[21+][np][h+] Dâm Loạn
-
C26: Tình Yêu Của Vương Khải Trạch
Ừ thì, chap này không có thịt đâu mọi người =))
-----------------
Bước ra khỏi phòng thay đồ tôi liền trông thấy thầy đứng trước của phòng tôi từ bao giờ. Vừa bước ra đã nhận được một cái thơm lên má. Thầy dắt tay tôi từ từ đi ra khỏi cổng trường.
Trời đã chiều, hoàng hôn đỏ rực một mảng trên bầu trời. Tôi ngây ngốc nhìn hoàng hôn đẹp đẽ trước mắt.
- Em tự về sao? Hay để tôi đưa em về nhé!!
- Dạ? À, chắc không cần nữa đâu thầy.
Câu hỏi của thầy làm tôi hoàn hồn trở lại. Chắc là tôi sẽ về chung với thầy, nếu như không nhìn thấy tên phú nhị đại đang dựa trên chiếc xe đắt tiền kia chờ đợi mình.
Nghe tôi từ chối thầy hơi ngây người một chút, nhưng khi trông thấy chiếc xe sang trọng cùng người đàn ông cao lớn mặc vest đen kia cũng đã hiểu được phần nào. Tôi cá chắc là thầy đang nghĩ tên kia là vệ sĩ của tôi cho coi.
- Ừm. Em về cẩn thận. Tôi về trước đây. Hẹn em tuần sau.
Thầy vuốt nhẹ khuôn mặt tôi một cái rồi rời đi. Tôi thẳng lưng đi về phía chiếc xe kia. anh ta trông thấy tôi thì liền mỉm cười. Gương mặt hớn hở đi nhanh về phía tôi.
- Rốt cuộc cũng thấy em rồi. Tôi chờ em rất lâu đó. Đưa đây tôi cầm cho em.
- Cảm ơn. Nhưng mà anh chờ tôi làm gì?
- Em quên rồi sao? Lời hứa hôm qua em đã hứa với tôi còn gì.
- À... Tôi nhớ rồi. Nhưng mà hôm khác đi, hôm nay tôi hơi mệt.
Hắn kéo tay tôi tới, đem nhét vào trong xe, còn bản thân thì vòng qua, chui vào ghế lái bên cạnh, khỏi động xe rời đi.
- Không được. Em đã hứa rồi còn gì. Đã hứa rồi thì phải làm.
- Anh không nghe rõ sao. Hôm nay tôi mệt.
- Mệt? Tôi thấy em là phục vụ tên thầy giáo kia tận tình quá mức thì có.
- Anh...
- Nhìn bộ dạng em đi kìa. Tới cái lồn dâm còn đang ngậm tinh của thằng khác. Em đúng là quá đáng.
- ...
- Tôi hết lần này tới lần khác theo đuổi em, muốn yêu thương che chở cho em. Còn em thì sao. Một câu trả lời cũng không có, còn trước mặt tôi cùng bao nhiêu người đàn ông khác ân ân ái ái.
- ...
- Em tưởng tôi không biết tức giận sao? Tôi rất tức giận. Nhưng tôi sợ em sẽ cảm thấy tôi đáng sợ, ích kỷ, nên mới nhắm mắt làm ngơ.
- ...
- Em thì năm lầm bảy lượt làm càng. Thấy tôi không nói nên muốn làm gì thì làm đúng không? Hay em chê tôi yếu sinh lý, không bằng mấy tên đàn ông kia của em, nên mới không muốn cùng tôi lăn giường?
- Không... có.
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn chăm chăm Vương Khải Trạch đang phẫn nộ bên cạnh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nổi trận lôi đình với tôi như vậy. Lúc trước dù có bị tôi cự tuyệt như thế nào thì vẫn một mực dùng cử chỉ nhẹ nhàng cưng chiều, giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào mà đối xử.
YOULL ALSO LIKE
Con Đĩ Của Lão Bảo Vệ
81.6K
1.2K
Viết vì không tìm được truyện hợp gu CẢNH BÁO: Hoàn toàn là H (nói chung chính là truyện sẽ) - không cốt truyện - không tình cảm ❌Cực kì mặn - cực kì biến thái - từ ngữ...
[EDIT] Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Tha...
42.3K
5.3K
🍂 Tên truyện: Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh 🍂 Hán Việt: Nữ Phối Hào Môn Hoa Tiền Nghịch Thiên Cải Mệnh [ Xuyên thư ] 🍂 Tác giả: Thời Tinh Thảo �...
Thế Giới Dâm Đãng
562K
4.2K
nội dung truyện có h nặng lần đầu viết mọi người thông cảm ạ Xin lỗi mn vì bộ này lúc trước bị xóa do phạm vi hình ảnh nên mình đăng lại vì vậy mình sẽ viết từ từ và cố...
CỰC ĐỘ CÂU DẪN [Siêu Sắc]
2.9M
25.4K
Tên khác: Cực độ câu dẫn: Tiểu lạn hoá thao chết ngươi. Tác giả: Phục Vân Nguồn Convert: Sắc Nữ Team Edit: Vivi_V1989 Nội dung: truyện chỉ thuần thịt thịt và thịt, không...
Đoản NT ( CHỈ VÌ EM GIỐNG NGƯỜI ẤY)
1.3K
64
Thể loại, ngôn tình, ngược luyến tàn tâm, SM...
[H tục] Thị trấn ngàn mây
69.6K
334
Truyện siêu sắc, thô tục. Gồm nhiều tình huống/thế giới/vị diện khác nhau được chia thành từng phần. Mỗi phần là một truyện riêng lẻ. Giới thiệu: 1. Thị trấn Ngàn Mây...
Tôi có hơi bất ngờ trước thái độ này của anh ta. Người đàn ông anh tuấn này chưa ép tôi làm điều gì bao giờ, cái gì cũng là do tôi tự nguyện, chỉ trừ ngày hôm qua anh ta đòi chứng minh mình không yếu sinh lý.
Anh ta theo đuổi tôi nhiều năm, nhưng một cái liếc mắt cũng chẳng buồn tặng cho. Mặc dù bị tôi đối xử bất công nhưng anh ta vẫn chưa bao giờ nản chí. Cứ lẽo đẽo chạy theo phía sau tôi, chờ ngày tôi để ý đến.
Nghĩ lại thì thấy bản thận có chút quá đáng, chỉ vì một lời nói vô căn cứ mà chẳng buồn để ý đến bao nhiêu nổ lực của anh ta.
- Dù gì em cũng đã hứa với tôi rồi. Bây giờ lại muốn nuốt lời?!
Giọng anh ta êm dịu trở lại, nghe qua có chút nghẹn ngào như sắp khóc tới nơi.
- Tôi đâu có nuốt lời... Chỉ là muốn dời lại hôm khác.
Tôi nhỏ giọng phản bác anh ta. Tôi nào có ý định sẽ nuốt lời chứ, chỉ là hôm nay hơi mệt, muốn dời lại hôm khác mà thôi.
- Thế thì có khác gì nuốt lời chứ. Được rồi, nếu em không muốn thì tôi không ép.
Tới lúc này thì tôi hoàn toàn im bặt. Tôi không biết giải thích như nào nữa, vì anh ta nói đúng rồi còn gì.
Không gian trong xe hoàn toàn yên ắng, không ai nói với ai tiếng nào. Tôi có chút sợ hãi không khí lúc này.
Xe chạy bon bon trên đường vắng, khoảng 10 phút sau thì dừng lại trước sân biệt thự của anh ta. Chính Quốc xuống xe trước, mở cửa cho tôi rồi dắt tôi vào trong.
- Anh... dắt tôi đi đâu?
- Hôm nay em sẽ ở đây với tôi. Chỉ hôm nay thôi.
Anh ta để tôi đứng trơ trọi giữa căn phòng lớn, bản thân thì mở tủ lấy đồ rồi bước vào phòng tắm.
Tôi ngây ngốc đứng nhìn cánh cửa phòng tắm một hồi rất lâu, sau đó mới ngồi xuống chiếc giường lớn bên cạnh.
Chưa được bao lâu thì anh ta bước ra. Trên người là bộ đồ ngủ sẫm màu, mái tóc ươn ướt rũ xuống, nhỏ chút ít nước.
- Đồ của em tôi để trong tủ, vào trong tắm rửa đi. Tôi đợi em dưới phòng khách.
Anh ta nói xong liền một mạch mở của rời đi. Tôi lủi thủi đi lấy đồ, rồi lủi thủi bước vào phòng tắm.
Vương Khải Trạch chu đáo chuẩn bị cho tôi rất nhiều đồ. Quần có, áo có, váy ngủ có, ngay cả quần áo lót hay bikini cũng không thiếu. Tôi thoáng chút ngạc nhiên, chỉ ở một ngày thì cần gì nhiều đồ như vậy.
Tôi mặc một cái váy ngủ mỏng dễ chịu, quần hay áo lót cũng không có mặc, đó là thói quen rồi. Chầm chậm bước xuống phòng khách, Khải Trạch ngồi trên sofa rộng lớn xem TV. Vẻ mặt điển trai cùng thân hình cao to đó anh ta dường như có trong tay mọi thứ, vậy tại sao vẫn một mực chạy theo đứa con gái như tôi?
- Tới đây.
Anh ta vẫy vẫy tay ra hiệu cho tôi. Tôi cũng ngoan ngoãn chạy tới, ngồi ngay bên cạnh. Vòng eo nhỏ nhắn được bao trọn. Anh ta nhấc tôi lên, đặt tôi ngồi vào trong lòng.
Khải Trạch ngồi ôm tôi và xem TV rất lâu. Hương thơm nam tính thoang thoảng bên đầu mũi làm tôi thấy dễ chịu. Bản thân vì mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.
- Ái Như!! Dậy đi em. Đi ăn tối.
Tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy trong vòng tay rắn chắc của ai kia. Chỉ chờ tôi mở mắt, anh ta liền bồng tôi đứng dậy, đi thẳng vào phòng bếp.
- Ưm... anh làm gì vậy?!
- Đi ăn tối. Đã trễ lắm rồi.
Anh ta để tôi ngồi cái ghế sát bên cạnh, bữa tối bắt đầu. Suốt bữa ăn, anh ta gắp cho tôi bao nhiêu là thứ, thịt, cá, rau, canh. Bắt tôi ăn cho bằng hết.
- Em ăn nhiều vào. Ăn cá nữa này.
- Từ từ...
- Em gầy lắm rồi. Này, ăn cái này nữa này. Em phải mũm mĩm thì mới xinh.
- Ừm.. ừm..
- Cả rau nữa. Cho em.
- Thôi. Khải Trạch, tôi không ăn nỗi nữa đâu.
- Ừm... không ép em. Đây, em uống hết ly nước cam này mới được nha.
Tôi cầm lên ly nước, uống ừng ực từng ngụm nhỏ, tới cuối cũng còn chừa lại gần nửa ly.
- Không uống nữa... Quá no.
Anh ta nhìn tôi rồi nhìn qua ly nước cam, cuối cùng là cầm ly nước lên, một hơi uống sạch.
Khải Trạch để tôi ngồi ở phòng khách xem TV, còn mình thì lên thư phòng giải quyết chút việc còn lại do lúc chiều đã bỏ qua để đến đón tôi.
Tôi ngồi xem TV đến ngủ gục cũng chẳng biết. Chỉ biết giữa chừng thì anh ta bế tôi lên phòng ngủ.
Tối đó anh ta ôm tôi ngủ rất say. Tôi ngủ không biết trời trăng may gió gì. Lúc tỉnh dậy thì bản thân đã gục mặt trong ngực anh ta, tay thì ôm anh ta thật chặt.
Vương Khải Trạch ngủ chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi rộng. Bờ ngực trần trụi bao trọn cơ thể tôi.
- Em dậy rồi? Tối qua ngủ có ngon không?
Chóc một cái, trên trán dính một nụ hôn ngọt ngào của anh ta. Khải Trạch mỉm cười rạng rỡ ôm lấy tôi ngồi dậy. Bé bướm không có quần lót bao lại, trần trụi dính trên cậu bé chim cu của Khải Trạch.
- Ngon lắm.
Tôi nói thật lòng đó, chưa bao giờ tôi ngủ ngon như đêm qua. Cảm giác ấm áp được che chở này thật thích.
- Được rồi. Phải nhanh lên, chúng ta trễ giờ rồi.
Anh ta khẩn trương đưa tôi vào phòng tắm. Cả hai đứng trước gương cười đùa vừa đánh răng rửa mặt. Lúc tắm rửa cũng được anh ta tận tình tắm cho.
Tôi thay ra bộ đồng phục được Khải Trạch chuẩn bị cho. Bộ đồng phục này thì khác gì mấy đứa con ngoan đâu chứ. Váy thì dài, vải thì dày, đến cả quần áo lót cũng là màu trắng tiêu chuẩn. Tôi cãi lại thì anh ta nói mình đang giữ thân cho tôi. Cãi không lại nên tôi phải ngoan ngoãn mặc bộ đồ này.
Ăn sáng xong, Vương Khải Trạch đưa tôi đến trường. Những tiết học vẫn như bình thường mà diễn ra. Lúc ra về cũng là anh ta đến đón. Tôi ở lại nhà anh ta thêm một đêm nữa. Buổi sáng vẫn đi học như bình thường, buôi chiều vẫn là anh ta đến đón, nhưng là về nhà tôi.
- Sao lại về nhà tôi?
- Em về nhà em thì đúng rồi còn gì?
- ...
- Ngày mai anh đi công tác, một tháng sau mới trở về. Em ở nhà nhớ phải cẩn thận nhé. Yêu em.
Khải Trạch hôn tôi một cái chóc, dặn dò vài câu rồi chuẩn bị rời đi. Tôi có chút tiếc nuối nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta. Cuối cùng không chịu được mà chạy lại ôm một cái.
- Một tháng lận sao?
- Haha. Em không nỡ để tôi đi sao?
- Làm gì có. Ảo tưởng à?!
- Ái Như ngoan. Một tháng sau trở về tôi liền đi tìm em.
- Ừm...
Bất thình lình anh ta trao cho tôi một nụ hôn. Suốt hai ngày ở cạnh nhau anh ta chỉ hôn phớt như chuồn chuồn lượn nước.
Tôi ngoan ngoãn phối hợp cùng Khải Trạch. Chiếc lưỡi nhỏ chẳng chịu thiệt mà chen chút trong khoang miệng anh ta, kịch liệt liếm mút. Lúc rời môi nhau còn kéo ra một sợi chỉ bạc lấp lánh.
Một cái thơm trên trán nữa.
- Ái Như. Tôi yêu em.
Vương Khải Trạch buông tôi ra, bước thẳng lên xe rồi rời đi, lúc đi vẫn không quên vẫy tay tạm biệt.
Tôi đứng nhìn bóng chiếc xe ngày càng xa, đến lúc khuất xa rồi thì mới lững thững đi vào trong nhà.
Bản thân có chút tiếc nuối khi nghĩ đến một tháng tới sẽ chẳng thể thấy mặt anh ta.
Cả tuần sau đó tôi chẳng thèm nhìn tới một tên đàn ông nào khác. Trong đầu chỉ có hình bóng của tên Vương Khải Trạch si tình kia. Chết tiệt thật, anh ta từ lúc nào lại quan trọng tới vậy.
Khải Trạch hằng ngày vẫn nhắn tin gọi điện cho tôi. Chủ yếu là trêu cho tôi khóc nhè rồi dỗ dành mất cả buổi. Cả hai chúng tôi càng ngày càng giống mấy cặp đôi yêu nhau vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook