17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi
-
Chương 26
Tối hôm đó cô ngồi thoa kem trước gương. Anh làm việc xong đi lại ôm lấy cô vào lòng, nhìn cô như vậy anh rất buồn:
-Lại nghĩ bậy bạ nữa phải ko?
Cô nhìn trong gương anh đang ôm cô rất triều mến cô sợ anh sẽ lại ko yêu cô. Cô sợ tất cả chỉ là giất mơ sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
-Ko có!
Anh vuốt ve làn da mịn màng của cô, gục đầu trong hõm cổ của cô:-Đừng nghĩ bậy nữa!... Ưm... Thơm quá...
Cô ửng đỏ mặt:-Ưm... Em muốn...
Cô chủ động đòi hỏi anh để cô có thể giữ được anh bên mình lâu hơn.
Anh bất ngờ nhưng rồi mắt lóe sáng:-Được thôi! Cho bảo bối của anh!
Anh bế cô đặt lên giường một mảng mù mịt của ái tình khiến hai người chìm đắm trong dục vọng.
...
-Uyên nhi tối nay anh đi tiệc rượu em đi ko?
Cô đang nấu ăn bị anh ôm trả lời:-Ko! Em ko thích những nơi ồn ào như vậy.
-Được vậy anh đi một mình. Sẽ về sớm ôm bà xã ngủ.
Tối ấy anh đi tiệc rượu 1 mình cô ở nhà đợi anh. Đã 12h rồi... Rồi 1h... 2h...anh chưa về... Anh nói sẽ về sớm mà.
Cô nhắc điện thoại lên gọi:-Alo!
-Ưm... Nham... Anh thật mạnh mẽ...
-Ưm... Đừng mà...
Tiếng rên ái muội vang lên trong điện thoại cô chỉ nghe được tiếng phụ nữ. Nghe thoang thoảng tiếng thở của nam đâu đó.
Cô vội cúp máy. Giọng nói ấy rất quen... Cô nhớ lại cô gái mà hôm bữa mẹ anh dắt tới gặp anh. Cô bịt miệng cố nén nước mắt. Anh lại phản bội cô nữa sao? Ko anh nói cô phải tin anh cơ mà.
...
Sáng đó cô vẫn chuẩn bị đồ ăn cho anh. Cả đêm cô ko thể ngủ được. Cô trang điểm để che đi vẻ phờ phạt của mình.
Anh về nhà vẻ mặt lo lắng. Cô làm như chả có gì ra ôm lấy anh:
-Anh về rồi!
Anh ôm lấy cô:-Xin lỗi Uyên nhi tối qua anh say quá nên đã ngủ lại khách sạn.
-Ko sao!
-Có phải tối qua em ko ngủ ko?
-Làm gì có!
Anh dùng khăn tay chùi đi lớp trang điểm của cô:-Uyên nhi em nói dối.
Bị anh nói như vậy cô ko nghĩ gì chỉ nghĩ anh vẫn quan tâm cô là tốt rồi. Anh sẽ ko bỏ cô là được rồi. Cô ko mang thai được cô cũng có thể chấp nhận anh có con bên ngoài chỉ cần anh còn yêu cô là đủ.
-Em ko sao mà! Hay anh đi tắm đi rồi ăn sáng há.
-Ừ!
Anh hôn trán cô một cái rồi đi lên lầu. Cô bỗng nhiên lên tiếng:
-Khoan đã!
Anh đứng lại bất an:-Sao vậy?
-Bộ vest này ko phải bộ tối qua em chọn cho anh.
Anh lừa cô thật sao? Giờ này tâm cô rối bời. Dù cô nghĩ là thế nhưng cô đâu muốn anh cùng người đàn bà khác đầu ấp tay gối chứ.
#Còn
-Lại nghĩ bậy bạ nữa phải ko?
Cô nhìn trong gương anh đang ôm cô rất triều mến cô sợ anh sẽ lại ko yêu cô. Cô sợ tất cả chỉ là giất mơ sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
-Ko có!
Anh vuốt ve làn da mịn màng của cô, gục đầu trong hõm cổ của cô:-Đừng nghĩ bậy nữa!... Ưm... Thơm quá...
Cô ửng đỏ mặt:-Ưm... Em muốn...
Cô chủ động đòi hỏi anh để cô có thể giữ được anh bên mình lâu hơn.
Anh bất ngờ nhưng rồi mắt lóe sáng:-Được thôi! Cho bảo bối của anh!
Anh bế cô đặt lên giường một mảng mù mịt của ái tình khiến hai người chìm đắm trong dục vọng.
...
-Uyên nhi tối nay anh đi tiệc rượu em đi ko?
Cô đang nấu ăn bị anh ôm trả lời:-Ko! Em ko thích những nơi ồn ào như vậy.
-Được vậy anh đi một mình. Sẽ về sớm ôm bà xã ngủ.
Tối ấy anh đi tiệc rượu 1 mình cô ở nhà đợi anh. Đã 12h rồi... Rồi 1h... 2h...anh chưa về... Anh nói sẽ về sớm mà.
Cô nhắc điện thoại lên gọi:-Alo!
-Ưm... Nham... Anh thật mạnh mẽ...
-Ưm... Đừng mà...
Tiếng rên ái muội vang lên trong điện thoại cô chỉ nghe được tiếng phụ nữ. Nghe thoang thoảng tiếng thở của nam đâu đó.
Cô vội cúp máy. Giọng nói ấy rất quen... Cô nhớ lại cô gái mà hôm bữa mẹ anh dắt tới gặp anh. Cô bịt miệng cố nén nước mắt. Anh lại phản bội cô nữa sao? Ko anh nói cô phải tin anh cơ mà.
...
Sáng đó cô vẫn chuẩn bị đồ ăn cho anh. Cả đêm cô ko thể ngủ được. Cô trang điểm để che đi vẻ phờ phạt của mình.
Anh về nhà vẻ mặt lo lắng. Cô làm như chả có gì ra ôm lấy anh:
-Anh về rồi!
Anh ôm lấy cô:-Xin lỗi Uyên nhi tối qua anh say quá nên đã ngủ lại khách sạn.
-Ko sao!
-Có phải tối qua em ko ngủ ko?
-Làm gì có!
Anh dùng khăn tay chùi đi lớp trang điểm của cô:-Uyên nhi em nói dối.
Bị anh nói như vậy cô ko nghĩ gì chỉ nghĩ anh vẫn quan tâm cô là tốt rồi. Anh sẽ ko bỏ cô là được rồi. Cô ko mang thai được cô cũng có thể chấp nhận anh có con bên ngoài chỉ cần anh còn yêu cô là đủ.
-Em ko sao mà! Hay anh đi tắm đi rồi ăn sáng há.
-Ừ!
Anh hôn trán cô một cái rồi đi lên lầu. Cô bỗng nhiên lên tiếng:
-Khoan đã!
Anh đứng lại bất an:-Sao vậy?
-Bộ vest này ko phải bộ tối qua em chọn cho anh.
Anh lừa cô thật sao? Giờ này tâm cô rối bời. Dù cô nghĩ là thế nhưng cô đâu muốn anh cùng người đàn bà khác đầu ấp tay gối chứ.
#Còn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook