2401
-
Chương 29
Đến bệnh viện thăm Đổng Hiểu, cũng bởi vì người là do hai bọn họ cứu được, nháo thành như vậy, cũng muốn xem tình huống của Đổng Hiểu một chút. Chỉ là lúc đầu vốn cũng không suy xét nhiều, thẳng đến khi thấy Đổng Hiểu kích động như thế, mới nghĩ đến hiện tại đối với cậu ta mà nói, thấy người cũng là một loại kích thích.
“Cậu còn nhớ rõ lúc trước tôi hỏi cậu, nếu có một ngày cậu tàn phế, cậu sẽ như thế nào không?” Thời điểm vừa ra khỏi bệnh viện. Anh Minh hỏi Thạch Nghị một câu như thế. Người kia nhìn anh: “Nhớ.”
“Đối với diễn viên mà nói, mặt hủy, cũng gần như tàn phế.” Cũng không phải bởi vậy liền không thể sống, nhưng đủ để thay đổi hết thảy.
Thạch Nghị có thể hiểu được tầng quan hệ này, cho nên gật đầu: “Nhưng mà nhiều khi, những thứ kia không phải nhìn anh vượt qua thế nào, mà là anh rốt cuộc có muốn bước hay không.”
“Nói thì rất dễ.”
Một câu như thế xem như đánh giá, Anh Minh không nói tiếp đề tài này, hai người mãi cho đến khi lên xe, Thạch Nghị mới hỏi Anh Minh muốn đến chỗ nào ăn cơm.
Đúng lúc đến giờ cơm, hai người cũng không có lịch trình.
“Tôi chỗ nào cũng được.” Anh Minh trước giờ đều không có yêu cầu gì với mấy cái này, dù sao ăn cái gì cũng được.
Thạch Nghị nhìn anh: “Anh rốt cuộc có thứ gì yêu thích hay không?” Từ khi hai người quen biết đến nay, phần lớn câu trả lời của Anh Minh đều là không sao cả, tùy tiện, nào cũng được.
Cũng không thể nói là ứng phó, chính là thời gian dài, cảm thấy người không để tâm vào cái gì.
Nhiều ít sẽ khiến người ta không thoải mái.
Đặc biệt khi đối phương là loại người như Thạch Nghị.
Anh Minh có chút bất ngờ với câu hỏi của Thạch Nghị, sửng sốt một chút, sau đó mới nhún nhún vai: “Đồ ăn đối với tôi mà nói chính là thứ để nhét đầy bao tử, ăn cái gì đều được, chỉ cần ăn no là được, tôi không để ý mấy cái này.”
“Vậy anh cũng phải có thứ gì thích ăn chứ?”
“Không có…”
Thấy vẻ mặt không thể chấp nhận được của Thạch Nghị, Anh Minh có chút bất đắc dĩ nhướng mày: “Thật sự không có…”
Sau đó, Thạch Nghị dẫn Anh Minh đi ăn buffet.
Có chút cố tình.
Lúc Anh Minh đứng trước nhà hàng buffet liền quay đầu nhìn Thạch Nghị, vẻ mặt là muốn cười nhưng không cười: “Cậu thật sự muốn ăn cái này?”
“Đến cũng đã đến rồi còn nói gì nữa.” Thạch Nghị kéo người liền đi vào trong.
Vào lúc này, buffet quả thật không khác gì chiến tranh, rất nhiều người, đồ ăn cũng rất nhiều, phong cách của hai người nghiễm nhiên trở thành đối lập rõ ràng, một người là bắt đầu từ hàng đầu tiên, mỗi cái đều lấy một chút, đựng đầy một đĩa. Một người là lấy một đống món chính, cá gà vịt thứ nào cũng có không ít.
Lúc về chỗ ngồi, Anh Minh thấy đĩa thức ăn đồ sộ của Thạch Nghị: “Lượng cơm của cậu không ít nha.”
“Đều là lấy cho anh.”
Thạch Nghị lại đáp rất dứt khoát.
Anh Minh nhíu mày: “Ai ăn được nhiều như vậy?”
“Ăn còn thừa thì bỏ đó.”
“Không phải trước cửa đã ghi để thừa đồ ăn phạt tiền?”
“Vậy thì phạt thôi!”
Thạch Nghị rất tiêu sái đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, nhếch miệng nở nụ cười có chút xấu xa với Anh Minh: “Tôi xem thử rốt cuộc có phải anh thật sự cái gì cũng được hay không.”
Kỳ thật nhìn qua nhà hàng này, tới ăn cơm không phải học sinh kết đoàn kết đội cũng là tình nhân hoặc là gia đình liên hoan, hai người đàn ông ngồi đối mặt gặm cánh gà giống như Anh Minh và Thạch Nghị này thật sự không nhiều lắm. Đặc biệt là ngoại hình của hai người bọn họ đều dễ nhìn, có mấy học sinh chỉ trỏ Anh Minh dường như là đã nhận ra anh.
Thạch Nghị chậm nửa nhịp mới nhớ tới nói thế nào Anh Minh cũng là nhân vật của công chúng.
“Có phải người ở đây hơi nhiều hay không?”
Anh Minh đang nhanh chóng giải quyết một đĩa lớn thịt xiên do Thạch Nghị lấy đến, nghe được câu này cảm thấy buồn cười ngẩng đầu: “Hiện tại cậu mới để ý đến vấn đề này?”
Người đối diện hơi lúng túng hắc một tiếng: “Tôi không nghĩ nhiều người như vậy.”
Trên thực tế, ngoại trừ lúc đi công tác thỉnh thoảng bữa sáng ở khách sạn cũng là buffet, Thạch Nghị gần như không ăn qua thứ này.
Trong khái niệm của hắn, cầm một cái đĩa ở nơi này một người lại một người lấy đồ ăn luôn có loại cảm giác của học sinh xếp hàng đợi căng tin, hắn ít nhiều có chút không được thoải mái.
Đại khái có thể nghĩ đến tâm tư của hắn, Anh Minh nở nụ cười, cũng không vạch trần.
Trên cơ bản, tốc độ ăn của hắn cũng không tính chậm.
Nhưng cũng không phải cái loại ăn như hổ đói, gió cuốn mây tan, cảm giác chính là một thói ăn rất quy củ. Thạch Nghị ngoại trừ thỉnh thoảng dùng nĩa đâm hai miếng ức gà, thời điểm chạm tay rất ít.
Hương vị của buffet đều không thể xưng là tốt.
Có thể miễn cưỡng nuốt xuống.
Thạch Nghị vốn lấy nhiều đồ như vậy, chỉ là vì muốn chỉnh Anh Minh một chút. Bởi vì giọng điệu này của Anh Minh lại khiến hắn nhịn không được có một loại dục vọng muốn đả kích, nếu như anh nói chỉ cần ăn no thì cái gì cũng không kén chọn, hắn liền cố ý lấy một đống đồ nhét đầy bụng.
Ai biết nửa tiếng trôi qua, Anh Minh vẫn còn ăn.
Cũng không nói gì, chỉ cúi đầu ăn giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ nào đó.
Thạch Nghị nhìn một chốc, nhịn không được cắt ngang: “Anh ăn no chưa?”
“No rồi.”
Anh Minh lại đáp rất nhanh.
Thạch Nghị nhướng mày: “Ăn no căng chưa?”
“Căng.”
“Căng anh vẫn còn ăn?!”
Hoặc là, lời này có lẽ nên đổi thành, ăn no căng thế nhưng còn có thể ăn tiếp.
Loại thái độ nhẹ nhàng bâng quơ này của anh hiển nhiên kích thích Thạch Nghị, người kia nhíu mày: “Tôi nói anh ăn nhiều như vậy sao không có chút phản ứng nào?”
Dạ dày bằng sắt sao, còn là không đáy a…
Anh Minh một bên cắn pizza một bên nhìn hắn: “Tôi không nhìn được đồ ăn thừa.”
—— Kỳ thật đã sớm no căng.
Vì thế sau một câu ăn no này của anh, lại qua nửa tiếng, trên cơ bản Anh Minh vẫn còn ăn.
Thạch Nghị đã hút xong hai điếu thuốc rồi, thấy loại phương pháp ăn này của anh, cảm thấy có chút khủng bố, cuối cùng chỉ có thể đè tay Anh Minh lại: “Được rồi, ăn không vô thì thôi.”
Nhưng Anh Minh chỉ nhìn lướt qua: “Không quen bỏ thừa đồ ăn.” Sau đó tiếp tục vùi đầu ăn.
Chờ hút xong điếu thuốc trên tay, cuối cùng Thạch Nghị không có cách nào thở dài một hơi, cầm nĩa cùng Anh Minh giải quyết đống nghiệt mình tạo thành này.
Cuối cùng đến khi ăn xong toàn bộ đồ ăn, Thạch Nghị đều đã có dục vọng muốn phá tiệm.
Hắn đứng lên tư thế có chút chật vật: “Đi thôi.”
Anh Minh lau miệng mới gật gật đầu, cuối cùng uống một ngụm đồ uống, đi theo Thạch Nghị ra ngoài.
Còn chưa đi đến xe, Thạch Nghị liền chịu không được dừng lại: “Đệch! đời tôi chưa từng ăn nhiều như thế, mẹ kiếp…”
Ăn buffet còn căng thành cái dạng này, câu này của hắn có ý là sống nhiều năm như thế chưa từng mất mặt đến vậy.
Tâm tình Anh Minh ngược lại rất tốt: “Cậu ăn rất dữ.”
Kỳ thật ăn cái gì đôi khi giống như uống rượu, bạn càng muốn nhanh chóng chấm dứt, ngược lại càng thống khổ, dục tốc bất đạt, lời cổ nhân vẫn có đạo lý của nó.
Thạch Nghị nhíu mày: “Loại chuyện này anh cũng có thể nói đến đạo lý?” Anh Minh nhìn hắn hiếm khi lộ ra chật vật, nở nụ cười trêu chọc, miễn cưỡng khống chế ngũ quan không để cho mình cười quá khoa trương, anh tùy ý dựa lưng vào thân xe: “Trước kia khi quay phim, thường xuyên cần quay cảnh ăn, lặp đi lặp lại mười mấy lần, ăn từng miếng từng miếng cũng phải một đĩa, không nắm giữ phương pháp, không ăn được mấy lần đều phải ói ra.”
Trên thực tế, trước kia Anh Minh thật sự đã trải qua ăn đến ói ra.
Một bên diễn một bên nói lời kịch, lời kịch sai phải quay lại, đối phương sai cũng phải quay lại, ánh sáng không đúng, góc độ máy quay không đúng, tóm lại diễn viên phải lặp đi lặp lại các động tác giống nhau. Mà nếu như gặp phải kịch bản cần phải ăn như hổ đói, vì nắm giữ mạch cảm xúc, cũng thường xuyên ăn đến khiến người vừa nhìn đã muốn ói.
Đạo diện của bộ phim, luôn chấp nhất với chi tiết tạo hình.
Vì tìm được cảm giác, tình huống một buổi sáng chỉ để quay một phân cảnh cũng không phải là chưa có qua.
Thời điểm Anh Minh nói đến đây, kỳ thật thái độ rất tùy ý, anh tựa ở bên cạnh hút thuốc, mỉm cười với Thạch Nghị: “Trên đời này cái chết đáng sợ nhất nhất định là bội thực mà chết.”
Dưới ánh trăng, Anh Minh ngậm thuốc dựa vào trước xe, nửa bên mặt bị khuất bóng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, đứng ở trước mặt Thạch Nghị, liền giống như đối diện đang có một loạt camera đang chụp anh.
(*Hình như khúc này tg đang ẩn ý là a Minh đứng đẹp như đang làm mẫu vậy:D)
Nhiều khi, đời như phim, phim như đời.
Không phải ai đều có cuộc sống lên xuống phập phồng tựa như lăn lộn đòi sống đòi chết của phim truyền hình cẩu huyết tám giờ, nhưng mà, Thạch Nghị quả thật không nghĩ tới, kỳ thật nhiều khi ngăn nắp đằng sau những thứ thấy được trước màn ảnh, lại che lấp rất nhiều thứ người ngoài không thể hiểu được.
Anh Minh cũng vậy, Đổng Hiểu cũng vậy, ở trong trò chơi này, cũng không phải đứng ở vị trí chủ đạo.
Theo đuổi giấc mộng, theo đuổi sinh hoạt, những lý do này, kỳ thật cùng với người đứng ngoài, cũng không có gì khác nhau, có lẽ, chỉ là phương thức không cùng một dạng, Thạch Nghị nhìn anh một chốc, nhịn không được cảm khái một câu: “Kỳ thật Anh Minh, anh rất biết đùa a.”
Kết quả đối phương chỉ nhướng mày: “Tôi không đùa cậu a?”
Khói thuốc vừa vặn lượn lờ nơi khóe miệng đang nâng lên độ cong nhàn nhạt của anh, thấy không rõ lắm hình dạng của nụ cười thế nào. Anh chỉ bình tĩnh nhìn Thạch Nghị: “Mỗi lần đều là cậu lựa chọn mở đầu, lại không có một lần có thể thật sự làm đến cuối, thân phận cậu không phải thế này nhất định phải đi theo lăn lộn cùng những người khác, vốn dĩ cậu không phải loại người này, cớ gì bày ra bộ dạng đó a?”
Nếu muốn bản thân Anh Minh nói thật, anh đã quên lần gần nhất tâm sự với người khác là lúc nào. Trước nay đều không phải là người tùy ý kéo gần khoảng cách, thế giới giữa hai người lại hoàn toàn khác nhau, mỗi người sinh hoạt tại một hoàn cảnh, bọn họ gần như không có lý do đủ để trở thành kiểu bạn này, nhưng rất quái lạ, chính là tự nhiên đi đến một bước này.
Phải nói thật, có lẽ là vì thỉnh thoảng trong đáy mắt Thạch Nghị sẽ ánh lên một thứ gì đó không thể diễn tả được. Thứ này có thể lây nhiễm đến Anh Minh, lại khiến anh tại thời điểm chần chờ, lập tức bán ra thứ kia một cách vi diệu.
Cho nên, thường xuyên sẽ là lời nói ra nhanh hơn ý thức một bước, lúc anh kịp phản ứng, lời đã ra khỏi miệng rồi.
Giữa hai người có một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
Thạch Nghị nhìn người đối diện, cảm thấy phía sau màn khói người kia dường như đang cười, lại dường như không phải.
Lời này nghe vào cũng không thể nói là khiến người ta thoải mái, nhưng rất quỷ dị, hắn không muốn phản bác.
Người như Anh Minh đây thật sự rất quái lạ, nhìn qua suốt ngày cà lơ cà phất, ai cũng không để vào lòng, đánh qua tựa như đánh vào bông, mềm không được cứng không xong. Cố tình khi bạn cảm thấy người này chính là không có tim không có phổi, anh ta sẽ kéo tới một thứ đặc biệt nghiêm túc đến trước bạn, đến cuối cùng, lại ném ra một câu: Kỳ thật tôi con mẹ nó đều là chọc cậu chơi!
Thật thật giả giả tự cậu đoán đi.
Mượn chuyện lần trước hắn bởi vì Lưu Lỵ phạt rượu anh ở trước mặt mọi người, lòng anh sáng như gương mà biết rõ là vì cái gì, không rên một tiếng vùi đầu liền uống, kết quả người không thoải mái nhất ngược lại là hắn.
Hắn chưa từng gặp một người có thể khiến hắn nhìn không thấu như thế này.
Cũng chưa từng có một ai, có thể nhìn thấu hắn đến thế.
“Anh Minh, anh như vậy, không công bằng a…”
Hắn đột nhiên ghé sát vào đối phương, trong tư thế tới gần, lộ ra vẻ kiêu ngạo chỉ mình hắn có, trong bóng đêm, vẻ mặt của hai người đều là mờ mờ ảo ảo, chỉ có cảm xúc lập lòe trong đáy mắt, mơ hồ tỏa sáng.
“Cậu còn nhớ rõ lúc trước tôi hỏi cậu, nếu có một ngày cậu tàn phế, cậu sẽ như thế nào không?” Thời điểm vừa ra khỏi bệnh viện. Anh Minh hỏi Thạch Nghị một câu như thế. Người kia nhìn anh: “Nhớ.”
“Đối với diễn viên mà nói, mặt hủy, cũng gần như tàn phế.” Cũng không phải bởi vậy liền không thể sống, nhưng đủ để thay đổi hết thảy.
Thạch Nghị có thể hiểu được tầng quan hệ này, cho nên gật đầu: “Nhưng mà nhiều khi, những thứ kia không phải nhìn anh vượt qua thế nào, mà là anh rốt cuộc có muốn bước hay không.”
“Nói thì rất dễ.”
Một câu như thế xem như đánh giá, Anh Minh không nói tiếp đề tài này, hai người mãi cho đến khi lên xe, Thạch Nghị mới hỏi Anh Minh muốn đến chỗ nào ăn cơm.
Đúng lúc đến giờ cơm, hai người cũng không có lịch trình.
“Tôi chỗ nào cũng được.” Anh Minh trước giờ đều không có yêu cầu gì với mấy cái này, dù sao ăn cái gì cũng được.
Thạch Nghị nhìn anh: “Anh rốt cuộc có thứ gì yêu thích hay không?” Từ khi hai người quen biết đến nay, phần lớn câu trả lời của Anh Minh đều là không sao cả, tùy tiện, nào cũng được.
Cũng không thể nói là ứng phó, chính là thời gian dài, cảm thấy người không để tâm vào cái gì.
Nhiều ít sẽ khiến người ta không thoải mái.
Đặc biệt khi đối phương là loại người như Thạch Nghị.
Anh Minh có chút bất ngờ với câu hỏi của Thạch Nghị, sửng sốt một chút, sau đó mới nhún nhún vai: “Đồ ăn đối với tôi mà nói chính là thứ để nhét đầy bao tử, ăn cái gì đều được, chỉ cần ăn no là được, tôi không để ý mấy cái này.”
“Vậy anh cũng phải có thứ gì thích ăn chứ?”
“Không có…”
Thấy vẻ mặt không thể chấp nhận được của Thạch Nghị, Anh Minh có chút bất đắc dĩ nhướng mày: “Thật sự không có…”
Sau đó, Thạch Nghị dẫn Anh Minh đi ăn buffet.
Có chút cố tình.
Lúc Anh Minh đứng trước nhà hàng buffet liền quay đầu nhìn Thạch Nghị, vẻ mặt là muốn cười nhưng không cười: “Cậu thật sự muốn ăn cái này?”
“Đến cũng đã đến rồi còn nói gì nữa.” Thạch Nghị kéo người liền đi vào trong.
Vào lúc này, buffet quả thật không khác gì chiến tranh, rất nhiều người, đồ ăn cũng rất nhiều, phong cách của hai người nghiễm nhiên trở thành đối lập rõ ràng, một người là bắt đầu từ hàng đầu tiên, mỗi cái đều lấy một chút, đựng đầy một đĩa. Một người là lấy một đống món chính, cá gà vịt thứ nào cũng có không ít.
Lúc về chỗ ngồi, Anh Minh thấy đĩa thức ăn đồ sộ của Thạch Nghị: “Lượng cơm của cậu không ít nha.”
“Đều là lấy cho anh.”
Thạch Nghị lại đáp rất dứt khoát.
Anh Minh nhíu mày: “Ai ăn được nhiều như vậy?”
“Ăn còn thừa thì bỏ đó.”
“Không phải trước cửa đã ghi để thừa đồ ăn phạt tiền?”
“Vậy thì phạt thôi!”
Thạch Nghị rất tiêu sái đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, nhếch miệng nở nụ cười có chút xấu xa với Anh Minh: “Tôi xem thử rốt cuộc có phải anh thật sự cái gì cũng được hay không.”
Kỳ thật nhìn qua nhà hàng này, tới ăn cơm không phải học sinh kết đoàn kết đội cũng là tình nhân hoặc là gia đình liên hoan, hai người đàn ông ngồi đối mặt gặm cánh gà giống như Anh Minh và Thạch Nghị này thật sự không nhiều lắm. Đặc biệt là ngoại hình của hai người bọn họ đều dễ nhìn, có mấy học sinh chỉ trỏ Anh Minh dường như là đã nhận ra anh.
Thạch Nghị chậm nửa nhịp mới nhớ tới nói thế nào Anh Minh cũng là nhân vật của công chúng.
“Có phải người ở đây hơi nhiều hay không?”
Anh Minh đang nhanh chóng giải quyết một đĩa lớn thịt xiên do Thạch Nghị lấy đến, nghe được câu này cảm thấy buồn cười ngẩng đầu: “Hiện tại cậu mới để ý đến vấn đề này?”
Người đối diện hơi lúng túng hắc một tiếng: “Tôi không nghĩ nhiều người như vậy.”
Trên thực tế, ngoại trừ lúc đi công tác thỉnh thoảng bữa sáng ở khách sạn cũng là buffet, Thạch Nghị gần như không ăn qua thứ này.
Trong khái niệm của hắn, cầm một cái đĩa ở nơi này một người lại một người lấy đồ ăn luôn có loại cảm giác của học sinh xếp hàng đợi căng tin, hắn ít nhiều có chút không được thoải mái.
Đại khái có thể nghĩ đến tâm tư của hắn, Anh Minh nở nụ cười, cũng không vạch trần.
Trên cơ bản, tốc độ ăn của hắn cũng không tính chậm.
Nhưng cũng không phải cái loại ăn như hổ đói, gió cuốn mây tan, cảm giác chính là một thói ăn rất quy củ. Thạch Nghị ngoại trừ thỉnh thoảng dùng nĩa đâm hai miếng ức gà, thời điểm chạm tay rất ít.
Hương vị của buffet đều không thể xưng là tốt.
Có thể miễn cưỡng nuốt xuống.
Thạch Nghị vốn lấy nhiều đồ như vậy, chỉ là vì muốn chỉnh Anh Minh một chút. Bởi vì giọng điệu này của Anh Minh lại khiến hắn nhịn không được có một loại dục vọng muốn đả kích, nếu như anh nói chỉ cần ăn no thì cái gì cũng không kén chọn, hắn liền cố ý lấy một đống đồ nhét đầy bụng.
Ai biết nửa tiếng trôi qua, Anh Minh vẫn còn ăn.
Cũng không nói gì, chỉ cúi đầu ăn giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ nào đó.
Thạch Nghị nhìn một chốc, nhịn không được cắt ngang: “Anh ăn no chưa?”
“No rồi.”
Anh Minh lại đáp rất nhanh.
Thạch Nghị nhướng mày: “Ăn no căng chưa?”
“Căng.”
“Căng anh vẫn còn ăn?!”
Hoặc là, lời này có lẽ nên đổi thành, ăn no căng thế nhưng còn có thể ăn tiếp.
Loại thái độ nhẹ nhàng bâng quơ này của anh hiển nhiên kích thích Thạch Nghị, người kia nhíu mày: “Tôi nói anh ăn nhiều như vậy sao không có chút phản ứng nào?”
Dạ dày bằng sắt sao, còn là không đáy a…
Anh Minh một bên cắn pizza một bên nhìn hắn: “Tôi không nhìn được đồ ăn thừa.”
—— Kỳ thật đã sớm no căng.
Vì thế sau một câu ăn no này của anh, lại qua nửa tiếng, trên cơ bản Anh Minh vẫn còn ăn.
Thạch Nghị đã hút xong hai điếu thuốc rồi, thấy loại phương pháp ăn này của anh, cảm thấy có chút khủng bố, cuối cùng chỉ có thể đè tay Anh Minh lại: “Được rồi, ăn không vô thì thôi.”
Nhưng Anh Minh chỉ nhìn lướt qua: “Không quen bỏ thừa đồ ăn.” Sau đó tiếp tục vùi đầu ăn.
Chờ hút xong điếu thuốc trên tay, cuối cùng Thạch Nghị không có cách nào thở dài một hơi, cầm nĩa cùng Anh Minh giải quyết đống nghiệt mình tạo thành này.
Cuối cùng đến khi ăn xong toàn bộ đồ ăn, Thạch Nghị đều đã có dục vọng muốn phá tiệm.
Hắn đứng lên tư thế có chút chật vật: “Đi thôi.”
Anh Minh lau miệng mới gật gật đầu, cuối cùng uống một ngụm đồ uống, đi theo Thạch Nghị ra ngoài.
Còn chưa đi đến xe, Thạch Nghị liền chịu không được dừng lại: “Đệch! đời tôi chưa từng ăn nhiều như thế, mẹ kiếp…”
Ăn buffet còn căng thành cái dạng này, câu này của hắn có ý là sống nhiều năm như thế chưa từng mất mặt đến vậy.
Tâm tình Anh Minh ngược lại rất tốt: “Cậu ăn rất dữ.”
Kỳ thật ăn cái gì đôi khi giống như uống rượu, bạn càng muốn nhanh chóng chấm dứt, ngược lại càng thống khổ, dục tốc bất đạt, lời cổ nhân vẫn có đạo lý của nó.
Thạch Nghị nhíu mày: “Loại chuyện này anh cũng có thể nói đến đạo lý?” Anh Minh nhìn hắn hiếm khi lộ ra chật vật, nở nụ cười trêu chọc, miễn cưỡng khống chế ngũ quan không để cho mình cười quá khoa trương, anh tùy ý dựa lưng vào thân xe: “Trước kia khi quay phim, thường xuyên cần quay cảnh ăn, lặp đi lặp lại mười mấy lần, ăn từng miếng từng miếng cũng phải một đĩa, không nắm giữ phương pháp, không ăn được mấy lần đều phải ói ra.”
Trên thực tế, trước kia Anh Minh thật sự đã trải qua ăn đến ói ra.
Một bên diễn một bên nói lời kịch, lời kịch sai phải quay lại, đối phương sai cũng phải quay lại, ánh sáng không đúng, góc độ máy quay không đúng, tóm lại diễn viên phải lặp đi lặp lại các động tác giống nhau. Mà nếu như gặp phải kịch bản cần phải ăn như hổ đói, vì nắm giữ mạch cảm xúc, cũng thường xuyên ăn đến khiến người vừa nhìn đã muốn ói.
Đạo diện của bộ phim, luôn chấp nhất với chi tiết tạo hình.
Vì tìm được cảm giác, tình huống một buổi sáng chỉ để quay một phân cảnh cũng không phải là chưa có qua.
Thời điểm Anh Minh nói đến đây, kỳ thật thái độ rất tùy ý, anh tựa ở bên cạnh hút thuốc, mỉm cười với Thạch Nghị: “Trên đời này cái chết đáng sợ nhất nhất định là bội thực mà chết.”
Dưới ánh trăng, Anh Minh ngậm thuốc dựa vào trước xe, nửa bên mặt bị khuất bóng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, đứng ở trước mặt Thạch Nghị, liền giống như đối diện đang có một loạt camera đang chụp anh.
(*Hình như khúc này tg đang ẩn ý là a Minh đứng đẹp như đang làm mẫu vậy:D)
Nhiều khi, đời như phim, phim như đời.
Không phải ai đều có cuộc sống lên xuống phập phồng tựa như lăn lộn đòi sống đòi chết của phim truyền hình cẩu huyết tám giờ, nhưng mà, Thạch Nghị quả thật không nghĩ tới, kỳ thật nhiều khi ngăn nắp đằng sau những thứ thấy được trước màn ảnh, lại che lấp rất nhiều thứ người ngoài không thể hiểu được.
Anh Minh cũng vậy, Đổng Hiểu cũng vậy, ở trong trò chơi này, cũng không phải đứng ở vị trí chủ đạo.
Theo đuổi giấc mộng, theo đuổi sinh hoạt, những lý do này, kỳ thật cùng với người đứng ngoài, cũng không có gì khác nhau, có lẽ, chỉ là phương thức không cùng một dạng, Thạch Nghị nhìn anh một chốc, nhịn không được cảm khái một câu: “Kỳ thật Anh Minh, anh rất biết đùa a.”
Kết quả đối phương chỉ nhướng mày: “Tôi không đùa cậu a?”
Khói thuốc vừa vặn lượn lờ nơi khóe miệng đang nâng lên độ cong nhàn nhạt của anh, thấy không rõ lắm hình dạng của nụ cười thế nào. Anh chỉ bình tĩnh nhìn Thạch Nghị: “Mỗi lần đều là cậu lựa chọn mở đầu, lại không có một lần có thể thật sự làm đến cuối, thân phận cậu không phải thế này nhất định phải đi theo lăn lộn cùng những người khác, vốn dĩ cậu không phải loại người này, cớ gì bày ra bộ dạng đó a?”
Nếu muốn bản thân Anh Minh nói thật, anh đã quên lần gần nhất tâm sự với người khác là lúc nào. Trước nay đều không phải là người tùy ý kéo gần khoảng cách, thế giới giữa hai người lại hoàn toàn khác nhau, mỗi người sinh hoạt tại một hoàn cảnh, bọn họ gần như không có lý do đủ để trở thành kiểu bạn này, nhưng rất quái lạ, chính là tự nhiên đi đến một bước này.
Phải nói thật, có lẽ là vì thỉnh thoảng trong đáy mắt Thạch Nghị sẽ ánh lên một thứ gì đó không thể diễn tả được. Thứ này có thể lây nhiễm đến Anh Minh, lại khiến anh tại thời điểm chần chờ, lập tức bán ra thứ kia một cách vi diệu.
Cho nên, thường xuyên sẽ là lời nói ra nhanh hơn ý thức một bước, lúc anh kịp phản ứng, lời đã ra khỏi miệng rồi.
Giữa hai người có một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
Thạch Nghị nhìn người đối diện, cảm thấy phía sau màn khói người kia dường như đang cười, lại dường như không phải.
Lời này nghe vào cũng không thể nói là khiến người ta thoải mái, nhưng rất quỷ dị, hắn không muốn phản bác.
Người như Anh Minh đây thật sự rất quái lạ, nhìn qua suốt ngày cà lơ cà phất, ai cũng không để vào lòng, đánh qua tựa như đánh vào bông, mềm không được cứng không xong. Cố tình khi bạn cảm thấy người này chính là không có tim không có phổi, anh ta sẽ kéo tới một thứ đặc biệt nghiêm túc đến trước bạn, đến cuối cùng, lại ném ra một câu: Kỳ thật tôi con mẹ nó đều là chọc cậu chơi!
Thật thật giả giả tự cậu đoán đi.
Mượn chuyện lần trước hắn bởi vì Lưu Lỵ phạt rượu anh ở trước mặt mọi người, lòng anh sáng như gương mà biết rõ là vì cái gì, không rên một tiếng vùi đầu liền uống, kết quả người không thoải mái nhất ngược lại là hắn.
Hắn chưa từng gặp một người có thể khiến hắn nhìn không thấu như thế này.
Cũng chưa từng có một ai, có thể nhìn thấu hắn đến thế.
“Anh Minh, anh như vậy, không công bằng a…”
Hắn đột nhiên ghé sát vào đối phương, trong tư thế tới gần, lộ ra vẻ kiêu ngạo chỉ mình hắn có, trong bóng đêm, vẻ mặt của hai người đều là mờ mờ ảo ảo, chỉ có cảm xúc lập lòe trong đáy mắt, mơ hồ tỏa sáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook