Ban ngày ban mặt, trời sáng rờ rỡ, một phụ nữ có thai bụng phệ lại biểu diễn một màn vác bụng bầu vọt ra đường trước mặt mọi người.

Cũng may Vương Tĩnh Nghiêu nhanh tay lẹ mắt tóm cô lại: “Để ý vào.”

Hàn Trác Trác đỏ mặt tía tai mà rằng: “Anh bị cái tật gì đấy, diễn gì mà giống y như thật, em còn nghĩ kĩ được cả tên du thuyền tư nhân rồi đấy. Anh nói thế với em chỉ để trêu em thôi à?”

Vương Tĩnh Nghiêu lại nói: “Anh không thử thì làm sao mà biết được rốt cuộc là anh trêu em hay là em trêu anh?”

“Em trêu anh?” Hàn Trác Trác nhấm nuốt hồi lâu mới hiểu được: “Anh cho rằng tất cả những chuyện này đều là em giả vờ?”

Được lắm, chẳng tin tưởng nhau tí nào mà “bạn thân” bạn thiết gì của tôi? Bố mày tin mày con kiu!

Hàn Trác Trác mặc kệ anh, người ra đi đầu không ngoảnh lại, thi đi bộ!

Vương Tĩnh Nghiêu bước nhanh theo sau cô, “Hàn Trác Trác, em sắp rớt đồ kìa.”

Hàn Trác Trác vốn dĩ không định để ý đến anh, nhưng cô lặng lẽ nhìn lướt khắp nơi thì lại không thấy gì.

Cô đành phải dừng lại, thở phì phì quay đầu hỏi, “Sắp rớt cái gì?”

Vương Tĩnh Nghiêu đi tới, mắt nhìn xuống: “Em còn đi nữa là rớt con xuống đất đấy.”

Hàn Trác Trác sắp bùng nổ đến nơi: “Còn trêu tôi nữa thì tôi đẻ con giữa phố cho anh xem!”

Vương Tĩnh Nghiêu hết cách, anh đi theo cô cả quãng đường, phục cô sát đất: “Tốc độ của em đúng là không thua gì năm đó, nghỉ một lát được không? Anh đi hết nổi rồi.”

Hàn Trác Trác quay đầu nhìn lại, hơi thở của Vương Tĩnh Nghiêu đã rối loạn, có lẽ anh không đuổi theo cô được nữa thật. Cơn tức của cô đã tiêu tan một nửa.

Ai dè Vương Tĩnh Nghiêu còn cố ý chua thêm một câu: “Đúng rồi, em nghĩ tên gì cho du thuyền tư nhân đấy.”

Có! Thôi! Đi! Không!

Hàn Trác Trác tốc chiếc váy bầu lên, sải rộng hai chân ra: “Được lắm, đây tôi mời ngài xem!”

Vương Tĩnh Nghiêu quát cô ngưng lại: “Làm trò con bò.”

Hàn Trác Trác còn cố ý rặn í í mấy cái, nhìn cái tướng này chắc giây tiếp theo rặn con ra luôn được mất.

Đột nhiên, cô kêu “Úi” một tiếng đau đớn, “Bụng em!”

Vương Tĩnh Nghiêu lo lắng hỏi: “Sao đấy?”

Khóe miệng Hàn Trác Trác run rẩy: “Cứng quá……”

Dùng sức nhiều quá nên bị co thắt giả.

(Co thắt giả hay chuyển dạ giả: vài tuần hoặc vài tháng trước khi sinh, những cơn cơn thắt giả diễn ra làm nhiều mẹ lầm tưởng chuyển dạ thật. Thông thường, các cơn co thắt giả có thể xuất hiện khi mẹ mang thai tới giai đoạn đầu của 3 tháng cuối thai kỳ.)

“Có phải em bị ngốc không thế?” Vương Tĩnh Nghiêu tức giận đến mức quát cô: “Bây giờ em đang mang thai, em làm gì cũng phải nghĩ trước đã chứ?”

Ác ôn cục cằn, làm người ta sợ hết cả hồn.

“Tại anh chọc giận em chứ gì nữa! Anh có tư cách gì mà mắng em? Bố em cũng chưa từng mắng em đâu!” Hàn Trác Trác tủi thân muốn khóc.

Khí thế của Vương Tĩnh Nghiêu bị dập tắt ngay, anh đỡ cô từ từ ngồi xuống chiếc ghế ở ven đường.

Một phút sau, triệu chứng dần dần giảm bớt. Hàn Trác Trác thò ngón tay chọc chọc lên đỉnh bụng: “Ui, mềm rồi.”

Cơn tức của Vương Tĩnh Nghiêu cũng…… xìu luôn.

“Nãy anh cuống quá, không phải anh mắng em đâu.”

“Đúng là mắng em rồi còn gì.”

“Ừ.”

“Mắng con gái, ăn ở chả ra gì!”

“Ai biết em 17 tuổi lại mong manh dễ vỡ vậy chứ?”

“Nói nhảm ít thôi, phụ nữ dù 77 tuổi mà bị đàn ông quát thì vẫn buồn chứ, chỉ là lớn tuổi rồi thì người ta giấu đi thôi.”

“Được rồi, anh xin lỗi.”

“Hừ.”

Vương Tĩnh Nghiêu nhớ lại vừa nãy: “Hóa ra khi còn nhỏ em nũng nịu như vậy, mới to tiếng một tí là em đã sắp khóc rồi.”

“Đồ kém sang. Cười nhạo người khác thì hay lắm hả?”

“Anh không cười nhạo em.” Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Chỉ là em của quá khứ và em của hiện tại như hai người khác nhau mà thôi.”

“Là sao?”

Vương Tĩnh Nghiêu: “Anh chính mắt nhìn thấy em dạy dỗ một gã đàn ông tới mức bật khóc đấy.”

Lại bịa chuyện rồi.

Hàn Trác Trác: “Gần đây có đồn công an không?”

Vương Tĩnh Nghiêu: “Làm sao?”

“Em nhớ bố em.” Hàn Trác Trác đứng lên: “Em phải về nhà.”

“Tại sao?” Vương Tĩnh Nghiêu không vui vẻ lắm: “Tại anh tiếp đón không chu toàn sao?”

“Không, anh đối xử với em rất tốt.”

Vương Tĩnh Nghiêu: “Vậy tại sao em đi vội thế?”

“Em không dám nói, sợ anh buồn.”

“Em nói ra xem anh có buồn không nào.”

“Được rồi.” Thiếu nữ 17 tuổi đúng kiểu thích gì nói đấy: “Mỗi một phút một giây ở cạnh anh em đều thấy khó chịu.”

Vương Tĩnh Nghiêu: “……” Có cảm giác khó ở như mình tự tay bóp d*i.

“Còn nữa, cho dù em 17 tuổi, có bị mù em cũng nhận ra một sự thật.”

“Là gì?”

“Anh toàn gạt em.”

Vương Tĩnh Nghiêu hơi sửng sốt.

Hàn Trác Trác lại nói: “Anh Nghiêu, anh cứ bảo hai mình là bạn thân, vậy tại sao em luôn có một cảm giác rất mãnh liệt lúc em ở chung với anh?”

“Nói đi.”

“Em không hề thích anh.”

Nếu phải miêu tả nội tâm của Vương Tĩnh Nghiêu lúc này bằng một hình ảnh, thì hình ảnh đấy hẳn phải là ——

Phập, phập, phập.

Bạo kích, ba phát liên tiếp.

Trái tim sắp nát nhừ.

Hàn Trác Trác thì lại thấy ngượng ngùng: “Tại anh bắt em nói đó.”

“Không sao.”

“Vậy chúng ta tới đồn công an đi, xem có thể lấy được phương thức liên hệ của bố em không?”

Vẻ mặt của Vương Tĩnh Nghiêu đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Anh khuyên em đừng tìm thì hơn.”

Hàn Trác Trác mơ hồ cảm thấy manh mối không đúng, “Làm sao vậy?”

“Em sẽ buồn.” Vương Tĩnh Nghiêu không giống như đang nói dối: “Em cần một ít thời gian để chậm rãi tiếp thu hiện thực, cú sốc đột ngột sẽ không tốt lắm cho cơ thể.”

Trong nháy mắt, trái tim Hàn Trác Trác tựa như bị phun khí nitơ, nhanh chóng đông lạnh thành băng.

Có phải bố mình đã…… Nước mắt cô lập tức trào khỏi hốc mắt.

Cô luôn mắng ông là con ma bài bạc, hục hoặc với nhau suốt mười bảy năm. Thảo nào cô mất tích lâu như vậy mà ông cũng không tới tìm cô, hóa ra là không thể tới nữa. Nhớ tới khuôn mặt khô gầy suy sút của ông, lúc nào ông cũng ngậm điếu thuốc trong miệng, yêu chiều gọi cô là con nhóc thối…… Về sau, cô sẽ không còn được gặp, được nghe nữa.

Cô lã chã rơi lệ, nước mắt vừa trào ra, bả vai đã bị người ta vỗ vỗ, “Đừng khóc vội, anh có bảo là ổng chết rồi đâu.”

“Shhhh ——” Tiếng khóc tự dưng phanh gấp lại.

Hàn Trác Trác dừng cơn khóc thét, lườm anh: “Vậy anh nói bằng giọng điệu đấy làm gì!”

“Quan hệ giữa em và bố em không được ổn cho lắm.” Vương Tĩnh Nghiêu lấy từ trong túi quần tây ra một chiếc khăn tay, lau hai dòng nước mắt hộ cô, “Anh đã phải nghe em nói đến mấy lần là có loại bố như này chẳng thà đừng có còn hơn.”

“Không thể nào! Đấy là bố ruột của em, sao em lại chửi ổng thế được?” Hàn Trác Trác rõ ràng không tin: “Bố con làm sao giận nhau lâu được, có lẽ em chỉ cằn nhằn tức thời thế thôi.”

“Được rồi, anh có thể để em gọi điện cho bố, nhưng em nhất định phải khống chế tốt cảm xúc của mình đấy.”

“Anh có phương thức liên hệ của bố em hả?”

“Ừ.”

“Vậy sao hôm qua anh lại bảo là không biết?”

“Vừa mới nhờ người ta nghe ngóng được.”

“Ồ, cảm ơn.”

Nguy hiểm thật! Hàn Trác Trác gào to trong lòng —— suýt thì mình chửi anh ta là đồ âm mưu, biết mà không báo, cố ý giữ cô lại qua đêm, lòng dạ hẹp hòi rồi.

Vương Tĩnh Nghiêu lấy di động ra, trước khi bấm số còn dặn dò cô: “Bình tĩnh nhé.”

Hàn Trác Trác căn bản không tin, tràn đầy tự tin: “Cha ruột em mà em còn không hiểu ư? Gọi đi!”

Điện thoại vừa kết nối được, bên kia đã vang lên toàn tiếng ồn ào.

“Bố!”

Vừa trải qua việc “Mất mà tìm lại được”, nghe thấy giọng con gái, ông ta kích động đến mức run rẩy.

“Trác Trác?”

“Vâng!”

“Sao đột nhiên con lại gọi điện cho bố?”

Hàn Trác Trác: “Nhớ bố đấy.”

Đầu kia sốt sắng mừng rỡ: “Bố cũng thế!”

Sau đấy là tiếng bài Tây chan chát vang lên.

“Bố vẫn đang đánh bài ăn tiền à?”

“Không đâu! Làm gì có!” Phối hợp với nhạc nền như kia thì quả là chẳng đáng tin xu nào, nhưng người đàn ông ở đầu kia lại thề son thề sắt: “Bố thề, bố cai bài bạc rồi!”

Trợn mắt nói dối. Đã 13 năm rồi mà vẫn y như cũ.

Hàn Trác Trác thở dài, nói: “Bố, con gặp chuyện rồi, bố đến thăm con được không?”

“Xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng không?”

“Vẫn ổn ạ, xuất viện đã được ba ngày rồi, nhưng con không nhớ được mấy chuyện.”

“Ồ, bố đang dở việc chưa đi ngay được, không có ai ở cạnh chăm sóc cho con sao?” Trong điện thoại, có tiếng xào bài xoèn xoẹt.

Vương Tĩnh Nghiêu đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Hàn Trác Trác. Anh thấy vẻ mặt cô chuyển từ đầy cõi lòng chờ mong, đến thất vọng khổ sở.

“Bố, con mất tích đã được ba ngày rồi, sao bố không lo lắng gì vậy?”

“Con từng trốn bố cả năm ròng, sốt ruột cũng được gì đâu.”

Hàn Trác Trác khó hiểu: “Tại sao con lại muốn trốn bố ạ?”

“Haizzz, đừng đề cập đến chuyện đó nữa, nhất định con rất oán bố, bố cầm tiền bán nhà đi đánh cuộc……”

“Cái gì!!!”

“Bố cũng hối hận mà, cả trăm mét vuông, năm căn, chỉ cần thu tiền thuê nhà cũng đủ để mình sống cả đời không lo ăn uống.”

Hàn Trác Trác bất chấp những lời quen tai này, luống cuống đến độ lắp bắp, “Tiền, tiền đâu rồi?”

“Thua sạch rồi.”

A a a a a a mình phải làm thịt lão! Giết ông bố bầm thây này!

Trong điện thoại còn hỏi tiếp: “Giờ con ở đâu, bố tới thăm con nhé?”

Hàn Trác Trác nổi sùng gào lên với màn hình điện thoái: “Vĩnh viễn đừng tới tìm tôi nữa! Xem như tôi không có người bố như ông đi!” Sau đó cúp điện thoại.

Hàn Trác Trác tức run lên.

Vương Tĩnh Nghiêu im lặng không lên tiếng, chỉ ghé lại gần nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, thuận khí giúp cô, “Trước đây anh không biết em có người bố như thế.”

Hàn Trác Trác sắp khóc đến nơi, giọng nghèn nghẹn, “Em xin lỗi, đã để anh chê cười rồi.”

Vương Tĩnh Nghiêu: “Anh chỉ cảm thấy, mấy năm nay hẳn em đã sống rất khó khăn.”

“Về sau cũng rất gian nan ấy chứ? Nhà 500 mét vuông, cho dù mỗi nhà 10 nghìn tệ đi, cũng đã 50 nghìn tệ rồi. Mất sạch!”

Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Ngẫm lại đi, em còn ba căn biệt thự cơ mà, sẽ nguôi giận thôi.”

Hàn Trác Trác: “Thật thế à?”

“Đương nhiên là giả.”

“Lại gạt em rồi, nghỉ chơi.”

“Em không hiểu ý anh à? Tiền không có, nhà không có, nhưng vẫn kiếm lại được.”

Hàn Trác Trác nghe thế, đúng. Bố mình đánh thua tài sản của ổng, chứ không phải của cô. Muốn mua nhà thì cô tự kiếm tiền mua! Tại sao cô phải tức giận vì ông ta, chẳng hóa đang trừng phạt bản thân vì sai lầm của người khác à?

Cô suy nghĩ cẩn thận lại rất nhanh.

“Đừng nghĩ về những chuyện không vui này nữa, chúng ta đi thả lỏng chút đi.”

Vương Tĩnh Nghiêu biết săn sóc đến bất ngờ.

Hàn Trác Trác vẫn rất uể oải.

Mãi đến khi Vương Tĩnh Nghiêu đưa cô đến một nơi cực kì thần kì.

“Oa!”

“Anh nhiều nước quá đi!”

“A a a a em sắp không chịu nổi rồi!”

“Anh mau bắn đi!”

Hàn Trác Trác nhìn chằm chằm zombie trong màn hình game không chớp mắt, điều khiển món vũ khí có thể phun nước trong tay, gào lớn đầy hứng thú.

Đồng đội Vương Tĩnh Nghiêu đứng cạnh cô chỉ nói: “Nói nhỏ chút thôi.”

Xung quanh có một nhóm vợ chồng dẫn theo con nhỏ, che miệng cười rất gian.

Hàn Trác Trác cũng không biết mình có gì buồn cười.

Mà đáng giá để họ cười dê thế.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính là anh Vương đầu gấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương