33 Ngày Thất Tình
Chương 27: Chương 27: Thứ Năm, Ngày 21 Tháng 7: Nắng


Cuộc hẹn tám phút được ấn định vào ngày mai, cũng chính là tối thứ sáu. Tôi và các đồng nghiệp vừa sáng ra đã nhảy múa trong một quán bar kiểu LOFT[1], hì hục bố trí địa điểm tổ chức. Tới buổi chiều, sếp Vương đến kiểm tra, nhìn dãy bàn dài đã được bài trí ở trung tâm sân khấu, đột nhiên nghĩ ra liền lên tiếng, “Người trong công ty chúng ta, trước tiên tới diễn tập một lượt, nào các chàng trai cô gái, tới hẹn hò tám phút đi”.
[1] LOFT: Những không gian có trần cao ít tường ngăn cách trong nhà, được cải tạo từ những xưởng hoặc nhà kho cũ.
Mọi người đều hi hi ha ha cười, tổng cộng cũng chẳng có mấy người, đồng nghiệp nữ chỉ có tôi và CICI, anh chàng Quảng Đông vẫn luôn cất giấu tà niệm trong lòng với CICI nhanh chóng ngồi đối diện cô ấy, vẻ mặt tươi cười, nói giọng Quảng Đông, giọng nói kéo dài đầy vẻ lấy lòng, “Tiểu thư, cô có thích chơi yoyo không?”.
Chúng tôi đều bật cười, Vương Tiểu Tiện đặt mông ngồi xuống trước mặt tôi, “Chuyện đó cô nghĩ xong chưa?”.
“Không được”.

“Cô đi xem phòng với tôi, xem rồi cô sẽ biết”.
“Không xem, con người tôi ngoài sự quyến rũ, cái gì cũng có thể chống lại, vì vậy tuyệt đối không đưa mình ra trước họng súng”.
“Tiểu Tiên, tôi phải nhanh chóng quyết định có thuê cả căn hộ không…”.
Vương Tiểu Tiện vẫn chưa nói xong, sếp Vương bấm đồng hồ hạ lệnh: “Hết giờ. Đổi người!”.
Vương Tiểu Tiện ảo não rời đi, anh chàng Quảng Đông ngồi trước mặt tôi, vẫn vẻ mặt tươi cười, nhưng mở miệng lại là, “Hi hi, chị Tiểu Tiên, chị có thích chơi yoyo không?”.
Thời tiết hôm nay nóng khủng khiếp, tan làm, đi cả quãng đường về nhà, tôi bị hơi nóng bốc lên làm cho cả cơ thể trong mềm ngoài giòn, tóc nóng rực như vừa ra khỏi lồng hấp. Tôi bật điều hòa, tắm xong ngồi ngây ngốc trên ghế sofa hồi lâu, ba hồn chín vía mới từ từ trở lại cơ thể.
Ti vi đang phát số đặc biệt chương trình nấu ăn ngày hè, giới thiệu món mì Ý với nước sốt bò, người dẫn chương trình béo mũm mĩm với vẻ mặt vui mừng hớn hở, nhấn mạnh nhiều lần sự nhanh gọn, đơn giản của món ăn này, “Cho dù đang mộng du cũng có thể làm được”. Nhìn bàn tay nhỏ nần nẫn thịt lật lên lật xuống như bay, lách con sò, cắt hành tây, bất giác tôi bắt đầu thấy đói.
Tôi nhảy khỏi ghế sofa, mở tủ lạnh, trong góc tối phát hiện ra nửa túi mì niên đại đã lâu. Tìm nguyên liệu phối hợp khác, cũng coi như an toàn, tôi suy nghĩ nửa phút, quyết định hôm nay tự làm ình một bữa.
Ngâm mì vào nước ấm, sau đó bắt đầu cắt hành tây, biết làm thế nào cắt hành tây không chảy nước mắt không? Chính là trước khi chảy nước mắt nhanh chóng cắt xong. Đổ dầu ô liu, xào hành tây, trong nhà không có sò, tôi dùng túi tôm nõn nhỏ cứng đơ thay thế, đổ rượu vang trắng vào trong nồi, sau đó cho tôm nõn vào luộc sôi sùng sục, mì cũng sắp ngâm sau, đặt vào trong nồi luộc chín.
Tôi luôn ôm tâm trạng kiểu “…” nấu ăn, dùng “…” để miêu tả là vì tâm trạng này không có hình dạng, không nhấp nhô lên xuống, tìm không ra phương hướng. Mì đã luộc xong, tôm nõn đặt vào trong dĩa, tôi trộn nước sốt cà chua, thuận tay vẽ một hình trái tim xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tới khi có thể ăn, nhìn hình trái tim màu đỏ trước mắt, tôi phát hiện tôi ăn không nổi, không có khẩu vị chút nào, hơn nữa cảm thấy cả cơ thể vừa lạnh lẽo vừa ngu ngốc.
Khi còn ở bên anh ta, đối với lĩnh vực nhà bếp, con đường tôi đi đều là tình cảm dào dạt nhưng nấu không ngon lắm, lần đầu tiên làm cơm cho anh ta là một bát mì, điểm duy nhất khác người là tôi độc đáo thêm vỏ bưởi vào trong, khi đó chẳng biết đầu óc nghĩ gì, thứ có thể ăn nhiều đến vậy, vì sao nhất định phải cho vỏ bưởi, bây giờ đã không cách nào tìm hiểu nguyên nhân rồi. Chỉ nhớ anh ta ăn rất vui vẻ, hết sức khen ngợi tôi: Lần đầu được ăn bát mì đầy cảm giác tươi mới như vậy. Tôi được khen tới mức mũi nở phồng lên, lập tức cảm thấy trong cuộc sống nơi nào cũng đầy sáng tạo, nếu tôi mở cửa hàng ăn làm đầu bếp, mấy ông chủ của các nhà hàng nhỏ nấu ăn kiểu Fusion[2], chắc chắn phải lo lắng tới mức mất ngủ hàng đêm. Một lúc sau tôi thấy đói, liền chui vào bếp uống ngụm canh mì, ngay lập tức cảm thấy chấn động, mùi vị đó thật sự độc ác.
[2] Fusion: Chỉ sự kết hợp nhiều cách thức nấu ăn với nhau.
Từ sau đó, tôi từ bỏ cách làm cơm khác lạ, ngoan ngoãn làm theo sách dạy nấu ăn, dùng thái độ khi nghiên cứu khoa học từng bước tiến hành, vì thế mỗi lần tôi nhìn thấy chữ “số lượng vừa phải” và “một ít” trên sách hướng dẫn nấu ăn, liền muốn chửi bậy từ tận đáy lòng. Cho dù cẩn thận từng li từng tí như vậy, món ăn làm ra cũng khó gọi là ngon, nhưng anh ta vẫn lớn tiếng cổ vũ, nhỏ giọng góp ý, luôn ủng hộ tôi đi theo con đường người phụ nữ của gia đình.
Nhưng sau này, tay nghề dần trở nên khá hơn, cũng có thể đoán ra ý nghĩa của “số lượng vừa phải” và “một ít”, thi thoảng có một, hai món ăn có thể thấy được mùi vị của mấy quán ăn nhỏ bên đường, nhưng người thử món càng lúc càng thờ ơ. “Ngon không?”, “Ngon”, “Nữa không?”, “Đủ rồi”. Xuất hiện nhiều nhất chính là một lời hỏi một lời đáp như vậy, sau đó hai người bê bát, một người lật tạp chí, một kẻ xem ti vi.
Tới khi nửa năm trước khi chia tay, tôi không còn làm cơm nữa.
Dần dần, tôi có thể đoán ra khi nãy nấu cơm, tâm trạng “…” đó rốt cuộc bao hàm tiềm thức như thế nào, đó là tâm trạng không dám nói ra nhưng hy vọng có người ở phòng khách đợi ăn bữa cơm này.

Tôi nhìn đĩa mì dần trở nên nguội lạnh trước mắt, cho dù là cơm Tây hay cơm Tàu, chỉ cần nguội đi thì đều trở nên xấu xí không ngon, màu sắc mùi vị đậm đà thơm phức ban đầu bị phủ lên một lớp dầu bởi khí lạnh điều hòa phả ra, chỉ nhìn cũng khiến người ta cảm thấy chán ngán.
Tôi nhìn quanh phòng, bản thân mặt mày lem luốc, làm hai suất mì Ý, nhưng đến một suất ngay trước mắt cũng chẳng ai khen ngợi. Trên ghế sofa chất một đống đồ, chỉ giữ lại khoảng trống của một người. Nền nhà quá mức sạch sẽ, ngược lại khiến cho cả căn phòng càng thêm lạnh lẽo, nhìn ra xung quanh, cả căn phòng chỉ có điều hòa đang vận hành là có sức sống nhất.
Tuy căn phòng đầy mùi dầu mỡ, nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi vị chính luẩn quẩn trong căn phòng, đó là mùi vị “độc thân”, giống như mùi “để trong tủ lạnh quá lâu” mà Lí Khả nói.
Tôi đổ mì vào thùng rác, suy nghĩ bằng cái bụng rỗng rất lâu, trước mười hai giờ, tôi gửi cho Vương Tiểu Tiện một tin nhắn.
“Cùng sống đi. Tốt xấu gì cũng có thể ăn cơm chung”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương