12 giờ 30 phút
-
Chương 16
Dạo gần một tháng trở lại đây, Phương cảm thấy khó chịu ở bụng, ăn bao nhiêu đều nôn ra hết, cô nghĩ chắc mình có vấn đề tiêu hóa nên đã đi đến bệnh viên khám thử.
Và kết quả Phương nhận được cực kì sốc, bầu trời trước mắt cô như sụp đổ. Cô bàng hoàng thẩn thờ đi về chung cư Phồn Hoa với vẻ mặt hoang mang, tâm trạng rối bời.
Lên đến căn hộ của mình, vừa mở cửa bước vào, đôi đồng tử Phương giãn rộng, thốt lên:
“Anh Bách Du!”
Bách Du nghe tiếng gọi tên mình nên dừng lại mọi động tác khi anh đang sắc rau củ dở dang. Anh quay người lại, vẻ mặt không tỏ mấy ngạc nhiên khi Phương về. Anh chỉ mỉm cười nhẹ, cất giọng đáp:
“Em về rồi, mau thay đồ đi rồi lại ăn cơm!”
Phương chạy tới bên Bách Du, vui mừng khi anh trở về sau hơn một tháng đi công tác nước ngoài, bỏ qua nỗi lo sợ nơm nớp vừa rồi.
“Anh về hồi nào sao không báo cho em biết, để em ra đón…”
“Mấy hồi anh về có báo cho em, thì em đi đâu mất cho nên anh thà không nói còn hơn.”
Bách Du nói giọng đều đều, rồi đi lại cái mở nắp cái nồi canh gà hầm đang sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút.
“Ọe”
Vừa nghe mùi khiến Phương ngay lập tức chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh nôn hết những gì có trong bụng. Bách Du cảm thấy lạ khi thấy Phương bị như vậy, có chút lo lắng đi tới hỏi thử như thế nào thì chợt anh đứng khựng lại, khi thấy có một tờ giấy rơi dưới nền mà anh dẫm phải.
Anh nhíu mày cúi người xuống nhặt lên xem, đó là tờ giấy khám xét nghiệm. Đôi mắt anh dừng ngay dòng chữ “mang thai được ba tuần”, tia tơ đỏ hiện rõ trong ánh mắt anh, tay anh vò nhàu tờ giấy lại, cảm xúc trong anh lúc này không gì ngoài sự mất bình tĩnh, anh đang rất sốc.
Vừa khi Phương bước ra với vẻ mặt tái nhợt, xanh xao, bờ môi tím tái. Bách Du trừng mắt nhìn Phương, anh đưa tờ giấy xét nghiệm trước mặt cô, gầm giọng nói:
“Chuyện này là sao đây hả?”
Phương giật mình khi nghe Bách Du lớn tiếng giận dữ với cô, nhìn tờ giấy khám xét nghiệm cô mới tá hỏa, vội giật lấy, lắp ba lắp bắp đáp:
“Em… em…”
“Điều gì xảy ra khiến em trở nên như thế này hả, Phương?... Em có nghe anh nói không?”
Bách Du gân cổ lên nói, anh không thể kìm chế được cảm xúc tức giận của mình ngay lúc này. Trong thời gian anh không có ở đây, không ngờ em gái anh lại có thể làm ra những chuyện như vậy, làm sao anh có thể chấp nhận được đây.
Phương run run, ứa nước mắt nhìn Bách Du, nắm lấy tay anh không nói lên lời:
“Anh… Anh…”
Bách Du nắm chặt lấy tay Phương lôi mạnh đi:
“Đi theo anh tới bệnh viện, bỏ ngay cái thai này ngay lập tức… Còn nữa, chia tay với cái thằng Hồng Quân kia đi…”
Nghe Bách Du nói vậy khiến Phương hốt hoảng giằng co với anh, nhất quyết không chịu đi, cô vừa khóc vừa lớn giọng:
“Không được, em không thể bỏ cái thai này được… Em xin anh đấy… Còn nữa làm sao anh biết em quen với Hồng Quân chứ?… Hai đứa em quen nhau có gì sai đâu? Sao anh lại bắt em chia tay chứ… Anh thật quá đáng…”
Bách Du quay người lại, ghì chặt hai bên bả vai Phương, ánh mắt nhìn cô đầy sự phẫn nộ lẫn đau thương. Lần nữa anh không giấu nữa, đành phải nói sự thật cho em gái mình biết.
“Em có biết, gia đình chúng ta trải qua những chuyện như thế nào không hả? Khi em vừa tròn một tuổi, thì gia đình chúng ta bị chính ba của thằng Quân giết hại đấy, anh đã phải khổ sở như thế nào mới đưa em chạy trốn tới bây giờ… Chính ba của nó, ba của nó giết chết ba mẹ của chúng ta đấy… Cho nên em với nó không thể nào tới với nhau được, bởi vì nó là con của kẻ thù… Ba của nó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh em chúng ta, khi ông ta đang cho người truy tìm chúng ta… em có biết tại sao anh lại bỏ em một mình đi công tác thường xuyên không? Nói thật với em, anh đi trả thù cho ba mẹ chúng ta đây, bất chấp sự nguy hiểm để lật đổ ba nó… Anh chỉ muốn lấy lại tất cả những gì của chúng ta thôi…”
Phương đứng không vững gục xuống, mắt nhòe đi với những giọt nước mắt vô thức chạy dọc xuống bờ má, cô không tin được những gì anh trai mình nói, nghe như đóng đinh vào màn nhỉ vậy, thật sự cô đang yêu phải con trai của kẻ thù thật sao? Cô cảm thấy giống như ông trời đang trêu đùa cô vậy.
Cô ôm đầu lắc mạnh, than khóc: “Em không tin… em không tin…”
Bách Du ngồi thụp xuống, nắm chặt lấy hai cổ tay Phương, gằn giọng nói:
“Em không tin nhưng bắt buộc em phải tin, vì đây là sự thật… Anh là người chứng kiến ba mẹ chúng ta bị ba của thằng Quân giết chết đấy… Em với nó không thể nào đến với nhau được… Ngước lên và nhìn thẳng vào mắt anh đi, Phương… Nhìn anh đi…”
Phương sụt sùi nước mắt, ngước mặt lên nhìn Bách Du, cô hoàn toàn hoảng loạn sau câu nói của anh trai mình, cô như hóa đá. Nhưng cô nghĩ, cô với Quân, cả hai người không hề biết gì chuyện này cả…
“Giờ thì đi theo anh, tới bệnh viện bỏ cái thai này đi…”
Bách Du đứng dậy, một khi anh quyết định thì sẽ không thay đổi.
“Anh ơi… không được… Đừng bắt em bỏ con của em mà… Xin anh đấy…”
Phương khóc lóc đến khan cả cổ, quỳ xuống cầu xin Bách Du, tay nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt nhìn anh van nài, đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Quân chỉ là con của kẻ thù thôi, Quân không có liên quan gì, anh ấy không biết gì cả… Đứa bé trong bụng em cũng không có tội tình gì, đừng bắt em phải bỏ nó… Xin anh đấy… hức… hức…”
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Phương, Bách Du cũng không kìm được lòng mình, anh cũng đau lắm chứ. Anh cảm thấy có lỗi với bản thân khi lại để chuyện xảy ra nông nổi này. Nghĩ đến những gì Phương nói vừa rồi, anh thấy cũng có phần day dứt trong lòng. Thật sự anh cảm thấy vô cùng rối bời.
Không thấy Bách Du phản ứng gì, Phương đứng dậy chạy tới bàn ăn, cầm lấy ly nước đập mạnh xuống bàn vỡ tan tành, nắm chặt lấy mảnh vỡ trong tay đến nổi ứa ra máu.
“Em làm gì vậy Phương?” Bách Du hoảng hốt khi thấy hành động kì lạ của Phương.
Cô mặc kệ đau đớn kề sát nó ngay vào cổ, lên giọng:
“Nếu anh cứ bắt bỏ đứa con này, thì thà em chết đi còn hơn…”
“Đừng… Được rồi, anh sẽ không bắt em bỏ đứa bé nữa… Đừng làm chuyện dại dột, em làm như vậy không nghĩ đến anh sao Phương?...”
Bách Du cố gắng giữ bình tĩnh để thuyết phục Phương, khi cô có ý định tự sát.
“Anh nói thật chứ? Anh sẽ không bắt em bỏ đứa bé phải không?”
Bách Du đành ngậm ngùi “Ừ” một tiếng, nuốt đắng ngậm cay vào trong chấp nhận sự thật rằng anh không nào giết đi sinh linh vốn chẳng có tội tình gì cả.
Lúc này Phương thả mảnh vỡ rơi xuống nền gạch, bàn tay rướm máu đặt lên ngực trái của mình òa khóc trong đau đớn. Cô cũng hiểu, anh trai cũng vì muốn tốt cho cô thôi, khi biết được sự thật này, cô mới hiểu ra rằng, anh đang phải đối diện với nguy hiểm như thế nào khi ngoài kia quá nhiều cạm bẫy do gia đình của người con trai mà cô lỡ trót yêu mang lại.
Nhìn thấy Phương khóc, Bách Du đi lại ôm cô vào lòng, mà lòng anh đau như cắt. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại, một giọt nước mắt chảy suốt khi anh cảm thấy có lỗi với ba mẹ, vì đã không chăm sóc tốt cho đứa em duy nhất của mình.
Anh không biết làm cách nào để Phương có thể thoát ra khỏi cạm bẫy oan nghiệt bỏi mối thù không đáng có này, làm ảnh hưởng tới hạnh phúc và tương lai của em nó…
…
12 giờ đêm.
Nguyên cả buổi chiều, Phương nhốt mình trong phòng không ăn uống gì, ngồi nhìn con gấu bông Brown đối diện với sự thật. Một sự thật phũ phàng rằng, cô đang yêu một người thuộc gia đình kẻ giết chết ba mẹ cô, hại gia đình cô tan nhà nát cửa, anh trai cô sống trong sự truy tìm sát hại của bọn họ.
Và rồi cô lại khóc, cô sẽ làm gì khi đối diện với Hồng Quân đây? Còn đứa bé trong bụng cô nữa, trong một lần trót dại của cả hai…
“Hồng Quân là một người tốt, sao tao có thể rời xa anh ấy được chứ? Nếu ba của Quân biết được, chuyện tao với anh ấy quen nhau thì sao đây? Tao sẽ phải làm gì khi đối mặt với kẻ thù giết hại ba mẹ tao đây? Mày có thể dạy cho tao, chỉ cho tao phải làm gì, có được không? Sao mày lại không thể nói chuyện được?”
Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, màn hình sáng lên với dòng chữ “Hồng Quân”. Cô vội lấy tay vội vàng lau đi nước mắt tèm nhem trên gương mặt của mình, cầm điện thoại nghe máy:
“Alo! Gọi em có chuyện gì không vậy?”
“Sinh nhật vui vẻ!”
Phương nghẹn ngào, mắt nhòe đi, gượng cười đáp: “Cám ơn anh, Hồng Quân!”
“Có vẻ như, anh là người đầu tiên nói “chúc mừng sinh nhật” em thì phải?”
“Đương nhiên rồi!”
“Em không vui sao? Nghe giọng nói có vẻ như em có chuyện gì suy nghĩ?”
“Không có gì đâu!” Phương đáp, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà nén nước mặt.
“Vậy tốt rồi! Ngày mai chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ.”
Phương gật đầu “Ừ” rồi tiếp lời: “Sẵn tiện em cũng có chuyện muốn nói với anh!”
“Chuyện quan trọng sao?”
“Là chuyện giữa anh và em. Chuyện đó chắc sẽ khiến anh sốc đó. Em không biết liệu anh có thể chấp nhận chuyện đó được hay không.”
“Phương, chuyện gì thế? Nghe có vẻ nghiêm trọng vậy?”
Phương gượng cười đáp nhanh: “Ngày mai chúng ta nói chuyện sau. Hôm nay em còn bối rối quá.”
“Ngủ ngon!”
Phương tắt máy, nằm phịch xuống giường, nhắm măt lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook