17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi
-
Chương 1
Cô không yêu anh, anh thì ghét cô. Vì anh yêu em gái cô. Anh cho là vì cô mà ả ra đi. Cô không nói không hờn vì tâm cô đã chết. Mẹ mất ba liền cưới vợ bé bán cô cho anh. Em gái thì bỏ đi đâu không biết để lại tên bạn trai ép cô làm vợ.
Hằng ngày hắn đi sớm về khuya. Hành hạ cô ko ngừng.
"Anh về rồi? "
Cô mệt mỏi đi lại cầm áo vest và cặp anh. Anh quăng vào mặt cô. Cô đứng đón mà ko hề né dường như nó đã quen.
"Cô lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đó sao ko chán à? Tôi thì ngán lắm rồi. "
Anh say anh lôi cô lên giường phát tiết ko ngừng gọi tên ả:
"Lâm Nhi... Em ở đâu... Lâm nhi... "
Cô ko khóc mà cứ nằm đó chịu đựng.
Sáng hôm sau anh thức dậy và ko ngừng dùng roi quất cô:
"Ai cho cô lên giường với tôi, cô cần đàn ông đến vậy sao? Được! "
Anh móc điện thoại ra:" Tìm cho tôi 10 tên đàn ông. "
Anh giao cô cho họ, cô gào thét:
" Thả tôi ra Bách Lý Nham thả tôi ra."
" Đồ cầm thú."
" không...Thả tôi ra... "
Cô ko khóc chỉ gào lên rồi cô chỉ thấy một mảnh đen tối cánh cửa đóng lại.
Anh mở cửa ra, nhìn cô quần áo bị xé hết nằm trong vũng máu. Anh đi lại nắm tóc cô kéo mạnh lên, lấy nước lạnh tạt vào mặt cô:"Sao thoả mãn cô ko đồ đàn bà dơ bẩn. "
Bị anh sỉ nhục cô đau lắm. Cô ngất đi. Anh đưa cô đi bệnh viện.
" Anh là chồng cô ấy sao? Xin lỗi vợ anh mất nhiều máu quá, cô ấy đã sảy thai bốn tháng tuổi. Và rất tiếc phải nói cô ấy mất khả năng làm mẹ. "
Anh ngạc nhiên:" Cô ta có thai? "
" Phải bốn tháng rồi, hai người không biết sao? À chắc là cô ấy ốm quá chỉ có 40 kg nên mang thai cũng khó thấy. "
Cô nằm đó nghe mà tim như bị moi ra. Đau... Đau lắm. Ko làm mẹ. Mất khả năng. Haha cô trao thân xuân cho cầm thú để giờ con cô phải rời trần thế như vậy. Con cô đã 4 tháng đã bắt đầu hình thành tim vậy mà...
Anh không chút cảm giác:"Cô đừng nghĩ tôi sẽ cảm thấy có lỗi với cô không bao giờ. Như vậy cũng tốt, Lâm nhi của tôi sẽ không buồn. Chỉ có cô ấy mới xứng sinh con cho tôi. Vì con đàn bà độc ác là cô mà cô ấy phải bỏ đi. Tôi cả đời này hận cô. "
Cô quay mặt đối diện với hắn mặt lạnh lùng nói:"Tôi cũng hận anh. Kẻ giết người. "
Hằng ngày hắn đi sớm về khuya. Hành hạ cô ko ngừng.
"Anh về rồi? "
Cô mệt mỏi đi lại cầm áo vest và cặp anh. Anh quăng vào mặt cô. Cô đứng đón mà ko hề né dường như nó đã quen.
"Cô lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đó sao ko chán à? Tôi thì ngán lắm rồi. "
Anh say anh lôi cô lên giường phát tiết ko ngừng gọi tên ả:
"Lâm Nhi... Em ở đâu... Lâm nhi... "
Cô ko khóc mà cứ nằm đó chịu đựng.
Sáng hôm sau anh thức dậy và ko ngừng dùng roi quất cô:
"Ai cho cô lên giường với tôi, cô cần đàn ông đến vậy sao? Được! "
Anh móc điện thoại ra:" Tìm cho tôi 10 tên đàn ông. "
Anh giao cô cho họ, cô gào thét:
" Thả tôi ra Bách Lý Nham thả tôi ra."
" Đồ cầm thú."
" không...Thả tôi ra... "
Cô ko khóc chỉ gào lên rồi cô chỉ thấy một mảnh đen tối cánh cửa đóng lại.
Anh mở cửa ra, nhìn cô quần áo bị xé hết nằm trong vũng máu. Anh đi lại nắm tóc cô kéo mạnh lên, lấy nước lạnh tạt vào mặt cô:"Sao thoả mãn cô ko đồ đàn bà dơ bẩn. "
Bị anh sỉ nhục cô đau lắm. Cô ngất đi. Anh đưa cô đi bệnh viện.
" Anh là chồng cô ấy sao? Xin lỗi vợ anh mất nhiều máu quá, cô ấy đã sảy thai bốn tháng tuổi. Và rất tiếc phải nói cô ấy mất khả năng làm mẹ. "
Anh ngạc nhiên:" Cô ta có thai? "
" Phải bốn tháng rồi, hai người không biết sao? À chắc là cô ấy ốm quá chỉ có 40 kg nên mang thai cũng khó thấy. "
Cô nằm đó nghe mà tim như bị moi ra. Đau... Đau lắm. Ko làm mẹ. Mất khả năng. Haha cô trao thân xuân cho cầm thú để giờ con cô phải rời trần thế như vậy. Con cô đã 4 tháng đã bắt đầu hình thành tim vậy mà...
Anh không chút cảm giác:"Cô đừng nghĩ tôi sẽ cảm thấy có lỗi với cô không bao giờ. Như vậy cũng tốt, Lâm nhi của tôi sẽ không buồn. Chỉ có cô ấy mới xứng sinh con cho tôi. Vì con đàn bà độc ác là cô mà cô ấy phải bỏ đi. Tôi cả đời này hận cô. "
Cô quay mặt đối diện với hắn mặt lạnh lùng nói:"Tôi cũng hận anh. Kẻ giết người. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook