35 Milimet Yêu
-
Chương 27: Chuyến bay đêm
Mở vòi
nước mạ vàng, dòng nước tuôn chảy, phát ra tiếng "ào ào", Đường Mật vốc
nước hắt lên mặt, cảm giác mát lạnh thẩm thấu vào từng lỗ chân lông, có
vài giọt nước theo cằm nhỏ xuống cổ, mang đến một chút thoải mái nhồn
nhột. Ngoài cửa TV đang phát sóng chương trình âm nhạc Zouk rất thịnh
hành hiện nay, giọng nữ lười nhác gợi cảm khẽ ngâm nga ở chóp mũi, giống như tơ lụa mát lạnh lướt qua da thịt trong không khí, đau thương mờ
nhạt trong hồi ức cùng một nỗi buồn phiền của tâm trạng sau khi rời đi
lại ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng trong lòng Đường Mật giờ phút này lại rất vui vẻ.
Chỉ qua mấy tiếng đồng hồ nữa là cô có thể rời khỏi nước Z, rời khỏi căn phòng lộng lẫy cao cấp mà lại khiến người ta hít thở không thông, rời khỏi những cơn ác mộng liên tục quấy nhiễu mình gần hai tháng qua, và cũng rời khỏi anh ta.
Ngẩng đầu, trong gương phản chiếu ra khuôn mặt có chút tái nhợt của cô, do một thời gian ngắn không làm việc ngoài trời nên làn da vốn là màu mật ong bắt đầu trở nên trắng nõn, hai mắt cũng càng lộ vẻ đen không thấy đáy, ánh sáng bên trong đó đang lóe lên, cô biết được mình của trước kia đã trở lại. Kéo lấy khăn lông, lau mặt, bắt đầu thoa kem nền lên mặt, trên bồn rửa tay bày các dụng cụ hóa trang và hộ chiếu, dòng họ tên trên hộ chiếu in "Naya. Liukin", đây là thân phận cô sẽ sắm vai – một nữ phú thương gốc Hoa đến từ Ucraina.
Arthur cuối cùng vẫn tuân thủ lời hứa của mình, không để Đường Mật đi gặp Emile lần nữa, vào đêm nay, lúc bọn họ lẻn vào cung điện bắt đầu hành động cũng là lúc cô sẽ bước lên máy bay đi Ucraina, tiếp theo là từ đó chuyển máy bay về quê hương của mình, đem tất cả âm mưu đen tối vứt hết xuống dưới tầng mây vạn thước. Cô không nói lời từ biệt với anh ta, trên thực tế, từ sau đêm đó cô cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng anh ta. Việc này cũng hay, gặp mặt có thể nói gì? Chẳng lẽ hai người còn có thể coi như không có việc gì mà nói: "Tạm biệt, có rảnh thì liên lạc.", sau đó cố làm ra vẻ phóng khoáng mà ôm một cái ư?
Bọn họ sẽ không gặp lại, giống như hai đường thẳng chéo nhau, sau khi tình cờ cắt nhau một lần, rồi xa nhau mãi mãi. Nghĩ đến sau này đã có thể rời xa anh ta, Đường Mật cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng không hề nhẹ nhõm như trong tưởng tượng. Điều này làm cho cô kinh ngạc, rất muốn biết lý do vì sao, nhưng khi cô đang chuẩn bị nghiêm túc suy nghĩ thì trong lòng ngược lại trở nên nặng trịch, nỗi mất mát chất đầy không cách nào giải thích, đồng thời gương mặt anh ta cũng xuất hiện cực kỳ rõ rệt trong đầu. Cô đột nhiên cảm thấy bực bội, lắc lắc đầu, cầm túi đồ trang điểm trên bồn rửa tay lên, muốn vứt hết những cảm giác kỳ quái vớ vẩn ra sau đầu. Nhưng động tác duỗi tay quá mạnh, túi nhỏ bị cô kéo một cái, đồ vật bên trong liền lăn ra.
"Cách" một tiếng, một vật thể bằng kim loại màu bạc rơi xuống đất. Đường Mật vội vã khom lưng nhặtó lên, hóa ra là khẩu súng lục bỏ túi chỉ bằng nửa bàn tay người lớn, nơi cò súng có nhét một tờ giấy nhỏ được cuộn lại. Mở tờ giấy ra, chỉ thấy viết đầy những chữ nhỏ chi chít: "Hướng dẫn sử dụng: 1) Hộp đạn có cầu chì, khi chưa lắp hộp đạn không được bóp cò... 2) Súng lục để trong túi áo, trong tình huống khẩn cấp có thể trực tiếp bắn từ trong túi, sẽ làm đối phương trở tay không kịp... 3) Bất kể gặp phải tình huống nào, em đều phải làm mọi cách để sống sót, không nên mạo hiểm, sinh mạng quan trọng hơn tôn nghiêm và nguyên tắc rất nhiều. Cuối cùng, tôi sẽ cứu Emma nguyên vẹn không sứt mẻ gì thoát ra - Arthur."
Chữ viết là của Arthur, từ đầu bút lông qua quýt ký tên ngông cuồng có thể đoán được, nhưng để viết vừa tờ giấy, chữ thể Gothic trơn tru chỉ có thể co lại thành thể chữ in xiêu vẹo, tựa như con sư tử bừa bãi miễn cưỡng thu lại thành con mèo nhỏ. Cô không thể tưởng tượng ra chỉ huy cấp cao của Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu thân cao 1m90 uy nghiêm lẫm liệt kia đã làm thế nào để núp ở một góc nhỏ, tốn công sức viết ra những dòng chữ chi chít thậm chí có chút dài dòng này? Giống như một bà chủ chuẩn bị đi xa nhà, trước khi đi còn viết một loạt nhắc nhở cho ông chồng vụng về cẩu thả: "Sữa và bia để trong tủ lạnh, pizza phải hâm nóng mới có thể ăn được, nội y và vớ sạch đều để trong ngăn kéo thứ hai bên trái của tủ quần áo...", sau đó cẩn thận dán lên cửa tủ lạnh.
Những nhắc nhở kia là cho sinh hoạt, còn việc Arthur nhắc nhở cô là để sinh tồn, tuy nội dung khác nhau, nhưng lại có tâm trạng như nhau. Đường Mật cũng không phải là người máu lạnh, từ những dòng chữ ấy cô có thể nhìn ra phần tình cảm mặc dù bá đạo nhưng lại rất sâu đậm của anh ta. Nếu anh ta không phải đặc công nước H, nếu giữa bọn họ không có thêm quá nhiều mâu thuẫn khó hòa giải, nếu... có lẽ cô sẽ chấp nhận anh ta. Nhưng trên thế giới này cũng không có nhiều nếu như vậy, không phải sao?
Đường Mật nhặt súng lục cùng tờ giấy cất lại vào túi đựng đồ trang điểm, lặng yên thoa son lên môi, màu đỏ đậm hiển lộ trên khuôn mặt tái nhợt, dưới ánh đèn huỳnh quang u ám trông có chút thê thảm, giống như còn chưa phát ra được âm thanh đã điêu linh thở dài.
Lúc Đường Mật sắp đi ra sân bay, Arthur và JR cũng đã thành công trà trộn vào phóng sách của Emile ở tầng hai phụ. Cửa thang máy mở ra, hai binh sĩ canh gác nhìn bọn họ mặc quân phục mà gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ thoải mái trước khi giao ca. Arthur bước ra ngoài trước, thân hình cao lớn thoáng che cho JR đằng sau, còn JR thì lặng lẽ dán một dụng cụ gây nhiễu tín hiệu hình dạng như cái cúc áo lên tường.
Cùng lúc đó, trên màn hình của trung tâm giám sát bảo an đột nhiên xuất hiện đầy bông tuyết. "Có chuyện gì vậy?", đội trưởng bảo an cau mày hỏi.
"Để tôi xem nào, hình như là tín hiệu bị nhiễu." Nhân viên giám sát đang ngủ gật bỗng bừng tỉnh, vội vàng điều chỉnh góc độ máy theo dõi, nhưng một giây sau, bông tuyết biến mất, trong màn hình lại xuất hiện hình ảnh cửa thang máy ở hành lang của tầng hai phụ. Hai bảo vệ đang lẳng lặng đứng im, mọi thứ trong hành lang đều như cũ, chữ số thời gian màu trắng bạc ở góc trên bên phải mn hình đúng lúc nhảy lên một số, hiển thị "11:00:00 PM".
"Không có gì đâu ạ, có lẽ màn hình giám sát này cần thay cái mới thôi." Giám sát viên giải thích với cấp trên của mình.
"Ngày mai sẽ cho người đi thay, đó là nơi tù trưởng coi trọng nhất." Đội trưởng bảo an thấp giọng khiển trách, nhưng mà hắn làm sao cũng không ngờ được rằng trong ống thông gió chỉ cách đỉnh đầu mình vài mét ngay lúc này đây có người đang trốn, người kia đã thông qua laptop xâm nhập toàn bộ hệ thống máy chủ của hoàng cung, cảnh tượng màn hình giám sát nhìn thấy được chẳng qua chỉ là hình ảnh mà người nọ đã thu từ trước rồi.
Tình hình thật sự là, hai gã bảo vệ cửa thang máy đã sớm bị Arthur và JR cắt vỡ cổ họng, còn chưa kịp phát ra một âm thanh nhỏ nào thì cơ thể đã mềm nhũn ngã xuống cánh tay bọn họ, giống như hai con búp bê cao su bị xì hơi vậy. Arthur nhẹ nhàng để thi thể bảo vệ xuống, giọng nói của Simon đang từ tai nghe nho nhỏ truyền đến: "Đội trưởng, tất cả đều bình thường, tiếp tục xử lý bốn bảo vệ ở ngã rẽ phía trước. Cửa phòng sách hai người, cuối hành lang hai người."
Arthur và JR cất dao găm trong tay, lấy súng lục ra, sau đó áp sát vào vách tường hành lang nhanh chóng di chuyển. Đến ngã rẽ, hai người trao đổi một ánh mắt, Arthur đột nhiên ngồi xổm xuống, mà JR đứng đối diện anh bỗng xông về phía trước, hai tay hai súng bóp cò cùng lúc. "Pằng, pằng" hai tiếng vang rất nhỏ, hai gã bảo vệ cuối hành lang còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, đã bị viên đạn bắn trúng ấn đường, máu tươi rỉ ra, hai mắt mờ đi, mang theo nghi vấn của bọn họ vĩnh viễn rơi vào trong bóng tối tử vong.
Mà hai gã bảo vệ trước cửa phòng sách cũng không may mắn hơn bọn họ là bao, vừa định giơ súng trường trong tay lên, đã bị Arthur bắn thủng tim, nặng nề bổ nhào xuống mặt đất, co giật vài cái rồi ngừng hô hấp hẳn.
Arthur nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đúng 11 giờ hơn 30 giây, tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi. Anh và JR đi tới trước cửa phòng sách, đeo gang tay đặc chế đã được in vân tay của Emile vào, nhỏ giọng nói với microphone vô tuyến: "Simon, bắt đầu giải mật mã cửa chính."
"Được, cho tôi 40 giây." Giọng nói của Simon truyền đến, mang theo một tia hưng phấn.
Simon quả thật là một thiên tài, trên thực tế cậu ta chỉ dùng 38 giây đã giải được mật mã công cụ nhận dạng vân tay ở phòng sách của Emile. "Đội trưởng, mật mã là XXXXXXX ", cậu ta nói với Arthur ở đầu bên kia microphone, trong tiếng nói đè nén có sự đắc ý không chút nào che giấu.
Arthur nhập mật mã vào, tiếp đó đặt bàn tay lên trên dụng cụ kiểm tra, sau vài tiếng "tít tít", đèn xanh trên dụng cụ nhận dạng vân tay bật sáng, đồng nghĩa khóa thứ nhất đã mở ra.
JR lấy ra một lớp da cao su mềm mại, hình dáng giống như khuôn mặt người nhưng không có mắt, anh ta nhanh chóng lồng qua đầu, sau đó đến gần dụng cụ quét hình khuôn mặt bên cạnh cửa chính. Lập tức, một đường ánh sáng màu đỏ quét qua mặt nạ anh ta đeo trên mặt, từ trên xuống dưới ba lượt, kế tiếp cửa chính đột nhiên phát ra một tiếng "tèn..." ré dài, tiếp theo thì dừng lại, không có chút phản ứng nào.
"Shit!, chẳng lẽ mặt nạ Y Tắc làm không dùng được?!", JR không né được khẽ mắng một câu, sau đó nhìn về phía Arthur.
Đột nhiên giọng nói Y Tắc không hề báo trước từ trong tai nghe truyền đến, lạnh giá trước sau như một: "Chỉ cần đẩy cửa là được, ngu ngốc!"
Arthur cười cười, quyết đoán đè tay cầm cửa xuống, "két" một tiếng, cửa chính đóng chặt bỗng lộ ra một khe hở nhỏ.
Đêm khuya, Đường Mật đeo một túi xách xinh xắn đi vào đại sảnh sân bay. Số chuyến bay vào giờ này không nhiều lắm, hành khách rất thưa thớt ngồi tựa vào ghế lim dim, mệt mỏi chờ đợi loa gọi lên máy bay, tiếng rít khi cất cánh của máy bay thỉnh thoảng vang lên trên đỉnh đầu, giống như con chim to hỗn loạn vỗ cánh thật mạnh, bay về phía bầu trời đêm mênh mông.
Cô đứng trong góc lẳng lặng chờ đợi, trên cửa kính phản chiếu một bên mặt của cô. Tóc và hai bên má đều bị khăn lụa quấn lấy, kính râm to che hơn nửa gương mặt, chỉ để lộ sống mũi cao thon và đôi môi đỏ mọng đẹp lạnh lùng, áo khoác ngoài màu nâu nhạt ôm lấy thân hình mảnh mai cao ngất, mang theo một loại khí chất cao quý thần bí mà xa cách, cực kỳ phù hợp với hình tượng một thục nữ xuất thân danh môn, đó chính là hiệu quả cô cần đạt đến.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục phi công đến gần Đường Mật: "Cô à, có cần giúp đỡ gì không? Tôi tên là Asim."
Đường Mật cẩn thận đánh giá khuôn mặt vị "phi công" trước mắt này, nước da trắng, ria mép cùng lông mày màu nâu đậm, đôi mắt màu nâu đang từ dưới vành nón cảnh giác nhìn cô chăm chú. Vẻ ngoài hóa trang của anh ta rất giống người liên hệ mà Arthur tả với cô, vì vậy cô tháo kính râm xuống, nhìn Asim không nói gì.
"Có thích chó Maltese không?" Asim hỏi.
Ám hiệu cũng giống như lời của Arthur, xem ra anh ta đúng là người đón cô rời đi, Đường Mật đeo kính râm vào, nhỏ giọng nói câu: "Kem hạt dẻ."
Asim khẽ gật đầu, cầm cánh tay Đường Mật nói: "Đi theo tôi, máy bay chỉ được phép dừng lại 45 phút, chúng ta phải tranh thủ thời gian lên máy bay."
Đường Mật vội vàng theo sát phía sau anh ta, cảnh vật hai bên lướt qua rất nhanh, đầu óc trống rỗng, không thể nói rõ là vui hay không vui. Cô từng vô số lần nghĩ tới cảnh tượng lúc mình rời đi, cũng bước chân nhẹ bẫng giống như bây giờ, mang theo vui sướng không thể chờ đợi đồng thời cứ chạy về phía trước không quay đầu lại, coi như mình gặp một cơn ác mộng, tỉnh mộng rồi tất cả sẽ trở lại quỹ đạo. Nhưng vào thời khắc bước vào phòng chờ máy bay kia, cô thế mà lại dừng bước, quay phắt đầu lại, giống như sau lưng có ai đang dùng ánh mắt theo dõi cô, hoặc có thể nói là có ai đó đã khiến cô bỗng nhiên có xúc động quay đầu. Đương nhiên, sau lưng ai cũng không có, tối nay không người nào tiễn biệt cô cả.
Trong lòng đột nhiên quặn lại, giống như có thứ gì đó đang bong ra, bong hết thoải mái cùng vui sướng, một nỗi đau đớn vô cớ chậm rãi dâng lên. Đường Mật không rõ rốt cuộc mình bị làm sao cho lắm, nhưng bất luận là bị làm sao cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bởi vì cô sắp phải rời khỏi, rời khỏi mọi thứ ở đây, mọi hận, mọi yêu đều bỏ lại hết phía sau. Nhắm mắt, lắc đầu, cô bước nhanh hơn.
Nhưng vào lúc này, lối vào đại sảnh đột nhiên truyền đến một trận hỗn loạn, phá giấc mộng của các hành khách, nương theo tiếng va chạm cùng tiếng thét chói tai của người bị ngã xuống đất, mười quân nhân cầm trong tay súng tiểu liên đang xông về phía Đường Mật.
"Bắt lấy cô gái kia!" Người đàn ông cầm đầu chỉ vào cô hô lên.
Chỉ qua mấy tiếng đồng hồ nữa là cô có thể rời khỏi nước Z, rời khỏi căn phòng lộng lẫy cao cấp mà lại khiến người ta hít thở không thông, rời khỏi những cơn ác mộng liên tục quấy nhiễu mình gần hai tháng qua, và cũng rời khỏi anh ta.
Ngẩng đầu, trong gương phản chiếu ra khuôn mặt có chút tái nhợt của cô, do một thời gian ngắn không làm việc ngoài trời nên làn da vốn là màu mật ong bắt đầu trở nên trắng nõn, hai mắt cũng càng lộ vẻ đen không thấy đáy, ánh sáng bên trong đó đang lóe lên, cô biết được mình của trước kia đã trở lại. Kéo lấy khăn lông, lau mặt, bắt đầu thoa kem nền lên mặt, trên bồn rửa tay bày các dụng cụ hóa trang và hộ chiếu, dòng họ tên trên hộ chiếu in "Naya. Liukin", đây là thân phận cô sẽ sắm vai – một nữ phú thương gốc Hoa đến từ Ucraina.
Arthur cuối cùng vẫn tuân thủ lời hứa của mình, không để Đường Mật đi gặp Emile lần nữa, vào đêm nay, lúc bọn họ lẻn vào cung điện bắt đầu hành động cũng là lúc cô sẽ bước lên máy bay đi Ucraina, tiếp theo là từ đó chuyển máy bay về quê hương của mình, đem tất cả âm mưu đen tối vứt hết xuống dưới tầng mây vạn thước. Cô không nói lời từ biệt với anh ta, trên thực tế, từ sau đêm đó cô cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng anh ta. Việc này cũng hay, gặp mặt có thể nói gì? Chẳng lẽ hai người còn có thể coi như không có việc gì mà nói: "Tạm biệt, có rảnh thì liên lạc.", sau đó cố làm ra vẻ phóng khoáng mà ôm một cái ư?
Bọn họ sẽ không gặp lại, giống như hai đường thẳng chéo nhau, sau khi tình cờ cắt nhau một lần, rồi xa nhau mãi mãi. Nghĩ đến sau này đã có thể rời xa anh ta, Đường Mật cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng không hề nhẹ nhõm như trong tưởng tượng. Điều này làm cho cô kinh ngạc, rất muốn biết lý do vì sao, nhưng khi cô đang chuẩn bị nghiêm túc suy nghĩ thì trong lòng ngược lại trở nên nặng trịch, nỗi mất mát chất đầy không cách nào giải thích, đồng thời gương mặt anh ta cũng xuất hiện cực kỳ rõ rệt trong đầu. Cô đột nhiên cảm thấy bực bội, lắc lắc đầu, cầm túi đồ trang điểm trên bồn rửa tay lên, muốn vứt hết những cảm giác kỳ quái vớ vẩn ra sau đầu. Nhưng động tác duỗi tay quá mạnh, túi nhỏ bị cô kéo một cái, đồ vật bên trong liền lăn ra.
"Cách" một tiếng, một vật thể bằng kim loại màu bạc rơi xuống đất. Đường Mật vội vã khom lưng nhặtó lên, hóa ra là khẩu súng lục bỏ túi chỉ bằng nửa bàn tay người lớn, nơi cò súng có nhét một tờ giấy nhỏ được cuộn lại. Mở tờ giấy ra, chỉ thấy viết đầy những chữ nhỏ chi chít: "Hướng dẫn sử dụng: 1) Hộp đạn có cầu chì, khi chưa lắp hộp đạn không được bóp cò... 2) Súng lục để trong túi áo, trong tình huống khẩn cấp có thể trực tiếp bắn từ trong túi, sẽ làm đối phương trở tay không kịp... 3) Bất kể gặp phải tình huống nào, em đều phải làm mọi cách để sống sót, không nên mạo hiểm, sinh mạng quan trọng hơn tôn nghiêm và nguyên tắc rất nhiều. Cuối cùng, tôi sẽ cứu Emma nguyên vẹn không sứt mẻ gì thoát ra - Arthur."
Chữ viết là của Arthur, từ đầu bút lông qua quýt ký tên ngông cuồng có thể đoán được, nhưng để viết vừa tờ giấy, chữ thể Gothic trơn tru chỉ có thể co lại thành thể chữ in xiêu vẹo, tựa như con sư tử bừa bãi miễn cưỡng thu lại thành con mèo nhỏ. Cô không thể tưởng tượng ra chỉ huy cấp cao của Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu thân cao 1m90 uy nghiêm lẫm liệt kia đã làm thế nào để núp ở một góc nhỏ, tốn công sức viết ra những dòng chữ chi chít thậm chí có chút dài dòng này? Giống như một bà chủ chuẩn bị đi xa nhà, trước khi đi còn viết một loạt nhắc nhở cho ông chồng vụng về cẩu thả: "Sữa và bia để trong tủ lạnh, pizza phải hâm nóng mới có thể ăn được, nội y và vớ sạch đều để trong ngăn kéo thứ hai bên trái của tủ quần áo...", sau đó cẩn thận dán lên cửa tủ lạnh.
Những nhắc nhở kia là cho sinh hoạt, còn việc Arthur nhắc nhở cô là để sinh tồn, tuy nội dung khác nhau, nhưng lại có tâm trạng như nhau. Đường Mật cũng không phải là người máu lạnh, từ những dòng chữ ấy cô có thể nhìn ra phần tình cảm mặc dù bá đạo nhưng lại rất sâu đậm của anh ta. Nếu anh ta không phải đặc công nước H, nếu giữa bọn họ không có thêm quá nhiều mâu thuẫn khó hòa giải, nếu... có lẽ cô sẽ chấp nhận anh ta. Nhưng trên thế giới này cũng không có nhiều nếu như vậy, không phải sao?
Đường Mật nhặt súng lục cùng tờ giấy cất lại vào túi đựng đồ trang điểm, lặng yên thoa son lên môi, màu đỏ đậm hiển lộ trên khuôn mặt tái nhợt, dưới ánh đèn huỳnh quang u ám trông có chút thê thảm, giống như còn chưa phát ra được âm thanh đã điêu linh thở dài.
Lúc Đường Mật sắp đi ra sân bay, Arthur và JR cũng đã thành công trà trộn vào phóng sách của Emile ở tầng hai phụ. Cửa thang máy mở ra, hai binh sĩ canh gác nhìn bọn họ mặc quân phục mà gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ thoải mái trước khi giao ca. Arthur bước ra ngoài trước, thân hình cao lớn thoáng che cho JR đằng sau, còn JR thì lặng lẽ dán một dụng cụ gây nhiễu tín hiệu hình dạng như cái cúc áo lên tường.
Cùng lúc đó, trên màn hình của trung tâm giám sát bảo an đột nhiên xuất hiện đầy bông tuyết. "Có chuyện gì vậy?", đội trưởng bảo an cau mày hỏi.
"Để tôi xem nào, hình như là tín hiệu bị nhiễu." Nhân viên giám sát đang ngủ gật bỗng bừng tỉnh, vội vàng điều chỉnh góc độ máy theo dõi, nhưng một giây sau, bông tuyết biến mất, trong màn hình lại xuất hiện hình ảnh cửa thang máy ở hành lang của tầng hai phụ. Hai bảo vệ đang lẳng lặng đứng im, mọi thứ trong hành lang đều như cũ, chữ số thời gian màu trắng bạc ở góc trên bên phải mn hình đúng lúc nhảy lên một số, hiển thị "11:00:00 PM".
"Không có gì đâu ạ, có lẽ màn hình giám sát này cần thay cái mới thôi." Giám sát viên giải thích với cấp trên của mình.
"Ngày mai sẽ cho người đi thay, đó là nơi tù trưởng coi trọng nhất." Đội trưởng bảo an thấp giọng khiển trách, nhưng mà hắn làm sao cũng không ngờ được rằng trong ống thông gió chỉ cách đỉnh đầu mình vài mét ngay lúc này đây có người đang trốn, người kia đã thông qua laptop xâm nhập toàn bộ hệ thống máy chủ của hoàng cung, cảnh tượng màn hình giám sát nhìn thấy được chẳng qua chỉ là hình ảnh mà người nọ đã thu từ trước rồi.
Tình hình thật sự là, hai gã bảo vệ cửa thang máy đã sớm bị Arthur và JR cắt vỡ cổ họng, còn chưa kịp phát ra một âm thanh nhỏ nào thì cơ thể đã mềm nhũn ngã xuống cánh tay bọn họ, giống như hai con búp bê cao su bị xì hơi vậy. Arthur nhẹ nhàng để thi thể bảo vệ xuống, giọng nói của Simon đang từ tai nghe nho nhỏ truyền đến: "Đội trưởng, tất cả đều bình thường, tiếp tục xử lý bốn bảo vệ ở ngã rẽ phía trước. Cửa phòng sách hai người, cuối hành lang hai người."
Arthur và JR cất dao găm trong tay, lấy súng lục ra, sau đó áp sát vào vách tường hành lang nhanh chóng di chuyển. Đến ngã rẽ, hai người trao đổi một ánh mắt, Arthur đột nhiên ngồi xổm xuống, mà JR đứng đối diện anh bỗng xông về phía trước, hai tay hai súng bóp cò cùng lúc. "Pằng, pằng" hai tiếng vang rất nhỏ, hai gã bảo vệ cuối hành lang còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, đã bị viên đạn bắn trúng ấn đường, máu tươi rỉ ra, hai mắt mờ đi, mang theo nghi vấn của bọn họ vĩnh viễn rơi vào trong bóng tối tử vong.
Mà hai gã bảo vệ trước cửa phòng sách cũng không may mắn hơn bọn họ là bao, vừa định giơ súng trường trong tay lên, đã bị Arthur bắn thủng tim, nặng nề bổ nhào xuống mặt đất, co giật vài cái rồi ngừng hô hấp hẳn.
Arthur nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đúng 11 giờ hơn 30 giây, tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi. Anh và JR đi tới trước cửa phòng sách, đeo gang tay đặc chế đã được in vân tay của Emile vào, nhỏ giọng nói với microphone vô tuyến: "Simon, bắt đầu giải mật mã cửa chính."
"Được, cho tôi 40 giây." Giọng nói của Simon truyền đến, mang theo một tia hưng phấn.
Simon quả thật là một thiên tài, trên thực tế cậu ta chỉ dùng 38 giây đã giải được mật mã công cụ nhận dạng vân tay ở phòng sách của Emile. "Đội trưởng, mật mã là XXXXXXX ", cậu ta nói với Arthur ở đầu bên kia microphone, trong tiếng nói đè nén có sự đắc ý không chút nào che giấu.
Arthur nhập mật mã vào, tiếp đó đặt bàn tay lên trên dụng cụ kiểm tra, sau vài tiếng "tít tít", đèn xanh trên dụng cụ nhận dạng vân tay bật sáng, đồng nghĩa khóa thứ nhất đã mở ra.
JR lấy ra một lớp da cao su mềm mại, hình dáng giống như khuôn mặt người nhưng không có mắt, anh ta nhanh chóng lồng qua đầu, sau đó đến gần dụng cụ quét hình khuôn mặt bên cạnh cửa chính. Lập tức, một đường ánh sáng màu đỏ quét qua mặt nạ anh ta đeo trên mặt, từ trên xuống dưới ba lượt, kế tiếp cửa chính đột nhiên phát ra một tiếng "tèn..." ré dài, tiếp theo thì dừng lại, không có chút phản ứng nào.
"Shit!, chẳng lẽ mặt nạ Y Tắc làm không dùng được?!", JR không né được khẽ mắng một câu, sau đó nhìn về phía Arthur.
Đột nhiên giọng nói Y Tắc không hề báo trước từ trong tai nghe truyền đến, lạnh giá trước sau như một: "Chỉ cần đẩy cửa là được, ngu ngốc!"
Arthur cười cười, quyết đoán đè tay cầm cửa xuống, "két" một tiếng, cửa chính đóng chặt bỗng lộ ra một khe hở nhỏ.
Đêm khuya, Đường Mật đeo một túi xách xinh xắn đi vào đại sảnh sân bay. Số chuyến bay vào giờ này không nhiều lắm, hành khách rất thưa thớt ngồi tựa vào ghế lim dim, mệt mỏi chờ đợi loa gọi lên máy bay, tiếng rít khi cất cánh của máy bay thỉnh thoảng vang lên trên đỉnh đầu, giống như con chim to hỗn loạn vỗ cánh thật mạnh, bay về phía bầu trời đêm mênh mông.
Cô đứng trong góc lẳng lặng chờ đợi, trên cửa kính phản chiếu một bên mặt của cô. Tóc và hai bên má đều bị khăn lụa quấn lấy, kính râm to che hơn nửa gương mặt, chỉ để lộ sống mũi cao thon và đôi môi đỏ mọng đẹp lạnh lùng, áo khoác ngoài màu nâu nhạt ôm lấy thân hình mảnh mai cao ngất, mang theo một loại khí chất cao quý thần bí mà xa cách, cực kỳ phù hợp với hình tượng một thục nữ xuất thân danh môn, đó chính là hiệu quả cô cần đạt đến.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục phi công đến gần Đường Mật: "Cô à, có cần giúp đỡ gì không? Tôi tên là Asim."
Đường Mật cẩn thận đánh giá khuôn mặt vị "phi công" trước mắt này, nước da trắng, ria mép cùng lông mày màu nâu đậm, đôi mắt màu nâu đang từ dưới vành nón cảnh giác nhìn cô chăm chú. Vẻ ngoài hóa trang của anh ta rất giống người liên hệ mà Arthur tả với cô, vì vậy cô tháo kính râm xuống, nhìn Asim không nói gì.
"Có thích chó Maltese không?" Asim hỏi.
Ám hiệu cũng giống như lời của Arthur, xem ra anh ta đúng là người đón cô rời đi, Đường Mật đeo kính râm vào, nhỏ giọng nói câu: "Kem hạt dẻ."
Asim khẽ gật đầu, cầm cánh tay Đường Mật nói: "Đi theo tôi, máy bay chỉ được phép dừng lại 45 phút, chúng ta phải tranh thủ thời gian lên máy bay."
Đường Mật vội vàng theo sát phía sau anh ta, cảnh vật hai bên lướt qua rất nhanh, đầu óc trống rỗng, không thể nói rõ là vui hay không vui. Cô từng vô số lần nghĩ tới cảnh tượng lúc mình rời đi, cũng bước chân nhẹ bẫng giống như bây giờ, mang theo vui sướng không thể chờ đợi đồng thời cứ chạy về phía trước không quay đầu lại, coi như mình gặp một cơn ác mộng, tỉnh mộng rồi tất cả sẽ trở lại quỹ đạo. Nhưng vào thời khắc bước vào phòng chờ máy bay kia, cô thế mà lại dừng bước, quay phắt đầu lại, giống như sau lưng có ai đang dùng ánh mắt theo dõi cô, hoặc có thể nói là có ai đó đã khiến cô bỗng nhiên có xúc động quay đầu. Đương nhiên, sau lưng ai cũng không có, tối nay không người nào tiễn biệt cô cả.
Trong lòng đột nhiên quặn lại, giống như có thứ gì đó đang bong ra, bong hết thoải mái cùng vui sướng, một nỗi đau đớn vô cớ chậm rãi dâng lên. Đường Mật không rõ rốt cuộc mình bị làm sao cho lắm, nhưng bất luận là bị làm sao cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bởi vì cô sắp phải rời khỏi, rời khỏi mọi thứ ở đây, mọi hận, mọi yêu đều bỏ lại hết phía sau. Nhắm mắt, lắc đầu, cô bước nhanh hơn.
Nhưng vào lúc này, lối vào đại sảnh đột nhiên truyền đến một trận hỗn loạn, phá giấc mộng của các hành khách, nương theo tiếng va chạm cùng tiếng thét chói tai của người bị ngã xuống đất, mười quân nhân cầm trong tay súng tiểu liên đang xông về phía Đường Mật.
"Bắt lấy cô gái kia!" Người đàn ông cầm đầu chỉ vào cô hô lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook