trí của Christian - màu đỏ máu - cùng những t孠gương nhỏ mạ vàng, những cây nến trắng và những lọ hoa hồng trắng xinh xắn được bài trí ngẫu nhiên. Đâu đó phía sau, Ella Fitzgerald[1] đang ngân nga một giai điệu êm ái về thứ gọi là tình yêu. Thật vô cùng lãng mạn.
[1] Ella Jane Fitzgerald (25/4/1917 – 15/6/1996) là nữ ca sĩ nhạc Jazz người Mỹ. Trong sự nghiệp ca hát kéo dài 59 năm, bà đã giành được 13 giải Grammy.
Người hầu bàn dẫn chúng tôi tới một bàn dành cho hai người trong một hốc phòng nhỏ, và tôi ngồi xuống, băn khoăn lo lắng không biết anh sẽ nói gì.
“Chúng tôi không có nhiều thời gian,” Christian nói với người hầu bàn khi tôi và anh đã yên vị.
“Vậy nên chúng tôi sẽ dùng thăn bò nướng chín vừa, sốt béarnaise nếu anh có, cá hồi, rau xanh, rau gì cũng được, và đem cho tôi danh mục rượu.”
“Tất nhiên rồi, thưa ngài.” Người hầu bàn, ngạc nhiên tột độ trước thái độ lạnh lùng và lãnh đạm của Christian, vội vã rút lui. Christian đặt chiếc BlackBerry của anh lên mặt bàn. Hay ho thật, tôi chẳng còn được lựa với chọn nữa sao?
“Thế nếu em không thích thăn bò nướng thì sao?”
Anh thở dài. “Đừng có bắt đầu, Anastasia.”
“Em không phải là trẻ con, Christian.”
“Vậy à, thế thì đừng có cư xử như trẻ con nữa.”
Như thể anh vừa tát vào mặt tôi vậy. Hóa ra đây là một cuộc hội thoại đầy kích động, và dẫu nó diễn ra trong một khung cảnh vô cùng lãng mạn, nhưng hiển nhiên chẳng có trái tim hay bông hoa nào.
“Em giống trẻ con chỉ bởi vì em không thích thịt nướng?” Tôi khẽ thốt lên, cố che giấu nỗi tổn thương.
“Vì em đã cố tình làm anh phát ghen. Đó là một hành động trẻ con. Em không quan tâm tí nào đến cảm giác của bạn em khi làm thế sao?” Christian mím chặt môi thành một đường thẳng mỏng dính và quắc mắt giận dữ khi người hầu bàn trở lại với danh mục rượu.
Mặt tôi đỏ bừng - tôi đã không nghĩ đến điều đó. Tội nghiệp josé - dĩ nhiên tôi không muốn khuyến khích cậu ấy chút nào. Đột nhiên tôi thấy xấu hổ không thể tả. Christian đã đúng, đó là một hành động cực kỳ thiếu suy nghĩ. Anh liếc qua danh mục rượu.
“Em có muốn chọn rượu không?” Anh hỏi, nhướng mày nhìn tôi chờ đợi với vẻ mặt đầy ngạo mạn. Anh biết tôi vốn mù tịt về thứ đồ uống này.
“Anh chọn đi,” tôi đáp, mặt sưng mày sỉa nhưng cố kiềm chế.
“Làm ơn cho hai ly Barossa Valley Shiraz.”
“Ờ... loại này chúng tôi chỉ phục vụ theo chai, thưa ngài.”
“Vậy thì cho một chai,” Christian cáu kỉnh.
“Vâng, thưa ngài.” Người hầu bàn nhũn nhặn rút lui và tôi không trách anh ta. Tôi cau mày nhìn anh chàng Đa Sự. Cái gì đang ăn tươi nuốt sống anh ấy thế nhỉ? Ô, có lẽ là chính tôi, ở đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn tôi, Nữ Thần Ham Muốn thức dậy, vươn mình ngái ngủ và mỉm cười. Nàng ấy đã ngủ quên khá lâu rồi.
“Anh thật cộc cằn.”
Anh nhìn vào tôi với ánh mắt bình thản. “Tôi băn khoăn là tại sao em lại nói thế?”
“À, sẽ tốt hơn nếu thảo luận về tương lai bằng một giọng thân tình và chân thật, chẳng phải anh từng nói thế sao?” Tôi mỉm cười với anh thật ngọt ngào.
Miệng Christian mím lại thành một đường khắc nghiệt, nhưng sau đó, hầu như miễn cưỡng, môi anh nhếch lên, tôi biết anh đang cố nén một nụ cười.
“Tôi xin lỗi.”
“Lời xin lỗi được chấp thuận, và em vui lòng thông báo cho anh biết em không quyết định trở thành một người ăn chay kể từ lần cuối chúng ta ngồi ăn với nhau.”
“Lần đó cũng là lần cuối cùng em ăn, tôi nghĩ đấy là một điểm có thể bàn luận.”
“Lại là từ đấy - ‘bàn luận’.”
“Bàn luận,” anh nhăn mặt và đôi mắt dịu đi trong ánh nhìn hài hước. Lùa bàn tay qua tóc, anh lại trở nên nghiêm túc. “Ana, lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, em đã rời bỏ tôi. Tôi đã hơi hoảng sợ. Tôi đã nói tôi muốn em quay lại, còn em... chẳng nói gì cả.” Ánh nhìn của anh trở nên mãnh liệt và đầy mong đợi, trong khi những lời bộc bạch thậtlòng của anh khiến cơn giận của tôi hoàn toàn nguôi ngoai.
Tôi biết nói cái quái gì đây?
“Em nhớ anh... thật sự nhớ anh, Christian. Mấy ngày vừa qua quả là... khó khăn.” Tôi nuốt xuống, cổ họng nghẹn ứ khi nhớ lại nỗi đau đớn đến tuyệt vọng kể từ lúc rời bỏ anh.
Tuần trước là tuần lễ tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi, những đau khổ hầu như không tả xiết. Mọi thứ vẫn chưa hề kết thúc. Nhưng thực tế chợt quay về, xoáy quanh tôi.
“ Không có gì thay đổi cả. Em không thể trở thành người như anh muốn.” Tôi ép lời lẽ thoát ra khỏi cái cổ họng nghẹn ứ của mình.
“Em là người mà tôi muốn,” anh nói, giọng dứt khoát và rành mạch.
“Không, Christian, không phải đâu.”
“Em bị xáo trộn bởi những gì xảy ra lần trước. Tôi đã hành xử thật ngớ ngẩn, và em... Nhưng em cũng vậy. Sao em không nói ra mã an toàn hả Anastasia?” Giọng anh chuyển sang buộc tội.
Gì cơ? Chà chà - chuyển hướng rồi đây.
“Trả lời tôi đi.”
“Em không biết. Em bị choáng ngợp. Em đã cố gắng trở thành người như anh muốn, cố gắng xử lý cơn đau, và thế là nó bay biến khỏi đầu em. Anh biết đấy... em quên mất,” tôi thì thào, cảm thấy xấu hổ, rồi nhún vai như để biện hộ.
Lẽ ra chúng ta đã có thể tránh được tất cả những đớn đau này.
“Em đã quên!” Christian thở hổn hển trong cơn giận dữ, anh túm lấy cạnh bàn và nhìn tôi trừng trừng. Tôi như sắp bị chết thiêu dưới ánh nhìn ấy.
Chết tiệt! Anh ấy lại điên tiết rồi. Nữ Thần Ham Muốn trong tôi cũng quay ra ngó tôi trừng trừng. Nhìn xem, cậu tự rước họa vào thân đấy!
“Làm sao tôi có thể tin em?” Giọng anh trầm xuống. “Tin mãi mãi?”
Người hầu bàn mang rượu đến đúng lúc chúng tôi đang ngồi nhìn chằm chằm vào nhau, mắt xanh đối diện với mắt xám. Cả hai chúng tôi đều lặng lẽ buộc tội lẫn nhau, trong khi người hầu bàn khui nút chai với một cử chỉ hoa mỹ không cần thiết rồi rót chút rượu vào ly của Christian. Như một cái máy, Christian với lấy chiếc ly và nhấp một ngụm.
“Được rồi.” Giọng anh cộc lốc.
Người hầu bàn rón rén rót đầy ly của chúng tôi rồi đặt chai rượu lên mặt bàn trước khi vội vã chuồn khỏi. Suốt quãng thời gian ấy, Christian không rời mắt khỏi tôi. Tôi là người phá vỡ mối liên kết ấy trước - tôi nâng ly lên và uống một ngụm lớn, công khai thưởng thức vị rượu.
“Em xin lỗi,” tôi khẽ nói, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Tôi bỏ đi vì nghĩ rằng chúng tôi không hợp nhau, nhưng Christian đang nói lẽ ra tôi nên ngăn anh ấy lại ư?
“Xin lỗi vì cái gì?” Anh nói vẻ cảnh giác.
“Không sử dụng mã an toàn.”
Christian nhắm mắt lại, như thể đã bớt căng thẳng hơn.
“Lẽ ra chúng ta đã có thể tránh được tất cả những đau khổ này,” anh thì thầm. “Trông anh ổn mà.” Hơn cả ổn ấy chứ. Anh vẫn đích thị là anh.
“Vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người ta lắm,” anh lặng lẽ nói. “Tôi không ổn tẹo nào. Tôi cảm thấy như mặt trời đã lặn mãi mà chẳng chịu mọc lên suốt năm ngày liền, Ana. Tôi như đang chìm trong màn đêm vĩnh viễn.”
Tôi quay cuồng trước lời thú nhận của anh. Chúa ơi, tôi cũng thế.
“Em nói rằng em sẽ không bao giờ ra đi, vậy mà sự ra đi lại đến thật kiên quyết, em đã ở phía bên kia cánh cửa.”
“Em nói em sẽ không bao giờ ra đi khi nào nhỉ?”
“Trong giấc ngủ của em. Lâu lắm rồi anh mới nghe được một điều dễ chịu và nhiều an ủi đến thế, Anastasia. Nó làm anh khuây khỏa.”
Tim tôi thẳt lại. Tôi với lấy ly rượu.
Em từng nói rằng em yêu tôi,” anh thì thầm. “Điều đó bây giờ đã thành dĩ vãng phải không?”
Giọng anh trầm xuống, đầy lo lắng.
“Không, Christian, không đâu.”
Trông anh thật dễ bị tổn thương. “Vậy tốt rồi,” anh lẩm bẩm.
Tôi bị sốc trước lời thú nhận của Christian. Anh đã thay đổi từ tận trong tâm can. Khi tôi nói yêu anh trước kia, anh đã hoàn toàn kinh hãi. Người hầu bàn đang quay trở lại. Anh ta nhanh chóng đặt đồ ăn xuống trước mặt chúng tôi rồi lại vội vội vàng vàng lủi đi.
Trời đất quỷ thần ơi. Thức ăn.
“Ăn đi,” Christian ra lệnh.
Tận sâu trong tâm can tôi biết mình rất đói, nhưng ngay lúc này bụng dạ tôi đang thắt lại.
Ngồi đối diện với người đàn ông duy nhất tôi yêu và tranh luận về một tương lai mờ mịt khiến tôi chẳng thấy thèm ăn chút nào. Tôi nhìn một cách ngờ vực xuống đĩa đồ ăn.
“Thề có Chúa, Anastasia, nếu em không ăn, tôi sẽ đánh mông em ngay giữa nhà hàng này, và em sẽ chẳng nhận được bất cứ sự ban thưởng sung sướng nào đâu. Ăn đi!”
Bình tĩnh nào, Grey. Cô nàng Tiềm Thức của tôi đăm đăm nhìn tôi qua vành kính hình bán nguyệt. Nàng ta đồng ý cả hai chân hai tay với anh chàng Lắm Chiêu này.
“Được rồi, em sẽ ăn. Làm ơn đừng giơ nanh múa vuốt với em nữa.”
Anh không cười mà tiếp tục nhìn tôi trừng trừng. Tôi miễn cưỡng cầm dao dĩa lên và xắt một miếng thịt nướng. Ôi, nó ngon kinh khủng. Tôi đói thật, đói ngấu đói nghiến. Trong lúc tôi ăn, mặt Christian giãn ra thấy rõ.
Chúng tôi ăn trong im lặng. Nhạc đã được đổi. Một giọng nữ du dương cất lên, những ca từ âm vang trong tâm tưởng tôi. Kể từ lúc anh bước vào cuộc đời tôi, tôi không bao giờ còn như trước nữa.
Tôi liếc nhìn anh đang ăn và đang quan sát tôi. Ham muốn, mong đợi, khát khao hòa quyện trong ánh nhìn nóng bỏng.
“Anh có biết ai đang hát không?” Tôi cố bắt đầu một cuộc hội thoại bình thường.
Christian dừng lại và lắng nghe. “Không... nhưng dù là ai thì cô ấy hát cũng khá hay.”
“Em cũng thích cô ấy.”
Cuối cùng anh nở một nụ cười bí ẩn. Anh đang trù tính điều gì vậy nhỉ?
“Gì vậy?” Tôi hỏi.
Christian lắc đầu. “Em ăn đi,” anh nhẹ nhàng nói.
Tôi ăn hết nửa phần thức ăn trên đĩa và không thể ngốn nổi nữa.
“Em không ăn được nữa đâu. Thế này đã đủ với ngài chưa?”
Anh dửng dưng nhìn tôi, không thèm trả lời, rồi liếc nhìn đồng hồ.
“Em no thật rồi mà,” tôi nói thêm, rồi hớp một ngụm rượu tuyệt ngon.
“Chúng ta sắp phải đi thôi. Taylor đến đây rồi, và sáng mai em còn phải di làm nữa.”
“Anh cũng vậy mà.”
“Tôi ngủ ít hơn em nhiều, Anastasia. ít nhất thì em cũng ăn được chút gì đó.”
“Chúng ta không trở về trên chiếc Charlie Tango à?”
“Không, tôi nghĩ tôi sẽ đi uống gì đó. Taylor sẽ đón chúng ta. Với lại, ít nhất đi bằng ô tô tôi cũng có em cho riêng mình trong mấy tiếng đồng hồ. Chúng ta có thể làm gì ngoài nói chuyện nhỉ?”
Ôi, đó là kế hoạch của anh ấy đây.
Christian gọi người hầu bàn đến để thanh toán, sau đó cầm chiếc BlackBerry lên.
“Chúng tôi đang ở Le Picotin, phía Tây Nam Đại lộ Thứ ba.” Nói rồi anh cúp máy.
Anh ấy vẫn luôn nói chuyện điện thoại cụt lủn như vậy.
“Anh thật cộc cằn với Taylor, mà thực tế là với hầu hết mọi người.”
“Tôi chỉ muốn đạt được mục đích nhanh chóng, Anastasia.”
“Tối nay anh vẫn chưa đạt được mục đích. Chẳng có gì thay đổi, Christian ạ.”
“Tôi có một đề nghị với em.”
“Chuyện này bắt đầu từ một lời đề nghị mà.”
“Một đề nghị khác cơ.”
Người hầu bàn quay lại, Christian đưa thẻ tín dụng ra mà chẳng thèm ngó qua hóa đơn. Anh nhìn tôi chằm chằm vẻ suy đoán trong khi người hầu bàn quẹt thẻ. Điện thoại của Christian rung lên một lần, anh liếc mắt về phía nó.
Anh ấy có một đề nghị ư? Là gì nhỉ? Hai kịch bản chạy qua não tôi: bắt cóc tôi, phục vụ cho anh ấy. Không, chẳng cái nào hợp lý cả. Christian đã thanh toán xong.
“Đi thôi. Taylor đang chờ ở bên ngoài rồi.”
Chúng tôi đứng dậy và anh nắm lấy tay tôi.
“Tôi không muốn mất em, Anastasia.” Anh dịu dàng hôn lên từng khớp ngón tay tôi, sự đụng chạm đến từ làn môi anh làm da tôi nhộn nhạo hưởng ứng.
Bên ngoài, chiếc Audi đã đợi sẵn. Christian mở cửa cho tôi. Chui vào xe, tôi ngồi lút vào lớp da bọc nhung sang trọng. Anh đi về phía ghế lái; Taylor bước ra và họ nói với nhau vài câu ngắn ngủi. Thủ tục này có vẻ bất thường. Tôi tò mò. Họ đang nói gì với nhau thế nhỉ? Một lúc sau, hai người quay lại xe, tôi liếc về phía Christian lúc này đang giữ vẻ mặt bình thản và nhìn đăm đăm về phía trước.
“Tôi cho mình một khoảnh khắ ngắn ngủi để ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của anh: sống mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn đẹp như tạc, mái tóc đẹp tuyệt vời đổ xuống vầng trán cao.
Người đàn ông siêu phàm này chắc hẳn là không dành cho tôi rồi.
Tiếng nhạc du dương lấp đầy khoang sau xe, một bản giao hưởng cao sang mà tôi không biết, Taylor lái xe ra con đường thoáng đãng, hướng về Cao tốc liên bang số 5 và Seattle.
Christian quay sang đối diện với tôi. “Như tôi đã nói, Anastasia, tôi có một đề nghị với em.”
Tôi bồn chồn liếc về phía Taylor.
“Taylor không nghe thấy em đâu,” Christian trấn an tôi.
“Sao lại thế?”
“'Taylor,” Christian gọi. Taylor không đáp lại. Anh gọi một lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời.
Christian cúi người về phía trước và vỗ vào vai anh ta. Taylor tháo ra bộ tai nghe mà trước đó tôi không nhìn thấy.
“Vâng, thưa ngài?”
“Cảm ơn, Taylor. Không có gì, anh nghe tiếp đi.”
“Vâng.”
“Hài lòng chưa? Anh ta đang nghe iPod. Puccini. Quên anh ta đang có mặt ở đây đi. Anh cũng thế mà.”
“Anh cố tình bảo anh ấy làm thế đúng không?”
“Ừ.”
Ồ.
“Được rồi, đề nghị của anh là gì?”
Đột nhiên Christian trông cương quyết và thực tế hẳn. Ôi trời. Chúng tôi đang dàn xếp một thỏa thuận. Tôi chăm chú lắng nghe.
“Trước tiên cho tôi hỏi em một chuyện. Em có muốn một mối quan hệ đúng mực thông thường mà không có chút giao cấu lệch lạc nào không?”
Miệng tôi há hốc. “Giao cấu lệch lạc?” Tôi rít lên.
“Giao cấu lệch lạc.”
“Em không thể tin được là anh vừa thốt ra từ đó.”
“Ừ, tôi vừa thốt ra rồi. Trả lời tôi đi,” anh điềm tĩnh nói.
Mặt tôi nóng bừng. Nữ Thần Ham Muốn trong tôi quỳ mọp xuống, hai tay chắp vào nhau thỉnh cầu, van vỉ.
“Em thích sự giao hoan của anh,” tôi thì thầm.
“Tôi cũng nghĩ thế. Vậy em không thích gì?”
Không thể chạm vào anh. Sự thỏa mãn của anh khi thấy em đau đớn, những vết thương từ sợi dây lưng...
“Mối đe dọa bị trừng phạt một cách bất thường và tàn nhẫn.”
“Nghĩa là sao?”
“Ừm, anh có tất cả những thứ như gậy, roi và vô số đồ nghề trong căn phòng giải trí, chúng đe dọa sẽ cướp đi cơ hội được nhìn thấy ánh sáng ban ngày của em. Em không muốn anh dùng chúng với em.”
“Được rồi, vậy là không roi, không gậy - hoặc là dây lưng, nếu đó là vấn đề,” anh nhạo báng.
Tôi nhìn chằm chằm anh, bối rối. “Anh đang cố định nghĩa lại những giới hạn đấy à?”
“Không hẳn vậy, tôi chỉ đang cố hiểu em, vẽ ra một bức tranh sáng rõ hơn về việc em thích gì và không thích gì.”
“Về cơ bản, Christian, chính niềm hân hoan sung sướng khi làm em đau của anh khiến em khó mà chịu dựng được. Và anh làm thế là vì em đã vượt qua một số giới hạn ngẫu nhiên nào đó.”
“Nhưng những luật lệ ấy đâu phải ngẫu nhiên, chúng được viết ra hẳn hoi mà?”
“Em không muốn có luật lệ nào cả.”
“Không cái nào à?”
“Không cái nào.” Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng thì sợ đến thót tim. Anh ấy định đưa chuyện này tới đâu nhỉ?
“Nhưng em không phiền nếu tôi đánh mông em chứ?”
“Đánh mông em bằng cái gì?”
“Cái này.” Anh giơ bàn tay lên.
Tôi lo lắng vặn vẹo trên ghế. “Vâng, không phiền lắm.” ơn trời là chỗ này tối om; mặt tôi đang đỏ bừng lên.
Anh cười đỏm dáng, “Ừ, như thế vui thật.”
“Hơn cả vui ấy,” tôi lẩm bẩm.
“Vậy là em có thể chịu được một số cơn đau.”
Tôi nhún vai. “Vâng, em nghĩ thế.” Ôi, anh ấy định đưa chuyện này tới đâu nhỉ? Nỗi bồn chồn lo lắng của tôi đã nhảy vọt lên vài độ trên thang đo Richter[2].
[2] Thang đo độ Richter là dung để xác định sức tàn phá của các cơn động đất (địa chấn). Thang đo này được Charles Francis Richter đề xuất vào năm 1935.
Christian vuốt cằm, chìm trong suy nghĩ. “Anastasia, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu. Hãy làm những thứ đúng mực, và sau đó, một khi em đã tin tưởng tôi hơn, tôi cũng tin em sẽ thành thật chia sẻ với tôi, chúng ta có thể tiến tới và làm vài chuyện tôi muốn làm.”
Tôi nhìn anh chằm chằm, choáng váng, đầu óc chẳng thể suy nghĩ nổi điều gì, như một chiếc máy tính bị đơ vậy. Có lẽ anh đang lo lắng, nhưng tôi không thể nhìn rõ anh khi chúng tôi đang bị bao vây trong bóng tối của vùng Oregon thế này.
Anh ấy muốn ánh sáng, nhưng tôi có thể bảo anh ấy làm điều đó cho tôi không? Và có phải tôi không thích bóng tối không? Đôi khi tôi cũng thích bóng tối. Ký ức về đêm nhạc Thomas Tallis chầm chậm trôi bồng bềnh qua tâm trí tôi. “Nhưng còn những đòn trừng phạt?”
“Không có đòn trừng phạt nào.”
Anh lắc đầu. “Không có.”
“Và những luật lệ?”
“Không có luật lệ luôn.”
“Không ư? Nhưng anh vẫn có những nhu cầu?”
“Anh cần em hơn, Anastasia. Mấy ngày qua với anh như là địa ngục vậy. Tất cả bản năng trong anh đều bảo anh rằng hãy để em đi, rằng anh không xứng với em. Những bức ảnh bạn em chụp... anh có thể thấy cậu ta nhìn em như thế nào. Trông em vô lo và xinh đẹp. Không phải bây giờ em không xinh đẹp, nhưng em ngồi đây, và anh có thể nhìn thấy nỗi đau của em. Thật khó khăn khi biết rằng anh là người đã làm em đau như thế. Nhưng anh là người đàn ông ích kỷ. Anh đã muốn em kể từ ngày em lạc bước vào văn phòng anh. Em tinh tế, chân thành, nồng nhiệt, mạnh mẽ, dí dỏm, hấp dẫn, ngây thơ; danh sách này còn kéo dài vô tận. Anh choáng ngợp trước em. Anh muốn em, và ý nghĩ có kẻ nào khác sở hữu em giống như con dao đâm xoáy vào tâm hồn tối tăm của anh vậy.”
Miệng tôi khô khốc. Trời ơi. Nếu đây không phải là một tuyên ngôn tình yêu thì cái gì mới phải đây? Và rồi từ ngữ tuôn ra khỏi miệng tôi như nước tràn bờ.
“Christian, sao anh lại nghĩ anh có một tâm hồn tối tăm? Em không bao giờ nói vậy. Có thể anh có nhiều nỗi buồn, nhưng anh là một người đàn ông tốt. Em có thể thấy điều đó... anh rộng lượng, tử tế, và không bao giờ nói dối em. Vậy mà em đã không cố gắng hết mình. Thứ Bảy vừa rồi quả là một cú sốc với em. Nó như một hồi chuông thức tỉnh. Em chợt nhận ra rằng anh đang dễ dãi hơn với em và em không thể trở thành người mà anh muốn. Và rồi, sau khi ra đi, em đã hiểu rằng nỗi đau thể xác mà anh bắt em chịu đựng không thể sánh với nỗi đau khi để mất anh. Em rất muốn làm anh thỏa mãn, nhưng khó quá.”
“Lúc nào em cũng làm anh thỏa mãn,” Christian thì thầm. “Anh phải nói điều ấy với em bao nhiêu lần nữa đây?”
“Em không bao giờ biết anh đang nghĩ gì. Đôi khi anh quá khép kín... như một hòn đảo vậy. Anh làm em sợ. Thế nên em im lặng. Em không biết tâm trạng của anh sẽ đi đến đâu. Nó quay ngoắt 180 độ chỉ trong một phần nghìn giây, điều đó khiến em bối rối. Anh cũng không để em được chạm vào anh, trong khi em vô cùng muốn bộc lộ cho anh biết rằng em yêu anh rất nhiều.”
Christian chớp mắt trong bóng tối, tôi thận trọng nghĩ, và tôi không thể kháng cự lại anh được nữa. Tôi tháo đai an toàn nhoài người vào lòng anh, khiến anh sững lại. Tôi ôm lấy mái đầu anh trong hai tay mình.
“Em yêu anh, Christian Grey. Anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho em. Em mới là người không xứng đáng, em xin lỗi vì đã không thể làm tất cả những chuyện đó cho anh. Có thể với thời gian... em không biết nữa... nhưng vâng, em chấp nhận đề nghị của anh. Em phải ký vào đâu nhỉ?”
Christian vòng tay quanh người tôi và siết tôi vào lòng.
“Ôi, Ana,” anh vừa thở gấp vừa vùi mũi vào tóc tôi.
Chúng tôi ngồi đó, ôm lấy nhau, cùng lắng nghe một bản dương cầm êm dịu, soi chiếu cảm xúc của nhau, tận hưởng cảm giác yên bình ngọt ngào sau cơn bão. Tôi rúc vào cánh tay Christian, ngả đầu vào hõm cổ anh. Anh dịu dàng vuốt ve lưng tôi.
“Động chạm là một giới hạn với , Anastasia,” anh thì thầm.
“Em biết. Ước gì em hiểu tại sao.”
Sau một lúc, anh thở dài, và với một giọng khẽ khàng anh kể. “Anh có một tuổi thơ kinh hoàng. Một trong những tên ma cô dắt gái...” Anh bỏ lửng câu, toàn thân căng ra khi nhớ lại một điều gì đó khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi. “Anh vẫn còn nhớ chuyện đó,” anh thì thào, rùng mình.
Đột nhiên, tim tôi thắt lại khi tôi nhớ lại những vết bỏng hằn trên làn da anh. Ôi, Christian. Tôi siết chặt vòng tay quanh cổ anh.
“Bà ấy có ngược đãi anh không? Mẹ anh ấy?” Giọng tôi trầm xuống khẽ khàng với những giọt nước mắt thầm lặng.
“Anh không nhớ. Bà ấy không mấy chú ý đến anh. Bà ấy không bảo vệ anh trước những tên ma cô.” Anh khịt mũi. “Anh nghĩ anh mới là người trông nom bà ấy. Khi cuối cùng bà ấy tự kết liễu đời mình, phải bốn ngày sau mới có ai đó rung chuông báo động và tìm thấy mẹ con anh... Anh vẫn còn nhớ.”
Tôi không thể ngăn tiếng thở hổn hển vì kinh hoàng. Lạy Chúa. Nỗi tức giận trào lên họng tôi.
“Thật kinh khủng,” tôi thì thào.
“Phải, năm mươi phần hư hoại trong anh bắt đầu từ đó,” anh lẩm bẩm.
Tôi ép môi mình vào cổ Christian, tìm kiếm và cũng trao cho anh niềm an ủi khi tôi hình dung ra cậu bé nhỏ thó, nhếch nhác có đôi mắt xám đang phải chịu dựng nỗi mất mát và cô độc bên cạnh xác mẹ mình.
Ôi, Christian. Tôi hít hà mùi hương của anh. Anh có mùi thật siêu phàm, mùi hương yêu thích nhất của tôi trên thế gian này. Anh siết chặt vòng tay quanh tôi rồi hôn lên tóc tôi, tôi ngồi cuộn tròn trong vòng ôm ấy khi Taylor tăng tốc vào đêm tối.
KHI TÔI THỨC GIẤC, chúng tôi đã về đến Seattle. “Này,” Christian khẽ gọi.
“Em xin lỗi,” tôi lúng túng khi ngồi dậy, chớp mắt và vươn mình. Tôi vẫn ở trong vòng tay anh, trên lòng anh.
“Anh có thể ngắm em ngủ cả đời, Ana.”
“Em có nói gì không đấy?”
“Không. Chúng ta gần về đến nhà em rồi.”
Ơ kìa?
“Chúng mình không về nhà anh sao?”
“Không.”
Tôi ngồi dậy nhìn anh chằm chằm. “Sao lại không?”
“Vì ngày mai em phải đi làm.”
“Ôi.” Tôi nhăn mặt.
“Sao thế, em có ý tưởng gì trong đầu à?”
Tôi vặn vẹo. “Ừm, có lẽ thế.”
Anh cười khúc khích. “Anastasia, anh sẽ không chạm vào người em nữa đâu, cho tới khi em nài xin anh làm thế.”
“Gì cơ!”
Thế thì em mới bắt đầu giao tiếp và chia sẻ với anh chứ. Lần tới chúng ta làm tình, em sẽ phải nói với anh chính xác em muốn gì, cụ thể đến từng chi tiết nhé.”
“Ôi” Christian nhấc tôi ra khỏi lòng anh khi Taylor đỗ lại trước khu nhà tôi ở. Anh chui ra ngoài và giữ cửa xe mở cho tôi.
“Anh có thứ này cho em.” Anh bước về phía đuôi xe, mở cốp rồi lôi ra một hộp quà to tướng. Cái quái gì trong đó thế nhỉ?
“Vào phòng rồi hãy mở nhé.”
“Anh không vào à?”
“Không, Anastasia.”
“Vậy khi nào em mới gặp lại anh?”
“Ngày mai.”
“Mai sếp em muốn em đi uống với anh ta.”
Khuôn mặt Christian đanh lại. “Anh ta muốn vậy, lúc này sao?” Giọng anh tiềm ẩn một mối đe dọa ngấm ngầm.
“Để ăn mừng tuần đầu làm việc của em,” tôi vội vã thêm vào.
“Ở đâu?”
“Em không biết.”
“Anh có thể đón em từ đó.”
“Được rồi... em sẽ viết thư hoặc nhắn tin cho anh.”
“Tốt.”
Anh đi cùng tôi tới cánh cửa hành lang rồi đứng chờ trong khi tôi lôi chìa khóa ra khỏi túi. Khi tôi mở cửa, anh cúi người về phía trước rồi nâng cằm tôi lên. Miệng anh lơ lửng vờn phía trên miệng tôi, rồi anh nhắm mắt, lướt một nụ hôn dài từ khóe mắt tới khóe miệng tôi.
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi miệng tôi cùng lúc trong tôi như tan chảy và căng ra.
“Ngày mai nhé,” anh nói trong hơi thở.
“Chúc ngủ ngon, Christian.” Tôi nghe thấy ham muốn dâng lên trong giọng mình.
Anh mỉm cười.
“Em vào đi,” anh ra lệnh, và tôi bước qua cánh cửa, mang theo món quà bí ẩn.
“Gặp em sau nhé, bé yêu,” anh gọi với theo, rồi quay gót và bước một cách thong dong uyển chuyển về phía chiếc xe.
Khi đã vào phòng, tôi mở hộp quà và thấy chiếc laptop MacBook Pro, chiếc BlackBerry của mình cùng một hộp hình chữ nhật ở trong đó. Gì thế nhỉ? Tôi bóc lớp giấy bạc ra. Bên trong là một hộp da màu đen nhỏ.
Mở chiếc hộp ra, tôi thấy một chiếc iPad. Mẹ ơi... một chiếc iPad. Một tấm thiệp trắng được gắn trên màn hình với lời nhắn do chính tay Christian viết:
Anastasia - món quà này là dành cho em.
Anh biết em muốn nghe gì?
m nhạc trong đây nói với anh điều đó.
Christian.
Có một cuốn băng gồm nhiều bài hát do Christian Grey thu ở trong lớp vỏ của chiếc iPad tinh xảo. Tôi lắc đầu phản đối món quà xa xỉ này, nhưng tận sâu trong lòng tôi thích nó vô cùng.
Jack cũng có một cái ở văn phòng, vì thế tôi biết cách sử dụng nó.
Tôi bật nó lên và thở gấp khi hình ảnh nền hiện ra: một mô hình tàu lượn nho nhỏ. Chúa ơi.
Đó là chiếc Blanik L-23 mà tôi tặng cho anh ấy, đậu trên một chiếc giá bằng thủy tinh và được đặt trên một thứ mà tôi nghĩ là bàn làm việc của Christian ở văn phòng. Tôi há hốc miệng.
Anh ấy đã dựng nó lên! Anh ấy thực sự đã dựng nó lên. Giờ thì tôi nhớ ra anh đã nhắc đến nó trong lời nhắn gửi kèm những bông hồng. Tôi quay cuồng, trong một khắc tôi nhận ra rằng anh đã gửi gắm vào món quà này thật nhiều ý nghĩa.
Tôi trượt con trỏ xuống cuối màn hình để mở khóa và một lần nữa thở gấp. Ánh nền là bức ảnh chụp Christian và tôi trong lều trại ngày tôi tốt nghiệp. Đó chính là bức ảnh đã xuất hiện trong tờ Thời báo Seattle. Christian trông quá đỗi đẹp trai và tôi không thê’ ngăn mình cười toét miệng đến tận mang tai - Phải, và anh ấy là của mình!
Ngón tay tôi trượt nhẹ, những biểu tượng thay đổi, vài biểu tượng mới xuất hiện trên giao diện màn hình tiếp theo. Kindle app, iBooks, Words...
Thư viện của nước Anh ư? Tôi chạm vào biểu tượng đó và một menu hiện ra: TẬP HỢP THEO DÒNG DỊCH SỬ. Trượt xuống, tôi chọn TIỂU THUYẾT CỦA THẾ KỶ 18 VÀ 19. Một menu khác. Tôi gõ nhẹ vào tên cuốn Nước Mỹ CỦA HENRY JAMES. Một cửa số mới mở ra, đó là nội dung cuốn sách được scan cho người đọc. Mẹ ơi - đó là bản đầu tiên, xuất bản năm 1879, và nó đang ở trong iPad của tôi! Anh ấy đã mua cho tôi cả Thư viện của nước Anh chỉ bằng một cú chạm vào một biểu tượng.
Tôi vội vã thoát ra, biết rằng mình có thể lạc lối trong ứng dụng này cả đời. Tôi nhận thấy còn có ứng dụng “đồ ăn ngon” làm tôi vừa tròn mắt vừa mỉm cười, rồi ứng dụng tin tức, ứng dụng thời tiết, nhưng lời nhắn của anh đã nhắc đến âm nhạc. Tôi trở lại màn hình chính, chạm vào biểu tượng iPod, thế là một playlist hiện ra. Tôi kéo xuống dọc theo các bài hát, và mỉm cười trước danh sách nhạc này. Thomas Tallis - tôi không định quên ông ấy dễ dàng. Tôi đã nghe những bản nhạc này hai lần, khi anh ấy quất vào mông tôi và làm tình với tôi.
“Đúng là phù thủy.” Nụ cười của tôi ngày một nở rộ hơn khi tôi nhảy quanh phòng. Bản Bach Marcello - ồ không, bản này quá buồn so với tâm trạng của mình lúc này. Hmm. Jeff Buckley - yeah, mình đã nghe ông ấy rồi. Snow Patrol - ban nhạc yêu thích của tôi - và bài hát mang tên “Nguyên lý của dục vọng” của Enigma. Ôi Christian. Một bài hát khác có tên “Sự chiếm hữu”...
Ồ đúng rồi, đúng bản chất anh chàng Đa Sự của tôi. Và vài bài nữa mà tôi chưa từng biết.
Chọn một bài hát đập vào mắt mình, tôi nhấn nút Play. Đó là bài “Try” của Nelly Furtado. Cô ấy cất tiếng hát, giọng cô ấy như một tấm khăn choàng bằng lụa ôm ấp, bao bọc lấy tôi. Tôi thả mình xuống giường.
Có phải là Christian đang muốn “thử” không nhỉ? Thử một kiểu quan hệ mới? Tôi uống vào từng lời hát, nhìn đăm đăm lên trần nhà, cố gắng cắt nghĩa sự thay đổi hoàn toàn nơi anh.
Anh nhớ tôi. Tôi cũng nhớ anh. Hẳn là anh cũng có ít nhiều tình cảm với tôi. Hẳn là thế. Chiếc iPad này, những bài hát này, những ứng dụng này - anh ấy đã quan tâm. Anh ấy thực sự quan tâm. Trái tim tôi căng phồng hy vọng.
Bài hát kết thúc và nước mắt dâng đầy trong mắt tôi. Tôi vội vàng kéo xuống một bài nữa - “Scientist” của Coldplay - một trong những nhóm nhạc thần tượng của Kate. Tôi biết giai điệu, nhưng chưa bao giờ thực sự lắng nghe ca từ. Tôi nhắm mắt lại để từng lời hát ùa tới và xuyên thấm vào mình.
Nước mắt tôi bắt đầu chảy tràn, không thể ngăn lại. Nếu đây không phải một lời xin lỗi thì là gì? Ôi, Christian.
Hay đây là một lời mời nhỉ? Anh ấy có trả lời những câu hỏi của tôi không? Mình có suy diễn quá nhiều không nhỉ? Hẳn là mình đang suy diễn quá nhiều rồi.
Tôi gạt nước mắt đi. Tôi phải viết thư cảm ơn anh ấy. Nhảy ra khỏi giường, tôi tìm đến chiếc laptop.
Coldplay vẫn tiếp tục hát khi tôi ngồi khoanh chân trên giường. Chiếc Mac sáng bừng lên khi tôi khởi động.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ipad
Ngày: Ngày 9 tháng 6 năm 2011 23:56
Tới: Christian Anh lại làm em bật khóc rồi.
Em yêu chiếc ipad.
Em yêu những bài hát.
Em yêu ứng dụng Thư viện nước Anh.
Em yêu anh.
Cảm ơn anh. ngủ ngon anh nhé.
Ana XX
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ipad
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 00:03
Tới: Anastasia Steele
Thật vui vì em thích nó. Anh mua một chiếc cho mình rồi.
Bây giờ mà anh ở đó là anh sẽ hôn cho em khô hết nước mắt thì thôi.
Nhưng anh không ở đó - nên em đi ngủ đi.
Christian Grey
CEO, Grey enterprises Holdings, Inc.
Lời hồi đáp của anh làm tôi mỉm cười - vẫn thật hách dịch, vẫn thật Christian. Sau này những thứ ấy có thay đổi không nhỉ? Trong khoảnh khắc tôi nhận ra rằng mình hy vọng là không.
Tôi thích anh ấy thế này - đầy quyền uy - cho tới khi tôi có thể dũng cảm đương đầu với anh ấy mà không sợ bị trừng phạt.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Quý ngài Gắt gỏng
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 00:07
Tới: Christian Grey
Có vẻ ngài vẫn hách dịch như thường lệ, có lẽ còn căng thẳng và gắt gỏng nữa, ngài Grey.
Em biết một thứ có thể làm ngài dể chịu hơn. Nhưng vì ngài không ở đây - ngài lại không cho em ở lại, và ngài còn chờ em van nài nữa. Ngài cứ mơ đi nhé.
Ana XX
PS: Em cũng nhận thấy rằng ngài cho cả bài “Every Breath You Take” của Stalkers Anthem vào list nhạc. Em thích khiếu hài hước của ngài lắm, nhưng bác sỹ Flynn có biết không nhỉ?
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Tĩnh lặng như thiền
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 00:10
Tới: Anastasia Steele
Quý cô Steele thân mến của tôi. Trong những kiểu quan hệ đúng mực và cổ truyền cũng có màn đánh mông, cô biết đấy. Và trong bối cảnh tình dục nhưng tôi còn hơn cả hạnh phúc nếu được làm một ngoại lệ.
Cô sẽ thoải mái hơn nếu biết rằng bác sỹ Flynn cũng thích khiếu hài hước của tôi.
Bây giờ, hãy đi ngủ đi, sang ngày mới rồi.
Nhân thể - cô sẽ phải van nài tôi, tin tôi đi. Và tôi sẽ chờ đến lúc ấy.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngủ ngon và mơ những giấc mơ ngọt ngào
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 00:12
Tới: Christian Grey
Ừm, vì lời yêu cầu của anh quá dễ thương, và em cũng thích sự đe dọa ngọt ngào của anh, em sẽ cuộn tròn với chiếc iPad mà anh đã tử tế tặng cho em rồi ngủ thiếp đi trong khi lướt qua Thư viện nước Anh và nghe list nhạc mà anh soạn.
A XXX
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Thêm một yêu cầu nữa
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 00:15
Tới: Anastasia Steele
Mơ về anh nhé.
X
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Mơ về anh ư, Christian? Em luôn luôn mơ mà.
Tôi nhanh chóng thay sang bộ pyjamas, đánh răng rồi chui vào giường. Đeo tai nghe vào, tôi lôi quả bóng Charlie Tango dẹp lép từ dưới gối ra và ôm lấy nó.
Lòng ngập tràn sung sướng, một nụ cười ngớ ngẩn rộng đến mang tai lại bừng nở trên mặt tôi. Sao một ngày lại có thể tạo ra khác biệt như vậy nhỉ? Làm sao tôi có thể ngủ được đây?
José Gonzalez bắt đầu hát một giai điệu mượt mà trên nền guitar êm ái, tôi bồng bềnh trôi vào giấc ngủ, vẫn còn ngạc nhiên sao thế giới lại có thể trở về bình yên chỉ trong một buổi tối, và vẩn vơ nghĩ ngợi liệu mình có nên làm một list nhạc cho Christian hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook