2+!
-
Quyển 2 - Chương 32: Nguyệt Thần cười ////( nguy hiểm)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh
« Tự »
Lịch Ương, tại sao em không nhìn đến anh?
Chỉ cần một lần nữa thoáng qua chú ý đến anh… Em sẽ hiểu rõ tấm lòng thật sự của anh!
Lịch Ương, người anh yêu nhất… Đối diện với em gần trong gang tấc… Anh đến tột cùng phải làm sao đây?
Thời gian đã bước vào giữa hè, qua vài ngày nữa học viện âm nhạc sẽ nghỉ hè.
Thuận lợi vượt qua vòng sơ khảo của học viện âm nhạc Châu Á Julia , đồng thời cũng đã xong kỳ thi cuối của trường âm nhạc. Lịch Ương về đến nhà đã đi làm nước cho Nguyệt Thần.
Nguyệt Diệp, đã rời đi được mười ngày.
“Nước dưa hấu có muốn thêm kem tươi không?” Lịch Ương ở trong phòng bếp thuần thục bận rộn, ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ chiếu xuống làm bật lên làn da trắng nõn của nó.
Nguyệt Thần từ phòng tắm bước ra, cầm lấy khăn lông khô ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách đem tóc lau khô. Vài sợi tóc hỗn loạn rũ xuống trước mắt, có thể mơ hồ trông thấy thân ảnh nhỏ nhắn nhẹ nhàng khoan khoái trong nhà bếp, chưa phát giác trong nội tâm mình đã là một trận hỗn loạn: Tại sao Nguyệt Diệp có thể! Tại sao mình lại không thể! Chẳng lẽ Nguyệt Diệp có thể hơn mình sao? Quấy phá với bạn đã đủ không ra gì rồi! Chẳng lẽ hắn làm xằng làm bậy như vậy ở trong mắt mọi người mới có thể coi là “bình thường”?
“Anh Nguyệt Thần, anh chờ một chút nha.”
Lịch Ương bật máy xay sinh tố, những âm thanh xoẹt xoẹt kia càng làm nỗi lo lắng trong lòng Nguyệt Thần dân cao, cơ thể khô nóng: điều hòa không phải đã mở rồi sao? Tại sao còn nóng thế này?
Y không khỏi có chút nôn nóng, hết lần này tới lần khác Lịch Ương lại đều đưa lưng về phía y: quần jeans ngắn để lộ đôi chân thon dài, chiếc áo T-shirt rộng che đi thắt lưng nhỏ nhắn cùng… Bờ mông căng đầy xinh xắn…
“!” Một trận mê muội, vừa mới tắm nước lạnh thân thể lại bắt đầu đổ mồ hôi.
“Nước trái cây lạnh xong rồi.” Lịch Ương đem đồ uống mát lạnh chế vào ly thủy tinh, từ nhà bếp đi ra.
“Lịch Ương, điều khiển từ xa của điều hòa đâu? Chỉnh nhiệt độ thấp xuống nữa đi.” Ngay lúc cậu bé xinh đẹp bước tới gần, Nguyệt Thần lập tức đứng dậy lấy cớ tìm kiếm lảng tránh.
“Ah, em đi lấy.” Lịch Ương đối với anh hai là hoàn toàn yên tâm, tuy nhiên trông thấy thân trên trần trụi kia trong nội tâm có một trận khẩn trương, bất quá nó vẫn vô cùng tin tưởng Nguyệt Thần.
Nhưng đứa trẻ đơn thuần sao có thể nghĩ tới, chiếc điều khiển từ xa bị kẹp trong mớ tạp chí dưới đất, nằm sâu phía dưới, nó chỉ có thể cúi người xuống nhặt…
Nếu như không phải vì động tác này, thì có lẽ chuyện gì cũng sẽ không phát sinh. Nhưng…
Thân hình nhỏ bé cúi sâu xuống, áo T-shirt ôm trọn phần lưng bóng loáng, mông nâng cao… Thân thể trong lúc tìm kiếm không khỏi lắc lư…
Lịch Ương! Em không nên lại quyến rũ anh!
Nguyệt Thần muốn quay người đi, thế nhưng vô pháp dời ánh mắt lửa nóng khao khát của bản thân.
Tại sao phải trốn tránh?
Tại sao phải giam cầm khát vọng của bản thân?
Chẳng lẽ cả đời này cũng chỉ có thể nhìn người trước mắt này… Ngay cả dũng khí đoạt được tâm em ấy cũng không thể sao?
── Chiếu cố em ấy là giả dối!
── Nói muốn dẫn em ấy đi Mỹ cũng là giả dối!
── Hết thảy chỉ là vì muốn có được em ấy!
Trở thành “anh hai” của em ấy, chính là sự dối trá buồn cười nhất!!!
“Lịch Ương, đủ rồi, mau đứng lên.”
“Đợi một chút, tạp chí nhiều lắm, không lấy được…”
“Đủ rồi, em nhanh lên… Bắt đầu…”
“Em biết anh nóng, sắp lấy được rồi…”
Nguyệt Thần đã bắt đầu không khống chế được, y phi thường muốn lập tức chấm dứt tư thế vô tình hấp dẫn kẻ khác này, nhưng y càng thôi thúc, thân thể Lịch Ương đong đưa càng lợi hại hơn. Cuối cùng dứt khoát quỳ trên mặt đất ── cái tư thế kia quả thực là…
“Xong rồi, em lấy được rồi nè!”
Đứa trẻ ngoan chỉ muốn toàn tâm vì anh hai mà tìm điều khiển từ xa, xoay người một cái, hết thảy đều thay đổi…
“… Ư a..aaa Ưm..aaa… Không… Ư a..aaa…!”
Trong nháy mắt điều khiển từ xa rơi trên mặt đất, “Ba~” một tiếng… Trong đầu hình ảnh nụ cười thân thiết ôn nhu của anh hai, vỡ vụn.
Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh
« Tự »
Lịch Ương, tại sao em không nhìn đến anh?
Chỉ cần một lần nữa thoáng qua chú ý đến anh… Em sẽ hiểu rõ tấm lòng thật sự của anh!
Lịch Ương, người anh yêu nhất… Đối diện với em gần trong gang tấc… Anh đến tột cùng phải làm sao đây?
Thời gian đã bước vào giữa hè, qua vài ngày nữa học viện âm nhạc sẽ nghỉ hè.
Thuận lợi vượt qua vòng sơ khảo của học viện âm nhạc Châu Á Julia , đồng thời cũng đã xong kỳ thi cuối của trường âm nhạc. Lịch Ương về đến nhà đã đi làm nước cho Nguyệt Thần.
Nguyệt Diệp, đã rời đi được mười ngày.
“Nước dưa hấu có muốn thêm kem tươi không?” Lịch Ương ở trong phòng bếp thuần thục bận rộn, ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ chiếu xuống làm bật lên làn da trắng nõn của nó.
Nguyệt Thần từ phòng tắm bước ra, cầm lấy khăn lông khô ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách đem tóc lau khô. Vài sợi tóc hỗn loạn rũ xuống trước mắt, có thể mơ hồ trông thấy thân ảnh nhỏ nhắn nhẹ nhàng khoan khoái trong nhà bếp, chưa phát giác trong nội tâm mình đã là một trận hỗn loạn: Tại sao Nguyệt Diệp có thể! Tại sao mình lại không thể! Chẳng lẽ Nguyệt Diệp có thể hơn mình sao? Quấy phá với bạn đã đủ không ra gì rồi! Chẳng lẽ hắn làm xằng làm bậy như vậy ở trong mắt mọi người mới có thể coi là “bình thường”?
“Anh Nguyệt Thần, anh chờ một chút nha.”
Lịch Ương bật máy xay sinh tố, những âm thanh xoẹt xoẹt kia càng làm nỗi lo lắng trong lòng Nguyệt Thần dân cao, cơ thể khô nóng: điều hòa không phải đã mở rồi sao? Tại sao còn nóng thế này?
Y không khỏi có chút nôn nóng, hết lần này tới lần khác Lịch Ương lại đều đưa lưng về phía y: quần jeans ngắn để lộ đôi chân thon dài, chiếc áo T-shirt rộng che đi thắt lưng nhỏ nhắn cùng… Bờ mông căng đầy xinh xắn…
“!” Một trận mê muội, vừa mới tắm nước lạnh thân thể lại bắt đầu đổ mồ hôi.
“Nước trái cây lạnh xong rồi.” Lịch Ương đem đồ uống mát lạnh chế vào ly thủy tinh, từ nhà bếp đi ra.
“Lịch Ương, điều khiển từ xa của điều hòa đâu? Chỉnh nhiệt độ thấp xuống nữa đi.” Ngay lúc cậu bé xinh đẹp bước tới gần, Nguyệt Thần lập tức đứng dậy lấy cớ tìm kiếm lảng tránh.
“Ah, em đi lấy.” Lịch Ương đối với anh hai là hoàn toàn yên tâm, tuy nhiên trông thấy thân trên trần trụi kia trong nội tâm có một trận khẩn trương, bất quá nó vẫn vô cùng tin tưởng Nguyệt Thần.
Nhưng đứa trẻ đơn thuần sao có thể nghĩ tới, chiếc điều khiển từ xa bị kẹp trong mớ tạp chí dưới đất, nằm sâu phía dưới, nó chỉ có thể cúi người xuống nhặt…
Nếu như không phải vì động tác này, thì có lẽ chuyện gì cũng sẽ không phát sinh. Nhưng…
Thân hình nhỏ bé cúi sâu xuống, áo T-shirt ôm trọn phần lưng bóng loáng, mông nâng cao… Thân thể trong lúc tìm kiếm không khỏi lắc lư…
Lịch Ương! Em không nên lại quyến rũ anh!
Nguyệt Thần muốn quay người đi, thế nhưng vô pháp dời ánh mắt lửa nóng khao khát của bản thân.
Tại sao phải trốn tránh?
Tại sao phải giam cầm khát vọng của bản thân?
Chẳng lẽ cả đời này cũng chỉ có thể nhìn người trước mắt này… Ngay cả dũng khí đoạt được tâm em ấy cũng không thể sao?
── Chiếu cố em ấy là giả dối!
── Nói muốn dẫn em ấy đi Mỹ cũng là giả dối!
── Hết thảy chỉ là vì muốn có được em ấy!
Trở thành “anh hai” của em ấy, chính là sự dối trá buồn cười nhất!!!
“Lịch Ương, đủ rồi, mau đứng lên.”
“Đợi một chút, tạp chí nhiều lắm, không lấy được…”
“Đủ rồi, em nhanh lên… Bắt đầu…”
“Em biết anh nóng, sắp lấy được rồi…”
Nguyệt Thần đã bắt đầu không khống chế được, y phi thường muốn lập tức chấm dứt tư thế vô tình hấp dẫn kẻ khác này, nhưng y càng thôi thúc, thân thể Lịch Ương đong đưa càng lợi hại hơn. Cuối cùng dứt khoát quỳ trên mặt đất ── cái tư thế kia quả thực là…
“Xong rồi, em lấy được rồi nè!”
Đứa trẻ ngoan chỉ muốn toàn tâm vì anh hai mà tìm điều khiển từ xa, xoay người một cái, hết thảy đều thay đổi…
“… Ư a..aaa Ưm..aaa… Không… Ư a..aaa…!”
Trong nháy mắt điều khiển từ xa rơi trên mặt đất, “Ba~” một tiếng… Trong đầu hình ảnh nụ cười thân thiết ôn nhu của anh hai, vỡ vụn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook