13 Lý Do Tại Sao
-
Chương 10
Băng 6: Mặt B
Chỉ còn có hai mặt băng nữa thôi. Đừng bỏ tôi lại lúc này.
Tôi rất tiếc. Tôi đoán rằng đó là một điều kì quặc khi nói ra. Bởi vì đó không phải là điều tôi đang làm hay sao? Đang bỏ cuộc?
Phải. Tôi là vậy. Và trên tất cả, đó là câu chuyện này đang đến hồi hạ màn.
Tôi... đang từ bỏ... chính mình.
Bất kể tôi đã nói gì lúc trước, bất kể tôi đã nói về ai, tất cả đều trở lại - tất cả đều kết thúc - với tôi.
Giọng của cô ấy nghe thật bình tĩnh. Chứa đựng trong đó những điều cô ấy đang nói.
Trước bữa tiệc ấy, tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ tất cả không biết bao nhiêu lần.
Tôi không biết có thể chỉ là một vài người có cơ sở để nghĩ về điều đó nhiều hơn những người khác. Bởi vì mỗi khi có điều gì tồi tệ xảy ra, tôi lại nghĩ về nó.
Nó ư? Được rồi, tôi sẽ nói về nó. Tôi nghĩ về việc tự tử.
Sự tức giận, việc đổ lỗi, tất cả đã qua. Cô ấy đã quyết định. Hai từ đó đã không còn là điều cô ấy phải đấu tranh dằn vặt nữa.
Sau mọi điều tôi đã kể trong những cuộn băng này, mọi điều đã xảy ra, tôi đã nghĩ về chuyện tự tử. Nó chỉ luôn là một ý nghĩ thoáng qua.
Tôi ước tôi sẽ chết.
Mình đã nghĩ về những từ ấy rất nhiều lần. Nhưng thật khó để nói ra một cách rõ ràng như thế. Việc cậu có thể ám chỉ đến điều ấy thậm chí còn rùng rợn hơn nữa.
Nhưng đôi khi tôi khiến mọi chuyện đi xa hơn và tự hỏi tôi sẽ thực hiện điều đó như thế nào. Tôi trốn trên giường và tự hỏi không biết trong nhà có thứ gì tôi có thể sử dụng không.
Một khẩu súng? Không. Chúng tôi chẳng bao giờ có chúng cả. Và tôi cũng sẽ không biết kiếm chúng ở nơi nào.
Thế treo cổ thì sao? À, thế tôi sẽ dùng thứ gì? Tôi sẽ làm việc đó ở chỗ nào?
Và thậm chí nếu tôi biết được dùng thứ gì và ở chỗ nào, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ có thể tránh được việc có ai đó tình cờ tìm thấy tôi - đang đung đưa - cách sàn nhà vài inch.
Tôi không thể để bố mẹ của tôi tìm thấy tôi trong tình trạng như thế. Vậy họ đã tìm thấy cậu như thế nào? Mình đã nghe rất nhiều tin đồn.
Nó bắt đầu trở thành một trò chơi bệnh hoạn, tưởng tượng ra những phương thức để giết chính mình. Và có một vài cách khá kỳ lạ và sáng tạo.
Cậu đã uống thuốc ngủ. Điều đó, chúng tớ đều biết. Một vài người nói cậu đã chết đuối trong bồn tắm đầy nước.
Nó được tóm lại trong hai hướng suy nghĩ. Nếu tôi muốn mọi người nghĩ nó là một tai nạn, tôi sẽ lái xe ra đường cao tốc. Có vài nơi mà mà bạn không có cơ hội được cứu sống. Và có rất nhiều những chỗ như thế ở vùng ngoại ô của thị trấn này. Trong vài tuần lễ qua, tôi đã lái xe qua một nơi trong số đó hàng chục lần.
Những người khác nói cậu mở nước tắm, nhưng chìm vào giấc ngủ trên giường của cậu trong khi nước đầy tràn. Bố mẹ cậu trở về nhà, thấy phòng tắm ngập nước. Họ gọi tên cậu nhưng không có hồi đáp.
Sau đó có những cuộn băng này.
Liệu tôi có thể tin tưởng vào người thứ mười hai trong các bạn là người sẽ giữ bí mật cho tôi không? Không để bố mẹ tôi biết được điều gì thật sự đã xảy ra? Cậu hãy cứ để họ tin rằng nó chỉ là một tai nạn. Nếu đó là điều được mọi người lan truyền như thế?
Cô ấy ngừng lại.
Tôi không biết. Tôi không chắc nữa.
Cô ấy nghĩ rằng chúng tôi có thể kể ra chuyện này. Cô ấy nghĩ chúng tôi sẽ đến gặp bạn bè mình và nói: "Cậu có muốn biết một bí mật khủng khiếp không?".
Bởi thế nên tôi đã quyết định chọn cách thức ít gây đau đớn nhất.
Thuốc ngủ.
Dạ dày tôi quặn lên, nó đang muốn rời bỏ cơ thể tôi với tất cả mọi thứ bên trong. Thức ăn. Những ý nghĩ. Những cảm xúc này.
Nhưng thuốc ngủ loại nào chứ? Và bao nhiêu? Tôi không chắc lắm. Và tôi không có nhiều thời gian để tính toán nó bởi vì ngày mai... Tôi sẽ làm điều đó.
Wow.
Tôi ngồi xuống vỉa hè tối tăm - chỗ đường giao nhau khá yên tĩnh.
Tôi sẽ không còn ở quanh đây... vào ngày mai.
Hầu hết bên trong các ngôi nhà của bốn dãy nhà liền nhau này đều gần như không có dấu hiệu nào của những người còn đang thức ở. Một vài cửa sổ thấp thoáng ánh sáng xanh yếu ớt của chiếc TV còn bật muộn. Khoảng ba nhà trong số đó bật đèn sáng ở hiên nhà. Nhưng những nhà còn lại, đa phần có bãi cỏ được cắt tỉa hay một chiếc xe đậu phía ngoài, thật khó có thể nói là không có người nào sống ở đó.
Ngày mai tôi sẽ trở dậy, tôi sẽ mặc quần áo và đi bộ đến bưu điện. Ở đó, tôi sẽ gửi một hộp đựng những cuộn băng cho Justin Foley. Rồi sau đó, sẽ không còn đường lui nữa. Tôi sẽ đến trường, quá muộn để học tiết thứ nhất và chúng ta sẽ có một ngày cuối cùng bên nhau. Điều khác biệt duy nhất là tôi biết nó là ngày cuối cùng.
Các bạn sẽ không biết được điều đó.
Tôi có thể nhớ ra không? Tôi có thể thấy cô ấy trong hành lang vào ngày cuối cùng ấy không? Tôi muốn nhớ lại cái lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy.
Và các cậu sẽ đối xử với tôi như các cậu vẫn thường làm. Các cậu có nhớ được lời cuối cùng các cậu nói với tôi không?
Mình không nhớ.
Điều cuối cùng các cậu làm với tôi?
Tôi mỉm cười, tôi chắc chắn về điều này. Tôi mỉm cười mỗi khi nhìn thấy cậu kể từ sau bữa tiệc ấy, nhưng cậu không bao giờ nhìn lên cả. Bởi vì tâm trí cậu như đã mặc định thế rồi.
Nếu được cho một cơ hội, cậu biết cậu có thể mỉm cười đáp lại. Và cậu đã không làm thế. Không thể nếu cậu muốn trải qua mọi chuyện như thế.
Và điều cuối cùng tôi đã nói với các bạn là gì? Bởi vì hãy tin tôi, khi tôi nói điều đó, tôi biết đó là điều cuối cùng mà tôi sẽ nói.
Chẳng có gì cả. Cậu bảo mình rời khỏi căn phòng ấy và đó là tất cả. Cậu tìm cách phớt lờ mình đi mỗi lần gặp sau đó.
Mọi chuyện đưa chúng ta đến với một trong những tuần lễ cuối cùng của tôi.
Tuần lễ liền sau vụ tai nạn kia. Tuần lễ của một buổi tiệc mới. Một buổi tiệc mà tôi không tham dự.
Phải, tôi vẫn còn trên mặt đất này. Nhưng đó không phải là lý do tôi không tham gia bữa tiệc ấy. Thực tế, nếu tôi muốn đến đó thì chuyện đó còn dễ dàng hơn là lần dự tiệc trước đó bởi vì suốt cả tuấn lễ ấy tôi đang phải ngồi nhà. Một người bạn của bố tôi đi xa thành phố và tôi đang trông chùng nhà cửa cho bác ấy, cho con chó của bác ấy ăn và để mắt đến mọi thứ bởi vì chữa lại vài cánh cửa ra vào của ngôi nhà.
Và bữa tiệc diễn ra ở đó. Có lẽ nó không lớn bằng bữa tiệc cuối cùng mà tôi tham dự, nhưng rõ ràng không phải là bữa tiệc dành cho những người mới tham dự lần đầu.
Thậm chí nếu mình nghĩ cậu có thể ở đó, mình vẫn sẽ ở nhà.
Với cung cách cậu phớt lờ mình ở trường, mình cho rằng cậu cũng sẽ phớt lờ mình ở nơi đó. Và đó là một giả thuyết quá đau đớn để mình dám chứng minh.
Tôi đã nghe mọi người nói rằng thường là sau một trải nghiệm tồi tệ với rượu tequila(1), chỉ với mùi của nó không thôi cũng có thể khiến họ bị sặc. Và trong khi bữa tiệc này không khiến tôi bị sặc, vì đang ở ngay gần nó - đang nghe thấy nó nhưng nó đem đến cảm giác dạ dày của tôi như xoắn lại thành những nút thắt.
Một tuần lễ và chẳng có nơi nào khác lại gần cái bữa tiệc cuối cùng ấy đến thế.
Con chó như phát điên, sủa ầm ĩ mỗi khi thấy có người đi ngang qua cửa sổ.
Tôi lại phải cúi xuống, mắng nó và đuổi nó tránh xa khỏi chỗ cửa, nhưng tôi sợ không dám đi về phía con chó để bắt nó lại - quá lo sợ việc sẽ có người nào đấy có thể nhìn thấy và gọi tên tôi.
Vì thế mà tôi cho con chó vào trong gara, ở đó nó có thể sủa bao nhiêu tùy thích.
Đợi chút, giờ mình đã nhớ ra rồi. Lần cuối cùng mình nhìn thấy cậu.
Tiếng trống nhạc van ầm ĩ khắp cả dãy phố. Nhưng tôi đã cố làm cho không gian yên tĩnh hơn. Tôi chạy khắp nhà, đóng cửa sổ và kéo kín tất cả các mành cửa mà tôi tìm thấy.
Mình nhớ ra lời cuối cùng mà chúng mình đã nói với nhau.
Rồi tôi giấu mình trong phòng ngủ với chiếc TV đáng ghét. Và mặc dù còn không nghe thấy tiếng trống, nhưng tôi có thể cảm thấy tiếng thình thịch trong người mình.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, thật chặt. Tôi không hề xem TV. Tôi không ở trong căn phòng ấy. Tôi nhớ lại căn buồng để đồ, khi tôi trốn trong đó với một cái móc treo đầy những chiếc áo khoác xung quanh mình. Và rồi tôi lại bắt đầu đung đưa người ra sau và trước, sau và trước. Và một lần nữa, không có ai ở xung quanh đây để nghe thấy tôi khóc cả.
Trong giờ tiếng Anh của thầy Porter, mình nhận ra bàn của cậu để trống. Nhưng khi tiếng chuông vang lên và mình bước ra ngoài hành lang, cậu đã đứng ở đó.
Rốt cục bữa tiệc cũng hạ màn. Sau khi mọi người đi hết ngang qua cửa sổ và con chó đã ngưng sủa, tôi lại đi khắp ngôi nhà để mở màn cửa sổ.
Chúng mình gần như đâm sầm vào nhau. Nhưng mắt cậu đang nhìn xuống bởi thế cậu không biết đó là mình. Và cùng lúc, chúng mình đã nói: "Tôi xin lỗi".
Sau khi bị đóng kín trong phòng quá lâu, tôi quyết định hít thở một chút không khí trong lành. Và có lẽ, ngược lại muốn được là một anh hùng.
Sau đó cậu nhìn lên. Cậu thấy mình. Và khi đó, trong đôi mắt cậu, đó là gì?
Nỗi buồn ư? Nỗi đau ư? Cậu đi vòng qua mình và cố gạt tóc khỏi gương mặt cậu. Móng tay của cậu sơn màu xanh sẫm. Mình nhìn theo cậu đi xuôi dọc hành lang, người qua lại va mãi vào mình. Nhưng mình không để tâm đến ai khác.
Mình đứng đó và nhìn cậu biến mất. Mãi mãi.
Một lần nữa, mọi người ạ, D-4. Nhà của Courtney Crimsen. Nơi diễn ra bữa tiệc.
Không, cuộn băng này không nói về Courtney... dù cô ta cũng đóng một vai trong đó. Nhưng Courtney không hề biết tôi sắp nói về chuyện gì bởi vì cô ta đã bỏ mặc mọi chuyện xảy ra.
Tôi quay lại và bước đi theo hướng ngược lại với hướng tới nhà Courtney.
Ý định của tôi chỉ là đi bộ ngang qua nhà cô bạn tôi. Có lẽ tôi sẽ tìm thấy ai đó đang cố gắng tra chìa khóa vào cửa xe ô tô của họ và tôi sẽ đi nhờ họ về nhà.
Tôi không đến nhà Courtney. Tôi đang đến công viên Eisenhower, khung cảnh nơi diễn ra nụ hôn đầu tiên của Hannah.
Nhưng đường phố vắng tanh. Mọi người đã đi hết. Hoặc dường như là thế. Và rồi, ai đó gọi tên tôi.
Qua cái hàng rào gỗ cao ở phía nhà cô ấy, một cái đầu nhô lên. Và chủ nhân của cái đầu đó sẽ là ai? Bryce Walker.
Chúa tôi, không. Đây có thể là kết thúc một cuộc hành trình. Nếu có kẻ nào có thể can dự vào cuộc đời Hannah nhiều hơn thế thì đó là Bryce.
"Cưng đi đâu thế?", hắn ta hỏi.
Với bất cứ một cô bạn gái nào của hắn, đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy hắn đang tóm lấy cổ tay họ và xoắn lấy nhỉ? Hắn đối xử với họ như những miếng thịt.
Mà đó là ở nơi công cộng.
Cơ thể tôi, hai vai tôi, mọi thứ đã được lập trình sẵn để tiếp tục bước đi ngang qua ngôi nhà đó. Và tôi đáng lẽ nên tiếp tục bước đi. Nhưng tôi lại quay mặt về phía hắn. Một làn hơi nước bay lên từ phía hàng rào chỗ hắn đứng.
"Thôi nào, hãy tham gia với bọn anh", hắn nói, "Bọn anh đang tỉnh táo mà."
Và cái đầu nhô lên bên cạnh hắn là của ai? Nàng Courtney Crimsen.
Giờ thì có một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Cô ta là người đã sử dụng tôi như một cái "bàn đạp" để được tham gia vào một bữa tiệc. Và tôi thì đang ở đó, chạm mặt cô ta sau một bữa tiệc.
Cô ta chính là người đã bỏ mặc tôi trong tình thế khó xử khi không có người nào để cùng trò chuyện. Và giờ tôi đang ở đó, ở nhà của cô ta - nơi mà cô ta chẳng có chỗ nào để trốn tránh cả.
Nếu đã như thế thì tại sao cậu lại làm vậy, Hannah. Nếu đã thế, tại sao cậu lại tham gia cùng họ. Cậu biết đó là sự lựa chọn tồi tệ nhất mà. Cậu biết điều đó.
Nhưng tôi là ai để có quyền nắm giữ một thù hận chứ?
Đó là lý do cậu làm chuyện ấy. Cậu đã muốn thế giới của cậu sụp đổ. Cậu đã muốn mọi thứ càng đen tối càng tốt. Và Bryce, cậu biết, hắn ta có thể giúp cậu làm điều đó.
Hắn nói rằng cậu và hắn chỉ đang xả hơi một chút. Rồi cậu, Courtney ạ, đã đề nghị cho tôi đi nhờ về nhà sau khi nghĩ ngơi xong mà không nhận ra là "nhà" tôi chỉ cách chỗ tôi đang đứng hai ngôi nhà. Và cậu thốt ra những lời đó rất chân thành, điều đó làm cho tôi ngạc nhiên.
Thậm chí nó còn khiến tôi cảm thấy mình có chút tội lỗi.
Tôi đang sẵn sàng tha thứ cho cậu, Courtney ạ. Tôi tha thứ cho cậu. Thực tế là tôi hầu như đã tha thứ tất cả cho cậu. Nhưng cậu vẫn cần phải nghe tôi nói. Cậu vẫn cần phải biết.
Tôi đã đi ngang qua bãi cỏ ẩm ướt ấy và kéo một cái chốt trên hàng rào, đẩy cánh cổng mở ra vài inch. Và phía sau nó, nơi là điểm xuất phát của làn hơi nước... một cái chậu nước nóng bằng gỗ bách tùng.
Những tia nước không bắn lên cao, vì thế mà chỉ nghe thấy âm thanh là tiếng nước vỗ nhẹ vào hai bên thành chậu. Ngược lại từ phía hai người.
Đầu các cậu đang tựa trên thành chậu nước nóng. Mắt nhắm nghiền với những nụ cười mãn nguyện ngự trên khuôn mặt hai người khiến cho thứ nước tắm ấy và làn hơi nước kia trông thật mời gọi.
Courtney xoay đầu về phía tôi nhưng mắt vẫn nhắm chặt. "Chúng tớ đang mặc đồ lót", cô ta nói.
Tôi đợi trong giây lát. Tôi có nên làm thế không? Không... nhưng tôi sẽ làm thế.
Cậu biết cậu đang dấn thân vào cái gì mà, Hannah.
Tôi cởi bỏ áo, tụt giày, cởi quần dài và trèo lên những bậc gỗ. Và rồi? Tôi buông mình xuống làn nước ấy.
Nó thật thư giãn. Quá thoải mái.
Tôi khum hai bàn tay vớt thứ nước nóng ấy lên và để nó nhỏ giọt xuống mặt mình. Tôi ép nó luồn qua tóc. Tôi giữ mắt nhắm chặt, cơ thể tôi trượt xuống và đầu tựa vào thành chậu.
Nhưng làn nước êm đềm lại trở thành sự khủng khiếp. Tôi không nên ở đó. Tôi không tin tưởng Courtney. Bất kể những ý định ban đầu của họ là gì, tôi biết mỗi người bọn họ đủ rõ để không tin tưởng họ lâu.
Và tôi có quyền không tin tưởng bọn họ... nhưng tôi lại làm thế. Và tôi đang trải qua một cuộc đấu tranh dữ dội. Tôi mở mắt nhìn lên bầu trời đêm. Xuyên qua làn hơi nước, toàn bộ thế giới này có vẻ giống như một giấc mơ.
Tôi nheo mắt khi bước đi, đồng thời lại muốn nhắm chặt mắt lại.
Chẳng bao lâu, nước bắt đầu trở nên khó chịu. Quá nóng.
Khi tôi mở mắt, tôi muốn được đứng ngay trước cái công viên ấy. Tôi không muốn nhìn thấy thêm bất cứ một con phố nào mà tôi đã đi qua nữa, cả những con phố mà Hannah đã đi qua vào buổi tối hôm có bữa tiệc.
Nhưng khi tôi ép lưng vào thành chậu và đứng dậy để làm mát phần thân trên, tôi có thể nhìn thấy ngực mình xuyên qua cái áo lót ngực bị ướt.
Bởi vậy tôi lại trượt người xuống.
Và Bryce trườn đến... một cách chậm rãi... ngang qua cái ghế dài bên dưới làn nước. Rồi vai hắn dựa vào vai tôi.
Courtney mở mắt nhìn chúng tôi, rồi lại nhắm mắt lại.
Tôi vung một nắm đấm sang bên cạnh và làm một dãy hàng rào gỉ rung lên lách cách. Tôi nhắm chặt mắt lại và rê những ngón tay của mình dọc theo chất kim loại ấy.
Những lời của Bryce thật dịu dàng, một nỗ lực hiển nhiên là dành cho sự lãng mạn. "Hannah Baker" hắn nói.
Mọi người đều biết mày là ai, Bryce ạ. Mọi người đều biết việc mày làm.
Nhưng tao, vì cái tai tiếng đó, lại chẳng làm gì để ngăn mày lại cả.
Mày hỏi tao có vui vẻ trong bữa tiệc ấy không. Courtney thì thầm rằng tao không có mặt trong bữa tiệc, nhưng có vẻ như mày chẳng thèm quan tâm. Thay vào đó, đầu ngón tay mày chạm vào bên ngoài bắp đùi tao.
Tôi mở mắt ra và đập vào cái hàng rào lần nữa.
Tao nghiến chặt quai hàm và những ngón tay mày rời xa khỏi chỗ đó.
"Nó kết thúc khá là nhanh", mày nói. Và cũng đủ nhanh, những ngón tay của mày quay trở lại.
Tôi nắm chặt lấy cái hàng rào và tiếp tục bước về phía trước. Khi những ngón tay tôi rời ra xa khỏi cái hàng rào, da tay đã bị cắt ra từng miếng mỏng mở toác ra.
Cả bàn tay của mày đã quay trở lại. Và khi tao không ngăn mày lại, mày tiếp tục lướt bàn tay ngang qua bụng tao. Ngón tay cái của mày chạm vào đáy áo ngực và ngón út thì chạm vào cạp quần lót của tao.
Tao đã quay đầu sang bên, tránh né mày. Và tao biết, mày không cười.
Mày khép những ngón tay lại và chầm chậm chà xát, những vòng tròn xung quanh dạ dày của tao. Cảm thấy tốt chứ", mày nói.
Tôi cảm thấy một chuyển động trong nước và mở mắt ra thoáng chốc trong giây lát.
Courtney đang bỏ đi.
Cậu cần thêm nhiều lý do hơn nữa với những người mà cậu ghét ư, Courtney?
"Còn nhớ khi em là học sinh năm thứ nhất chứ?" mày hỏi.
Những ngón tay mày tiến đến phía dưới chiếc áo ngực của tao. Nhưng mày không vồ chộp lấy nó. Mà đang kiểm tra những ranh giới, tao đoán thế. Rồi mày lướt tay dọc theo phần dưới bầu ngực của tao.
"Không phải em đã có tên trong danh sách đó sao?" mày nói. "Vòng ba đẹp nhất của năm thứ nhất."
Bryce này, mày phải nhìn thấy quai hàm của tao đang nghiến chặt chứ. Mày phải nhìn thấy những giọt nước mắt của tao chứ. Mày khởi động bằng câu chuyện chết tiệt đó sao?
Bryce ư? Phải. Nó sẽ làm như thế.
"Đó là sự thật", mày nói.
Và rồi cứ như thế, tôi để hắn tiếp tục. Hai vai tôi rũ ra. Hai chân tôi rã rời.
Tôi biết chính xác mình đang làm gì.
Không phải mới một lần tôi dấn sâu vào cái tai tiếng mà tất cả các người chụp mũ cho tôi. Không phải một lần. Cho dù đôi khi nó thật khó khăn. Cho dù đôi khi, tôi nhận thấy mình bị cuốn hút bởi một người nào đó nhưng người ấy chỉ muốn quen với tôi vì những gì họ được nghe nói. Nhưng tôi luôn luôn nói không với những kẻ đó. Luôn luôn là như vậy!
Cho tới Bryce.
Bởi vậy xin chúc mừng mày, Bryce ạ. Mày là người đó. Tao để cho tai tiếng của tao bắt được tao, tao để cho tai tiếng của tao trở thành chính tao, cùng với mày. Cảm giác thế nào hả?
Đợi đã, đừng trả lời thế. Hãy để tao nói điều này trước: tao không bị mày thu hút Bryce ạ. Không bao giờ. Sự thực là mày làm tao ghê tởm.
Và tao sắp đá vào mông mày. Tao thề như thế.
Mày đang sờ soạng khắp người tao... nhưng tao đang sử dụng mày. Tao cần mày, bởi thế mà tao có thể hoàn toàn để mặc chính mình.
Với những ai đang lắng nghe, hãy để tôi làm rõ chuyện này. Tôi đã không nói không và không đẩy hắn ra. Tất cả những gì tôi làm chỉ là quay đầu đi, nghiến răng và chiến đấu với những giọt nước mắt. Và hắn đã thấy điều đó. Hắn thậm chí còn bảo tôi hãy thư giãn đi.
"Chỉ cần thư giãn thôi", hắn nói. "Mọi chuyện sẽ ổn." Như thể nếu để hắn động tay tới tôi thì sẽ chữa lành được tất cả các vấn đề của tôi vậy.
Nhưng cuối cùng, tao chưa bao giờ bảo mày cút đi... và mày cũng không làm thế.
Mày ngưng việc xoa bụng tao. Thay vào đó, mày xoa vuốt ra sau và trước, một cách nhẹ nhàng dọc theo vùng eo. Ngón tay út của mày tìm đường lần xuống phía trên chiếc quần lót và xoay ra sau rồi ra trước, từ hông này sang hông kia. Sau đó một ngón tay khác trượt xuống phía dưới, đẩy ngón tay út của mày xuống sâu hơn, lướt xuyên qua lớp lông mu.
Và đó là tất cả những gì mày cần, Bryce ạ. Mày bắt đầu hôn vai tao, cổ tao, lướt những ngón tay của mày vào và ra. Sau đó mày lại tiếp tục. Mày đã không dừng lại ở đó.
Tôi xin lỗi. Điều này sẽ trở nên quá sống động đối với một vài người? Thật quá kinh khủng.
Khi mày đã được làm chuyện đó, Bryce ạ. Tao ra khỏi cái chậu nước nóng ấy và đi bộ về nơi cách đó chỉ hai ngôi nhà. Buổi tối kết thúc.
Tôi đã phải làm chuyện ấy.
Tôi nắm chặt bàn tay và nâng nó lên trước mặt mình. Qua đôi mắt nhòa lệ, tôi thấy máu ép ra qua những ngón tay mình. Da tay đã bị cắt sâu một vài chỗ, bị cứa bởi cái hàng rào gỉ sắt ấy.
Dù cho Hannah muốn tôi đi tiếp tới nơi nào thì tôi đã biết rõ nơi tôi sẽ nghỉ lại cuối đêm nay. Nhưng trước tiên, tôi cần phải rửa tay đã. Những vết cắt đau nhói, nhưng tôi như cảm thấy yếu hơn khi nhìn thấy máu của chính mình.
Tôi hướng tới trạm xăng gần nhất. Nó nằm xuôi xuống phía dưới con phố cách chỗ tôi đang đứng hai dãy nhà và không quá xa khỏi con đường tôi đang đi. Tôi vỗ nhẹ tay vài lần, những chấm đen thẫm máu nhỏ xuống lối đi bộ.
Khi tới trạm xăng ấy, tôi đút bàn tay bị thương vào túi áo và kéo mở cánh cửa kính của cái siêu thị mi-ni. Tôi tìm thấy một chai cồn làm sạch và một hộp băng cá nhân nhỏ loại Band-Aid, thả rơi mấy đô la lên quầy thanh toán, tôi hỏi mượn chìa khóa vào phòng vệ sinh.
[size=150]
"Các phòng vệ sinh đều ở phía đằng sau", người phụ nữ đứng sau quầy thanh toán nói.
Tôi xoay chìa khóa trong ổ và dùng vai đẩy cánh cửa vào phòng vệ sinh. Rồi tôi để bàn tay mình dưới vòi nước lạnh và nhìn máu chảy xuống đường ống thoát. Tôi bẻ vỡ nút gắn kín của chai cồn và trong một động tác (bởi vì tôi sẽ không làm điều đó nếu tôi còn có thể suy nghĩ), tôi đổ hết toàn bộ chai cồn lên bàn tay mình.
Cả cơ thể tôi căng ra và tôi nguyền rủa hết cỡ giọng bằng những lời lẽ nặng nề nhất có thể. Cảm giác như da tôi đang bị tróc ra khỏi các cơ thịt vậy.
Sau một lúc có lẽ là gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi có thể uốn cong và cử động những ngón tay trở lại. Dùng bàn tay lành lặn và hàm răng, tôi dán vài miếng băng cá nhân lên bàn tay bị cắt của mình.
Tôi trả lại chìa khóa và người phụ nữ chẳng nói gì thêm ngoài câu: "Chúc một đêm tốt lành".
Khi ra đến lối đi bộ, tôi bắt đầu chạy chầm chậm. Vẫn còn một cuộn băng nữa. Một con số mười ba màu xanh da trời được sơn trên góc băng.
Chú thích: (1) Phát âm,như tê-ki-la, là một thứ rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico. Tên gọi của thứ rượu này nguyên là tên gọi của địa phương chủ yếu sản xuất ra nó - vùng Tequila, bang Jalisco trên cao nguyên phía Tây của Mexico.
Chỉ còn có hai mặt băng nữa thôi. Đừng bỏ tôi lại lúc này.
Tôi rất tiếc. Tôi đoán rằng đó là một điều kì quặc khi nói ra. Bởi vì đó không phải là điều tôi đang làm hay sao? Đang bỏ cuộc?
Phải. Tôi là vậy. Và trên tất cả, đó là câu chuyện này đang đến hồi hạ màn.
Tôi... đang từ bỏ... chính mình.
Bất kể tôi đã nói gì lúc trước, bất kể tôi đã nói về ai, tất cả đều trở lại - tất cả đều kết thúc - với tôi.
Giọng của cô ấy nghe thật bình tĩnh. Chứa đựng trong đó những điều cô ấy đang nói.
Trước bữa tiệc ấy, tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ tất cả không biết bao nhiêu lần.
Tôi không biết có thể chỉ là một vài người có cơ sở để nghĩ về điều đó nhiều hơn những người khác. Bởi vì mỗi khi có điều gì tồi tệ xảy ra, tôi lại nghĩ về nó.
Nó ư? Được rồi, tôi sẽ nói về nó. Tôi nghĩ về việc tự tử.
Sự tức giận, việc đổ lỗi, tất cả đã qua. Cô ấy đã quyết định. Hai từ đó đã không còn là điều cô ấy phải đấu tranh dằn vặt nữa.
Sau mọi điều tôi đã kể trong những cuộn băng này, mọi điều đã xảy ra, tôi đã nghĩ về chuyện tự tử. Nó chỉ luôn là một ý nghĩ thoáng qua.
Tôi ước tôi sẽ chết.
Mình đã nghĩ về những từ ấy rất nhiều lần. Nhưng thật khó để nói ra một cách rõ ràng như thế. Việc cậu có thể ám chỉ đến điều ấy thậm chí còn rùng rợn hơn nữa.
Nhưng đôi khi tôi khiến mọi chuyện đi xa hơn và tự hỏi tôi sẽ thực hiện điều đó như thế nào. Tôi trốn trên giường và tự hỏi không biết trong nhà có thứ gì tôi có thể sử dụng không.
Một khẩu súng? Không. Chúng tôi chẳng bao giờ có chúng cả. Và tôi cũng sẽ không biết kiếm chúng ở nơi nào.
Thế treo cổ thì sao? À, thế tôi sẽ dùng thứ gì? Tôi sẽ làm việc đó ở chỗ nào?
Và thậm chí nếu tôi biết được dùng thứ gì và ở chỗ nào, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ có thể tránh được việc có ai đó tình cờ tìm thấy tôi - đang đung đưa - cách sàn nhà vài inch.
Tôi không thể để bố mẹ của tôi tìm thấy tôi trong tình trạng như thế. Vậy họ đã tìm thấy cậu như thế nào? Mình đã nghe rất nhiều tin đồn.
Nó bắt đầu trở thành một trò chơi bệnh hoạn, tưởng tượng ra những phương thức để giết chính mình. Và có một vài cách khá kỳ lạ và sáng tạo.
Cậu đã uống thuốc ngủ. Điều đó, chúng tớ đều biết. Một vài người nói cậu đã chết đuối trong bồn tắm đầy nước.
Nó được tóm lại trong hai hướng suy nghĩ. Nếu tôi muốn mọi người nghĩ nó là một tai nạn, tôi sẽ lái xe ra đường cao tốc. Có vài nơi mà mà bạn không có cơ hội được cứu sống. Và có rất nhiều những chỗ như thế ở vùng ngoại ô của thị trấn này. Trong vài tuần lễ qua, tôi đã lái xe qua một nơi trong số đó hàng chục lần.
Những người khác nói cậu mở nước tắm, nhưng chìm vào giấc ngủ trên giường của cậu trong khi nước đầy tràn. Bố mẹ cậu trở về nhà, thấy phòng tắm ngập nước. Họ gọi tên cậu nhưng không có hồi đáp.
Sau đó có những cuộn băng này.
Liệu tôi có thể tin tưởng vào người thứ mười hai trong các bạn là người sẽ giữ bí mật cho tôi không? Không để bố mẹ tôi biết được điều gì thật sự đã xảy ra? Cậu hãy cứ để họ tin rằng nó chỉ là một tai nạn. Nếu đó là điều được mọi người lan truyền như thế?
Cô ấy ngừng lại.
Tôi không biết. Tôi không chắc nữa.
Cô ấy nghĩ rằng chúng tôi có thể kể ra chuyện này. Cô ấy nghĩ chúng tôi sẽ đến gặp bạn bè mình và nói: "Cậu có muốn biết một bí mật khủng khiếp không?".
Bởi thế nên tôi đã quyết định chọn cách thức ít gây đau đớn nhất.
Thuốc ngủ.
Dạ dày tôi quặn lên, nó đang muốn rời bỏ cơ thể tôi với tất cả mọi thứ bên trong. Thức ăn. Những ý nghĩ. Những cảm xúc này.
Nhưng thuốc ngủ loại nào chứ? Và bao nhiêu? Tôi không chắc lắm. Và tôi không có nhiều thời gian để tính toán nó bởi vì ngày mai... Tôi sẽ làm điều đó.
Wow.
Tôi ngồi xuống vỉa hè tối tăm - chỗ đường giao nhau khá yên tĩnh.
Tôi sẽ không còn ở quanh đây... vào ngày mai.
Hầu hết bên trong các ngôi nhà của bốn dãy nhà liền nhau này đều gần như không có dấu hiệu nào của những người còn đang thức ở. Một vài cửa sổ thấp thoáng ánh sáng xanh yếu ớt của chiếc TV còn bật muộn. Khoảng ba nhà trong số đó bật đèn sáng ở hiên nhà. Nhưng những nhà còn lại, đa phần có bãi cỏ được cắt tỉa hay một chiếc xe đậu phía ngoài, thật khó có thể nói là không có người nào sống ở đó.
Ngày mai tôi sẽ trở dậy, tôi sẽ mặc quần áo và đi bộ đến bưu điện. Ở đó, tôi sẽ gửi một hộp đựng những cuộn băng cho Justin Foley. Rồi sau đó, sẽ không còn đường lui nữa. Tôi sẽ đến trường, quá muộn để học tiết thứ nhất và chúng ta sẽ có một ngày cuối cùng bên nhau. Điều khác biệt duy nhất là tôi biết nó là ngày cuối cùng.
Các bạn sẽ không biết được điều đó.
Tôi có thể nhớ ra không? Tôi có thể thấy cô ấy trong hành lang vào ngày cuối cùng ấy không? Tôi muốn nhớ lại cái lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy.
Và các cậu sẽ đối xử với tôi như các cậu vẫn thường làm. Các cậu có nhớ được lời cuối cùng các cậu nói với tôi không?
Mình không nhớ.
Điều cuối cùng các cậu làm với tôi?
Tôi mỉm cười, tôi chắc chắn về điều này. Tôi mỉm cười mỗi khi nhìn thấy cậu kể từ sau bữa tiệc ấy, nhưng cậu không bao giờ nhìn lên cả. Bởi vì tâm trí cậu như đã mặc định thế rồi.
Nếu được cho một cơ hội, cậu biết cậu có thể mỉm cười đáp lại. Và cậu đã không làm thế. Không thể nếu cậu muốn trải qua mọi chuyện như thế.
Và điều cuối cùng tôi đã nói với các bạn là gì? Bởi vì hãy tin tôi, khi tôi nói điều đó, tôi biết đó là điều cuối cùng mà tôi sẽ nói.
Chẳng có gì cả. Cậu bảo mình rời khỏi căn phòng ấy và đó là tất cả. Cậu tìm cách phớt lờ mình đi mỗi lần gặp sau đó.
Mọi chuyện đưa chúng ta đến với một trong những tuần lễ cuối cùng của tôi.
Tuần lễ liền sau vụ tai nạn kia. Tuần lễ của một buổi tiệc mới. Một buổi tiệc mà tôi không tham dự.
Phải, tôi vẫn còn trên mặt đất này. Nhưng đó không phải là lý do tôi không tham gia bữa tiệc ấy. Thực tế, nếu tôi muốn đến đó thì chuyện đó còn dễ dàng hơn là lần dự tiệc trước đó bởi vì suốt cả tuấn lễ ấy tôi đang phải ngồi nhà. Một người bạn của bố tôi đi xa thành phố và tôi đang trông chùng nhà cửa cho bác ấy, cho con chó của bác ấy ăn và để mắt đến mọi thứ bởi vì chữa lại vài cánh cửa ra vào của ngôi nhà.
Và bữa tiệc diễn ra ở đó. Có lẽ nó không lớn bằng bữa tiệc cuối cùng mà tôi tham dự, nhưng rõ ràng không phải là bữa tiệc dành cho những người mới tham dự lần đầu.
Thậm chí nếu mình nghĩ cậu có thể ở đó, mình vẫn sẽ ở nhà.
Với cung cách cậu phớt lờ mình ở trường, mình cho rằng cậu cũng sẽ phớt lờ mình ở nơi đó. Và đó là một giả thuyết quá đau đớn để mình dám chứng minh.
Tôi đã nghe mọi người nói rằng thường là sau một trải nghiệm tồi tệ với rượu tequila(1), chỉ với mùi của nó không thôi cũng có thể khiến họ bị sặc. Và trong khi bữa tiệc này không khiến tôi bị sặc, vì đang ở ngay gần nó - đang nghe thấy nó nhưng nó đem đến cảm giác dạ dày của tôi như xoắn lại thành những nút thắt.
Một tuần lễ và chẳng có nơi nào khác lại gần cái bữa tiệc cuối cùng ấy đến thế.
Con chó như phát điên, sủa ầm ĩ mỗi khi thấy có người đi ngang qua cửa sổ.
Tôi lại phải cúi xuống, mắng nó và đuổi nó tránh xa khỏi chỗ cửa, nhưng tôi sợ không dám đi về phía con chó để bắt nó lại - quá lo sợ việc sẽ có người nào đấy có thể nhìn thấy và gọi tên tôi.
Vì thế mà tôi cho con chó vào trong gara, ở đó nó có thể sủa bao nhiêu tùy thích.
Đợi chút, giờ mình đã nhớ ra rồi. Lần cuối cùng mình nhìn thấy cậu.
Tiếng trống nhạc van ầm ĩ khắp cả dãy phố. Nhưng tôi đã cố làm cho không gian yên tĩnh hơn. Tôi chạy khắp nhà, đóng cửa sổ và kéo kín tất cả các mành cửa mà tôi tìm thấy.
Mình nhớ ra lời cuối cùng mà chúng mình đã nói với nhau.
Rồi tôi giấu mình trong phòng ngủ với chiếc TV đáng ghét. Và mặc dù còn không nghe thấy tiếng trống, nhưng tôi có thể cảm thấy tiếng thình thịch trong người mình.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, thật chặt. Tôi không hề xem TV. Tôi không ở trong căn phòng ấy. Tôi nhớ lại căn buồng để đồ, khi tôi trốn trong đó với một cái móc treo đầy những chiếc áo khoác xung quanh mình. Và rồi tôi lại bắt đầu đung đưa người ra sau và trước, sau và trước. Và một lần nữa, không có ai ở xung quanh đây để nghe thấy tôi khóc cả.
Trong giờ tiếng Anh của thầy Porter, mình nhận ra bàn của cậu để trống. Nhưng khi tiếng chuông vang lên và mình bước ra ngoài hành lang, cậu đã đứng ở đó.
Rốt cục bữa tiệc cũng hạ màn. Sau khi mọi người đi hết ngang qua cửa sổ và con chó đã ngưng sủa, tôi lại đi khắp ngôi nhà để mở màn cửa sổ.
Chúng mình gần như đâm sầm vào nhau. Nhưng mắt cậu đang nhìn xuống bởi thế cậu không biết đó là mình. Và cùng lúc, chúng mình đã nói: "Tôi xin lỗi".
Sau khi bị đóng kín trong phòng quá lâu, tôi quyết định hít thở một chút không khí trong lành. Và có lẽ, ngược lại muốn được là một anh hùng.
Sau đó cậu nhìn lên. Cậu thấy mình. Và khi đó, trong đôi mắt cậu, đó là gì?
Nỗi buồn ư? Nỗi đau ư? Cậu đi vòng qua mình và cố gạt tóc khỏi gương mặt cậu. Móng tay của cậu sơn màu xanh sẫm. Mình nhìn theo cậu đi xuôi dọc hành lang, người qua lại va mãi vào mình. Nhưng mình không để tâm đến ai khác.
Mình đứng đó và nhìn cậu biến mất. Mãi mãi.
Một lần nữa, mọi người ạ, D-4. Nhà của Courtney Crimsen. Nơi diễn ra bữa tiệc.
Không, cuộn băng này không nói về Courtney... dù cô ta cũng đóng một vai trong đó. Nhưng Courtney không hề biết tôi sắp nói về chuyện gì bởi vì cô ta đã bỏ mặc mọi chuyện xảy ra.
Tôi quay lại và bước đi theo hướng ngược lại với hướng tới nhà Courtney.
Ý định của tôi chỉ là đi bộ ngang qua nhà cô bạn tôi. Có lẽ tôi sẽ tìm thấy ai đó đang cố gắng tra chìa khóa vào cửa xe ô tô của họ và tôi sẽ đi nhờ họ về nhà.
Tôi không đến nhà Courtney. Tôi đang đến công viên Eisenhower, khung cảnh nơi diễn ra nụ hôn đầu tiên của Hannah.
Nhưng đường phố vắng tanh. Mọi người đã đi hết. Hoặc dường như là thế. Và rồi, ai đó gọi tên tôi.
Qua cái hàng rào gỗ cao ở phía nhà cô ấy, một cái đầu nhô lên. Và chủ nhân của cái đầu đó sẽ là ai? Bryce Walker.
Chúa tôi, không. Đây có thể là kết thúc một cuộc hành trình. Nếu có kẻ nào có thể can dự vào cuộc đời Hannah nhiều hơn thế thì đó là Bryce.
"Cưng đi đâu thế?", hắn ta hỏi.
Với bất cứ một cô bạn gái nào của hắn, đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy hắn đang tóm lấy cổ tay họ và xoắn lấy nhỉ? Hắn đối xử với họ như những miếng thịt.
Mà đó là ở nơi công cộng.
Cơ thể tôi, hai vai tôi, mọi thứ đã được lập trình sẵn để tiếp tục bước đi ngang qua ngôi nhà đó. Và tôi đáng lẽ nên tiếp tục bước đi. Nhưng tôi lại quay mặt về phía hắn. Một làn hơi nước bay lên từ phía hàng rào chỗ hắn đứng.
"Thôi nào, hãy tham gia với bọn anh", hắn nói, "Bọn anh đang tỉnh táo mà."
Và cái đầu nhô lên bên cạnh hắn là của ai? Nàng Courtney Crimsen.
Giờ thì có một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Cô ta là người đã sử dụng tôi như một cái "bàn đạp" để được tham gia vào một bữa tiệc. Và tôi thì đang ở đó, chạm mặt cô ta sau một bữa tiệc.
Cô ta chính là người đã bỏ mặc tôi trong tình thế khó xử khi không có người nào để cùng trò chuyện. Và giờ tôi đang ở đó, ở nhà của cô ta - nơi mà cô ta chẳng có chỗ nào để trốn tránh cả.
Nếu đã như thế thì tại sao cậu lại làm vậy, Hannah. Nếu đã thế, tại sao cậu lại tham gia cùng họ. Cậu biết đó là sự lựa chọn tồi tệ nhất mà. Cậu biết điều đó.
Nhưng tôi là ai để có quyền nắm giữ một thù hận chứ?
Đó là lý do cậu làm chuyện ấy. Cậu đã muốn thế giới của cậu sụp đổ. Cậu đã muốn mọi thứ càng đen tối càng tốt. Và Bryce, cậu biết, hắn ta có thể giúp cậu làm điều đó.
Hắn nói rằng cậu và hắn chỉ đang xả hơi một chút. Rồi cậu, Courtney ạ, đã đề nghị cho tôi đi nhờ về nhà sau khi nghĩ ngơi xong mà không nhận ra là "nhà" tôi chỉ cách chỗ tôi đang đứng hai ngôi nhà. Và cậu thốt ra những lời đó rất chân thành, điều đó làm cho tôi ngạc nhiên.
Thậm chí nó còn khiến tôi cảm thấy mình có chút tội lỗi.
Tôi đang sẵn sàng tha thứ cho cậu, Courtney ạ. Tôi tha thứ cho cậu. Thực tế là tôi hầu như đã tha thứ tất cả cho cậu. Nhưng cậu vẫn cần phải nghe tôi nói. Cậu vẫn cần phải biết.
Tôi đã đi ngang qua bãi cỏ ẩm ướt ấy và kéo một cái chốt trên hàng rào, đẩy cánh cổng mở ra vài inch. Và phía sau nó, nơi là điểm xuất phát của làn hơi nước... một cái chậu nước nóng bằng gỗ bách tùng.
Những tia nước không bắn lên cao, vì thế mà chỉ nghe thấy âm thanh là tiếng nước vỗ nhẹ vào hai bên thành chậu. Ngược lại từ phía hai người.
Đầu các cậu đang tựa trên thành chậu nước nóng. Mắt nhắm nghiền với những nụ cười mãn nguyện ngự trên khuôn mặt hai người khiến cho thứ nước tắm ấy và làn hơi nước kia trông thật mời gọi.
Courtney xoay đầu về phía tôi nhưng mắt vẫn nhắm chặt. "Chúng tớ đang mặc đồ lót", cô ta nói.
Tôi đợi trong giây lát. Tôi có nên làm thế không? Không... nhưng tôi sẽ làm thế.
Cậu biết cậu đang dấn thân vào cái gì mà, Hannah.
Tôi cởi bỏ áo, tụt giày, cởi quần dài và trèo lên những bậc gỗ. Và rồi? Tôi buông mình xuống làn nước ấy.
Nó thật thư giãn. Quá thoải mái.
Tôi khum hai bàn tay vớt thứ nước nóng ấy lên và để nó nhỏ giọt xuống mặt mình. Tôi ép nó luồn qua tóc. Tôi giữ mắt nhắm chặt, cơ thể tôi trượt xuống và đầu tựa vào thành chậu.
Nhưng làn nước êm đềm lại trở thành sự khủng khiếp. Tôi không nên ở đó. Tôi không tin tưởng Courtney. Bất kể những ý định ban đầu của họ là gì, tôi biết mỗi người bọn họ đủ rõ để không tin tưởng họ lâu.
Và tôi có quyền không tin tưởng bọn họ... nhưng tôi lại làm thế. Và tôi đang trải qua một cuộc đấu tranh dữ dội. Tôi mở mắt nhìn lên bầu trời đêm. Xuyên qua làn hơi nước, toàn bộ thế giới này có vẻ giống như một giấc mơ.
Tôi nheo mắt khi bước đi, đồng thời lại muốn nhắm chặt mắt lại.
Chẳng bao lâu, nước bắt đầu trở nên khó chịu. Quá nóng.
Khi tôi mở mắt, tôi muốn được đứng ngay trước cái công viên ấy. Tôi không muốn nhìn thấy thêm bất cứ một con phố nào mà tôi đã đi qua nữa, cả những con phố mà Hannah đã đi qua vào buổi tối hôm có bữa tiệc.
Nhưng khi tôi ép lưng vào thành chậu và đứng dậy để làm mát phần thân trên, tôi có thể nhìn thấy ngực mình xuyên qua cái áo lót ngực bị ướt.
Bởi vậy tôi lại trượt người xuống.
Và Bryce trườn đến... một cách chậm rãi... ngang qua cái ghế dài bên dưới làn nước. Rồi vai hắn dựa vào vai tôi.
Courtney mở mắt nhìn chúng tôi, rồi lại nhắm mắt lại.
Tôi vung một nắm đấm sang bên cạnh và làm một dãy hàng rào gỉ rung lên lách cách. Tôi nhắm chặt mắt lại và rê những ngón tay của mình dọc theo chất kim loại ấy.
Những lời của Bryce thật dịu dàng, một nỗ lực hiển nhiên là dành cho sự lãng mạn. "Hannah Baker" hắn nói.
Mọi người đều biết mày là ai, Bryce ạ. Mọi người đều biết việc mày làm.
Nhưng tao, vì cái tai tiếng đó, lại chẳng làm gì để ngăn mày lại cả.
Mày hỏi tao có vui vẻ trong bữa tiệc ấy không. Courtney thì thầm rằng tao không có mặt trong bữa tiệc, nhưng có vẻ như mày chẳng thèm quan tâm. Thay vào đó, đầu ngón tay mày chạm vào bên ngoài bắp đùi tao.
Tôi mở mắt ra và đập vào cái hàng rào lần nữa.
Tao nghiến chặt quai hàm và những ngón tay mày rời xa khỏi chỗ đó.
"Nó kết thúc khá là nhanh", mày nói. Và cũng đủ nhanh, những ngón tay của mày quay trở lại.
Tôi nắm chặt lấy cái hàng rào và tiếp tục bước về phía trước. Khi những ngón tay tôi rời ra xa khỏi cái hàng rào, da tay đã bị cắt ra từng miếng mỏng mở toác ra.
Cả bàn tay của mày đã quay trở lại. Và khi tao không ngăn mày lại, mày tiếp tục lướt bàn tay ngang qua bụng tao. Ngón tay cái của mày chạm vào đáy áo ngực và ngón út thì chạm vào cạp quần lót của tao.
Tao đã quay đầu sang bên, tránh né mày. Và tao biết, mày không cười.
Mày khép những ngón tay lại và chầm chậm chà xát, những vòng tròn xung quanh dạ dày của tao. Cảm thấy tốt chứ", mày nói.
Tôi cảm thấy một chuyển động trong nước và mở mắt ra thoáng chốc trong giây lát.
Courtney đang bỏ đi.
Cậu cần thêm nhiều lý do hơn nữa với những người mà cậu ghét ư, Courtney?
"Còn nhớ khi em là học sinh năm thứ nhất chứ?" mày hỏi.
Những ngón tay mày tiến đến phía dưới chiếc áo ngực của tao. Nhưng mày không vồ chộp lấy nó. Mà đang kiểm tra những ranh giới, tao đoán thế. Rồi mày lướt tay dọc theo phần dưới bầu ngực của tao.
"Không phải em đã có tên trong danh sách đó sao?" mày nói. "Vòng ba đẹp nhất của năm thứ nhất."
Bryce này, mày phải nhìn thấy quai hàm của tao đang nghiến chặt chứ. Mày phải nhìn thấy những giọt nước mắt của tao chứ. Mày khởi động bằng câu chuyện chết tiệt đó sao?
Bryce ư? Phải. Nó sẽ làm như thế.
"Đó là sự thật", mày nói.
Và rồi cứ như thế, tôi để hắn tiếp tục. Hai vai tôi rũ ra. Hai chân tôi rã rời.
Tôi biết chính xác mình đang làm gì.
Không phải mới một lần tôi dấn sâu vào cái tai tiếng mà tất cả các người chụp mũ cho tôi. Không phải một lần. Cho dù đôi khi nó thật khó khăn. Cho dù đôi khi, tôi nhận thấy mình bị cuốn hút bởi một người nào đó nhưng người ấy chỉ muốn quen với tôi vì những gì họ được nghe nói. Nhưng tôi luôn luôn nói không với những kẻ đó. Luôn luôn là như vậy!
Cho tới Bryce.
Bởi vậy xin chúc mừng mày, Bryce ạ. Mày là người đó. Tao để cho tai tiếng của tao bắt được tao, tao để cho tai tiếng của tao trở thành chính tao, cùng với mày. Cảm giác thế nào hả?
Đợi đã, đừng trả lời thế. Hãy để tao nói điều này trước: tao không bị mày thu hút Bryce ạ. Không bao giờ. Sự thực là mày làm tao ghê tởm.
Và tao sắp đá vào mông mày. Tao thề như thế.
Mày đang sờ soạng khắp người tao... nhưng tao đang sử dụng mày. Tao cần mày, bởi thế mà tao có thể hoàn toàn để mặc chính mình.
Với những ai đang lắng nghe, hãy để tôi làm rõ chuyện này. Tôi đã không nói không và không đẩy hắn ra. Tất cả những gì tôi làm chỉ là quay đầu đi, nghiến răng và chiến đấu với những giọt nước mắt. Và hắn đã thấy điều đó. Hắn thậm chí còn bảo tôi hãy thư giãn đi.
"Chỉ cần thư giãn thôi", hắn nói. "Mọi chuyện sẽ ổn." Như thể nếu để hắn động tay tới tôi thì sẽ chữa lành được tất cả các vấn đề của tôi vậy.
Nhưng cuối cùng, tao chưa bao giờ bảo mày cút đi... và mày cũng không làm thế.
Mày ngưng việc xoa bụng tao. Thay vào đó, mày xoa vuốt ra sau và trước, một cách nhẹ nhàng dọc theo vùng eo. Ngón tay út của mày tìm đường lần xuống phía trên chiếc quần lót và xoay ra sau rồi ra trước, từ hông này sang hông kia. Sau đó một ngón tay khác trượt xuống phía dưới, đẩy ngón tay út của mày xuống sâu hơn, lướt xuyên qua lớp lông mu.
Và đó là tất cả những gì mày cần, Bryce ạ. Mày bắt đầu hôn vai tao, cổ tao, lướt những ngón tay của mày vào và ra. Sau đó mày lại tiếp tục. Mày đã không dừng lại ở đó.
Tôi xin lỗi. Điều này sẽ trở nên quá sống động đối với một vài người? Thật quá kinh khủng.
Khi mày đã được làm chuyện đó, Bryce ạ. Tao ra khỏi cái chậu nước nóng ấy và đi bộ về nơi cách đó chỉ hai ngôi nhà. Buổi tối kết thúc.
Tôi đã phải làm chuyện ấy.
Tôi nắm chặt bàn tay và nâng nó lên trước mặt mình. Qua đôi mắt nhòa lệ, tôi thấy máu ép ra qua những ngón tay mình. Da tay đã bị cắt sâu một vài chỗ, bị cứa bởi cái hàng rào gỉ sắt ấy.
Dù cho Hannah muốn tôi đi tiếp tới nơi nào thì tôi đã biết rõ nơi tôi sẽ nghỉ lại cuối đêm nay. Nhưng trước tiên, tôi cần phải rửa tay đã. Những vết cắt đau nhói, nhưng tôi như cảm thấy yếu hơn khi nhìn thấy máu của chính mình.
Tôi hướng tới trạm xăng gần nhất. Nó nằm xuôi xuống phía dưới con phố cách chỗ tôi đang đứng hai dãy nhà và không quá xa khỏi con đường tôi đang đi. Tôi vỗ nhẹ tay vài lần, những chấm đen thẫm máu nhỏ xuống lối đi bộ.
Khi tới trạm xăng ấy, tôi đút bàn tay bị thương vào túi áo và kéo mở cánh cửa kính của cái siêu thị mi-ni. Tôi tìm thấy một chai cồn làm sạch và một hộp băng cá nhân nhỏ loại Band-Aid, thả rơi mấy đô la lên quầy thanh toán, tôi hỏi mượn chìa khóa vào phòng vệ sinh.
[size=150]
"Các phòng vệ sinh đều ở phía đằng sau", người phụ nữ đứng sau quầy thanh toán nói.
Tôi xoay chìa khóa trong ổ và dùng vai đẩy cánh cửa vào phòng vệ sinh. Rồi tôi để bàn tay mình dưới vòi nước lạnh và nhìn máu chảy xuống đường ống thoát. Tôi bẻ vỡ nút gắn kín của chai cồn và trong một động tác (bởi vì tôi sẽ không làm điều đó nếu tôi còn có thể suy nghĩ), tôi đổ hết toàn bộ chai cồn lên bàn tay mình.
Cả cơ thể tôi căng ra và tôi nguyền rủa hết cỡ giọng bằng những lời lẽ nặng nề nhất có thể. Cảm giác như da tôi đang bị tróc ra khỏi các cơ thịt vậy.
Sau một lúc có lẽ là gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi có thể uốn cong và cử động những ngón tay trở lại. Dùng bàn tay lành lặn và hàm răng, tôi dán vài miếng băng cá nhân lên bàn tay bị cắt của mình.
Tôi trả lại chìa khóa và người phụ nữ chẳng nói gì thêm ngoài câu: "Chúc một đêm tốt lành".
Khi ra đến lối đi bộ, tôi bắt đầu chạy chầm chậm. Vẫn còn một cuộn băng nữa. Một con số mười ba màu xanh da trời được sơn trên góc băng.
Chú thích: (1) Phát âm,như tê-ki-la, là một thứ rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico. Tên gọi của thứ rượu này nguyên là tên gọi của địa phương chủ yếu sản xuất ra nó - vùng Tequila, bang Jalisco trên cao nguyên phía Tây của Mexico.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook