50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey
Quyển 1 - Chương 22

_Tôi chăm sóc móng, mát-xa và uống hết hai ly sâm-panh. Sảnh dành cho khách hạng nhất có rất nhiều dịch vụ. Cứ mỗi hớp, tôi lại cảm thấy nguôi ngoai trước sự can thiệp của Christian. Tôi mở MacBook, để thử khẳng định giả thuyết rằng nó hoạt động ở bất kỳ đâu trên hành tinh.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Những động thái quá ư hoang phí

Ngày: 30 tháng 5 2011 21:53

Đến: Christian Grey

Thưa ngài Grey,

Điều khiến tôi cảm thấy rất đáng báo động là ông biết tôi sẽ bay chuyến nào.

Khả năng đeo bám của ông quả là vô biên. Hy vọng bác sĩ Flynn đã kịp đi nghỉ về.

Tôi đã chăm sóc móng, mát-xa và thưởng thức hai ly sâm-panh – khởi đầu hoàn hảo cho một cuộc hành trình.

Cảm ơn.

Ana

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Vô cùng hân hạnh

Ngày: 30 tháng 5 2011 19:59

Đến: Anastasia Steele

Cô Steele thân mến,

Bác sĩ Flynn đã về và tôi đã đặt lịch hẹn với ông ấy trong tuần này.

Ai mát-xa cho cô thế?

Christian Grey,

CEO và những người bạn ở đây,

Grey Enterprises Holdings, Inc.

A ha! Đến lúc thu hoạch rồi. Loa thông báo đang gọi chuyến bay của tôi nên sẽ email cho anh trên máy bay vậy. Như thế an toàn hơn. Tôi muốn nhảy cẫng lên.

Có rất nhiều phòng nhỏ trong khoang hạng nhất. Tay cầm ly sâm-panh, tôi ngồi vào chiếc ghế bọc da sang trọng cạnh cửa sổ, trong khi các hành khách đang chầm chậm tiến vào chỗ. Tôi gọi dượng Ray để báo với ông rằng tôi đang ở đây – một cuộc thăm hỏi cực ngắn, giờ là quá khuya với ông.

"Con yêu ba." Tôi nói.

"Ba cũng yêu con, Annie. Gửi lời chào mẹ con nhé. Ngủ ngon."

"Chúc ba ngủ ngon."

Tôi cúp máy.

Tâm trạng ba có vẻ tốt. Tôi lại liếc sang nhìn chiếc Mac và chợt tìm thấy niềm hào hứng, tôi mở máy, chạy chương trình email.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Bàn tay mạnh mẽ dịu dàng

Ngày: 30 tháng 5 2011 22:22

Đến: Christian Grey

Thưa ngài,

Một anh chàng đáng mến đã mat-xa lưng cho tôi. Vâng. Đúng là rất dễ chịu. Ở phòng chờ cũ, tôi chưa bao giờ thấy phòng spa Jean-Paul – vì vậy, một lần nữa, cảm ơn vì nghĩa cử này. Tôi không chắc mình còn được phép email khi máy bay cất cánh không, hơn nữa, tôi cũng muốn được ngủ thẳng giấc vì thời gian gần đây tôi ngủ không được ngon.

Mơ đẹp, ngài Grey… nhớ ngài.

Ana

A ha, chắc anh đang tức điên lên còn tôi đã chui tọt lên máy bay, thoát khỏi bàn tay của anh rồi. Anh ta đáng bị thế. Nếu cứ để tôi đi bình thường, ở phòng chờ bình thường, anh chàng kỹ thuật viên Jean- Paul đã chẳng chạm tay vào tôi được. Đó là một anh chàng vô cùng dễ thương, tóc vàng, làn da rám nắng – thật lòng mà nói, làm sao có được làn da rám nắng ở Seattle được? Có gì đó bất hợp lý. Tôi đoán anh chàng này đồng tính – nhưng không tiết lộ với anh. Tôi nhìn email. Kate nói đúng. Giống như trở bàn tay thôi. Tiềm Thức nhìn tôi, vừa nói vừa chẹp miệng tới lui. Này, thật lòng muốn khiêu khích người ta đấy à? Những gì anh ấy đã làm không đáng yêu sao? Anh ấy quan tâm đến mình và muốn mình có một chuyến đi tuyệt vời. Ừ, nhưng đúng ra anh ấy nên hỏi hay báo cho mình một tiếng.

Đừng để mình trông như con ngố ở quầy đăng ký chuyến bay chứ. Tôi nhấn "gửi" rồi đợi, khoái trá như đang chơi trò đùa của một cô gái nhỏ.

"Cô Steele, cô vui lòng không sử dụng laptop trong thời gian cất cánh." Một cô tiếp viên trang điểm kỹ lưỡng, lịch sự nói.

Cô làm tôi muốn nhảy dựng lên.

"Ôi, tôi xin lỗi."

Khỉ thật. Giờ tôi lại phải đợi để xem anh có trả lời không. Cô tiếp viên trao cho tôi một chiếc chăn mỏng và gối. Thật thích khi thỉnh thoảng được chăm sóc thế này.

Khoang hạng nhất đã đầy, ngoại trừ chỗ cạnh tôi. Ôi không… một ý nghĩ vụt đến. Biết đâu đó là chỗ của Christian. Á, trời… không… anh ta sẽ không làm thế chứ. Có không? Tôi đã nói tôi không muốn anh đi cùng. Tôi lo lắng xem đồng hồ. Một giọng nói đều đều phát ra thông báo: "Phi hành đoàn, các cửa tự động, kiểm tra chéo".

Thế nghĩa là sao? Họ đang đóng cửa à? Đầu tôi đang quay cuồng với vô số cảnh tượng đang vận động. Chỗ cạnh tôi là ghế trống duy nhất trong khoang mười sáu chỗ này. Máy bay bắt đầu chuyển động khi các cửa đã đóng. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong sâu thẳm vẫn xen nỗi thất vọng… bốn ngày không gặp Christian. Tôi lén liếc xuống chiếc BlackBerry.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Cứ thưởng thức đi chừng nào còn có thể

Ngày: 30 tháng 5 2011 22:25

Đến: Anastasia Steele

Cô Steele,

Tôi biết cô đang cố làm gì – và tin tôi đi, cô thành công đấy. Lần sau, cô sẽ được nhồi, trói, nhét trong một chiếc rọ để đi đường dài. Hãy tin khi tôi nói rằng được thấy cô trong trạng thái đó khiến tôi hân hoan hơn nhiều khi nâng hạng vé cho cô.

Rất mong cô trở về.

Christian Grey,

CEO Phát vào mông,

Grey Enterprises Holdings, Inc.

Chết tiệt. Rõ ràng là có vấn đề gì đó với óc hài hước của Christian – tôi không bao giờ dám chắc anh đang đùa hay đang cực kỳ tức tối. Tôi nghi rằng lần này anh đang tức giận thật. Tôi lén lút nhân lúc tiếp viên không để ý, trùm mền, bấm trả lời.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Đùa chăng?

Ngày: 30 tháng 5 2011 22:30

Đến: Christian Grey

Anh biết đấy – em không biết có phải anh đang đùa – hay đang nghiêm túc nữa, vì vậy em nghĩ mình nên ở lại Georgia luôn. Rọ là thứ cứng với em rồi. Xin lỗi đã làm anh nổi giận. Làm ơn nói là anh đã tha lỗi cho em.

Ana

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Đùa thôi

Ngày: 30 tháng 5 2011 22:31

Đến: Anastasia Steele

Sao em vẫn gửi email được? Em đang đe dọa mạng sống của tất cả mọi người trên máy bay, trong đó có cả em, bằng việc sử dụng BlackBerry đấy? Tôi thấy như thế là vi phạm một trong các quy định.

Christian Grey

CEO Hai cái Phát vào Mông,

Grey Enterprises Holdings, Inc.

Hai cái! Tôi hất chiếc BlackBerry ra xa, ngồi sâu vào ghế trong khi máy bay vào đường băng, lôi trong túi ra cuốn Tess đã rách tả tơi – cùng đèn đọc sách. Chỉ một lúc sau khi khởi hành, tôi ngả lưng ghế ra và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tiếp viên đánh thức tôi khi máy bay bắt đầu hạ xuống Atlanta. Giờ địa phương lúc này là 5:45 sáng, nhưng thực tế là tôi chỉ mới ngủ khoảng bốn tiếng… Đầu óc tôi như quay cuồng, may có ly nước cam mà cô tiếp viên đưa cho khiến tôi tỉnh táo lại được phần nào. Tôi lại lo lắng nhìn sang chiếc BlackBerry. Không có thêm email nào của Christian. Để xem, ở Seattle giờ mới gần ba giờ sáng. Có lẽ anh sẽ không khuyến khích tôi làm loạn hệ thống định vị hay bất cứ thứ gì có thể gây trở ngại cho việc máy bay hạ cánh nếu tôi vẫn còn để điện thoại ở chế độ mở.

Tôi chỉ dừng ở Atlanta một tiếng đồng hồ. Thế là một lần nữa, tôi lại hưởng thụ sự giam cầm ở phòng chờ cho hành khách hạng nhất. Tôi thèm ngả mình khoan khoái trong chiếc sofa êm ái, sang trọng, cuộn người tiếp tục nằm ngủ. Thế nhưng, chỉ một tiếng đồng thôi, để cố tỉnh táo, tôi đành mở laptop, viết cho Christian một bức tâm thư.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Anh thích làm em sợ sao?

Ngày: 30 tháng 5 2011 06:52 EST

Đến: Christian Grey

Anh thừa biết em không muốn anh tốn nhiều thời gian và tiền bạc cho em mà. Đúng là anh giàu có nhưng điều đó chỉ càng làm em thấy không thoải mái, cảm giác giống như anh trả tiền để quan hệ với em vậy. Tuy nhiên, em rất thích được đi lại bằng vé hạng nhất, đúng là tốt hơn vé giá rẻ rất nhiều. Vì vậy, cảm ơn anh. Ý em là – em rất thích dịch vụ mát-xa ở Jean Paul. Cậu kỹ thuật viên hình như là người đồng tính. Em đã không nhắc đến điều đó trong email trước vì em muốn khiêu khích anh, bởi anh đã can thiệp vào chuyến đi của em, và em xin lỗi vì chuyện đó. Nhưng giống như mọi khi, anh lại phản ứng thái quá. Anh không nên viết những lời như thế về em – trói và nhét em vào rọ. (Anh nói thật hay chỉ đùa thôi?) Điều đó làm em sợ… anh làm em sợ… Em hoàn toàn bị anh mê hoặc, phải chứng kiến lối sống mà em thậm chí còn không biết là có thể tồn tại trên trái đất này cho đến hồi tuần trước, vậy mà sau đó anh viết cho em những dòng như vậy. Em chỉ muốn hét lên rồi vắt chân lên cổ bỏ chạy. Thế nhưng em đã không làm thế bởi em nhớ anh. Em nhớ anh lắm. Em muốn chúng mình cùng hòa thuận với nhau nhưng em rất sợ những tình cảm sâu sắc em dành cho anh lại chính là ngõ cụt mà anh và em đang lao đầu vào. Những gì anh bảo em làm đều đầy nhục cảm và nóng bỏng, em rất tò mò nhưng em cũng sợ anh sẽ làm đau em – cả thể xác lẫn tâm hồn. Sau ba tháng, có thể anh sẽ nói chia tay, khi đó, em đi đâu về đâu? Thế nhưng em lại nghĩ nguy cơ nằm ngay chính ở mối quan hệ của chúng ta. Đây không phải là kiểu quan hệ mà em tưởng tượng mình sẽ có, nhất là ở mối tình đầu. Thật là một cú hích lớn về niềm tin trong em.

Anh đã đúng khi nói rằng em không có một chút tố chất bẩm sinh nào của Người Phục Tùng… giờ thì em phải đồng tình với anh về điều đó. Em luôn muốn được bên anh và nếu đó là những gì buộc phải làm để ở bên anh, em sẽ cố nhưng nhất định em sẽ gặp rắc rối và kết thúc cuối cùng là những lằn ngang lằn dọc trên người – mà em không hề muốn điều đó.

Em rất hạnh phúc khi anh nói rằng anh cũng sẽ cố hơn nữa. Em chỉ cần nghĩ cái "hơn nữa" đó là vì mình. Đó là một trong những lý do em muốn giữ khoảng cách với anh. Anh luôn làm em bị lóa mắt, vì vậy, rất khó nghĩ được chuyện gì cho rành mạch khi ở bên nhau.

Loa đang gọi đến chuyến bay của em rồi. Em phải đi đây.

Sau nhé.

Ana của anh.

Tôi nhấn "gửi" rồi thất thểu tìm cổng đến chuyến bay mới. Lần này, khoang hạng nhất chỉ còn sáu ghế và ngay khi máy bay vừa cất cánh, tôi chui vào tấm chăn mỏng, ngủ ngon lành.

Chẳng được lâu, tiếp viên lại gọi tôi dậy, mời uống nước cam vì máy bay sắp vào phi trường quốc tế Savannah. Tôi nhấp từng ngụm nhỏ, mệt lử, nhưng vẫn thấy thấy vui vui. Tôi sắp được gặp mẹ, lần đầu tiên sau sáu tháng trời. Lại ngó qua chiếc BlackBerry lần nữa, tôi nhớ chắc như đinh đóng cột mình đã gửi một bức thư dài lê thê và vô cùng lan man cho Christian – thế mà chẳng có hồi âm. Ở Seattle đã năm giờ sáng ở Seattle rồi; hy vọng anh vẫn còn ngủ và đừng trở dậy để táu những bi khúc với đàn dương cầm.

Điều tuyệt vời khi mang ba lô là có thể hít thở không khí trong lành ở sân bay ngay mà không phải chờ hàng dằng dặc người lấy hành lý. Cũng như điều tuyệt vời khi đi lại bằng vé hạng nhất là được rời khỏi máy bay trước tiên.

Mẹ và dượng Bob đã đợi sẵn, tôi rất mừng khi thấy cả hai. Không hiểu vì mệt mỏi, vì chuyến đi dài hay vì những chuyện liên quan đến Christian, mà vừa sà vào lòng mẹ, tôi bật khóc nức nở.

"Ôi, Ana, con yêu. Mệt lắm hả con?"

Mẹ nhìn dượng Bob lo lắng.

"Không, mẹ ơi, chỉ vì gặp mẹ làm con rất mừng."

Tôi ôm mẹ thật chặt.

Trông mẹ có vẻ khỏe và sẵn sàng chào mừng tôi như trở về nhà. Tôi miễn cưỡng buông mẹ, quay sang bên dượng Bob đang dang rộng cánh tay. Chân dượng vẫn còn đau nên trông hơi gượng gạo.

"Chào mừng con, Ana. Sao lại khóc thế hả con?" Dượng hỏi.

"Ôi, dượng Bob, vì gặp được dượng, con vui quá thôi mà."

Tôi ngước nhìn khuôn mặt vuông vức của dượng, còn dượng nhìn lại tôi bằng đôi mắt xanh vô cùng trìu mến. Tôi thích người chồng này của mẹ. Mẹ có thể giữ được ông. Dượng đỡ lấy ba lô trên vai tôi.

"Chà, Ana, con mang gì mà nặng thế này?"

Chắc là dượng nói đến chiếc Mac. Cả mẹ và dượng luôn choàng tay ôm tôi suốt dọc đường ra bãi đỗ xe.

Tôi không còn nhớ cái nóng ở Savannah khó chịu đến mức nào nữa. Vừa rời khỏi sân bay có điều hòa nhiệt độ, chúng tôi bước ngay vào cái nóng của Georgia. Ối trời ôi! Tôi đuối sức. Cố gắng chui ra khỏi vòng tay của mẹ và dượng để cởi áo khoác ngoài. Hơn nữa cũng may, tôi có mang theo quần soóc. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến cái nóng ở Las Vegas khi tôi theo mẹ và dượng đến đó năm mười bảy tuổi, nhưng cái nóng nơi đây là nóng ẩm, dù chỉ mới 8:30 sáng, nhưng tôi vẫn phải mất một lúc mới quen được. Trước khi chui vào chiếc Tahoe SUV có máy lạnh của dượng Bob, tôi thấy mình như sắp lả đi, còn tóc thì bết lại. Ngồi sau xe, tôi nhắn nhanh mấy chữ cho dượng Ray, Kate và Christian:

Đã đến Savannah an toàn. A :)

Mạch suy nghĩ chợt dừng lại ở José khi nhấn phím "gửi". Đầu óc như mị ra, tôi đột nhiên nhớ ra tuần sau là buổi triển lãm của cậu ấy. Có nên mời Christian không, chẳng biết anh cảm thấy thế nào về José? Mà liệu Christian có còn muốn gặp lại tôi sau bức thư lúc nãy không? Tôi so vai với ý nghĩ đó rồi ném nó ra khỏi đầu. Tính sau vậy. Bây giờ, tôi sẽ tận hưởng niềm hạnh phúc khi ở bên mẹ đã.

"Con yêu, chắc con mệt rồi. Về nhà con muốn ngủ một lát không?"

"Không, mẹ à. Con muốn đi tắm biển thôi."

Tôi mặc bộ Tankini màu xanh có dây buộc ở cổ, nhâm nhi lon Diet Coke, nằm dài phơi nắng bên bờ Đại Tây Dương và nghĩ đến chuyện chỉ mới hôm qua thôi, tôi còn ở khu Sound bờ Thái Bình Dương. Mẹ cũng đang nằm bên tôi, đội chiếc mũ rộng vành, to khủng khiếp, đeo kính mát gọng tròn kiểu Jackie O, uống lon nước. Chúng tôi đang ở bãi biển Tybee Island, cách nhà ba dãy phố. Mẹ nắm tay tôi. Cơn mệt mỏi đã tan biến khi tôi đằm mình dướiánh mặt trời, cảm thấy nhẹ nhõm, an toàn và ấm áp. Đã rất lâu rồi tôi mới có cơ hội thư giãn như thế này.

"Thế nào, Ana… kể mẹ nghe đứa nào đã làm con liêu xiêu thế?"

Liêu xiêu? Nói thế nào bây giờ? Mà nói cái gì? Không thể kể quá nhiều về Christian vì bản NDA đã ký rồi, nhưng dù như vậy, phải chọn chi tiết nào để kể với mẹ đây? Tôi vắt óc suy nghĩ.

"Sao con?" Mẹ hỏi lại, xiết nhẹ tay tôi.

"Tên anh ấy là Christian. Cực kỳ điển trai. Giàu có… Cực kỳ giàu có mẹ ạ. Anh ấy rất phức tạp và thất thường."

Đúng là như thế – tôi hào hứng với một bản tóm tắt vô cùng chi tiết và chính xác về anh. Tôi quay sang nhìn mẹ, vừa đúng lúc ngước ánh mắt trong veo như ánh pha lê nhìn tôi.

"Phức tạp và thất thường là hai chuyện mà mẹ quan tâm đấy, Ana."

Ôi đừng mà…

"Ôi mẹ, con như muốn phát điên lên bởi tâm trạng anh ấy thay đổi liên tục. Hồi nhỏ, được giáo dục rất nghiêm khắc, nên bây giờ rất anh ấy vô cùng kín đáo và tâm trạng khó mà nắm bắt được."

"Con thích cậu ta à?"

"Hơn cả thích, mẹ ạ."

"Thật đấy chứ?" Mẹ nhìn tôi.

"Thật mà mẹ."

"Đàn ông, thật ra, không phức tạp chút nào cả, Ana đáng thương của mẹ. Họ là những sinh vật cực kỳ đơn giản và thẳng thắn. Cứ hiểu họ đúng như những gì họ nói. Trong khi chúng ta mất hàng giờ ngồi chẻ tư chẻ tám sợi tóc phân tích xem họ nói gì, còn với họ, mọi thứ rất sáng tỏ. Nếu là con, mẹ cứ hiểu anh ta thật đúng nghĩa đen. Có khi thế lại tốt."

Tôi nhìn mẹ. Có vẻ mẹ đang khuyên tôi. Hãy hiểu Christian đúng như anh ấy nói. Lập tức, một số câu anh nói hiện ra trong tâm trí tôi.

Tôi không muốn mất em…

Em bỏ bùa tôi rồi…

Em đã thuần phục được tôi…

Tôi cũng sẽ nhớ em… nhiều hơn em nghĩ…

Tôi vẫn nhìn mẹ. Mẹ chỉ mới có bốn cuộc hôn nhân. Có lẽ sau hết thảy, bà cũng biết điều gì đó về đàn ông.

"Hầu hết đàn ông đều cáu bẳn thất thường, con gái ạ, một số người nặng hơn người khác. Như cha con chẳng hạn…"

Mắt mẹ dõi nhìn xa xăm và thật dịu dàng mỗi khi nhắc đến cha tôi. Cha ruột của tôi, người đàn ông mơ hồ mà tôi chưa bao giờ biết mặt, một tai nạn tập trận trên biển đã đột ngột cướp ông khỏi mẹ con tôi. Từ sâu thẳm, tôi luôn cảm thấy mẹ vẫn mãi đi tìm hình bóng cha ở những người đàn ông khác… Có lẽ cuối cùng, mẹ đã tìm thấy ở dượng Bob chăng. Thật tiếc vì lại không phải dượng Ray.

"Mẹ từng nghĩ cha con tính khí cáu bẳn thất thường. Nhưng giờ khi nhìn lại, mẹ nhận ra ông ấy chỉ quá đam mê công việc, mà suy cho cùng, cũng vì cuộc sống của mẹ con mình." Mẹ thở dài. "Cha con còn quá trẻ, cả hai chúng ta, con à. Có lẽ vấn đề chỉ ở đó."

Hmm… Christian cũng không hẳn đã già. Tôi cười trìu mến nhìn mẹ. Nói về cha, mẹ có những đánh giá rất sâu sắc nhưng tôi chắc chắn những điều này không liên quan gì đến tâm trạng của Christian.

"Dượng Bob muốn mời mẹ con mình đi ăn tối. Đến câu lạc bộ golf của ông ấy."

"Hả? Dượng Bob chơi golf hả mẹ?" Tôi kêu lên kinh ngạc. "Mẹ, mẹ nhắc lại xem nào." Tôi trợn tròn mắt.

Sau bữa trưa nhẹ, trở về nhà, tôi bắt đầu sắp xếp đồ đạc, rồi sẽ chợp mắt một lát. Mẹ đi đâu rồi, chắc đi làm nến hay những thứ đại loại thế, dượng Bob cũng đi làm, vì vậy, tôi sẽ có thời gian để ngủ.

Tôi mở Mac ra và khởi động máy. Giờ là hai giờ ở Georgia, tức mười một giờ sáng ở Seattle. Tôi băn khoăn không biết Christian đã trả lời thư chưa. Vừa đợi mở email, tôi vừa hồi hộp.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Cuối cùng!

Ngày: 31 tháng 5 2011 07:30

Đến: Anastasia Steele

Anastasia,

Tôi thật phiền lòng khi chỉ xa nhau em mới có thể trao đổi với tôi một cách cởi mở và thẳng thắn như vậy. Vì sao khi bên nhau em không thể làm như thế?

Đúng là tôi giàu có. Hãy quen với điều đó đi. Sao tôi lại không thể cho em tiền? Chúng ta đã công khai với bố em rằng tôi là bạn trai của em mà, ơn Chúa. Không phải đó là chuyện mà bạn trai cần làm sao? Còn với tư cách là Người Áp Đặt, tôi mong em chấp nhận sự tiêu tốn của tôi cho em mà không tranh luận bất cứ điều gì. Nhân tiện, hãy kể với mẹ em về tôi. Tôi không biết phải trả lời em thế nào về chuyện em cảm giác mình như gái bao. Tất nhiên em không viết như thế, nhưng em có ý đó. Tôi không biết nên nói hay làm gì để xóa đi cảm giác đó trong em. Tôi chỉ mong em chuẩn bị tốt nhất cho những việc sắp xảy đến. Tôi làm việc như điên để được tiêu tiền vào những nơi tôi cảm thấy hợp lý. Tôi có thể mua cho em những gì em khao khát, Anastasia, và tôi muốn như thế. Hãy xem đó là sự phân chia lại tài sản, nếu em muốn. Hay chỉ đơn giản để em biết rằng tôi chưa và cũng không bao giờ nghĩ về em như cái cách em tự mô tả chính mình và tôi thấy bực bội khi em lại nghĩ về mình như thế. Là một cô gái trong sáng, thông minh và xinh đẹp nhưng em thật sự có vấn đề với sự tự tin và tôi đang bắt đầu nghĩ không biết có nên đặt lịch hẹn cho em gặp bác sĩ Flynn hay không?

Tôi xin lỗi đã nổi giận với em. Thật đáng khinh khi có ý nghĩ làm em sợ hãi. Em thật sự nghĩ rằng tôi có thể để em đi đây đi đó trong một cái rọ sao? Trời ạ, tôi đã từng bảo em lấy trực thăng của tôi mà đi cơ mà. Ừ, chuyện cái rọ là tôi đùa đấy, một câu chuyện đùa tệ hại. Tuy nhiên, ý nghĩ trói và bịt miệng em vừa nảy ra trong đầu tôi (đây không phải chuyện đùa – tôi đang nói thật). Tôi có thể nới lỏng cái rọ ra – rọ không là gì với tôi cả. Tôi biết em không muốn bị bịt mồm – chúng ta đã bàn đến điều đó – và nếu khi nào tôi bịt miệng em, chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Tôi nhận ra là em vẫn chưa nắm được cốt lõi của mối quan hệ áp đặt/phục tùng, chính Người Phục Tùng mới là người có quyền hơn cả. Tức là em đấy. Tôi nhắc lại nhé – em mới là người cầm trịch cuộc chơi. Không phải tôi.

Trong nhà thuyền, em đã nói không. Tôi không thể chạm vào em khi em nói không – đó là lý do chúng ta cần thỏa thuận – về những gì em sẽ làm và sẽ không làm. Nếu chúng ta thử và em không thích, chúng ta sẽ điều chỉnh lại thỏa thuận. Là do em – không phải tôi. Và nếu như em không muốn bị trói, bị nhồi nhét vào miệng, bỏ trong rọ, thì sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó.

Tôi muốn chia sẻ với em cách sống của tôi. Tôi không hề muốn gì hơn thế. Nói thẳng ra, tôi ngưỡng mộ em và hoàn toàn vô tư làm như thế. Tôi làm chuyện đó vì bản thân mình hơn là vì em. Em đã không nhận ra rằng tôi cũng say đắm em, dù không biết bao nhiêu lần tôi nói đi nói lại điều đó. Tôi không muốn mất em. Tôi lo lắng khi em bay đi cách tôi ba ngàn dặm trong mấy ngày chỉ bởi em không thể suy nghĩ rõ ràng và thông suốt khi ở bên tôi. Chính tôi cũng thế, Anastasia. Mọi lý lẽ của tôi đều vỡ vụn khi chúng ta bên nhau – đó là mức độ tình cảm tôi dành cho em đấy.

Tôi hiểu nỗi lo lắng của em. Tôi đã cố tránh xa em; tôi biết em còn non nớt, nhưng nếu tôi biết chính xác em trong sạch đến mực nào, tôi đã không bao giờ đeo đuổi em – và bây giờ em vẫn luôn làm tôi nguôi giận theo cách của riêng em, cách mà chưa từng một ai làm với tôi. Email của em chẳng hạn: Tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, cố hiểu những gì em nói. Ba tháng chỉ là khoảng thời gian tượng trưng thôi. Chúng ta có thể kéo ra thành sáu tháng hay một năm? Em muốn bao lâu? Thế nào thì làm em vừa lòng? Hãy nói tôi biết.

Tôi biết đây thực sự là một cú hích lớn với em về lòng tin. Tôi phải làm cho em tin tưởng tôi nhưng ngược lại, em cũng cần phải cho tôi biết khi nào thì tôi chưa làm được điều đó. Em lúc nào cũng đầy vẻ mạnh mẽ và kín đáo, vì vậy, khi đọc những gì em viết ở đây, tôi chợt nhận ra em ở một góc độ khác. Chúng ta phải hướng dẫn nhau, Anastasia ạ, tôi chỉ nhìn em để cư xử thôi. Em cần thẳng thắn với tôi và chúng ta đều phải tìm cách để những thỏa thuận của chúng ta diễn ra như mong muốn.

Em lo lắng rằng em không có tố chất phục tùng. Đúng, có lẽ chuyện đó là đúng. Phải nói thật rằng, lần duy nhất em có thái độ đúng của một Người Phục Tùng là ở trong phòng giải trí. Hình như chỉ có ở đó em mới để tôi được đóng tròn vai trò kiểm soát và cũng chỉ ở đó em mới làm đúng như em được bảo. "ẫu mực" là từ chợt nảy ra trong đầu tôi lúc này. Và tôi cũng chưa bao giờ đánh em lằn ngang lằn dọc cả. Chỉ đỏ ửng lên thôi. Bên ngoài phòng giải trí, tôi thích em thách thức tôi. Đó là kinh nghiệm rất lãng mạn và mới mẻ và tôi không mong em thay đổi. Vì vậy được, em ạ, hãy nói tôi biết em muốn nhiều hơn như thế nào. Tôi sẽ cố vượt qua chính mình để cởi mở hơn và sẽ cố để tạo cho em một không gian mà em mong muốn, cũng như sẽ giữ khoảng cách với em khi em ở Georgia. Tôi trông đợi email tiếp theo của em.

Trong lúc rảnh rỗi, hãy tận hưởng cuộc sống. Nhưng đừng lâu quá nhé.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Trời ạ. Bức thư của anh ấy như một bức thư của sinh viên vậy – và những gì anh viết thật dịu dàng. Con tim tôi như thắt lại khi đọc tâm thư của anh. Tôi nằm lăn ra giường và ôm chiếc Mac. Sẽ thỏa thuận luôn một năm ư? Tôi là người cầm trịch! Chao ôi, tôi chỉ vừa mới nghĩ đến điều đó thôi. Nghĩ về anh đúng như anh nói, đó là những gì mẹ bảo. Anh không muốn mất tôi. Anh đã nói thế hai lần cơ mà. Anh cũng muốn chúng tôi cùng làm việc này. Ôi, Christian cũng muốn thế. Anh sẽ cố gắng để tôi ở xa anh ít lâu. Thế có nghĩa là anh không thể ở xa tôi? Thực sự tôi cũng mong như thế. Tôi muốn được gặp anh. Chúng tôi xa nhau gần hai mươi bốn giờ rồi và tôi sẽ còn không được gặp anh trong bốn ngày nữa. Tôi nhận ra mình nhớ anh biết nhường nào.

"Ana, con yêu."

Giọng nói dịu dàng, ấm áp, tràn ngập yêu thương và những ký ức dấu yêu ùa về.

Một bàn tay dịu dàng chạm vào mặt tôi. Mẹ lay tôi dậy, còn tôi đang nằm ôm lấy chiếc laptop.

"Ana, con yêu." Giọng mẹ dịu dàng như lời hát còn tôi chập chờn rời khỏi giấc ngủ, chớp mắt nhìn thấy sắc trời đỏ ửng trong buổi chiều muộn.

"Mẹ." Tôi xoay người mỉm cười với mẹ.

"Ăn tối sau ba mươi phút nữa con gái à. Con muốn đi không?" Mẹ âu yếm hỏi.

"Có chứ mẹ, tất nhiên con đi chứ." Tôi nói trong cơn ngái ngủ.

"Chà, hàng công nghệ cao nhỉ." Mẹ chỉ vào laptop.

Ôi trời.

"Ơ… Cái này à?" Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên.

Mẹ có biết không? Từ khi tôi để lộ chuyện có "bạn trai", mẹ hình như trở nên sắc sảo hơn hẳn.

"Christian cho con mượn. Con nghĩ con có thể bay đi bay về và dùng cái này rất tiện, chỉ để email và truy cập Internet thôi." Thật ra có gì đâu.

Mẹ nhìn tôi đắn đo rồi ngồi xuống giường, vén một lọn tóc ra sau tai tôi.

"Cậu ấy vừa email cho con à?"

Ôi không, lộ rồi.

"Vâng ạ." Tôi hết giấu nổi, mặt đỏ bừng lên.

"Có lẽ cậu ấy nhớ con, nhỉ?"

"Con mong thế mẹ à."

"Thế cậu ấy nói gì nào?"

Ôi không, lại lộ nữa rồi. Tôi vắt óc nghĩ ra chi tiết nào đó trong email có thể chấp nhận được để kể với mẹ. Chắc chắn mẹ không muốn nghe những chuyện kiểu như Người Áp Đặt, bị rọ lại, bị bịt miệng và trên hết, không thể kể những chuyện đó vì tờ NDA nữa.

"Anh ấy bảo con cứ thư giãn thoải mái nhưng đừng lâu quá."

"Nghe hợp lý đấy. Mẹ ra ngoài để con chuẩn bị nhé, con gái." Mẹ cúi xuống hôn lên trán tôi. "Con ở đây làm mẹ rất vui, Ana. Thật tuyệt khi được gặp con thế này."

Sau những lời yêu thương 幬 mẹ đi ra.

Hmm, Christian và hợp lý… hai khái niệm, theo ý tôi, rõ là loại trừ nhau nhưng sau email này, mọi việc dường như tiến triển tốt hơn. Tôi lắc đầu. Cần có thời gian để hiểu rõ những điều anh nói. Có lẽ sau bữa tối – tôi sẽ trả lời thư anh. Tôi nhanh chóng bước khỏi giường, mặc áo thun, quần soóc rồi chạy vào phòng tắm.

Tôi có mang theo chiếc váy buộc cổ màu xám của Kate mà hôm tốt nghiệp tôi đã mặc. Đó là chiếc váy duy nhất tôi có lúc này. Tin tốt lành là nhiệt độ bắt đầu hạ, vì vậy, tôi nghĩ đi đến câu lạc bộ golf cũng ổn. Vừa mặc áo, tôi vừa mở máy tính. Không có thư mới của Christian, tôi chợt thấy hụt hẫng. Rất nhanh, tôi gõ vội mấy dòng cho anh.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Dài dòng?

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:08 EST

Đến: Christian Grey

Thưa ngài, ngài quả là có bút lực rất mạnh. Em sắp đi ăn tối tại câu lạc bộ golf của dượng Bob ngay bây giờ và xin nói để ngài được biết, em đang trợn mắt trong đầu đấy. Thế nhưng cả ngài và cái vỗ mông của ngài đều đang ở rất xa nên mông em vẫn an toàn, bây giờ. Em yêu bức email của ngài. Sẽ hồi âm ngay khi có thể. Em nhớ ngài lắm.

Buổi trưa tốt đẹp.

Ana của ngài.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Mông của em

Ngày: 31 tháng 5 2011 16:10

Đến: Anastasia Steele

Cô Steele,

Tôi bị tiêu đề của email này làm cho xao nhãng. Không cần phải nói nó đang an toàn – chỉ bây giờ thôi.

Bữa tối ngon lành nhé, và tôi cũng nhớ em, đặc biệt là mông em và cái mồm thông minh của em.

Buổi trưa nay trôi qua rất lờ đờ, may mà còn có em và cái trợn mắt của em để tôi hăm hở. Tôi nghĩ chính em là người rất sáng suốt chỉ cho tôi thấy rằng tôi đang bị tiêm nhiễm thói xấu dài dòng.

Christian Grey,

CEO & Người Trợn mắt,

Grey Enterprises Holdings, Inc.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Đang trợn mắt

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:14 EST

Đến: Christian Grey

Thưa ngài Grey,

Đừng gửi email cho em nữa. Em đang cố sửa soạn cho bữa tối. Ngài đang rất phân tâm đấy, ngay cả khi ngài đang ở đầu kia của đất nước.

Và vâng – ai sẽ đét đít ngài đây, khi ngài trợn mắt?

Ana của ngài.

Tôi nhấn "gửi" và lập tức hình ảnh mụ phù thuỷ độc ác quý bà Robinson vụt hiện lên. Tôi không thể mường tượng được điều này. Christian bị một ai đó, đáng tuổi mẹ, đánh đập, có gì đó không đúng. Một lần nữa tôi lại tự hỏi bà ấy đã tàn phá những gì trong anh. Môi tôi mím thật chặt. Tôi cần kiếm một con búp bê nào đó, ghim kim vào nó, may ra mới nguôi được nỗi hờn của tôi với người đàn bà chưa biết mặt này.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Mông của em

Ngày: 31 tháng 5 2011 16:18

Đến: Anastasia Steele

Cô Steele,

Vì những lý do đặc biệt nào đó, tôi vẫn thích tiêu đề này của mình hơn. May là tôi làm chủ cuộc đời mình nên không ai có thể trừng phạt tôi. Ngoại trừ mẹ, thỉnh thoảng cả bác sĩ Flynn nữa, tất nhiên. Và em.

Christian Grey,

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Nhục hình… Em ư?

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:22 EST

Đến: Christian Grey

Em đã bao giờ, lấy hết can đảm cả tinh thần lẫn thể xác, để dùng nhục hình với ngài chưa nhỉ, ngài Grey? Em e rằng ngài đã gán ghép cho em hành động của một ai đó khác… điều ấy thật đáng lo. Tuy nhiên, em đang sẵn sàng để làm điều đó.

Ana của ngài

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Mông của em

Ngày: 31 tháng 5 2011 16:25

Đến: Anastasia Steele

Cô Steele,

Cô có thể vừa gõ mail vừa làm tất cả những việc đó mà. Tôi có thể kéo dây kéo áo lên cho cô không?

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Không hiểu vì lý do gì, những dòng chữ của anh như hút lấy tôi và khiến tôi thở gấp. Ôi… anh muốn chơi trò chơi đây mà.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Cấm trẻ em dưới 17 tuổi

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:28 EST

Đến: Christian Grey

Em muốn anh kéo xuống nữa.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Cẩn thận với những điều ước…

Ngày: 31 tháng 5 2011 16:31

Đến: Anastasia Steele

CẦU ĐƯỢC ƯỚC THẤY Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Khát khao

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:28 EST

Đến: Christian Grey

Chậm thôi…

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Rên rỉ

Ngày: 31 tháng 5 2011 16:31

Đến: Anastasia Steele

Ước gì tôi ở đó.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Từ: Anastasia Steele Chủ đề: Nấc

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:37 EST

Đến: Christian Grey

EM CŨNG ƯỚC THẾ.

"Ana ơi."

Tiếng mẹ gọi làm tôi muốn nhảy dựng lên. Chết chưa. Sao tôi thấy mình tội lỗi thế này?

"Con đang xuống, mẹ ơi."

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Nấc

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:39 EST

Đến: Christian Grey

Em phải đi.

Để sau nhé, anh yêu.

Tôi chạy vụt xuống phòng khách, mẹ và dượng Bob đang đợi. Mẹ nhăn nhó.

"Con ơi, có sao không vậy? Sao mặt mày con đỏ ửng lên thế?"

"Con khỏe mà mẹ."

"Bộ này đẹp đấy, con gái."

"Dạ, váy của Kate. Mẹ thích hả mẹ?"

Mẹ nhăn mặt.

"Sao con lại mặc áo của Kate?"

Hơ… thôi rồi.

"À, tại con thích chiếc này, cô ấy không." Tôi nói qua quít.

Mẹ liếc ánh nhìn sắc sảo về phía tôi còn dượng Bob bụng đang đói cồn cào nhưng vẫn cố giấu vẻ sốt ruột.

"Mai mẹ dẫn con đi mua sắm thôi."

"Thôi mẹ, đừng làm thế. Con có nhiều quần áo lắm rồi."

"Thế mẹ không thể mua gì đó cho con gái của mình được ư? Đi thôi, dượng Bob đói meo rồi."

"Đúng đấy." Dượng kêu lêu, xoa xoa tay vào bụng, làm ra bộ đau khổ lắm.

Tôi cười khúc khích khi dượng ngước mắt lên. Cả nhà cùng đi ra cửa.

Trong khi tắm dưới vòi sen ấm áp, tôi nhận ra mẹ đã thay đổi rất nhiều. Bữa tối nay, mẹ chính là mẹ: vui nhộn, đưa đẩy, hòa đồng với rất nhiều bạn bè ở câu lạc bộ golf. Dượng Bob thì luôn nồng nhiệt và rất chu đáo… Cả hai có vẻ rất hòa hợp. Tôi mừng cho mẹ. Điều đó có nghĩa là tôi không còn phải lo lắng về mẹ và tính nông nổi của bà nữa, cả những ngày u ám với Ông Chồng Thứ Ba cũng đã lùi xa. Dượng Bob quả là biết chăm sóc. Còn mẹ, mẹ đang cho tôi những lời khuyên rất hữu ích. Những chuyện đó bắt đầu từ khi nào nhỉ? Từ khi tôi gặp Christian. Sao lại thế?

Tắm xong, tôi sấy tóc thật nhanh để chạy đến với Christian. Một email đang đợi, vừa gửi sau khi tôi đi, chừng vài giờ trước.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Tình trạng đạo văn Ngày: 31 tháng 5 2011 16:41 Đến: Anastasia Steele

Em đạo lời văn của tôi.

Rồi bỏ tôi chết đứng.

Bữa tối ngon nhé.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Ai là tên đạo văn?

Ngày: 31 tháng 5 2011 22:18 EST

Đến: Christian Grey

Thưa ngài, em nghĩ ngài sẽ nhận ra nguyên văn câu này là của anh Elliot chứ.

Chết đứng thế nào?

Ana của ngài.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Việc dang dở

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:22

Đến: Anastasia Steele

Cô Steele,

Em về rồi. Em vụt bỏ đi – khi mọi chuyện đang cực kỳ thú vị.

Nguyên văn không phải của Elliot đâu. Anh ấy chắc chắn đã cuỗm câu ấy của ai đó.

Bữa tối thế nào?

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Việc dang dở?

Ngày: 31 tháng 5 2011 22:26 EST

Đến: Christian Grey

Bữa tối cực ngon – chắc anh rất vui nếu biết em đã ăn rất nhiều.

Đang thú vị ư? Thế nào?

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Việc dang dở – Đúng thế

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:30

Đến: Anastasia Steele

Em giả ngốc đấy à? Tôi nhớ em vừa bảo tôi mở khóa cho em mà.

Và tôi rất nóng lòng được làm điều đó. Tôi cũng rất hài lòng biết em đã ăn ngon miệng.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Xem nào… Luôn là cuối tuần

Ngày: 31 tháng 5 2011 22:36 EST

Đến: Christian Grey

Em luôn ăn ngon miệng… Chỉ không như thế khi anh quẩn quanh bên cạnh và làm em mất hứng với thức ăn thôi.

Thêm nữa, em chưa bao giờ tự nhiên mà ngốc cả, thưa ngài Grey. Chắc ngài phải thu xếp chuyện đó từ bây giờ thôi. :-)

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Không thể đợi thêm

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:40

Đến: Anastasia Steele

Tôi sẽ ghi nhớ điều đó, cô Steele, và nhất định sẽ sử dụng kiến thức mới đó để tiến bộ.

Rất tiếc khi biết rằng tôi làm cô xao nhãng với thức ăn. Tôi tưởng rằng tôi chỉ có khả năng khiêu khích dục tình ở cô. Đây lại là một kinh nghiệm và cũng là kinh nghiệm khiến tôi vui nhất.

Mong đợi lần sau.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Chơi chữ

Ngày: 31 tháng 5 2011 22:36 EST

Đến: Christian Grey

Ngài lại đang đùa với từ điển đồng nghĩa sao, thưa ngài?

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Bị lộ

Ngày: 31 tháng 5 2011 19:40

Đến: Anastasia Steele

Cô biết tôi quá rõ, cô Steele.

Tôi đang dùng bữa tối với một người bạn cũ, sau đó sẽ lái xe.

Để sau nhé, em yêu.

Christian Grey,

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Bạn cũ nào? Tôi không nghĩ Christian có người bạn cũ nào, ngoại trừ… bà ta. Tôi cau mặt nhìn màn hình. Sao anh vẫn tiếp tục gặp gỡ bà ta? Cơn ghen bừng bừng, day dứt, đau đớn vụt đến. Tôi muốn đấm vào cái gì đó, tốt nhất là mụ Robinson ấy. Gập máy lại sầm một tiếng, tôi trèo lên giường.

Đúng ra tôi nên trả lời bức thư dài loằng ngoằng sáng nay của anh nhưng giờ tôi quá điên tiết để làm chuyện đó. Sao anh không thể ngừng gặp mụ già với bản chất xấu xa đó? Tôi tắt đèn, giận sôi lên, nhìn trân trân vào bóng tối. Sao mụ dám? Sao mụ dám làm thế với một thiếu niên nhạy cảm? Mụ ta còn làm thế không? Mà tại sao họ lại phải dừng lại? Bao nhiêu giả thiết nháo nhào trong đầu tôi: Nếu anh đã thỏa mãn, sao anh còn kết bạn với mụ ta? Cả mụ ta cũng thế – hay mụ ta đã kết hôn? Rồi ly dị? Hay – mụ ta có con riêng? Hay họ có con với nhau? Tiềm Thức trưng ra bộ mặt xấu xí, thốt lên một câu đểu cáng. Tôi choáng váng đến mức buồn nôn. Bác sĩ Flynn có biết về mụ ta không?

Tôi trèo ra khỏi giường, mở máy lên lần nữa. Tôi phải làm việc. Tôi bực bội gõ gõ ngón tay trong khi chờ màn hình khởi động. Tôi nhấp vào biểu tượng Google rồi gõ "Christian Grey" vào thanh công cụ tìm kiếm. Màn hình lập tức đầy ắp các hình ảnh về Christian: cà vạt đen, đóng thùng, chà – có cả ảnh José chụp ở Heathman nữa, sơ mi trắng và quần flannel. Sao chúng nhảy lên Internet được nhỉ? Cha mẹ ơi, anh thật đẹp.

Tôi lướt nhanh: một số quan hệ công việc, rồi lướt từ này đến ảnh khác của người đàn ông ăn ảnh nhất mà tôi biết rõ. Biết rõ? Mình đã biết rõ về Christian chưa? Tôi biết anh rất gợi tình nhưng tôi nhận ra còn có nhiều điều hơn nữa phải khám phá. Tôi biết anh thất thường, khó chịu, hài hước, lạnh lùng, ấm áp… Chà, người đàn ông tập hợp đủ mọi thái cực trong mình. Tôi nhấn sang trang sau. Anh vẫn là anh trong tất cả những bức ảnh này và tôi sực nhớ Kate từng nói không thể tìm thấy một tấm ảnh nào của anh đang hẹn hò, điều đó khiến nghĩ anh đồng tính. Thế rồi ở trang thứ ba, có ảnh tôi và anh, trong lễ tốt nghiệp. Tấm duy nhất anh chụp bên một phụ nữ – người đó là tôi.

Có điên không! Mình đang tra Google mà! Tôi trừng trừng nhìn cả hai trên màn hình vi tính. Trong ảnh, trông tôi có vẻ ngơ ngác trước máy chụp hình, căng thẳng, mất bình tĩnh. Đây chỉ là khoảnh khắc trước khi tôi nói đồng ý cùng thử với anh thôi. Trong khi Christian, anh vẫn đẹp không thể tin nổi, điềm tĩnh, tập trung và đang đeo chiếc cà vạt ấy. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt điển trai mà giờ này có khi đang nhìn mụ Robinson. Tôi lưu tấm ảnh vào mục yêu thích rồi nhấn qua mười tám trang kết quả… không có gì hết. Tôi không thể tìm thấy mụ Robinson trên Google. Nhưng tôi muốn biết có phải anh đang ở bên mụ ta không? Tôi gõ nhanh một email cho Christian.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Bạn ăn tối tâm đắc

Ngày: 31 tháng 5 2011 23:58 EST

Đến: Christian Grey

Hy vọng anh và bạn có một bữa tối tuyệt vời.

Ana

TB: Là bà Robinson à?

Tôi nhấn "gửi" rồi uể oải trở lại giường, suy tính cách hỏi Christian về mối quan hệ với người đàn bà ấy. Một nửa, tôi sốt ruột muốn biết nhiều hơn nữa, nửa kia lại muốn quên phắt hết những chuyện anh kể. Tôi vừa đến kỳ kinh nguyệt, sáng mai phải nhớ uống mấy viên thuốc. Tôi chỉnh lịch hẹn trên chiếc BlackBerry. Để điện thoại lên chiếc bàn cạnh đầu giường, tôi nằm xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ, lòng thầm mong chúng tôi vẫn còn trong cùng một thành phố, chứ không phải cách nhau hai mươi lăm ngàn dặm thế này.

Sau một buổi sáng mua sắm và buổi trưa ngoài bãi biển, mẹ quyết định buổi tối chúng tôi sẽ đi bar. Bỏ lại dượng Bob và chiếc ti-vi, hai mẹ con lên một bar sang trọng ở tầng thượng khách sạn xịn nhất Savannah. Tôi uống đến ly Cosmopolitans thứ hai, thì mẹ đã uống đến ly thứ ba. Mẹ bắt đầu nói chuyện thoải mái với tôi về cách nhìn cái tôi mong manh của đàn ông.

Điều đó khiến tôi khá bối rối.

"Con nên biết thế này, Ana, đàn ông luôn nghĩ chẳng có thứ gì từ miệng phụ nữ nói ra mà đáng phải quan tâm cả. Chẳng có gì ngoài mấy chuyện linh tinh, chúng ta nói, bàn bạc rồi quên. Đàn ông chỉ thích hành động thôi."

"Mẹ, sao lại nói với con mấy chuyện đó?" Tôi hỏi, vụng về che giấu nỗi ngượng ngập.

Cả ngày nay mẹ cứ thế.

"Con ạ, trông con có vẻ lúng túng. Con chưa từng đưa cậu bạn trai nào về nhà. Khi chúng ta ở Vegas, con cũng chẳng tìm được bạn trai. Mẹ đã nghĩ con và cái cậu ở đại học hẳn phải có gì đặc biệt, José ấy."

"Mẹ, José chỉ là bạn thôi."

"Mẹ biết, con gái à. Nhưng chắc chắn phải có gì đó, mẹ nghĩ con chưa kể hết với mẹ."

Mẹ nhìn tôi, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm của một bà mẹ.

"Con chỉ muốn xa Christian để suy nghĩ rõ ràng thôi… Chỉ có vậy thôi. Anh ấy cứ làm con mệt mỏi."

"Mệt mỏi á?"

"Dạ. Mặc dù con nhớ anh ấy khủng khiếp." Tôi nhăn mặt.

Cả ngày nay tôi đã không có tin gì từ Christian rồi. Không email, không gì cả. Tôi nóng ruột muốn gọi xem anh có sao không. Nỗi lo lắng lớn nhất tôi nghĩ đến là tai nạn giao thông; nỗi lo thứ nhì là mụ Robinson lại cào móng vuốt của mụ vào anh. Tôi biết thế là vô lý nhưng nghĩ đến bà ấy, tôi muốn tê liệt hết tri giác.

"Mẹ vào nhà vệ sinh một lát nhé."

Sự vắng mặt trong khoảnh khắc ngắn ngủi của mẹ là cơ hội để tôi kiểm tra

BlackBerry. Cả ngày nay tôi đã cố lén lút kiểm tra email. Cuối cùng, hồi âm của Christian cũng đến!

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Bạn ăn tối

Ngày: 31 tháng 5 2011 21:40 EST

Đến: Anastasia Steele

Phải, tôi đã ăn tối với bà Robinson.

Bà ấy chỉ là một người bạn cũ thôi, Anastasia.

Đang rất mong gặp em. Tôi nhớ em.

Christian Grey,

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Anh ấy đã ăn tối với bà ta. Da đầu tôi ngứa ngáy như thể chất adrenaline và ngàn mũi kim đang ghim khắp nơi, điều tôi sợ hãi nhất đã xảy ra. Sao anh có thể? Tôi mới đi có hai ngày, anh đã lò dò sang chỗ mụ phù thủy ấy.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Bạn ăn tối cũ

Ngày: 31 tháng 5 2011 21:42 EST

Đến: Christian Grey

Bà ấy đâu phải chỉ là bạn cũ.

Bà ta đã tìm được một cậu bé khác để cắm phập hàm nanh vào rồi chứ?

Anh quá già so với bà ta sao?

Có phải đó là lý do mối quan hệ của hai người kết thúc không?

Tôi nhấn "gửi" ngay trước khi mẹ trở lại.

"Ana, con nhợt nhạt lắm. Có chuyện gì sao?"

Tôi lắc đầu.

"Không sao đâu ạ. Mình uống nữa đi mẹ." Tôi bướng bỉnh nói.

Mẹ nhíu mày nhưng vẫn ngẩng đầu tìm và gọi phục vụ, rồi chỉ vào ly của chúng tôi. Anh ta gật. Tôi hiểu trong ngôn ngữ toàn cầu, điều đó có nghĩa là "thêm ly nữa". Khi mẹ gọi rượu, tôi liếc nhanh sang chiếc BlackBerry.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Cẩn thận đấy…

Ngày: 31 tháng 5 2011 21:45 EST

Đến: Anastasia Steele

Đó không phải là chuyện tôi muốn thảo luận qua email.

Em uống bao nhiêu ly Cosmopolitans rồi?

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Chết tiệt, anh ấy đang ở đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương