12 Độ Ngọt
-
C22: Dấu hôn này ở trên cổ chân điềm thì sẽ càng đẹp hơn
Vừa vặn ngày mai Trần Tuý được nghỉ, nên lời mời này nghe có vẻ hợp tình hợp lý.
Chân Điềm dường như chẳng cần suy nghĩ liền đồng ý ngay, thậm chí để ngày mai có thể đi chơi vui vẻ thì mười hai giờ cô đã tan làm về nhà rồi.
A Trung ở lại trông quán một mình, vừa cảm thán về tình yêu, vừa cảm thán về bà chủ của mình.
Trần Tuý hẹn Chân Điềm đi ăn lẩu vào buổi trưa, địa điểm là do Trần Nhất Nhiên chọn. Chín giờ sáng, Chân Điềm đã rời giường chuẩn bị, mà Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên bên kia cũng không nhàn rỗi.
“Cậu ơi, cậu có thể đừng mặc áo sơ mi mãi không?” Trần Nhất Nhiên đi đến tủ quần áo của Trần Tuý, nhìn sơ vào bên trong thì cảm thấy tuyệt vọng.
Tủ quần áo của Trần Tuý gần như đầy ắp những bộ tây trang, tất cả đều là màu tối, nhìn vào như đang chơi trò tìm điểm khác biệt, “Cậu à, mặc tây trang thì đẹp đó, nhưng cứ mặc hoài thì nhìn kiểu gì cũng thấy chán ạ.”
Trần Tuý cúi đầu nhìn cậu: “Chứ chẳng lẽ không thường mặc thì sẽ đẹp à?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Xem ra sau khi ông cậu có một lượng người hâm mộ thì ổng cũng bắt đầu lướt Weibo rồi.
“Những người thường xuyên mặc tây trang thì thỉnh thoảng đi theo phong cách giản dị khiến người ta cảm thấy toả sáng đó.” Trần Nhất Nhiên tìm kỹ trong tủ của anh hết một lần, cuối cùng tìm được mấy cái áo thun: “Cái này đi ạ, trông có vẻ giống đồ thiết kế.” Cậu đang cầm một cái áo thun tay dài màu xanh đậm với cổ tròn có những đường kẻ chữ V hơi sâu.. Sau khi Trần Tuý mặc vào, nhà tạo mẫu Trần Nhất Nhiên gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, chọn cái này đi, mà cậu có muốn sấy tóc không?”
Trần Tuý: “…”
“Cậu tự làm là được, cháu đi thay quần áo đi.” Trần Tuý đuổi Trần Nhất Nhiên ra khỏi phòng, rồi anh đứng trước gương nhìn mình một lúc, sau đó tìm máy sấy vào phòng tắm làm khô tóc.
Trần Nhất Nhiên ăn mặc nổi bật hơn Trần Tuý rất nhiều, cậu bảo Trần Tuý không nên mặc áo sơ mi, còn cậu thì lại tìm một chiếc áo sơ mi kết hợp với quần yếm và mũ rộng vành, hệt như một quý ông nhỏ vậy.
“Cậu ơi cháu xong rồi, cậu đã xong chưa?” Trần Nhất Nhiên nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rồi, cứ lề mề thêm nữa thì không chừng sẽ muộn hơn cả chị Chân Điềm.
Trần Tuý nhìn vô gương rồi phẩy tóc một cái, sau đó mở cửa bước ra: “Rồi.”
Trần Nhất Nhiên nhìn anh, sững sờ một lúc rồi giơ ngón cái lên: “Cậu ơi, đẹp trai quá, cháu cam đoan là cậu sẽ mê hoặc hết các cô gái trên phố luôn.”
“Đừng có nịnh nọt nữa, đổi giày rồi đi thôi.”
“Vâng!”
Sau khi hai người lên xe, Trần Tuý đã gửi cho Chân Điềm một tin nhắn: “Bọn anh xuất phát đây, đợi em ở quán lẩu nhé.”
Chân Điềm: Ahhh, tóc em vẫn chưa khô.
Trần Tuý cười đáp: “Không vội, còn sớm, em cứ từ từ.”
Mặc dù anh nói vậy, nhưng Chân Điềm cũng ngại để bọn họ đợi quá lâu, nên cô vừa sấy tóc, vừa trả lời anh bằng tin nhắn thoại, “Em sẽ xong nhanh thôi!”
Sau khi sấy hô tóc, Chân Điềm tìm một chiếc kẹp tóc nhỏ tinh xảo trong ngăn kéo rồi kẹp lên đầu, đứng trước gương soi mấy lần, sau đó mới đeo túi vào đi xuống lầu.
Hôm nay là Chủ Nhật, ba và anh trai của Chân Điềm đều không đi làm. Chân Điềm vừa bước xuống, ba người đang ngồi trong phòng khách xem ti vi đều nhìn sang cô. Cô vô thức dừng chân, sau đó vờ như không có gì đi xuống.
Ánh mắt của ba người trong phòng khách đều di chuyển theo động tác của cô, Pudding đang nằm trong ngực Chân Hi cũng phải nhảy ra chạy đến chỗ Chân Điềm muốn được vuốt ve.
Trông Pudding rất đáng yêu nên Chân Điềm không nỡ, cô dừng lại sờ lên đầu nhỏ của nó: “Sao Pudding lại dễ thương như vậy cơ chứ.”
“Gâu gâu.”
Pudding được cô nựng thì rất thoải mải, trên mặt lộ ra vẻ say mê, bà Vương Thục Trân nhân cơ hội đi đến trước mặt cô chặn đường, “Con lại đi đâu thế? Không ăn cơm à?”
Chân Điềm ho khan một tiếng, đứng thẳng người nói: “Không ạ, hôm qua bạn con có hẹn đi ăn. Lúc về nhà, mọi người đều đã ngủ rồi nên con không nói cho mọi người biết.”
Ông Chân đang ngồi trên ghế sô pha, cố gắng nháy mắt với bà Vương Thục Trân. Bà Vương Thục Trân nhìn ông một cái rồi nói với Chân Điềm: “Hình như bố con có vấn đề về mắt, con đi xem thử xem.”
Ông Chân: “…”
Chân Điềm nhìn ông, thấy ông vẫn ổn, “Bố, mắt bố không sao chứ?”
“Không…” Ông cảm thấy khó chịu trong lòng, “Điềm Điềm, con ra ngoài với bạn nào vậy? Đi chơi chỗ nào thế?”
“Là một người bạn cấp ba thôi ạ, mọi người không biết đâu.”
Chân Hi nhiều chuyện nói: “Em nói thử cái tên đi, em không nói thì làm sao biết mọi người không biết chứ?”
Từ bé đến lớn bạn của Chân Điềm chỉ có nhiêu đó, anh đều có thể đọc thuộc lòng, nên sao lại không biết cho được.
“Anh muốn biết à? Em không nói cho anh biết đấy!” Chân Điềm cúi xuống ôm Pudding lên, sau đó nhét vào tay bà Vương Thục Trân. “Mẹ chơi với Pudding đi, con đi đây.”
Nói xong, cô bước nhanh ra cửa, mang giày rồi đi ra ngoài.
“Gâu.” Pudding nằm trong vòng tay của bà Vương Thục Trân, vô tội sủa một tiếng.
Ông Chân cũng nhìn bà Vương Thục Trân, buồn bã hỏi bà: “Có phải Điềm Điềm đang yêu không? Đã nói là nếu yêu đương thì sẽ nói với chúng ta mà.”
Chân Hi nói: “Ý là nó vẫn đang trong giai đoạn mập mờ đó ạ.”
Ông Chân cảm thấy lòng mình như bị ai đâm vào, “Chân Hi, hay là con đi theo em gái con đi?”
“Con không đi đâu, nhỡ nó mà phát hiện ra không phải lại phiền chết con sao?” Chân Hi đứng dậy đi lên lầu, “Con về phòng đây, khi nào ăn thì gọi con nhé.”
Ông Chân nhìn theo bóng lưng của anh, giật khóe miệng. Tại sao người cần yêu đương thì từ sáng tới tối đều ở nhà, còn Điềm Điềm của bọn họ lại ngày ngày chạy ở ngoài?
Một đôi nhi nữ, ai cũng không khiến ông bớt lo.
Chân Điềm tự lái xe đến quán lẩu mà Trần Tuý nói, quán lẩu này khá nổi tiếng ở thành phố A, cô cũng đã đến đây ăn nhiều lần. Lúc Trần Tuý đến, anh đã gửi số bàn của họ cho Chân Điềm, nên cô báo số bàn cho người phục vụ rồi được họ dẫn đến bàn ăn.
“Chị Điềm Điềm ơi!” Trần Nhất Nhiên thấy Chân Điềm đi tới thì vẫy tay với cô, “Chị Chân Điềm, hôm nay chị đẹp quá ạ!”
“Hôm nay em cũng rất đẹp trai!” Chân Điềm cũng khen lại nó.
Trần Nhất Nhiên vỗ ghế bên cạnh bảo cô ngồi xuống, sau đó nhìn cô cười nói: “Chị Điềm Điềm cứ gọi em là Thiện Thiện đi.”
Chân Điềm nhớ tới những gì Trần Tuý đã nói với cô lúc trước, rằng cái tên Thiện Thiện này là tên thân mật mà mẹ thằng bé đặt cho, cô hơi động lòng, “Được rồi, Thiện Thiện.”
Chân Điềm sờ đầu cậu, rồi nhìn Trần Tuý phía đối diện: “Mọi người gọi món chưa?”
“Chưa, đợi em đến mới gọi.” Trần Tuý đưa thực đơn và bút cho cô rồi mỉm cười với cô, “Hôm nay trông em rất đẹp.”
Trước sự khen ngợi của Trần Tuý, Chân Điềm không tài nào tự nhiên được. Trần Nhất Nhiên nhìn Trần Tuý đang ngồi bên kia, sau đó nói với Chân Điềm: “Cậu em cũng muốn được chị khen đẹp trai đấy.”
Chân Điềm cười nói: “Ngày nào anh ấy cũng rất đẹp trai.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Được rồi, là do nó nhiều chuyện.
Sau khi Chân Điềm gọi món thì cô cùng Trần Nhất Nhiên đi làm nước chấm trước, đợi bọn họ quay lại thì Trần Tuý mới đi. Lúc anh mang chén nước chấm về, anh còn mang theo một chén thạch cho Chân Điềm: “Thạch ở chỗ này cũng rất ngon, sợ chốc nữa người đông thì không còn nữa.”
“Vâng, cảm ơn anh!”
Trần Nhất Nhiên hỏi: “Sao cậu chỉ lấy có một chén vậy, còn con đâu?”
Trần Tuý nói: “Hết tay rồi, cậu chỉ cầm được một cái.”
Ha ha, hóa ra có người khác phái ở đây thì tình người cũng chẳng còn. Trần Nhất Nhiên nhảy xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Chân Điềm, cực kỳ lanh lợi hỏi cô: “Chị Điềm Điềm muốn ăn gì nữa không ạ? Em đi lấy cho chị.”
“À, lấy thêm chút trái cây ướp lạnh đi. Em đi một mình được không? Nếu không hai chúng ta cùng đi?”
“Không cần đâu ạ, chị cứ ngồi đây là được!” Trần Nhất Nhiên nói xong liền chạy đến khu tự phục vụ đồ ăn.
Nơi này chỉ còn lại Chân Điềm và Trần Tuý, cô nhìn anh rồi mỉm cười, sau đó kẹp tóc lên để chút nữa ăn cho thuận tiện.
Hôm nay cô mặc váy không có cổ, sau khi cột tóc lên, cả phần cổ của cô đều đã lộ ra.
Làn da cô trắng ngần, những đường nét trên cổ vừa rõ ràng vừa duyên dáng, ngay lập tức Trần Tuý đã bị thu hút.
Anh đã xem bức vẽ anh của người hâm mộ trên mạng, người vẽ truyện tranh kia cũng vẽ anh lộ cổ như thế này, trên đó còn có một dấu hôn rõ ràng, đó là cái được nhiều cư dân mạng khen ngợi nhất.
Trần Tuý cảm thấy nếu dấu hôn này nằm trên cổ của Chân Điềm thì nó sẽ đẹp biết bao.
“Sao vậy anh?” Chân Điềm thấy Trần Tuý nhìn mình chằm chằm thì vô thức sờ lên cổ, “Trên cổ của em có gì à?”
“Không có…” Trần Tuý xấu hổ nhìn đi chỗ khác, cầm tách trà lên uống cạn.
Thấy anh đã uống cạn trà thì Chân Điềm hỏi: “Anh khát hả? Nếu không chúng ta gọi đồ uống đi?”
“…Được.”
Chân Điềm nghĩ các bạn nhỏ đều thích uống Cocacola nên thế là cô đã gọi một chai Coca lớn. Trần Tuý uống một ly, tuy rằng cảm giác khô khốc trong cổ họng đã thuyên giảm, nhưng lửa nóng trong lòng anh thì không.
“Chị Điềm Điềm, em về rồi đây, em lấy rất nhiều dưa hấu luôn!” Trần Nhất Nhiên bưng một chén thạch cùng một đĩa trái cây lớn, cẩn thận đi từ đằng sau đến. Chân Điềm nhanh chóng đứng dậy, nhận lấy chén và đĩa trên tay cậu rồi đặt lên bàn.
“Oa, chị Điềm Điềm, chị gọi Cocacola hả? Chỉ có chị hiểu em nhất!” Trần Nhất Nhiên ỷ có Chân Điềm ở đây nên vui vẻ rót cho mình một ly Coca lớn.
Quả nhiên, Trần Tuý nhìn cậu một cái không nói gì.
Đồ ăn trong nồi đã bắt đầu sôi ‘ùng ục ùng ục’, Trần Nhất Nhiên ăn một miếng đồ ăn vặt rồi hỏi Trần Tuý với Chân Điềm: “Ăn xong chúng ta đi đâu chơi vậy ạ? Hay là đi xem phim nhé?”
Đương nhiên Trần Tuý cũng muốn đi xem phim với Chân Điềm, nhưng anh sợ sẽ làm chậm trễ công việc cô: “Buổi chiều Chân Điềm còn phải mở cửa quán.”
“Ồ…” Trần Nhất Nhiên thất vọng đáp lại.
Chân Điềm suy nghĩ một chút rồi nói với bọn họ: “Không thành vấn đề, buổi chiều chúng ta có thể đi chơi, em để cho bọn A Trung phụ trách cửa hàng là được.”
“Thật ạ?” Trần Nhất Nhiên nhìn cô với đôi mắt rực sáng.
Chân Điềm cười nói: “Ừm, khó có dịp được đi chơi, đến tối chị về quán cũng không sao cả.”
“Vậy buổi chiều chúng ta đi công viên giải trí đi?” So với xem phim, đương nhiên công viên giải trí hấp dẫn Trần Nhất Nhiên hơn.
“Em đồng ý, còn anh thì sao?”
Trần Tuý nói: “Anh cũng đồng ý.”
“Vậy cứ quyết định như thế nhé!” Trần Nhất Nhiên đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau khi các món ăn được nấu chín, Chân Điềm bắt đầu chần phần ruột vịt nhồi vào bên trong, nhưng vì dùng đũa không tốt lắm nên khi chần một nửa thì nó đã bị rơi xuống. Trần Tuý thấy vậy liền giúp cô, sau khi chúng được chần xong thì đều đưa đến chén của cô.
Không cần làm gì mà cũng được ăn, Chân Điềm vui vẻ nói: “Cám ơn anh!”
Lần trước ăn thịt nướng với anh thì hình như cũng vậy, cô chỉ cần ăn là được nên đi ăn với anh quả là hạnh phúc.
Trần Nhất Nhiên ở bên cạnh trông mong nhìn Trần Tuý: “Cậu ơi, cháu cũng muốn ăn ruột vịt.”
“Đây, trên đĩa còn rất nhiều, cháu tự chần đi.”
“…” Không biết xấu hổ.
“Hay là chị chần giúp em nhé?” Chân Điềm hỏi.
“Không ạ, để em tự làm.” Trần Nhất Nhiên gắp một miếng ruột vịt rồi cho vào nồi.
Sau khi ăn lẩu xong, Chân Điềm ra cửa quán lẩu phun xịt khử mùi lên người mình. Trần Tuý tính tiền xong đi ra, thấy cô đang cúi đầu ngửi váy thì cười, đi đến hỏi: “Em làm gì đó?”
Chân Điềm nói: “Em ngửi xem còn mùi gì không.”
“Nếu không anh ngửi giúp em nhé?” Trần Tuý nói xong thì nhích lại gần cô, sau đó khẽ ngửi người cô.
Chân Điềm lập tức đỏ mặt, anh đứng gần như vậy, có phải cũng sẽ nghe được nhịp tim của cô không?
“Em nghĩ không còn mùi gì đâu, chúng ta đi thôi!” Chân Điềm quay đầu bước nhanh ra khỏi quán lẩu.
Trần Tuý nhìn bóng lưng đang trốn tránh kia thì không khỏi cong môi.
“Cậu à, cậu đúng là không biết xấu hổ.” Trần Nhất Nhiên chứng kiến hết những hành động vừa rồi của Trần Tuý, rồi đưa ra nhận xét trên.
Trần Tuý không quan tâm, dắt cậu ra khỏi quán lẩu.
Bởi vì anh và Chân Điềm lái hai xe nên ba người đứng trước xe và thảo luận nên đi đến công viên giải trí thế nào.
“Hay là chúng ta cứ đi hai xe đi? Buổi tối em còn phải về quán, cũng sẽ không phiền hai người đưa em về.”
Nghe Chân Điềm nói thế, Trần Nhất Nhiên lập tức đi tới nắm lấy tay cô: “Vậy em ngồi xe với chị Điềm Điềm nha, còn cậu thì đi một mình.”
Chân Điềm không quan tâm vấn đề này lắm, nhưng cô sợ Trần Tuý sẽ không yên lòng để Trần Nhất Nhiên ngồi xe của cô: “Anh thấy sao?”
“Cứ vậy đi.” Trần Tuý nói, “Anh đi trước dẫn đường, hai người đi phía sau nhé.”
“Vâng.”
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, Trần Nhất Nhiên hào hứng lên xe của Chân Điềm. Trang trí trong xe cô mang đầy cảm giác nữ tính, thậm chí các viên đá mùi thơm treo trên xe cũng có hình dạng giống như những đôi cánh nhỏ.
Hoàn toàn khác với phong cách nam tính của Trần Tuý.
“Xe của chị Điềm Điềm đáng yêu hơn xe của cậu nhiều.” Trần Nhất Nhiên sờ lên đôi cánh nhỏ treo trên xe, rồi thắt dây an toàn đợi Chân Điềm xuất phát.
Sau khi Trần Tuý lái xe đi, Chân Điềm cũng khởi động xe rồi đi theo anh. Xe đi được một lúc thì Trần Nhất Nhiên hỏi Chân Điềm, ”Chị Điềm Điềm, một người đàn ông còn mang theo một đứa trẻ con như cậu em, có phải rất khó tìm vợ phải không ạ?”
Chân Điềm dường như chẳng cần suy nghĩ liền đồng ý ngay, thậm chí để ngày mai có thể đi chơi vui vẻ thì mười hai giờ cô đã tan làm về nhà rồi.
A Trung ở lại trông quán một mình, vừa cảm thán về tình yêu, vừa cảm thán về bà chủ của mình.
Trần Tuý hẹn Chân Điềm đi ăn lẩu vào buổi trưa, địa điểm là do Trần Nhất Nhiên chọn. Chín giờ sáng, Chân Điềm đã rời giường chuẩn bị, mà Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên bên kia cũng không nhàn rỗi.
“Cậu ơi, cậu có thể đừng mặc áo sơ mi mãi không?” Trần Nhất Nhiên đi đến tủ quần áo của Trần Tuý, nhìn sơ vào bên trong thì cảm thấy tuyệt vọng.
Tủ quần áo của Trần Tuý gần như đầy ắp những bộ tây trang, tất cả đều là màu tối, nhìn vào như đang chơi trò tìm điểm khác biệt, “Cậu à, mặc tây trang thì đẹp đó, nhưng cứ mặc hoài thì nhìn kiểu gì cũng thấy chán ạ.”
Trần Tuý cúi đầu nhìn cậu: “Chứ chẳng lẽ không thường mặc thì sẽ đẹp à?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Xem ra sau khi ông cậu có một lượng người hâm mộ thì ổng cũng bắt đầu lướt Weibo rồi.
“Những người thường xuyên mặc tây trang thì thỉnh thoảng đi theo phong cách giản dị khiến người ta cảm thấy toả sáng đó.” Trần Nhất Nhiên tìm kỹ trong tủ của anh hết một lần, cuối cùng tìm được mấy cái áo thun: “Cái này đi ạ, trông có vẻ giống đồ thiết kế.” Cậu đang cầm một cái áo thun tay dài màu xanh đậm với cổ tròn có những đường kẻ chữ V hơi sâu.. Sau khi Trần Tuý mặc vào, nhà tạo mẫu Trần Nhất Nhiên gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, chọn cái này đi, mà cậu có muốn sấy tóc không?”
Trần Tuý: “…”
“Cậu tự làm là được, cháu đi thay quần áo đi.” Trần Tuý đuổi Trần Nhất Nhiên ra khỏi phòng, rồi anh đứng trước gương nhìn mình một lúc, sau đó tìm máy sấy vào phòng tắm làm khô tóc.
Trần Nhất Nhiên ăn mặc nổi bật hơn Trần Tuý rất nhiều, cậu bảo Trần Tuý không nên mặc áo sơ mi, còn cậu thì lại tìm một chiếc áo sơ mi kết hợp với quần yếm và mũ rộng vành, hệt như một quý ông nhỏ vậy.
“Cậu ơi cháu xong rồi, cậu đã xong chưa?” Trần Nhất Nhiên nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rồi, cứ lề mề thêm nữa thì không chừng sẽ muộn hơn cả chị Chân Điềm.
Trần Tuý nhìn vô gương rồi phẩy tóc một cái, sau đó mở cửa bước ra: “Rồi.”
Trần Nhất Nhiên nhìn anh, sững sờ một lúc rồi giơ ngón cái lên: “Cậu ơi, đẹp trai quá, cháu cam đoan là cậu sẽ mê hoặc hết các cô gái trên phố luôn.”
“Đừng có nịnh nọt nữa, đổi giày rồi đi thôi.”
“Vâng!”
Sau khi hai người lên xe, Trần Tuý đã gửi cho Chân Điềm một tin nhắn: “Bọn anh xuất phát đây, đợi em ở quán lẩu nhé.”
Chân Điềm: Ahhh, tóc em vẫn chưa khô.
Trần Tuý cười đáp: “Không vội, còn sớm, em cứ từ từ.”
Mặc dù anh nói vậy, nhưng Chân Điềm cũng ngại để bọn họ đợi quá lâu, nên cô vừa sấy tóc, vừa trả lời anh bằng tin nhắn thoại, “Em sẽ xong nhanh thôi!”
Sau khi sấy hô tóc, Chân Điềm tìm một chiếc kẹp tóc nhỏ tinh xảo trong ngăn kéo rồi kẹp lên đầu, đứng trước gương soi mấy lần, sau đó mới đeo túi vào đi xuống lầu.
Hôm nay là Chủ Nhật, ba và anh trai của Chân Điềm đều không đi làm. Chân Điềm vừa bước xuống, ba người đang ngồi trong phòng khách xem ti vi đều nhìn sang cô. Cô vô thức dừng chân, sau đó vờ như không có gì đi xuống.
Ánh mắt của ba người trong phòng khách đều di chuyển theo động tác của cô, Pudding đang nằm trong ngực Chân Hi cũng phải nhảy ra chạy đến chỗ Chân Điềm muốn được vuốt ve.
Trông Pudding rất đáng yêu nên Chân Điềm không nỡ, cô dừng lại sờ lên đầu nhỏ của nó: “Sao Pudding lại dễ thương như vậy cơ chứ.”
“Gâu gâu.”
Pudding được cô nựng thì rất thoải mải, trên mặt lộ ra vẻ say mê, bà Vương Thục Trân nhân cơ hội đi đến trước mặt cô chặn đường, “Con lại đi đâu thế? Không ăn cơm à?”
Chân Điềm ho khan một tiếng, đứng thẳng người nói: “Không ạ, hôm qua bạn con có hẹn đi ăn. Lúc về nhà, mọi người đều đã ngủ rồi nên con không nói cho mọi người biết.”
Ông Chân đang ngồi trên ghế sô pha, cố gắng nháy mắt với bà Vương Thục Trân. Bà Vương Thục Trân nhìn ông một cái rồi nói với Chân Điềm: “Hình như bố con có vấn đề về mắt, con đi xem thử xem.”
Ông Chân: “…”
Chân Điềm nhìn ông, thấy ông vẫn ổn, “Bố, mắt bố không sao chứ?”
“Không…” Ông cảm thấy khó chịu trong lòng, “Điềm Điềm, con ra ngoài với bạn nào vậy? Đi chơi chỗ nào thế?”
“Là một người bạn cấp ba thôi ạ, mọi người không biết đâu.”
Chân Hi nhiều chuyện nói: “Em nói thử cái tên đi, em không nói thì làm sao biết mọi người không biết chứ?”
Từ bé đến lớn bạn của Chân Điềm chỉ có nhiêu đó, anh đều có thể đọc thuộc lòng, nên sao lại không biết cho được.
“Anh muốn biết à? Em không nói cho anh biết đấy!” Chân Điềm cúi xuống ôm Pudding lên, sau đó nhét vào tay bà Vương Thục Trân. “Mẹ chơi với Pudding đi, con đi đây.”
Nói xong, cô bước nhanh ra cửa, mang giày rồi đi ra ngoài.
“Gâu.” Pudding nằm trong vòng tay của bà Vương Thục Trân, vô tội sủa một tiếng.
Ông Chân cũng nhìn bà Vương Thục Trân, buồn bã hỏi bà: “Có phải Điềm Điềm đang yêu không? Đã nói là nếu yêu đương thì sẽ nói với chúng ta mà.”
Chân Hi nói: “Ý là nó vẫn đang trong giai đoạn mập mờ đó ạ.”
Ông Chân cảm thấy lòng mình như bị ai đâm vào, “Chân Hi, hay là con đi theo em gái con đi?”
“Con không đi đâu, nhỡ nó mà phát hiện ra không phải lại phiền chết con sao?” Chân Hi đứng dậy đi lên lầu, “Con về phòng đây, khi nào ăn thì gọi con nhé.”
Ông Chân nhìn theo bóng lưng của anh, giật khóe miệng. Tại sao người cần yêu đương thì từ sáng tới tối đều ở nhà, còn Điềm Điềm của bọn họ lại ngày ngày chạy ở ngoài?
Một đôi nhi nữ, ai cũng không khiến ông bớt lo.
Chân Điềm tự lái xe đến quán lẩu mà Trần Tuý nói, quán lẩu này khá nổi tiếng ở thành phố A, cô cũng đã đến đây ăn nhiều lần. Lúc Trần Tuý đến, anh đã gửi số bàn của họ cho Chân Điềm, nên cô báo số bàn cho người phục vụ rồi được họ dẫn đến bàn ăn.
“Chị Điềm Điềm ơi!” Trần Nhất Nhiên thấy Chân Điềm đi tới thì vẫy tay với cô, “Chị Chân Điềm, hôm nay chị đẹp quá ạ!”
“Hôm nay em cũng rất đẹp trai!” Chân Điềm cũng khen lại nó.
Trần Nhất Nhiên vỗ ghế bên cạnh bảo cô ngồi xuống, sau đó nhìn cô cười nói: “Chị Điềm Điềm cứ gọi em là Thiện Thiện đi.”
Chân Điềm nhớ tới những gì Trần Tuý đã nói với cô lúc trước, rằng cái tên Thiện Thiện này là tên thân mật mà mẹ thằng bé đặt cho, cô hơi động lòng, “Được rồi, Thiện Thiện.”
Chân Điềm sờ đầu cậu, rồi nhìn Trần Tuý phía đối diện: “Mọi người gọi món chưa?”
“Chưa, đợi em đến mới gọi.” Trần Tuý đưa thực đơn và bút cho cô rồi mỉm cười với cô, “Hôm nay trông em rất đẹp.”
Trước sự khen ngợi của Trần Tuý, Chân Điềm không tài nào tự nhiên được. Trần Nhất Nhiên nhìn Trần Tuý đang ngồi bên kia, sau đó nói với Chân Điềm: “Cậu em cũng muốn được chị khen đẹp trai đấy.”
Chân Điềm cười nói: “Ngày nào anh ấy cũng rất đẹp trai.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Được rồi, là do nó nhiều chuyện.
Sau khi Chân Điềm gọi món thì cô cùng Trần Nhất Nhiên đi làm nước chấm trước, đợi bọn họ quay lại thì Trần Tuý mới đi. Lúc anh mang chén nước chấm về, anh còn mang theo một chén thạch cho Chân Điềm: “Thạch ở chỗ này cũng rất ngon, sợ chốc nữa người đông thì không còn nữa.”
“Vâng, cảm ơn anh!”
Trần Nhất Nhiên hỏi: “Sao cậu chỉ lấy có một chén vậy, còn con đâu?”
Trần Tuý nói: “Hết tay rồi, cậu chỉ cầm được một cái.”
Ha ha, hóa ra có người khác phái ở đây thì tình người cũng chẳng còn. Trần Nhất Nhiên nhảy xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Chân Điềm, cực kỳ lanh lợi hỏi cô: “Chị Điềm Điềm muốn ăn gì nữa không ạ? Em đi lấy cho chị.”
“À, lấy thêm chút trái cây ướp lạnh đi. Em đi một mình được không? Nếu không hai chúng ta cùng đi?”
“Không cần đâu ạ, chị cứ ngồi đây là được!” Trần Nhất Nhiên nói xong liền chạy đến khu tự phục vụ đồ ăn.
Nơi này chỉ còn lại Chân Điềm và Trần Tuý, cô nhìn anh rồi mỉm cười, sau đó kẹp tóc lên để chút nữa ăn cho thuận tiện.
Hôm nay cô mặc váy không có cổ, sau khi cột tóc lên, cả phần cổ của cô đều đã lộ ra.
Làn da cô trắng ngần, những đường nét trên cổ vừa rõ ràng vừa duyên dáng, ngay lập tức Trần Tuý đã bị thu hút.
Anh đã xem bức vẽ anh của người hâm mộ trên mạng, người vẽ truyện tranh kia cũng vẽ anh lộ cổ như thế này, trên đó còn có một dấu hôn rõ ràng, đó là cái được nhiều cư dân mạng khen ngợi nhất.
Trần Tuý cảm thấy nếu dấu hôn này nằm trên cổ của Chân Điềm thì nó sẽ đẹp biết bao.
“Sao vậy anh?” Chân Điềm thấy Trần Tuý nhìn mình chằm chằm thì vô thức sờ lên cổ, “Trên cổ của em có gì à?”
“Không có…” Trần Tuý xấu hổ nhìn đi chỗ khác, cầm tách trà lên uống cạn.
Thấy anh đã uống cạn trà thì Chân Điềm hỏi: “Anh khát hả? Nếu không chúng ta gọi đồ uống đi?”
“…Được.”
Chân Điềm nghĩ các bạn nhỏ đều thích uống Cocacola nên thế là cô đã gọi một chai Coca lớn. Trần Tuý uống một ly, tuy rằng cảm giác khô khốc trong cổ họng đã thuyên giảm, nhưng lửa nóng trong lòng anh thì không.
“Chị Điềm Điềm, em về rồi đây, em lấy rất nhiều dưa hấu luôn!” Trần Nhất Nhiên bưng một chén thạch cùng một đĩa trái cây lớn, cẩn thận đi từ đằng sau đến. Chân Điềm nhanh chóng đứng dậy, nhận lấy chén và đĩa trên tay cậu rồi đặt lên bàn.
“Oa, chị Điềm Điềm, chị gọi Cocacola hả? Chỉ có chị hiểu em nhất!” Trần Nhất Nhiên ỷ có Chân Điềm ở đây nên vui vẻ rót cho mình một ly Coca lớn.
Quả nhiên, Trần Tuý nhìn cậu một cái không nói gì.
Đồ ăn trong nồi đã bắt đầu sôi ‘ùng ục ùng ục’, Trần Nhất Nhiên ăn một miếng đồ ăn vặt rồi hỏi Trần Tuý với Chân Điềm: “Ăn xong chúng ta đi đâu chơi vậy ạ? Hay là đi xem phim nhé?”
Đương nhiên Trần Tuý cũng muốn đi xem phim với Chân Điềm, nhưng anh sợ sẽ làm chậm trễ công việc cô: “Buổi chiều Chân Điềm còn phải mở cửa quán.”
“Ồ…” Trần Nhất Nhiên thất vọng đáp lại.
Chân Điềm suy nghĩ một chút rồi nói với bọn họ: “Không thành vấn đề, buổi chiều chúng ta có thể đi chơi, em để cho bọn A Trung phụ trách cửa hàng là được.”
“Thật ạ?” Trần Nhất Nhiên nhìn cô với đôi mắt rực sáng.
Chân Điềm cười nói: “Ừm, khó có dịp được đi chơi, đến tối chị về quán cũng không sao cả.”
“Vậy buổi chiều chúng ta đi công viên giải trí đi?” So với xem phim, đương nhiên công viên giải trí hấp dẫn Trần Nhất Nhiên hơn.
“Em đồng ý, còn anh thì sao?”
Trần Tuý nói: “Anh cũng đồng ý.”
“Vậy cứ quyết định như thế nhé!” Trần Nhất Nhiên đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau khi các món ăn được nấu chín, Chân Điềm bắt đầu chần phần ruột vịt nhồi vào bên trong, nhưng vì dùng đũa không tốt lắm nên khi chần một nửa thì nó đã bị rơi xuống. Trần Tuý thấy vậy liền giúp cô, sau khi chúng được chần xong thì đều đưa đến chén của cô.
Không cần làm gì mà cũng được ăn, Chân Điềm vui vẻ nói: “Cám ơn anh!”
Lần trước ăn thịt nướng với anh thì hình như cũng vậy, cô chỉ cần ăn là được nên đi ăn với anh quả là hạnh phúc.
Trần Nhất Nhiên ở bên cạnh trông mong nhìn Trần Tuý: “Cậu ơi, cháu cũng muốn ăn ruột vịt.”
“Đây, trên đĩa còn rất nhiều, cháu tự chần đi.”
“…” Không biết xấu hổ.
“Hay là chị chần giúp em nhé?” Chân Điềm hỏi.
“Không ạ, để em tự làm.” Trần Nhất Nhiên gắp một miếng ruột vịt rồi cho vào nồi.
Sau khi ăn lẩu xong, Chân Điềm ra cửa quán lẩu phun xịt khử mùi lên người mình. Trần Tuý tính tiền xong đi ra, thấy cô đang cúi đầu ngửi váy thì cười, đi đến hỏi: “Em làm gì đó?”
Chân Điềm nói: “Em ngửi xem còn mùi gì không.”
“Nếu không anh ngửi giúp em nhé?” Trần Tuý nói xong thì nhích lại gần cô, sau đó khẽ ngửi người cô.
Chân Điềm lập tức đỏ mặt, anh đứng gần như vậy, có phải cũng sẽ nghe được nhịp tim của cô không?
“Em nghĩ không còn mùi gì đâu, chúng ta đi thôi!” Chân Điềm quay đầu bước nhanh ra khỏi quán lẩu.
Trần Tuý nhìn bóng lưng đang trốn tránh kia thì không khỏi cong môi.
“Cậu à, cậu đúng là không biết xấu hổ.” Trần Nhất Nhiên chứng kiến hết những hành động vừa rồi của Trần Tuý, rồi đưa ra nhận xét trên.
Trần Tuý không quan tâm, dắt cậu ra khỏi quán lẩu.
Bởi vì anh và Chân Điềm lái hai xe nên ba người đứng trước xe và thảo luận nên đi đến công viên giải trí thế nào.
“Hay là chúng ta cứ đi hai xe đi? Buổi tối em còn phải về quán, cũng sẽ không phiền hai người đưa em về.”
Nghe Chân Điềm nói thế, Trần Nhất Nhiên lập tức đi tới nắm lấy tay cô: “Vậy em ngồi xe với chị Điềm Điềm nha, còn cậu thì đi một mình.”
Chân Điềm không quan tâm vấn đề này lắm, nhưng cô sợ Trần Tuý sẽ không yên lòng để Trần Nhất Nhiên ngồi xe của cô: “Anh thấy sao?”
“Cứ vậy đi.” Trần Tuý nói, “Anh đi trước dẫn đường, hai người đi phía sau nhé.”
“Vâng.”
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, Trần Nhất Nhiên hào hứng lên xe của Chân Điềm. Trang trí trong xe cô mang đầy cảm giác nữ tính, thậm chí các viên đá mùi thơm treo trên xe cũng có hình dạng giống như những đôi cánh nhỏ.
Hoàn toàn khác với phong cách nam tính của Trần Tuý.
“Xe của chị Điềm Điềm đáng yêu hơn xe của cậu nhiều.” Trần Nhất Nhiên sờ lên đôi cánh nhỏ treo trên xe, rồi thắt dây an toàn đợi Chân Điềm xuất phát.
Sau khi Trần Tuý lái xe đi, Chân Điềm cũng khởi động xe rồi đi theo anh. Xe đi được một lúc thì Trần Nhất Nhiên hỏi Chân Điềm, ”Chị Điềm Điềm, một người đàn ông còn mang theo một đứa trẻ con như cậu em, có phải rất khó tìm vợ phải không ạ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook