2401
-
Chương 53
Nếu đã là sinh nhật Anh Minh, tất nhiên hắn không thể uống ít rượu.
Vương Nghĩa Tề cũng bị Khấu Kinh gọi đến, ban đầu Thạch Nghị nhìn thấy hắn vẫn có chút chau mày, có điều cũng không nói gì. Ban nhạc của Hao Tử đều tới, hát mấy bài. Quán bar thường đến cũng chỉ có mấy người, đến đến đi đi, ít nhiều cũng có chút giao tình.
Bất quá nơi này người Thạch Nghị quen biết không nhiều lắm.
Một mình hắn ôm ly rượu tựa một bên, nhìn Anh Minh bị cả đám người vây quanh, khóe môi nâng lên nụ cười nhạt.
Lần cuối cùng người khác tụ tập thế này, hắn cũng quên mất là khi nào rồi. Lưu Ly lần trước là cô ấy có tư tâm, hắn chỉ phối hợp một màn thôi.
Cơ bản hắn đến cả sinh nhật của chính mình cũng không quá để ý, huống chi là sinh nhật người khác.
Nhấp một ngụm rượu, Thạch Nghị hồi tưởng lần đầu tiên nhìn thấy Anh Minh, cảm giác thân quen không rõ ràng khiến hắn có chút kích động*. Khi đó, dù thế nào cũng không nghĩ đến hai người có thể qua lại đến hôm nay.
*dịch thoát nghĩa
Vốn dĩ có thể vĩnh viễn không có điểm giao nhau, hai người ở hai thế giới, phong cách làm việc cũng khác nhau, thậm chí nhìn nhận vấn đề cũng ở góc độ khác nhau. Kết quả vì đủ lý do mà tần số tiếp xúc ngày càng nhiều, đợi đến khi Thạch Nghị nhận ra gần đây hai người thân thiết hơn rất nhiều, thì chuyện đã thành thế rồi.
Anh Minh người này, giống như một quyển sách vậy.
Nhìn trang bìa ngỡ là một bộ tiểu thuyết hoang đường, đọc tiếp trang thứ nhất là thi thơ, cách hành văn lại như văn tự do, xem kỹ lại phát hiện đây thực chất là triết học cổ điển, mà đợi đến khi kết thúc, hắn chú thích một câu tất cả chỉ là hư cấu!
Đến bây giờ Thạch Nghị vẫn như cũ không thể biết được lời nói từ miệng con người này câu nào thật câu nào giả.
Mỗi lần hắn muốn mắng: “Douma! Cậu đùa tôi đấy à!”
Đối phương vĩnh viễn dùng chất giọng đều đều trả cho hắn: “Anh đoán xem.”
Mình rốt cuộc làm sao mà có thể nhẫn nhịn mà trở nên thân thuộc với một người như vậy chứ?
Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng Thạch Nghị chỉ đành lắc đầu nhếch môi, chờ khi Anh Minh dứt được ra khỏi đám người, liền thấy hắn một mình bên đó tự cười.
“Cười ngốc cái gì đấy?”
Anh Minh đứng bên trái hắn, nhìn thấy ly rượu trong tay hắn: “Anh uống ít thôi.”
Thạch Nghị cười nhẹ: “Hôm nay người nguy hiểm là cậu không phải tôi, cậu không cần nhọc lòng với tôi.”
“Tôi không nghĩ anh còn tinh thần làm mấy chuyện này…”
Không thể không nói Anh Minh có chút bất ngờ, tuy rằng mỗi lần đến sinh nhật đều sẽ bị hành hạ một lần, nhưng đa phần là mấy anh em hội họp ca hát ăn uống, loại chuyện này rất đa dạng, nhưng từ khi hắn rời khỏi trung tâm ánh đèn thì càng ngày càng ít đi rồi.
Đột nhiên kéo đến, thật sự có chút không thích ứng kịp.
Người bên cạnh nhún vai, tùy tiện đáp: “Bạn bè tìm dịp vui vẻ một chút, gần đây nhiều chuyện phiền não, cũng coi như giải tỏa tinh thần.”
Anh Minh nghe vậy quay đầu nhìn hắn, theo bản năng nhíu mày: “Mắt anh sao rồi, đã quen chưa?”
“Khá ổn, dư quang còn có chút khó khăn, bình thường cũng không ảnh hưởng gì nhiều.” Thạch Nghị nâng kính lên một chút. “Nhìn quá tập trung sẽ hơi nhức, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.”
“Anh nhất quyết không làm phẫu thuật, người nhà anh đồng ý sao?”
“Tôi cứ không theo thì họ còn có thể làm gì bây giờ? Cha tôi mắng một chút, sau đó cũng mặc kệ.”
Thạch Nghị nhún vai: “Dù sao cũng là mắt của tôi mà.”
Thái độ của hắn rất tùy tiện, tựa như không hề xem trọng chuyện này, Anh Minh đột nhiên vươn đến tháo cặp kính kia xuống, không đợi Thạch Nghị kịp phản ứng, trực tiếp đưa tay chạm vào mắt trái của hắn.
Nhất thời, trước mắt Thạch Nghị chỉ còn một mảnh mờ mịt.
Hắn nhíu mày: “Anh Minh?”
Nhưng đối phương không phản ứng.
Hắn có thể cảm nhận được Anh Minh đang nhìn hắn, lại không rõ biểu tình của đối phương. Cảm giác của một người kỳ thật rất nhạy bén, nhất là khi mắt không thể thấy rõ, phán đoán theo bản năng sẽ rất chuẩn xác. Thạch Nghị cảm giác được ánh mắt của Anh Minh, thậm chí có thể cảm giác được tâm tình phức tạp bên trong đó, không có lý do, chỉ là hắn biết thế.
Hắn thử thăm dò gọi Anh Minh hai tiếng, nhưng vẫn không được đáp lại.
Cho nên hắn theo bản năng bắt lấy cánh tay đang che mắt mình. Hai người liền cứ thế bảo trì tư thế đấy trong một bầu không khí giằng co, Anh Minh vẫn không nói cho Thạch Nghị nguyên nhân hắn hành động như vậy, qua một hồi lâu mới trả kính cho Thạch Nghị, chờ hắn mang lên xong định truy vấn thì Anh Minh đã một bước chuồn nhanh rồi.
Thạch Nghị có chút nghi hoặc chau mày, nhìn thấy bóng hình Anh Minh ở giữa đám người, luôn cảm thấy giữa hai người có một cái gì đó, sắp không xong rồi.
Đêm hôm đó Anh Minh uống rất nhiều.
Dù là bọn Khấu Kinh cũng chưa từng nhìn thấy hắn uống nhiều đến vậy.
Cuối cùng, Hao Tử và Khấu Kinh hai người đỡ hắn lên xe, một đường hộ tống về nhà, Thạch Nghị vốn là nói để hắn chở về được rồi, nhưng Anh Minh sống chết không chịu.
Một đám người nháo đến hai ba giờ sáng mới tan, khi Anh Minh về đến nhà, đã sắp bốn giờ.
Bọn Hao Tử đỡ hắn đến sô pha, muốn hỏi hắn có lên phòng không, kết quả hắn chỉ vung vẩy cởi áo, ý bảo mình đi không nổi, Hao Tử lên lầu lấy chăn gối của hắn xuống, đắp lên người hắn rồi hai người mới rời đi.
Lúc cửa kho hàng đóng lại, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ trên mái nhà vẫn soi xuống mặt sàn, chỉ có thể chiếu ra một cái bóng mơ hồ. Yên Khuyên nhảy lên sô pha nằm bên chân hắn, nằm xuống rồi liền không có động tĩnh gì nữa.
Anh Minh chậm rãi mở mắt, có chút run rẩy nhìn về phía trước.
Hiện giờ hắn rất chóng mặt, dạ dày cồn cào vô cùng muốn nôn, nhưng mà, ý thức của hắn lại một mực thanh tỉnh, trong lòng cũng rất bình tĩnh.
___ Rốt cuộc là từ khi nào thành ra như vậy?
Lúc tham gia thi đấu Uy Trại, hắn đối với Thạch Nghị chỉ là thưởng thức, sau đó từ từ trở nên ăn ý, quen thuộc, nhưng giữa bạn bè với nhau không phải cũng là như vậy mà thành sao, vì sao đến Thạch Nghị lại không giống, hắn không thể hiểu được.
Ban đầu cảm thấy người này so với đám quan nhị đại hay con ông cháu cha kia không giống nhau, nhưng dù sao cũng không phải cùng một thế giới với mình. Sau đó liên hệ càng lúc càng nhiều, cũng càng hiểu nhau hơn, nhớ đến những đoạn ký ức hai người từng trải qua, Anh Minh có chút bất đắc dĩ ôm lấy hai mắt của mình, thì thào tự mắng một câu: “Mẹ nó… đi quá xa rồi.”
Đều nói cảm tình là thứ khó dò, nhưng đời sống sinh lý của hắn mấy chục năm qua đều chưa từng nghĩ đến nam nhân, cuối cùng lại thua bởi người không theo lẽ thường như Thạch Nghị.
Lúc nhìn thấy Thạch Nghị nửa mặt đều là máu, cả người Anh Minh đều như bị đẩy vào băng lạnh sau đó lại lao ra.
Loại sợ hãi mãnh liệt này, không có từ ngữ nào miêu tả được.
Hắn đời này, chưa từng nợ ai cái gì, cho dù bản thân phải chịu thiệt cũng không lưu lại nhân tình của người khác. Điểm này bọn Khấu Kinh từng than phiền rất nhiều lần, cảm thấy tính cách này của hắn rất tạo khoảng cách, tựa như dù cho là ai cũng như nhau. Nhưng hiện tại hắn không chỉ nợ, mà nợ này hắn còn không thể trả được.
Trong lòng rất tức giận, càng nhiều hơn là dư vị chua chát.
Vừa rồi ở quán rượu, lúc hắn nhìn Thạch Nghị sau khi bị gỡ kính mắt xuống nắm lấy tay hắn, dây thần kinh trong lòng khi bị căng đứt vậy.
Tư vị như nhân ẩm thủy, lãnh nhiệt tự tri. *
*如人饮水,冷热自知: Như nhân ẩm thủy, lãnh nhiệt tự tri. Ý nói chuyện của mình chỉ mình mình hiểu
Thạch Nghị không nhìn thấy nét mặt của hắn, cho nên đại khái không biết hắn có biểu tình gì.
Chính hắn không soi gương mà cũng có thể đoán ra bản thân mình khi ấy có bao nhiêu chật vật.
Kết quả hiện tại, lấy một câu nói cũ ra nói, thật sự là một đời “anh minh” bị hủy trong phút chốc*
*一世英鸣, 毁于一旦: Nhất thế anh minh, hủy vu nhất đán. Chữ “minh” trong “minh mẫn” (明) thay bằng “minh” trong tên Anh Minh (鸣)
Đệt!
Vậy sau này, phải làm sao đây…
Thạch Nghị phát hiện từ sau tiệc sinh nhật hôm đó, hắn rất khó hẹn được Anh Minh.
Lần đầu bị từ chối, hắn thậm chí còn có chút không thích ứng được.
Nhưng đối phương lấy lý do rất đầy đủ, phim điện ảnh tiến vào hậu kỳ phối âm rồi, cho nên rất nhiều chuyện cần xử lý.
Bận rộn đến không thể phân thân.
Thạch Nghị có thể hiểu được, nhưng cũng khó mà tiếp thu được.
Luôn vô thức nhấc điện thoại lên, đến khi giật mình phản ứng lại thì đã gọi đi rồi, sau đó mỗi lần đều ôm hy vọng hôm ấy đối phương vừa vặn có thời gian rảnh.
Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn ăn cùng nhau bữa cơm.
Nhưng lại đụng phải vô số loại bận bịu của Anh Minh.
Đến lần thứ bảy bị cự tuyệt, Thạch Nghị cuối cùng cũng phát hỏa: “Đậu má! Rốt cuộc cả ngày cậu bận cái gì vậy hả? Ăn một bữa cơm cũng không có thời gian?”
Âu Dương ở đối diện hắn hơi giật mình, có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Anh Minh bên kia trầm mặc chốc lát, cuối cùng vần trầm ổn mở miệng: “Xin lỗi, gần đây công việc bộn bề.”
Sau đó, Thạch Nghị quẳng luôn điện thoại.
Thật ra, Anh Minh cự tuyệt không hề chuẩn bị kỹ xảo gì, Thạch Nghị chỉ cần không ngốc cũng nhận ra được đối phương chả phải bận rộn đến mức đó, mà đơn giản chỉ là không muốn gặp hắn thôi.
Trong ấn tượng của hắn, người kia trước nay chưa bao giờ phải làm đến như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, Âu Dương quay sang thử hỏi một câu: “Thạch Nghị, cậu không sao chứ?”
Người kia có chút phiền muộn chau mày: “Không có gì.”
Lần nữa mở ra bản thảo luận dang dở, Thạch Nghị ép bản thân tập trung tinh thần, không tiếp tục ôm lấy vấn đề phiền lòng này nữa, âm thần nói với chính mình không thể nhịn không được mà đi lấy cái điện thoại chết tiệt kia!
Cũng may là cả buổi trưa hắn đều chôn mình trên bàn hội nghị, đợi đến khi kết thúc, cũng đã sắp mười giờ.
Âu Dương gọi mọi người cùng nhau đi ăn cơm, Thạch Nghị lại không có chút tinh thần gì khoát tay: “Được rồi, tôi hơi mệt nên về trước đây, mọi người đi ăn đi, về báo lại sổ sách là được.”
Không để ý ánh mắt có chút lo lắng của Âu Dương, hắn lấy áo khoác đi ra nhà xe, đương nhiên, hắn cũng không về nhà.
Một đường trực tiếp chạy đến nhà Anh Minh, nhìn từ bên ngoài, kho hàng lộ ra chút ánh sáng.
Người chắc chắn có ở nhà.
Thạch Nghị nhấn chuông cửa hai lần, đèn xe phía sau rọi vào hắn, cả người có chút cuống cuồng.
Người mở cửa thấy là hắn đến, theo bản năng ngây ra một chút: “Anh đến làm gì?”
Thạch Nghị chau mày: “Anh Minh đâu?”
Vốn đã khó mà áp chế nóng giận, thấy người mở cửa là Vương Nghĩa Tề, Thạch Nghị cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn thẳng thừng đẩy Vương Nghĩa Tề vào trong hai bước: “Anh Minh! Cậu ra đây cho tôi!”
Vương Nghĩa Tề đưa tay lên ngăn lại: “Đệt! Anh xỉn à?”
Con mẹ nó không phải là đến đánh nhau chứ?
Kết quả Thạch Nghị hô hào vài tiếng cùng không thể lôi được Anh Minh ra, ngược lại từ trên lầu xuất hiện một chàng trai, có chút buồn bực chau mày: “A Tề?”
Cậu vừa gọi Vương Nghĩa Tề vừa đi xuống lầu, đại khái là vừa tỉnh ngủ, có chút mơ hồ, đi vài bước thiếu chút nữa ngã ra.
Vương Nghĩa Tề nhất thời bỏ qua Thạch Nghị, vọt đến cầu thang bên cạnh: “Em xuống đây làm gì? Bị sốt thì về phòng nằm!”
“Em thấy dưới này ồn ào nên dậy xem xem.”
Âm thanh của chàng trai rất nhỏ, có lẽ là do bị bệnh, cảm thấy có chút suy nhược: “Anh không sao chứ?”
“Một kẻ điên, đừng để ý hắn!”
Vương Nghĩa Tề ngăn lại động tác muốn đi xuống của người kia: “Em về phòng trước đi, hắn đến tìm Anh Minh.”
“Nhưng mà…” Đối phương không quá yên tâm.
“Mẹ nó! Anh kêu em về phòng thì em ngoan ngoãn về phòng cho anh, đừng quên anh là anh của em!” Hắn vừa nói thế, đối phương cũng không hé răng nữa, cuối cùng nhìn Thạch Nghị một cái, nghi hoặc nhíu mày, sau đó nghi hoặc chớp chớp mắt, rồi lại quay lên lầu.
Thạch Nghị ở cửa nhìn thấy có chút không rõ sự tình, vừa định mở miệng hỏi, phía sau liền vang lên âm thanh quen thuộc kéo lại sự chú ý của hắn.
“Thạch Nghị?”
Anh Minh mang theo hai túi đồ đứng ở cửa, đối với việc trước của nhà xuất hiện một người như thế này có chút bất ngờ.
Thạch Nghị quay đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy người, cảm giác ngọn lửa trong lòng miễn cưỡng hạ xuống một ít.
Nhất thời, hai người chỉ đứng nhìn nhau, không ai nói một lời.
Vương Nghĩa Tề cũng bị Khấu Kinh gọi đến, ban đầu Thạch Nghị nhìn thấy hắn vẫn có chút chau mày, có điều cũng không nói gì. Ban nhạc của Hao Tử đều tới, hát mấy bài. Quán bar thường đến cũng chỉ có mấy người, đến đến đi đi, ít nhiều cũng có chút giao tình.
Bất quá nơi này người Thạch Nghị quen biết không nhiều lắm.
Một mình hắn ôm ly rượu tựa một bên, nhìn Anh Minh bị cả đám người vây quanh, khóe môi nâng lên nụ cười nhạt.
Lần cuối cùng người khác tụ tập thế này, hắn cũng quên mất là khi nào rồi. Lưu Ly lần trước là cô ấy có tư tâm, hắn chỉ phối hợp một màn thôi.
Cơ bản hắn đến cả sinh nhật của chính mình cũng không quá để ý, huống chi là sinh nhật người khác.
Nhấp một ngụm rượu, Thạch Nghị hồi tưởng lần đầu tiên nhìn thấy Anh Minh, cảm giác thân quen không rõ ràng khiến hắn có chút kích động*. Khi đó, dù thế nào cũng không nghĩ đến hai người có thể qua lại đến hôm nay.
*dịch thoát nghĩa
Vốn dĩ có thể vĩnh viễn không có điểm giao nhau, hai người ở hai thế giới, phong cách làm việc cũng khác nhau, thậm chí nhìn nhận vấn đề cũng ở góc độ khác nhau. Kết quả vì đủ lý do mà tần số tiếp xúc ngày càng nhiều, đợi đến khi Thạch Nghị nhận ra gần đây hai người thân thiết hơn rất nhiều, thì chuyện đã thành thế rồi.
Anh Minh người này, giống như một quyển sách vậy.
Nhìn trang bìa ngỡ là một bộ tiểu thuyết hoang đường, đọc tiếp trang thứ nhất là thi thơ, cách hành văn lại như văn tự do, xem kỹ lại phát hiện đây thực chất là triết học cổ điển, mà đợi đến khi kết thúc, hắn chú thích một câu tất cả chỉ là hư cấu!
Đến bây giờ Thạch Nghị vẫn như cũ không thể biết được lời nói từ miệng con người này câu nào thật câu nào giả.
Mỗi lần hắn muốn mắng: “Douma! Cậu đùa tôi đấy à!”
Đối phương vĩnh viễn dùng chất giọng đều đều trả cho hắn: “Anh đoán xem.”
Mình rốt cuộc làm sao mà có thể nhẫn nhịn mà trở nên thân thuộc với một người như vậy chứ?
Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng Thạch Nghị chỉ đành lắc đầu nhếch môi, chờ khi Anh Minh dứt được ra khỏi đám người, liền thấy hắn một mình bên đó tự cười.
“Cười ngốc cái gì đấy?”
Anh Minh đứng bên trái hắn, nhìn thấy ly rượu trong tay hắn: “Anh uống ít thôi.”
Thạch Nghị cười nhẹ: “Hôm nay người nguy hiểm là cậu không phải tôi, cậu không cần nhọc lòng với tôi.”
“Tôi không nghĩ anh còn tinh thần làm mấy chuyện này…”
Không thể không nói Anh Minh có chút bất ngờ, tuy rằng mỗi lần đến sinh nhật đều sẽ bị hành hạ một lần, nhưng đa phần là mấy anh em hội họp ca hát ăn uống, loại chuyện này rất đa dạng, nhưng từ khi hắn rời khỏi trung tâm ánh đèn thì càng ngày càng ít đi rồi.
Đột nhiên kéo đến, thật sự có chút không thích ứng kịp.
Người bên cạnh nhún vai, tùy tiện đáp: “Bạn bè tìm dịp vui vẻ một chút, gần đây nhiều chuyện phiền não, cũng coi như giải tỏa tinh thần.”
Anh Minh nghe vậy quay đầu nhìn hắn, theo bản năng nhíu mày: “Mắt anh sao rồi, đã quen chưa?”
“Khá ổn, dư quang còn có chút khó khăn, bình thường cũng không ảnh hưởng gì nhiều.” Thạch Nghị nâng kính lên một chút. “Nhìn quá tập trung sẽ hơi nhức, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.”
“Anh nhất quyết không làm phẫu thuật, người nhà anh đồng ý sao?”
“Tôi cứ không theo thì họ còn có thể làm gì bây giờ? Cha tôi mắng một chút, sau đó cũng mặc kệ.”
Thạch Nghị nhún vai: “Dù sao cũng là mắt của tôi mà.”
Thái độ của hắn rất tùy tiện, tựa như không hề xem trọng chuyện này, Anh Minh đột nhiên vươn đến tháo cặp kính kia xuống, không đợi Thạch Nghị kịp phản ứng, trực tiếp đưa tay chạm vào mắt trái của hắn.
Nhất thời, trước mắt Thạch Nghị chỉ còn một mảnh mờ mịt.
Hắn nhíu mày: “Anh Minh?”
Nhưng đối phương không phản ứng.
Hắn có thể cảm nhận được Anh Minh đang nhìn hắn, lại không rõ biểu tình của đối phương. Cảm giác của một người kỳ thật rất nhạy bén, nhất là khi mắt không thể thấy rõ, phán đoán theo bản năng sẽ rất chuẩn xác. Thạch Nghị cảm giác được ánh mắt của Anh Minh, thậm chí có thể cảm giác được tâm tình phức tạp bên trong đó, không có lý do, chỉ là hắn biết thế.
Hắn thử thăm dò gọi Anh Minh hai tiếng, nhưng vẫn không được đáp lại.
Cho nên hắn theo bản năng bắt lấy cánh tay đang che mắt mình. Hai người liền cứ thế bảo trì tư thế đấy trong một bầu không khí giằng co, Anh Minh vẫn không nói cho Thạch Nghị nguyên nhân hắn hành động như vậy, qua một hồi lâu mới trả kính cho Thạch Nghị, chờ hắn mang lên xong định truy vấn thì Anh Minh đã một bước chuồn nhanh rồi.
Thạch Nghị có chút nghi hoặc chau mày, nhìn thấy bóng hình Anh Minh ở giữa đám người, luôn cảm thấy giữa hai người có một cái gì đó, sắp không xong rồi.
Đêm hôm đó Anh Minh uống rất nhiều.
Dù là bọn Khấu Kinh cũng chưa từng nhìn thấy hắn uống nhiều đến vậy.
Cuối cùng, Hao Tử và Khấu Kinh hai người đỡ hắn lên xe, một đường hộ tống về nhà, Thạch Nghị vốn là nói để hắn chở về được rồi, nhưng Anh Minh sống chết không chịu.
Một đám người nháo đến hai ba giờ sáng mới tan, khi Anh Minh về đến nhà, đã sắp bốn giờ.
Bọn Hao Tử đỡ hắn đến sô pha, muốn hỏi hắn có lên phòng không, kết quả hắn chỉ vung vẩy cởi áo, ý bảo mình đi không nổi, Hao Tử lên lầu lấy chăn gối của hắn xuống, đắp lên người hắn rồi hai người mới rời đi.
Lúc cửa kho hàng đóng lại, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ trên mái nhà vẫn soi xuống mặt sàn, chỉ có thể chiếu ra một cái bóng mơ hồ. Yên Khuyên nhảy lên sô pha nằm bên chân hắn, nằm xuống rồi liền không có động tĩnh gì nữa.
Anh Minh chậm rãi mở mắt, có chút run rẩy nhìn về phía trước.
Hiện giờ hắn rất chóng mặt, dạ dày cồn cào vô cùng muốn nôn, nhưng mà, ý thức của hắn lại một mực thanh tỉnh, trong lòng cũng rất bình tĩnh.
___ Rốt cuộc là từ khi nào thành ra như vậy?
Lúc tham gia thi đấu Uy Trại, hắn đối với Thạch Nghị chỉ là thưởng thức, sau đó từ từ trở nên ăn ý, quen thuộc, nhưng giữa bạn bè với nhau không phải cũng là như vậy mà thành sao, vì sao đến Thạch Nghị lại không giống, hắn không thể hiểu được.
Ban đầu cảm thấy người này so với đám quan nhị đại hay con ông cháu cha kia không giống nhau, nhưng dù sao cũng không phải cùng một thế giới với mình. Sau đó liên hệ càng lúc càng nhiều, cũng càng hiểu nhau hơn, nhớ đến những đoạn ký ức hai người từng trải qua, Anh Minh có chút bất đắc dĩ ôm lấy hai mắt của mình, thì thào tự mắng một câu: “Mẹ nó… đi quá xa rồi.”
Đều nói cảm tình là thứ khó dò, nhưng đời sống sinh lý của hắn mấy chục năm qua đều chưa từng nghĩ đến nam nhân, cuối cùng lại thua bởi người không theo lẽ thường như Thạch Nghị.
Lúc nhìn thấy Thạch Nghị nửa mặt đều là máu, cả người Anh Minh đều như bị đẩy vào băng lạnh sau đó lại lao ra.
Loại sợ hãi mãnh liệt này, không có từ ngữ nào miêu tả được.
Hắn đời này, chưa từng nợ ai cái gì, cho dù bản thân phải chịu thiệt cũng không lưu lại nhân tình của người khác. Điểm này bọn Khấu Kinh từng than phiền rất nhiều lần, cảm thấy tính cách này của hắn rất tạo khoảng cách, tựa như dù cho là ai cũng như nhau. Nhưng hiện tại hắn không chỉ nợ, mà nợ này hắn còn không thể trả được.
Trong lòng rất tức giận, càng nhiều hơn là dư vị chua chát.
Vừa rồi ở quán rượu, lúc hắn nhìn Thạch Nghị sau khi bị gỡ kính mắt xuống nắm lấy tay hắn, dây thần kinh trong lòng khi bị căng đứt vậy.
Tư vị như nhân ẩm thủy, lãnh nhiệt tự tri. *
*如人饮水,冷热自知: Như nhân ẩm thủy, lãnh nhiệt tự tri. Ý nói chuyện của mình chỉ mình mình hiểu
Thạch Nghị không nhìn thấy nét mặt của hắn, cho nên đại khái không biết hắn có biểu tình gì.
Chính hắn không soi gương mà cũng có thể đoán ra bản thân mình khi ấy có bao nhiêu chật vật.
Kết quả hiện tại, lấy một câu nói cũ ra nói, thật sự là một đời “anh minh” bị hủy trong phút chốc*
*一世英鸣, 毁于一旦: Nhất thế anh minh, hủy vu nhất đán. Chữ “minh” trong “minh mẫn” (明) thay bằng “minh” trong tên Anh Minh (鸣)
Đệt!
Vậy sau này, phải làm sao đây…
Thạch Nghị phát hiện từ sau tiệc sinh nhật hôm đó, hắn rất khó hẹn được Anh Minh.
Lần đầu bị từ chối, hắn thậm chí còn có chút không thích ứng được.
Nhưng đối phương lấy lý do rất đầy đủ, phim điện ảnh tiến vào hậu kỳ phối âm rồi, cho nên rất nhiều chuyện cần xử lý.
Bận rộn đến không thể phân thân.
Thạch Nghị có thể hiểu được, nhưng cũng khó mà tiếp thu được.
Luôn vô thức nhấc điện thoại lên, đến khi giật mình phản ứng lại thì đã gọi đi rồi, sau đó mỗi lần đều ôm hy vọng hôm ấy đối phương vừa vặn có thời gian rảnh.
Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn ăn cùng nhau bữa cơm.
Nhưng lại đụng phải vô số loại bận bịu của Anh Minh.
Đến lần thứ bảy bị cự tuyệt, Thạch Nghị cuối cùng cũng phát hỏa: “Đậu má! Rốt cuộc cả ngày cậu bận cái gì vậy hả? Ăn một bữa cơm cũng không có thời gian?”
Âu Dương ở đối diện hắn hơi giật mình, có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Anh Minh bên kia trầm mặc chốc lát, cuối cùng vần trầm ổn mở miệng: “Xin lỗi, gần đây công việc bộn bề.”
Sau đó, Thạch Nghị quẳng luôn điện thoại.
Thật ra, Anh Minh cự tuyệt không hề chuẩn bị kỹ xảo gì, Thạch Nghị chỉ cần không ngốc cũng nhận ra được đối phương chả phải bận rộn đến mức đó, mà đơn giản chỉ là không muốn gặp hắn thôi.
Trong ấn tượng của hắn, người kia trước nay chưa bao giờ phải làm đến như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, Âu Dương quay sang thử hỏi một câu: “Thạch Nghị, cậu không sao chứ?”
Người kia có chút phiền muộn chau mày: “Không có gì.”
Lần nữa mở ra bản thảo luận dang dở, Thạch Nghị ép bản thân tập trung tinh thần, không tiếp tục ôm lấy vấn đề phiền lòng này nữa, âm thần nói với chính mình không thể nhịn không được mà đi lấy cái điện thoại chết tiệt kia!
Cũng may là cả buổi trưa hắn đều chôn mình trên bàn hội nghị, đợi đến khi kết thúc, cũng đã sắp mười giờ.
Âu Dương gọi mọi người cùng nhau đi ăn cơm, Thạch Nghị lại không có chút tinh thần gì khoát tay: “Được rồi, tôi hơi mệt nên về trước đây, mọi người đi ăn đi, về báo lại sổ sách là được.”
Không để ý ánh mắt có chút lo lắng của Âu Dương, hắn lấy áo khoác đi ra nhà xe, đương nhiên, hắn cũng không về nhà.
Một đường trực tiếp chạy đến nhà Anh Minh, nhìn từ bên ngoài, kho hàng lộ ra chút ánh sáng.
Người chắc chắn có ở nhà.
Thạch Nghị nhấn chuông cửa hai lần, đèn xe phía sau rọi vào hắn, cả người có chút cuống cuồng.
Người mở cửa thấy là hắn đến, theo bản năng ngây ra một chút: “Anh đến làm gì?”
Thạch Nghị chau mày: “Anh Minh đâu?”
Vốn đã khó mà áp chế nóng giận, thấy người mở cửa là Vương Nghĩa Tề, Thạch Nghị cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn thẳng thừng đẩy Vương Nghĩa Tề vào trong hai bước: “Anh Minh! Cậu ra đây cho tôi!”
Vương Nghĩa Tề đưa tay lên ngăn lại: “Đệt! Anh xỉn à?”
Con mẹ nó không phải là đến đánh nhau chứ?
Kết quả Thạch Nghị hô hào vài tiếng cùng không thể lôi được Anh Minh ra, ngược lại từ trên lầu xuất hiện một chàng trai, có chút buồn bực chau mày: “A Tề?”
Cậu vừa gọi Vương Nghĩa Tề vừa đi xuống lầu, đại khái là vừa tỉnh ngủ, có chút mơ hồ, đi vài bước thiếu chút nữa ngã ra.
Vương Nghĩa Tề nhất thời bỏ qua Thạch Nghị, vọt đến cầu thang bên cạnh: “Em xuống đây làm gì? Bị sốt thì về phòng nằm!”
“Em thấy dưới này ồn ào nên dậy xem xem.”
Âm thanh của chàng trai rất nhỏ, có lẽ là do bị bệnh, cảm thấy có chút suy nhược: “Anh không sao chứ?”
“Một kẻ điên, đừng để ý hắn!”
Vương Nghĩa Tề ngăn lại động tác muốn đi xuống của người kia: “Em về phòng trước đi, hắn đến tìm Anh Minh.”
“Nhưng mà…” Đối phương không quá yên tâm.
“Mẹ nó! Anh kêu em về phòng thì em ngoan ngoãn về phòng cho anh, đừng quên anh là anh của em!” Hắn vừa nói thế, đối phương cũng không hé răng nữa, cuối cùng nhìn Thạch Nghị một cái, nghi hoặc nhíu mày, sau đó nghi hoặc chớp chớp mắt, rồi lại quay lên lầu.
Thạch Nghị ở cửa nhìn thấy có chút không rõ sự tình, vừa định mở miệng hỏi, phía sau liền vang lên âm thanh quen thuộc kéo lại sự chú ý của hắn.
“Thạch Nghị?”
Anh Minh mang theo hai túi đồ đứng ở cửa, đối với việc trước của nhà xuất hiện một người như thế này có chút bất ngờ.
Thạch Nghị quay đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy người, cảm giác ngọn lửa trong lòng miễn cưỡng hạ xuống một ít.
Nhất thời, hai người chỉ đứng nhìn nhau, không ai nói một lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook