33 Ngày Thất Tình
-
Chương 32: Chương 32: Thứ Ba, Ngày 26 Tháng 7: Nắng
Sau khi biết bác Trần là giáo viên Ngữ văn của một trường trung học, tôi liền đổi cách gọi thành thầy giáo Trần. Năm rưỡi sáng, chúng tôi gặp nhau ở trước cổng bệnh viện Hiệp Hòa, tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, hận không thể đeo khẩu trang che đi cơn ngáp liên tục của mình. Thầy giáo Trần xách hộp giữ nhiệt, tinh thần sảng khoái của thầy khiến tôi rất ngại ngùng.
Vợ thầy Trần họ Trương, tên là Ngọc Lan, tôi vừa nghe đến cái tên này liền đoán chắc là người phương nam, quả nhiên tuy bà bị các loại ống tầng tầng lớp lớp quấn quanh trong phòng bệnh, người vô cùng gầy, nhưng gương mặt đã già nua vẫn rất thanh tú, thoáng còn có thể nhìn thấy dáng vẻ tiểu thư đất Thượng Hải ngày xưa. Tôi lên tiếng gọi bác Trương, bà cười nói đã bị tôi gọi làm cho già đi, kêu tôi gọi là cô.
So với khí sắc không ổn định, trạng thái tinh thần của cô Trương vô cùng tốt, tôi ngồi bên cạnh giường, hỏi cô muốn đám cưới vàng như thế nào, sắc mặt cô ngại ngùng, hỏi đi hỏi lại một câu, “Tuổi này mặc áo cưới có phải không thích hợp lắm không?”.
Tôi nói một cách chắc chắn với cô, trong nghi thức đám cưới vàng chúng tôi từng tổ chức, rất nhiều người đều mặc áo cưới. Khi còn trẻ chưa mặc, bây giờ càng nên mặc.
Cô Trương vừa cười vừa nói, “Cháu xem, bây giờ cô gầy đến mức này rồi, lại già vậy, đứng thì còn giống hình dáng con người, nếu nằm xuống trông chả khác gì túi xương, tới lúc mặc áo cưới chắc nhét vừa hai người”.
Tôi vẫn chưa kịp nói gì thì thầy Trần đứng sau lưng tôi nói, “Đẹp, chắc chắn sẽ đẹp. Không có áo cưới vừa thì chúng ta đặt may”.
Vẻ mặt trắng bệch không chút màu sắc của cô Trương dần dần ửng hồng, “Làm nghiêm túc thế, còn đặt may, mặc xong một lần rồi để đâu, sau này anh giữ lại nhìn, trong lòng không rối rắm ư…”.
Thầy giáo Trần không nói gì, cô Trương cũng ý thức được mình đã nói một câu khiến người khác thương cảm, không khí trong phòng bệnh im lìm, tôi vội vàng tìm chủ đề khác.
“Cô Trương, thầy Trần đối với cô thật tốt, lúc bắt đầu là thầy ấy theo đuổi cô à?”.
Cô Trương bật cười, liếc mắt nhìn thầy giáo Trần, “Theo đuổi còn rất không vẻ vang cơ”.
Cô Trương kể quá trình yêu đương, chắc chắn đã từng kẻ vô số lần, vô cùng quen thuộc, tuy bây giờ không đủ sức nhưng vẫn nói không vấp váp chút nào. Không ngờ, thầy Trần trông thư sinh vậy mà hồi trẻ cũng từng tham gia kháng chiến, lúc đó thầy còn là cảnh vệ vậy mà đã cướp cô Trương về tay khi cô là vị hôn thê của liên đội trưởng.
“Liên đội trưởng của bọn họ cử anh ấy đi đón cô, anh ấy gặp cô tại nhà cô, lập tức như bị sét đánh, cũng không nói năng gì, gương mặt đỏ ửng, hỏi một câu, chỉ muốn ba ngày sau mới trả lời, ban đầu cô chỉ cảm thấy người này rất buồn cười, nhưng sau đó anh ấy chăm sóc cô hàng ngày, thời gian lâu hơn thì nảy sinh tình cảm, cháu biết rồi nhỉ. Vì vậy, nếu đặt ở thời điểm hiện tại, vị Trần tiên sinh này chính là người thứ ba mà các cháu nói đấy, còn cô chính là người phụ nữ thay lòng đổi dạ, hồng hạnh vượt tường”.
Thầy Trần vừa cười vừa lắc đầu, “Nói linh tinh, lớn tuổi liền có thể nói năng tùy tiện! Khi đó, trai chưa vợ, gái chưa chồng, cái gì mà người thứ ba, cái gì mà hồng hạnh vượt tường, em và liên đội trưởng của bọn anh đến mặt còn chưa từng gặp, lần đó anh đi đón em để gặp mặt, em gặp xong chẳng phải nói không vừa lòng, chê anh ta lớn tuổi sao”.
Hai vợ chồng già mỗi người một câu, nói đến chuyện tình xa xưa, tôi ngồi bên cạnh cười cười, thầm nghĩ, tiếng sét ái tình đơn giản như vậy bị cô Trương nói thành hồng hạnh vượt tường, cô ấy cũng thật là không hiểu những phụ nữ lẳng lơ thực sự là như thế nào, thời đại của họ miêu tả cô gái như vậy là “Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ. Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình”[1]. Bây giờ chúng ta miêu tả cô gái như vậy lại là “Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ. Tôi lại hồng hạnh vượt tường rồi”.
[1] Trích trong bài thơ Du viên bất trị của Diệp Thiệu Ông, dịch thơ: Điệp Luyến Hoa.
Cô Trương nói những suy nghĩ của mình một cách ngắt quãng, rồi dần dần trở nên mệt mỏi, sau đó từ từ ngủ mất. Thầy Trần tỉ mỉ dém chăn cho cô rồi tiễn tôi rời phòng bệnh, “Mọi thứ cứ làm giản đơn thôi, cô Hoàng ạ, tôi hiểu Ngọc Lan muốn rất nhiều thứ, nhưng thời gian không đủ, hiện nay chúng ta thực sự phải tranh thủ từng phút từng giây”. Trước khi đi, thầy Trần dặn dò tôi như vậy.
Nghĩ tới sức khỏe của cô Trương, tôi quyết định tìm một địa điểm thích hợp gần bệnh viện, cuối cùng đặt tại một quán trà rất mộc mạc, không gian vừa đủ, cũng rất thích hợp với khí chất của hai ông bà.
Lúc tôi vội vàng trở về công ty đã là buổi chiều, Vương Tiểu Tiện đang vùi đầu ngủ trưa trên chiếc gối có hình bông hoa mà anh ta mua trên mạng, cái gối biến thái đó rỗng ở giữa, như vậy mặt đặt vào đó có thể hít thở không khí trong lành, thiết kế nhân tính hóa vô vị như vậy quả thật là sinh ra cho loại người như Vương Tiểu Tiện. Thỉnh thoảng Vương Tiểu Tiện ngóc đầu tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, cái gối hoa đó vẫn còn gắn trên mặt, khiến anh ta giống như đóa hướng dương ủ rũ không tìm thấy ánh mặt trời.
Khi liệt kê ra các bước lớn nhỏ trong khâu tổ chức, tôi cũng dần dần cảm thấy buồn ngủ, sau đó, bất giác tôi dựa vào ghế, đầu ngoẹo sang một bên, giống như tư thế nằm ngửa trong hiện trường tai nạn xe.
Cho dù ngủ với tư thế không thoải mái như vậy, nhưng tôi vẫn mơ một giấc mơ với tình tiết vô cùng rõ ràng.
Trong mơ là ban ngày, sắc trời sáng đến chói mắt, tôi ngồi trong chiếc xe ô tô nhỏ chín chỗ rất bẩn, rất cũ, ngoài cửa sổ là cảnh sắc nông thôn ủ rũ vì bị ánh mặt trời chiếu rọi, trong xe mấy người ngồi túm năm tụm ba, tôi ngồi hàng cuối cùng, trên đường đầy các ổ gà lớn nhỏ, xe xóc đến nỗi mọi người bật nảy liên tục, chính trong tình cảnh kém thú vị này, tôi nóng tới mức ngất xỉu, bèn mở cửa kính của xe, gió thổi vào nhớp nháp, quần áo ướt đẫm mồ hôi, tóc quấn lên cổ, ngứa ngáy từng hồi.
Lúc này anh lại một lần nữa xuất hiện trong giấc mơ, ăn mặc như tên lưu manh nhà quê, mặc áo ba lỗ tuyển thủ điền kinh màu trắng, đi một chiếc xe máy, xe máy nhỏ nhưng khí thế rất lớn, cả quãng đường ầm ầm đuổi theo ô tô của tôi. Anh một tay lái xe, một tay ra sức đập cửa xe, nói với tôi đang ngồi bên cạnh cửa sổ, “Em xuống đi, anh có lời muốn nói với em”.
Thái độ tôi rất cứng rắn, gào lên với anh: “Em không thể xuống xe, đây là chuyến xe cuối cùng”.
“Không còn xe nữa, anh đưa em về”. Anh nói.
Tôi vô cùng lạnh lùng nói với anh, “Anh cũng đáng để biết nhà em ở đâu ư?”.
Người trong xe đều đang nhìn chúng tôi, ánh mắt không che giấu được sự hớn hở, có một vở hài kịch làm trò vui cho quãng đường buồn chán này, đến lái xe cũng thỉnh thoảng quay đầu nhìn trộm.
“Em không xuống xe, anh cứ đi theo em”. Anh nói tiếp.
Tôi cười nhạt, “Anh đổ đầy xăng rồi chứ?”.
“Có thể đi cùng em bao xa thì anh sẽ cùng đi xa bấy nhiêu”. Tóc anh bị gió thổi dựng đứng, giống như con nhím, ánh mắt có một nửa cấp bách, một nửa lấy lòng, còn mang theo chút oán hận sinh ra do lòng tự tôn bị giẫm đạp.
Tôi quay đầu không thèm để ý đến anh, nhìn về phía trước, tầm nhìn xung quanh trở nên bao la, cảnh sắc không nhạt nhẽo đến mức khiến người ta cảm thấy chán ghét, từng ruộng ngô lớn nhỏ trải dài hai bên đường, gió cũng bắt đầu trở nên mát mẻ.
Anh không nói gì, chỉ im lặng đi bên cạnh xe tôi, có lúc bị xe ô tô bỏ rơi phía sau, nhưng một lát sau liền cố gắng bắt kịp, có lúc vượt qua chúng tôi, sau đó giảm tốc độ, một lần nữa lại xuất hiện bên cạnh tôi. Tôi cũng không nói gì, lãnh đạm nhìn con đường phía trước, thỉnh thoảng nhìn anh, mỗi lần nhìn về phía anh, nhận được ánh mắt của tôi anh liền lập tức nở nụ cười “anh vẫn ở đây”.
Thấy tình tiết vở kịch không có gì tiến triển, người trên xe không còn nhẫn nại, một vị trung niên gào lên với lái xe, “Lái nhanh lên chút, tốc độ này khi nào mới về đến nhà”.
Lái xe nghe xong câu này, đạp mạnh chân ga, xe nhọc nhằn phi như bay về phía trước, anh cố gắng đuổi theo, nhưng luôn cách tôi nửa người. Cuối cùng, anh không đuổi kịp, nhìn nét mặt của anh, giống như dùng cạn sức lực nhưng vẫn phí công. Dần dần, anh bị bỏ lại phía sau.
Vài giây sau, tôi không nhịn được thò đầu ra ngoài cửa xe, thấy con đường phía sau, anh vẫn bám theo xe, nhưng bóng dáng càng lúc càng nhỏ, dần dần chỉ có thể thấy cái áo ba lỗ của anh bị gió thổi thành một quả cầu màu trắng, phất phơ trên con đường thôn quê bốc hơi nóng rực, chói mắt dưới ánh mặt trời.
Tôi thở dài, trong lòng thấy nhẹ nhõm một cách trống rỗng, cảm giác giống như uống phải thuốc giảm đau liều lớn, toàn thân đều tê dại, không còn cảm giác, cùng với sự oi bức, cảm giác nhói đau, nóng nảy, tuyệt vọng cùng biến mất.
Đó chính là cảm giác đến lời tạm biệt cũng không còn sức để thốt ra.
Tôi dần dần tỉnh lại, trước mắt là một khoảng tối om, một thứ gì đó mềm phủ lên mặt tôi, tôi ngẩng đầu, phát hiện đang bò trên bàn làm việc, mặt vùi vào gối hoa của Vương Tiểu Tiện.
Văn phòng đã tối om, tôi ngủ một giấc tới tận giờ tan làm, ánh sáng duy nhất đến từ máy tính bên cạnh tôi, tôi quay đầu nhìn, Vương Tiểu Tiện đang tập trung tinh thần chơi trò Zuma.
Tôi ném gối trả anh ta, anh ta giật nảy mình, “Cô tỉnh rồi thì nói một tiếng chứ!”.
“Sao tôi ngủ lâu vậy?”.
“Cô cho rằng thế nào, sếp Vương đã coi cô là điển hình của người làm công biếng nhác, kêu mọi người trong công ty quây thành vòng tròn xung quanh cô, còn mở cuộc họp đấy”.
“Tôi không ngáy chứ?”.
“Không ngáy nhưng nói mơ”.
“Nói gì?”.
“Nói cảm thấy không có gì để báo đáp tôi cho nên đã nói ra cái mật mã ngân hàng chết tiệt của cô”.
“Cút, sao tan làm anh còn chưa về nhà?”.
Vương Tiểu Tiện vừa tắt máy tính vừa nói, “Chẳng phải sợ cô ngủ đến chết ư, ông tôi qua đời như vậy đấy, nói ngủ trưa một giấc rồi không tỉnh lại nữa”.
“Vừa mở mắt đã thấy kẻ xúi quẩy là anh, thà tôi ngủ đến chết luôn còn hơn”.
Chúng tôi thu dọn đồ đạc, cùng rời văn phòng. Trước khi rời văn phòng, tôi nhìn tòa nhà làm việc đang bị bóng tối bao phủ, một cảm giác quen thuộc lan tỏa trong lòng.
Ba mươi ngày trước, ngày đầu tiên vừa chia tay, tôi liền đứng ở trong văn phòng tối om như thế này, khi đó tôi chỉ cảm thấy mây đen bao trùm, tai họa sắp xảy ra, sương mù dày đặc trên con đường phía trước, không khí thổi ra hơi lạnh, nắm giữ tâm trí con người, tôi bị giam trước cửa sổ, không thể động đậy nổi, cuối cùng phải nhờ cô dọn vệ sinh tới cứu tôi.
Hôm nay lại đứng trong cùng một không gian tối om, bày biện, mùi vị, thậm chí vị trí của bóng râm xung quanh đều không thay đổi, vẫn là không khí nặng nề như vậy, vẫn ẩn chứa ác ý như vậy, trước mặt tôi vẫn dày đặc sương mù, đường cao tốc tươi đẹp có vạch qua đường rõ ràng, rực rỡ ánh mặt trời chỉ có thể xuất hiện trong tưởng tượng của tôi. Nhưng điều khác duy nhất là toàn thân tôi không còn nặng nề như thế, có sức lực rời khỏi nơi đây.
“Có đi không, thang máy đến rồi!”. Vương Tiểu Tiện đứng ở cửa gào lên.
“Đến đây”. Tôi vừa trả lời anh ta, vừa nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong khoảng tĩnh lặng, chỉ có tiếng “lạch cạch” phát ra từ khóa cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook