2+!
-
Quyển 2 - Chương 19
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh
Đối với tất cả sự vật đều cảm thấy dễ dàng đến nhàm chán, Nguyệt Thần là kẻ dù không thèm để ý chút nào nhưng vẫn có thể đem mọi việc hoàn thành tốt nhất, trong nội tâm, thế nhưng lại vô luận không thể nào thoát khỏi nghi hoặc…
Lịch Ương thay đổi.
Dù có như thế nào thì y cũng không thể chối bỏ ánh mắt cùng con tim của mình: Lịch Ương, hoàn toàn không giống như trước khi y đi thi dấu, đã không còn là cậu em trai Lịch Ương đáng yêu sống cùng y suốt 16 năm nữa rồi… Nó bỗng nhiên trở nên ưu sầu, lặng lẽ… Trong ánh mắt càng hiện rõ sự lãnh đạm ngẫu nhiên còn có thể để lộ ngọn lửa tức giận?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nguyệt Thần, buông hai tay trên phím đàn Piano, ngồi một mình trong phòng luyện tập cao cấp của học viện âm nhạc suốt cho tới trưa ── tìm không được đáp án.
Ngày hôm qua, ngay tại trong học viện…
Khi y đi vào phòng tập nhạc của Lịch Ương, trong lòng thấp thỏm không yên mãi nghĩ về đứa em, nghĩ đến việc tháng 10 năm nay phải đi mỹ du học… Từ khe cửa hé mở, thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh dạy dỗ nghiêm khắc.
“Lịch Ương, con rốt cuộc là bị cái gì vậy hả? Cả một buổi chiều con đều không chuyên tâm! Chân của con chẳng lẽ bị dính keo, cứng đến nổi mở không ra được sao?”
Nguyệt Thần lần đầu tiên chứng kiến: người cha từ trước đến nay dạy học luôn nghiêm cẩn* đang đứng trước đàn vi-ô-lông-xen nghiêm khắc trách cứ đứa trẻ cúi đầu không lên tiếng, yên lặng đổ mồ hôi…
*Nghiêm cẩn: nghiêm khắc, cẩn thận
Ba nổi tiếng là nghệ sĩ bật thầy về vi-ô-lông-xen, dạy học trò cũng vậy.
“Học đàn vi-ô-lông-xen đã tám năm rồi! Con từ khi lên bảy tuổi ba đã bắt đầu dạy con, Lịch Ương, con chính là đối với sự kỳ vọng của ba như vậy sao?”
Nguyệt Thần thấy có chút khó xử: tại sao ba đối với chính mình cùng Nguyệt Diệp đều có thể khẳng định lòng tự tin, thậm chí là hạ giọng mà ca ngợi, vì sao đối với Lịch Ương, một chút kiên nhẫn cũng không có?
…
Chân không thể tách ra? Có lẽ là ngữ khí của ba quá nghiêm khắc rồi? Hoặc là… Tâm trạng của Lịch Ương buổi chiều hôm nay không tốt? Lịch Ương cũng không phải là con gái, sao có thể học đàn vi-ô-lông-xen cho tới hôm nay, lại không thể mở chân ra?
“Con ngồi đàng hoàng cho ba!”
Nguyệt Thần chỉ thấy thân người cao lớn của ba, hầu như chặn đi tầm nhìn của y tới cơ thể gầy yếu của em trai…
“Không… Không muốn!”
Tiếng kêu kia đủ khiến một Nguyệt Thần đang nhìn trộm ở cửa ra vào sợ hãi: Ba đã làm gìLịch Ương? Tại sao Lịch Ương phản kháng lại lợi hại như vậy?
“Đủ rồi! Nếu như con cũng giống thằng Nguyệt Diệp đều hết thuốc chữa, ba cũng không cần phải lãng phí thời gian dạy con nữa!”
Thấy thân thể ba lui về, lúc này Nguyệt Thần mới thoáng buông lỏng một hơi: thì ra, ba chỉ là không quen nhìn hai chân Lịch Ương cứng ngắc không được tự nhiên, tiến lên lấy tay chỉ muốn đem chúng tách ra… Nhưng mà sao Lịch Ương lại khác thường như vậy?
…
“Ah…” Ánh nắng mặt trời buổi trưa khiến mắt Nguyệt thần đau đớn, nhanh chóng vươn tay che mắt…
Lịch Ương kỳ quái, Lịch Ương ủy khuất, Lịch Ương không hề có biểu hiện vui vẻ, Lịch Ương thần thần bí bí… Lịch Ương, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!
…
Y không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?
── bởi vì y đã hướng về nhà chạy đi.
Y cảm thấy sợ, một nỗi sợ không tên như dòng nước xoáy cứ mãi cuốn lấy y?
── nhưng y nhịn không được lại muốn đi tìm hiểu.
Y càng sợ sự quyết đoán của bản thân hơn khi không biết nó từ đâu đến? Cư nhiên từ chối lời mời đi tham dự buổi tọa đàm về âm nhạc cổ điển vào buổi trưa của nhóm giáo sư mà không có một lý do?
── nhưng y đã bước đi rồi, không thể quay đầu lại. Bởi vì, y mơ hồ cảm thấy ở ngón tay út của bàn tay trái, đau đớn như bị kim đâm!
…
Toàn thân là mồ hôi của bản thân.
Bản thân liều lĩnh.
Bản thân như một con quỷ.
Nguyệt Thần, rất hiếm khi đỗ mồ hôi nhễ nhại.
Y căm tức: tại sao nội tâm bản thân đã loạn như ma, mà hành động lại có thể bình tĩnh cẩn thận?
Y nôn nóng: bởi vì ba ở trong học viện, mẹ thì ở công ty, mà Nguyệt Diệp cùng Lịch Ương, thì ở trong nhà…
Trong nhà!!!
Nguyệt Thần sợ hãi tột cùng, một cánh cửa, ngăn cách y với những kết cục của số phận khác nhau!
…
Cẩn thận, im lặng, bản thân giống như một tên trộm, lặng lẽ vào phòng không gây ra tiếng động…
“YAA.A.A….. Ah… Không… Ah… Không muốn… Ah ah… Ah…”
Âm thanh thống khổ, âm thanh vui thích, âm thanh dâm đãng, âm thanh tà ác…
Rất nhiều âm thanh lọt vào tai!
Có thể nói dùng từ “Kinh tâm động phách*” để hình dung Nguyệt Thần, giờ phút này, y đang bước đi trên một số phận không hoàn mỹ và không thể quay trở lại!!!
*Kinh tâm động phách: rung động (sợ hãi) lòng người; chấn động lòng người, kinh trong từ kinh sợ; kinh hãi; hoảng sợ; kinh; hoảng; sợ
Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh
Đối với tất cả sự vật đều cảm thấy dễ dàng đến nhàm chán, Nguyệt Thần là kẻ dù không thèm để ý chút nào nhưng vẫn có thể đem mọi việc hoàn thành tốt nhất, trong nội tâm, thế nhưng lại vô luận không thể nào thoát khỏi nghi hoặc…
Lịch Ương thay đổi.
Dù có như thế nào thì y cũng không thể chối bỏ ánh mắt cùng con tim của mình: Lịch Ương, hoàn toàn không giống như trước khi y đi thi dấu, đã không còn là cậu em trai Lịch Ương đáng yêu sống cùng y suốt 16 năm nữa rồi… Nó bỗng nhiên trở nên ưu sầu, lặng lẽ… Trong ánh mắt càng hiện rõ sự lãnh đạm ngẫu nhiên còn có thể để lộ ngọn lửa tức giận?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nguyệt Thần, buông hai tay trên phím đàn Piano, ngồi một mình trong phòng luyện tập cao cấp của học viện âm nhạc suốt cho tới trưa ── tìm không được đáp án.
Ngày hôm qua, ngay tại trong học viện…
Khi y đi vào phòng tập nhạc của Lịch Ương, trong lòng thấp thỏm không yên mãi nghĩ về đứa em, nghĩ đến việc tháng 10 năm nay phải đi mỹ du học… Từ khe cửa hé mở, thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh dạy dỗ nghiêm khắc.
“Lịch Ương, con rốt cuộc là bị cái gì vậy hả? Cả một buổi chiều con đều không chuyên tâm! Chân của con chẳng lẽ bị dính keo, cứng đến nổi mở không ra được sao?”
Nguyệt Thần lần đầu tiên chứng kiến: người cha từ trước đến nay dạy học luôn nghiêm cẩn* đang đứng trước đàn vi-ô-lông-xen nghiêm khắc trách cứ đứa trẻ cúi đầu không lên tiếng, yên lặng đổ mồ hôi…
*Nghiêm cẩn: nghiêm khắc, cẩn thận
Ba nổi tiếng là nghệ sĩ bật thầy về vi-ô-lông-xen, dạy học trò cũng vậy.
“Học đàn vi-ô-lông-xen đã tám năm rồi! Con từ khi lên bảy tuổi ba đã bắt đầu dạy con, Lịch Ương, con chính là đối với sự kỳ vọng của ba như vậy sao?”
Nguyệt Thần thấy có chút khó xử: tại sao ba đối với chính mình cùng Nguyệt Diệp đều có thể khẳng định lòng tự tin, thậm chí là hạ giọng mà ca ngợi, vì sao đối với Lịch Ương, một chút kiên nhẫn cũng không có?
…
Chân không thể tách ra? Có lẽ là ngữ khí của ba quá nghiêm khắc rồi? Hoặc là… Tâm trạng của Lịch Ương buổi chiều hôm nay không tốt? Lịch Ương cũng không phải là con gái, sao có thể học đàn vi-ô-lông-xen cho tới hôm nay, lại không thể mở chân ra?
“Con ngồi đàng hoàng cho ba!”
Nguyệt Thần chỉ thấy thân người cao lớn của ba, hầu như chặn đi tầm nhìn của y tới cơ thể gầy yếu của em trai…
“Không… Không muốn!”
Tiếng kêu kia đủ khiến một Nguyệt Thần đang nhìn trộm ở cửa ra vào sợ hãi: Ba đã làm gìLịch Ương? Tại sao Lịch Ương phản kháng lại lợi hại như vậy?
“Đủ rồi! Nếu như con cũng giống thằng Nguyệt Diệp đều hết thuốc chữa, ba cũng không cần phải lãng phí thời gian dạy con nữa!”
Thấy thân thể ba lui về, lúc này Nguyệt Thần mới thoáng buông lỏng một hơi: thì ra, ba chỉ là không quen nhìn hai chân Lịch Ương cứng ngắc không được tự nhiên, tiến lên lấy tay chỉ muốn đem chúng tách ra… Nhưng mà sao Lịch Ương lại khác thường như vậy?
…
“Ah…” Ánh nắng mặt trời buổi trưa khiến mắt Nguyệt thần đau đớn, nhanh chóng vươn tay che mắt…
Lịch Ương kỳ quái, Lịch Ương ủy khuất, Lịch Ương không hề có biểu hiện vui vẻ, Lịch Ương thần thần bí bí… Lịch Ương, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!
…
Y không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?
── bởi vì y đã hướng về nhà chạy đi.
Y cảm thấy sợ, một nỗi sợ không tên như dòng nước xoáy cứ mãi cuốn lấy y?
── nhưng y nhịn không được lại muốn đi tìm hiểu.
Y càng sợ sự quyết đoán của bản thân hơn khi không biết nó từ đâu đến? Cư nhiên từ chối lời mời đi tham dự buổi tọa đàm về âm nhạc cổ điển vào buổi trưa của nhóm giáo sư mà không có một lý do?
── nhưng y đã bước đi rồi, không thể quay đầu lại. Bởi vì, y mơ hồ cảm thấy ở ngón tay út của bàn tay trái, đau đớn như bị kim đâm!
…
Toàn thân là mồ hôi của bản thân.
Bản thân liều lĩnh.
Bản thân như một con quỷ.
Nguyệt Thần, rất hiếm khi đỗ mồ hôi nhễ nhại.
Y căm tức: tại sao nội tâm bản thân đã loạn như ma, mà hành động lại có thể bình tĩnh cẩn thận?
Y nôn nóng: bởi vì ba ở trong học viện, mẹ thì ở công ty, mà Nguyệt Diệp cùng Lịch Ương, thì ở trong nhà…
Trong nhà!!!
Nguyệt Thần sợ hãi tột cùng, một cánh cửa, ngăn cách y với những kết cục của số phận khác nhau!
…
Cẩn thận, im lặng, bản thân giống như một tên trộm, lặng lẽ vào phòng không gây ra tiếng động…
“YAA.A.A….. Ah… Không… Ah… Không muốn… Ah ah… Ah…”
Âm thanh thống khổ, âm thanh vui thích, âm thanh dâm đãng, âm thanh tà ác…
Rất nhiều âm thanh lọt vào tai!
Có thể nói dùng từ “Kinh tâm động phách*” để hình dung Nguyệt Thần, giờ phút này, y đang bước đi trên một số phận không hoàn mỹ và không thể quay trở lại!!!
*Kinh tâm động phách: rung động (sợ hãi) lòng người; chấn động lòng người, kinh trong từ kinh sợ; kinh hãi; hoảng sợ; kinh; hoảng; sợ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook