Xử Nữ mệt mỏi đi lên sân thượng, vừa hay giáp mặt Vân Lam. Xử Nữ không hiểu rõ lắm về con người này, chỉ biết người này ắt có thù oán với hội học sinh, hoặc ít nhất là với Song Tử. Nguyệt Vân Lam trông thấy Xử Nữ có chút giật mình, chẳng phải hội học sinh đang rất bận sao?

Xử Nữ bỏ qua bóng người đó mà chậm rãi tựa vào lan can, đưa bánh lên miệng cắn một miếng. Nó cảm thấy thật khó chịu, vừa rồi... Xử Nữ không thèm nghĩ nữa, mà một tay lôi ra con dao rọc giấy nhỏ, bật ra từng chút một. Nguyệt Vân Lam ngồi cách Xử Nữ 2 hàng ghế, từng tiếng lách cách phát ra từ con dao của Xử Nữ như muốn bóp nghẹt tim cô. Cái gì đây? Hội phó biết việc cô tạo bằng chứng giả nên định cầm dao uy hiếp cô? Nhưng cô giao lại nó cho Thiên Bình rồi cơ mà? Hay chỉ đơn giản chị ta thấy ngứa mắt với cô, nên định cầm dao rạch mặt cô như trong phim ư? Cô đã toan đứng dậy, nhưng cảnh tượng tiếp theo sau đấy làm cô hãi hùng.

Xử Nữ bẻ đoạn dao gỉ đi, rồi đưa con dao nhỏ lên...từ từ cứa vào cổ tay. Từng dòng máu đỏ tươi rỉ lên nổi bật trên nước da nhợt nhạt của Xử Nữ, rồi chảy xuống thành giọt. Cô hãi hùng bịt miệng lại, cô sợ máu. Hơn hết, tại sao Xử Nữ lại...

"Chị Xử Nữ! Chị có sao không? Chị nên đi sát khuẩn..."

Xử Nữ trừng mắt nhìn cô bé bên cạnh, phiền phức quá. Nó biết con bé không có lỗi, nhưng... Nó ghét người khác xen vào chuyện của mình. Nó giống như...cậu ấy vậy.


"Cô phiền phức quá. Đừng có xen vào chuyện của tôi. Thứ tiểu thư chỉ biết dựa vào gia tộc, cô nghĩ quan tâm đến tôi là cô có thể tiếp cận được Thiên Yết à? Cút ra chỗ khác."

Chất giọng của Xử Nữ không hề gay gắt, ngược lại còn rất bình thản, điều đấy khiến cho cô càng tổn thương. Xử Nữ nói đúng, rất đúng là đằng khác, người như cô không có tư cách để nói chuyện với hội học sinh. Vân Lam lùi ra sau, đôi mắt cô dần trở nên đỏ hoe, ngấn lệ. Cô quay ra sau rồi chạy mất, để lại Xử Nữ với cổ tay vẫn con rỉ máu. Khoảnh khắc cửa sân thượng đóng dần, Xử Nữ mới thở phào, nó sẽ chỉ ở đây thêm 5 phút nữa thôi, còn rất nhiều việc phải làm.

Cạch, cửa sân thượng lại mở ra lần nữa, và lần này người đi vào là Ma Kết. Xử Nữ hướng mắt về phía cánh cửa, nhưng khi nhìn thấy bóng hình đi ra từ đằng sau cánh cửa, nó lập tức dời mắt nhìn ra một hướng vô định. Ma Kết chậm rãi bước đến chỗ Xử Nữ, từ từ cầm cổ tay đang rỉ máu của cô rồi nhẹ nhàng lau hết máu trên đó. Ánh mắt cậu lộ rõ vẻ không hài lòng, cậu lôi băng cá nhân ra, cẩn thận băng bó cổ tay của Xử Nữ. Nó mệt mỏi nhìn cậu, lần nào cũng vậy, chẳng phải đang giận nhau sao? Cậu coi cô là con nít chắc?

Xử Nữ giật mạnh tay ra, Ma Kết đang quấn băng cũng dừng lại. Cậu vẫn không nói câu nào với nó, chỉ thở dài rồi kéo tay nó lại băng bó. Bàn tay thô ráp của cậu cẩn thận xoa từng vết sẹo của nó, nó thoáng thấy sống mũi cay cay. Nó quyết định mặc kệ cậu, nó cầm bọc bánh còn một nửa lên ăn tiếp. Nó thấy vừa tủi vừa tức, nó thấy mình xấu tính, nó thấy mình cọc cằn, trẻ con, nó ghét chính bản thân nó.

Ma Kết băng bó xong vừa lúc Xử Nữ ăn xong. Cậu kéo tay nó, không nhanh không chậm nói:

"Về thôi, còn nhiều việc, đừng để mọi người lo nữa."

Xử Nữ cúi đầu nhìn cậu, nó nói thầm:

"Đến cả tôi còn ghét tôi nữa. Cậu không ghét tôi à? Tôi vừa..."

Chưa kịp nói hết, cậu kéo tay nó lôi mạnh một cái, nó không thấy mặt cậu, nhưng nó nghe rất rõ từng lời cậu nói. Vào khoảng khắc đó, trái tim của một con bé bất cần chỉ biết nghĩ cho bản thân, bỗng nhiên đập rộn ràng một cách khó hiểu, đến chính con bé cũng không thể kiểm soát nổi nó.


"Liệu cậu có tin không...rằng dù cậu có ghét bản thân cậu đến đâu, cũng sẽ luôn có một người yêu thương chính con người của cậu. Đó là tớ."

...

Nguyệt Vân Lam vừa chạy đi vừa cô quẹt nước mắt, nhưng vừa bước xuống từ tầng thượng thì lại gặp Song Tử cùng Thiên Yết đang đi lên. Hôm nay cô bước ra khỏi nhà bằng chân trái hả, tại sao có thể xui xẻo đến thế cơ chứ. Song Tử hơi giật mình khi thấy Vân Lam, song thấy cô nước mắt nước mũi giàn giụa, nhỏ cũng muốn hỏi thăm.

"Làm sao đây?"

Chưa kịp nói lời nào thì Thiên Yết đã mở lời trước, nhỏ nhìn anh rồi lại nhìn Vân Lam, rồi nhún vai rút ra từ trong túi một chiếc khăn tay. Nhỏ chìa chiếc khăn trắng trước mắt cô, nghiêng đầu như muốn hỏi câu hỏi giống Thiên Yết. Cô nuốt nước bọt đánh ực một cái, rồi run run nhận lấy khăn tay của Song Tử.

"Cậu không sao chứ?"


"Cảm ơn."

Cô nhận lấy chiếc khăn, bỏ lại một lời cụt ngủn rồi chạy đi. Thiên Yết và Song Tử nhún vai nhìn theo một lúc, kệ đi, việc chính bây giờ là phải gọi hai anh chị hội trưởng về. Mà, hình như, hai người mà họ cần tìm vừa mới dắt tay nhau đi lướt sau họ thì phải...






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương