17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi
-
Chương 30
-Nham anh đưa em đi đâu vậy?
-Đi phá thai!
-Nham anh điên à? Ko! Bỏ em xuống xe nhanh.
Anh vẫn tập trung lái xe ko quan tâm đến cô nói.
Cô khóc lóc:-Nham em xin anh. Anh kết hôn với Bình nhi cũng được ko yêu em nữa cũng ko sao. Em sẽ đi mà anh làm ơn đừng bắt em phá thai. Con em khó khăn lắm mới có mà.
Anh hơi cáu gắt:-Em đang nói nhảm gì vậy? Im ngay đi!
-Làm ơi đừng bắt em phá thai mà. Em van anh em lạy anh đó.
Cô vịn lấy tay lái của anh làm anh khó điều khiển xe.
-Uyên nhi em muốn chết à thả ra cho anh.
-Ko thả! Ko thả!
Lúc này là đèn đỏ một người phụ nữ sang đường. Anh vội dặm thắng. Cô và anh nhào tới trước.
Cô run rẩy sợ hãi anh ôm lấy cô trấn an cô:-Ko sao ko sao tất cả sẽ ổn mà.
-Huhu Nham em xin anh đừng bỏ con em mà.
-Ngoan sẽ ko sao.
...
Bệnh viện Từ Vũ....
-Hai người có thật muốn bỏ đứa bé?
Một vị bác chừng 50 tuổi lên tiếng. Ông ta đẩy cặp mắt kính liếc nhìn anh và cô.
Cô nắm lấy tay bác sĩ:-Ko tôi ko muốn đừng mà.
Anh nhìn bác sĩ:-Làm liền đi.
-Nhưng mà cô ấy...
-Làm đi!
-Nham anh ko thể.
Cô quỳ xuống ôm lấy chân anh:-Xin anh đó. Em sẽ từ bỏ. Em sẽ đi ko làm phiền anh với cô ấy. Chỉ xin anh đừng đối với em như vậy.
-Em nói gì vậy. Ai nói anh sẽ bỏ em. Ngoan! Phá đi được ko? Phá xong anh vẫn yêu thương em. Chúng ta ko cần đứa bé được chứ?
-Ko mà xin anh đó.
-Các người nhanh đưa cô ấy vào phòng đi.
Một đám y tá lôi cô đi. Cô gào thét trong tuyệt vọng. Ánh mắt đau thương nhìn anh. Anh chỉ lạnh lùng mỉm cười.
1 tiếng sau...
Đèn phòng phẩu thuật tắt. Bác sĩ đi ra:-Đứa bé đã được phá bỏ.
Anh vui vẻ:-Làm tốt lắm tôi vào thăm cô ấy được chưa?
-Được rồi!
Anh nhẹ nhàng bước vào phòng. Cô ngồi đờ đẫn nhìn ra cửa sổ.
Anh trìu mến đi lại ôm lấy cô anh gục đầu vào hỡm cổ của cô:
-Về nhà thôi Uyên nhi!
-Đứa bé ko còn nữa rồi anh có vui ko?
-Tất nhiên vui!
Cô cười. Giọt nước mắt lăn dài trên má cô anh làm sao biết.
-Hai năm trước anh làm em sảy thai em đã nói em hận anh. Giờ lần này lại như vậy nữa em phải nói gì với anh đây hả Nham? Chúng ta đang hạnh phúc mà? Em cứ ngỡ anh sẽ vui khi em mang thai. Là lỗi của anh khiến em vĩnh viễn ko làm mẹ. Vậy tại sao lần này cũng muốn giết con em?
Lòng anh đau như cắt khi bị cô chất vấn. Anh xoay mặt cô lại:-Uyên nhi anh biết em đau khổ rất nhiều. Nhưng anh xin lỗi em phải hiểu cho anh. Em phải tin là anh yêu em. Dù có con hay ko anh cũng yêu em. Ko ai có thể thay thế em được trong anh. Anh sẽ ko làm chuyện có lỗi với em đâu.
-Ko phải anh đã em sao?
-Về nhà thôi!
-Đi phá thai!
-Nham anh điên à? Ko! Bỏ em xuống xe nhanh.
Anh vẫn tập trung lái xe ko quan tâm đến cô nói.
Cô khóc lóc:-Nham em xin anh. Anh kết hôn với Bình nhi cũng được ko yêu em nữa cũng ko sao. Em sẽ đi mà anh làm ơn đừng bắt em phá thai. Con em khó khăn lắm mới có mà.
Anh hơi cáu gắt:-Em đang nói nhảm gì vậy? Im ngay đi!
-Làm ơi đừng bắt em phá thai mà. Em van anh em lạy anh đó.
Cô vịn lấy tay lái của anh làm anh khó điều khiển xe.
-Uyên nhi em muốn chết à thả ra cho anh.
-Ko thả! Ko thả!
Lúc này là đèn đỏ một người phụ nữ sang đường. Anh vội dặm thắng. Cô và anh nhào tới trước.
Cô run rẩy sợ hãi anh ôm lấy cô trấn an cô:-Ko sao ko sao tất cả sẽ ổn mà.
-Huhu Nham em xin anh đừng bỏ con em mà.
-Ngoan sẽ ko sao.
...
Bệnh viện Từ Vũ....
-Hai người có thật muốn bỏ đứa bé?
Một vị bác chừng 50 tuổi lên tiếng. Ông ta đẩy cặp mắt kính liếc nhìn anh và cô.
Cô nắm lấy tay bác sĩ:-Ko tôi ko muốn đừng mà.
Anh nhìn bác sĩ:-Làm liền đi.
-Nhưng mà cô ấy...
-Làm đi!
-Nham anh ko thể.
Cô quỳ xuống ôm lấy chân anh:-Xin anh đó. Em sẽ từ bỏ. Em sẽ đi ko làm phiền anh với cô ấy. Chỉ xin anh đừng đối với em như vậy.
-Em nói gì vậy. Ai nói anh sẽ bỏ em. Ngoan! Phá đi được ko? Phá xong anh vẫn yêu thương em. Chúng ta ko cần đứa bé được chứ?
-Ko mà xin anh đó.
-Các người nhanh đưa cô ấy vào phòng đi.
Một đám y tá lôi cô đi. Cô gào thét trong tuyệt vọng. Ánh mắt đau thương nhìn anh. Anh chỉ lạnh lùng mỉm cười.
1 tiếng sau...
Đèn phòng phẩu thuật tắt. Bác sĩ đi ra:-Đứa bé đã được phá bỏ.
Anh vui vẻ:-Làm tốt lắm tôi vào thăm cô ấy được chưa?
-Được rồi!
Anh nhẹ nhàng bước vào phòng. Cô ngồi đờ đẫn nhìn ra cửa sổ.
Anh trìu mến đi lại ôm lấy cô anh gục đầu vào hỡm cổ của cô:
-Về nhà thôi Uyên nhi!
-Đứa bé ko còn nữa rồi anh có vui ko?
-Tất nhiên vui!
Cô cười. Giọt nước mắt lăn dài trên má cô anh làm sao biết.
-Hai năm trước anh làm em sảy thai em đã nói em hận anh. Giờ lần này lại như vậy nữa em phải nói gì với anh đây hả Nham? Chúng ta đang hạnh phúc mà? Em cứ ngỡ anh sẽ vui khi em mang thai. Là lỗi của anh khiến em vĩnh viễn ko làm mẹ. Vậy tại sao lần này cũng muốn giết con em?
Lòng anh đau như cắt khi bị cô chất vấn. Anh xoay mặt cô lại:-Uyên nhi anh biết em đau khổ rất nhiều. Nhưng anh xin lỗi em phải hiểu cho anh. Em phải tin là anh yêu em. Dù có con hay ko anh cũng yêu em. Ko ai có thể thay thế em được trong anh. Anh sẽ ko làm chuyện có lỗi với em đâu.
-Ko phải anh đã em sao?
-Về nhà thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook