33 Ngày Thất Tình
-
Chương 13: Chương 13: Thứ Năm, Ngày 07 Tháng 7: Nắng Nóng
Lí Khả ngồi trước mặt chúng tôi với vẻ mặt giận dữ, cái miệng nhỏ nhả ra từng từ: “Nguỵ Y Nhiên không đồng ý quay đoạn phim ngắn, chúng tôi đã cãi nhau cả buổi tối, tôi buồn muốn chết”.
Tôi vẫn còn váng vất vì rượu, Vương Tiểu Tiện thì mệt tới mức ngáp ngắn ngáp dài, hai chúng tôi đều không đưa ra bất cứ phản hồi nào với nỗi oán giận vô duyên vô cớ của cô ta.
Vương Tiểu Tiện tát tôi một cái hôm qua xong, bản thân cũng im lặng. Hai chúng tôi đứng bên đường hồi lâu, sau đó ai nấy gọi xe về nhà mình.
Tôi nằm trên giường, sau khi hít sâu vài cái, cảm giác mệt mỏi đập thẳng vào đầu, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Sáu rưỡi sáng, tôi và Vương Tiểu Tiện lần lượt nhận được điện thoại của vị tiểu thư này, trong điện thoại, giọng nói của cô Lí vô cùng sợ hãi, tôi và Vương Tiểu Tiện mỗi người mất nửa tiếng đồng hồ, hoả tốc xuất hiện lúc nhà hàng Bellagio sắp đóng cửa, điều nghe được là mấy câu cổ quái như vậy.
“Các bạn phải giúp tôi, các bạn là những người chuyên nghiệp, tôi nhất định phải quay đoạn phim ngắn, tôi muốn bật cho bạn bè xem, nghĩ tới việc này chưa được quyết định, tôi không cách nào ngủ nổi”.
Tôi nhìn Lí Khả, suy xét một cách kĩ lưỡng cô gái trước mặt, cô ta điên rồi ư? Hay vừa bị người ta bỏ thuốc khi nhảy trong club?
“Nếu các bạn không giúp được tôi, tôi đành đổi công ty khác”.
Trong lòng tôi thất kinh, vừa định nói: “Á! Đừng đừng đừng, nếu sếp Vương biết, chúng tôi sẽ bị ông ấy đấm phát chết ngay…”.
Lời chưa buột khỏi miệng, Vương Tiểu Tiện đã lên tiếng, “Tuỳ cô”.
Lí Khả sững sờ, “Anh nói gì?”.
Sắc mặt Vương Tiểu Tiện nghiêm trang như tham dự lễ tang, ánh mắt uể oải, anh ta bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Tuỳ cô”.
Vẻ mặt Lí Khả như phải chịu sự khiếm nhã, “Các người như thế này là thái độ gì vậy?!”.
“Tôi nói cho cô biết chúng tôi như vậy là có thái độ gì, cô Lí, cô và anh Nguỵ không thống nhất ý kiến, vậy sau khi cãi nhau xong, đi đến quyết định rồi hãy nói cho chúng tôi, chuyện khuyên can, trước hết chúng tôi không làm được, sau nữa chúng tôi không có nghĩa vụ này. Hơn sáu giờ bị cô gọi tới nghe cô nói những lời như vậy, chúng tôi coi như nghe người lạ cằn nhằn, ra khỏi cửa, tôi tuyệt đối để lại chuyện này ở đây. Cô hiểu rồi chứ? Công ty chúng tôi đang kiếm tiền của cô, nhưng không có nghĩa hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, hai chúng tôi phải cung kính chờ đợi cô bất cứ lúc nào, chúng tôi làm việc có thời gian”.
Vương Tiểu Tiện nói từng từ, từng chữ một cách thong dong, chậm rãi, dễ hiểu, sắc mặt Lí Khả lộ ra một quá trình biến đổi dần dần, đỏ ửng, đỏ sẫm, đỏ tím ngắt, tôi cũng bị xao động, bởi vì đột nhiên tôi phát hiện ra sự cay nghiệt của Vương Tiểu Tiện quả thật giống y như tôi, ngang tài ngang sức với tôi.
Lí Khả ngồi ở đó, mặt đỏ như ánh mặt trời lúc tám, chín giờ, đầu bốc khói.
Vương Tiểu Tiện đứng lên rồi nói: “Tiểu Tiên, đi thôi, về ngủ bù một giấc”.
Tôi sững sờ, há hốc miệng, đứng lên theo Vương Tiểu Tiện, Vương Tiểu Tiện hơi khom người nhìn Lí Khả.
“Trước khi đi khuyên cô một câu, làm nghề này đã vài năm, tình trạng hai vợ chồng đột nhiên cãi nhau khi gần kết hôn, tôi gặp không chỉ một lần, người đàn ông bị ép tới mức thất hứa bởi yêu cầu ngu ngốc của người phụ nữ, sau đó người phụ nữ hối hận và ra sức chạy theo, kết quả này thực sự chẳng có chút gì cổ tích. Tôi nói điều này không có ý gì khác, chia sẻ với cô về bài học thất bại, gặp lại sau, cô Lí”.
Vương Tiểu Tiện quay người bước ra khỏi cửa, đến bóng lưng cũng đúng mực, tôi liên tục cảm thán, kẻ này thực sự là một tên khốn với phẩm chất cao quý cực kì hiếm có.
Tôi bám đít Vương Tiểu Tiện rời khỏi nhà hàng Bellagio, thời tiết chưa nóng, không khí mát mẻ hiếm có. Cảnh vật bên ngoài Bellagio có dáng vẻ mệt mỏi, tiêu điều dưới ánh sáng ban ngày sau khi đèn neon của Hậu Cung và Tang Club tắt đi. Có ba cô bé mặc quần áo ngắn, trang điểm đôi mắt màu khói đã phai nhạt, ngẩn ngơ ngồi bên lề đường, ba người truyền tay nhau hút một điếu thuốc.
Vương Tiểu Tiện quay đầu hỏi: “Đi ăn sáng chứ?”.
Tuy vụ này xôi hỏng bỏng không như vậy, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, vui vẻ.
“Đi thôi, đi đâu?”.
“Tôi biết một quán nước đậu, chính hiệu luôn”.
“Tôi không đi, sao vừa sáng tôi đã phải uống cái thứ thối hoắc ấy?”.
“Vậy cô uống canh lòng đi”.
“Dựa vào cái gì chứ? Sáng sớm tỉnh dậy đã gây khó dễ tôi với món lòng dê chứ?”.
“… Theo tôi thấy cô đã tỉnh rượu”.
“Không chỉ tỉnh rượu, trí nhớ của tôi đã hồi phục, anh dựa vào cái gì mà tát tôi một cái?”.
“… Cô lấy đâu ra lắm cái dựa vào đâu thế?”.
Tôi và Vương Tiểu Tiện đấu khẩu anh một câu tôi một câu như vậy, vừa men theo đường cái vừa tản bộ về phía trước.
Thời tiết bắt đầu nóng dần lên.
Ngồi trong quán ăn sáng, tôi nhìn bộ dạng vùi đầu vào ăn của Vương Tiểu Tiện, đột nhiên nghĩ đến bản thân mình đã lâu không ăn sáng, thỉnh thoảng chợt nhớ ra cũng sẽ mua một cái bánh bao với sữa đậu nành nhạt như nước lã, ngồi trước máy vi tính, vội vội vàng vàng nuốt vào bụng. Còn cái thời ngồi bên đường, vùi mặt ăn từng miếng tào phớ trong thời tiết nóng nực đã là năm xưa rất xa xôi, rất xa xôi rồi.
Tôi tự nhiên nhớ lại những buổi sáng sau khi thức cả đêm với anh, ngày đông lạnh giá ngồi bên đường ăn quẩy và tào phớ, bàn tay cầm quẩy chẳng mấy chốc liền lạnh cóng, nhưng vẫn cười ngốc nghếch, mãn nguyện. Buổi sớm như vậy cảm giác đầy chân thực.
Kí ức, kí ức, nếu không có nó thì cái gì cũng dễ làm, thế giới này chắc trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tôi vẫn chưa kịp ngã trở lại vũng bùn này một lần nữa, Vương Tiểu Tiện bắt đầu quấy nhiễu tôi.
“Hoàng Tiểu Tiên,” anh ta đẩy bát nước đậu bốc mùi thối tới dưới mũi tôi, “Ăn chút đi”.
“Tôi không ăn, anh mau cầm đi đi nếu không tôi nôn vào mặt anh đấy”.
“Ăn chút đi, giải rượu đấy”.
“Mau cầm đi! Anh, đồ đáng ghét này!”.
“Cô uống một ngụm, tôi cho cô mười tệ”.
“Sao anh nghĩ tôi tham tiền như vậy…”
“Mười lăm”.
“Cút, nghìn vàng cũng không mua được, tôi biết anh muốn cười nhạo tôi”.
“Ba mươi”.
… Tôi động lòng rồi.
Tôi nín thở, nhìn cái thứ màu xanh thẫm bốc mùi ai oán ấy, sau đó uống một ngụm.
Mùi vị bị nguyền rủa ấy lan toả khắp miệng tôi, tôi thực sự hiếu kì, cái thứ mang lại cho người ta cảm nhận vị giác này rốt cuộc dựa vào đâu mà được đặt lên bàn ăn chứ?
Hứng thú thấp kém của Vương Tiểu Tiện đạt được thoả mãn, “Cô phải nuốt xuống, nhanh, nhanh, nhanh lên, chỉ là chuyện cắn răng nhắm mắt thôi”.
Tôi vẫn chưa đủ dũng khí và sự từng trải về cuộc đời, bị thúc ép, tôi nuốt ngụm nước đậu, đứng lên, quay người, chạy tới góc tường gần tôi nhất, phía sau, Vương Tiểu Tiện vui vẻ rêu rao: “Cô chạy ra xa một chút mà nôn, ở đây có nhiều bạn nhỏ như vậy…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook